Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 536 - Chương 186: (3)

Chương 186: (3) Chương 186: (3)Chương 186: (3)

Mà thời khắc vi diệu Thẩm thị tam đình đăng đỉnh, đối với người bên ngoài mà nói không dễ tróc nã, Thẩm Khai Hạp cũng nhớ kỹ trong lòng, hai cú đâm để cho toàn bộ nội lực của Thẩm Trật mất đi căn cơ dựa vào, rốt cục bị kiếm Xuân Thu đâm một kiếm dễ dàng sát bại. Hai cha con, một nằm một ngồi xuống, hai cha con nhìn nhau. Bất ngờ, Thẩm Khai Hạp làm ra mánh khoé đại nghịch bất đạo vốn muốn mượn cớ lau vết máu, đi che miệng của Thẩm Trật, không cho lão nói ra chân tướng, chưa từng nghĩ lão nhân chỉ nở nụ cười thê thảm, cũng không phẫn nộ nhiều lắm, khẽ lắc đầu một cái, lúc này mới thổ huyết chậm rãi nói: "Khai Hạp, Chung Ly Hàm Đan tuy ngang ngược kiêu ngạo, lại không có dã tâm, ngươi chỉ biết đố kị thiên phú võ học của hắn và ghi hận lòng dạ độc ác của hắn, có biết mẹ ngươi cùng dì đều là phụ thân tự tay giết chết, mà không phải là hắn động thủ? Đây là cha đang đóng cọc vì cơ nghiệp tương lai trăm năm của Thảo Đường, Hàm Đan tháo bỏ khúc mắc, cũng không có hận ý đối với ngươi, ta vừa chết, hắn chuyên tâm tập võ, ngươi dựa thế tòa Đôn Hoàng thành đồn đãi là thành chủ là tình nhân của Thác Bạt Bồ Tát, chuyển đầu quân ngũ, cần gì phải buồn không có một bước lên mây? Còn nữa nếu như Hàm Đan bước lên cảnh giới nhất phẩm, do hắn tọa trấn Trường Nhạc Phong, ngươi có thể không có bất kỳ nổi lo vê sau nào, suy cho cùng, gia chủ Thảo Đường là của ngươi, tiên đồ cẩm tú cũng là của ngươi. . "

Thẩm Trật già nua sắp chết đứt quãng kể ra, Thẩm Khai Hạp đang tráng niên nhếch môi, môi run rẩy.

Thẩm Trật hổ dữ không ăn thịt con nắm lấy cổ tay của con trai, kiệt sức khàn khàn nói rằng: "Khai Hạp, không nên đi giao du với đám bùn nhão Mộ Dung gia tộc, so với hai con quái vật núi Đề Binh thành Đôn Hoàng, Thẩm thị không chơi nổi trò chính biến cung đình. Ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ. .. trong Thảo Đường ẩn giấu một tên mật thám Chu Võng, vi phụ tận lực kết giao thành Đôn Hoàng, cũng là vì làm chút che giấu cho ngươi tiếp cận Mộ Dung Bảo Đỉnh, ngươi phải cẩn thận... “

Thẩm Trật trước khi chết có một câu di ngôn cuối cùng: "Đừng có hổ thẹn, Khai Hạp, ngươi là có người thể thành đại sự, vi phụ coi như là một trong số nhất tướng công thành vạn cốt khô của ngươi, sau này vẻ vang dòng tộc, phát triển rộng rãi. . "

Thẩm Khai Hạp cuối cùng cũng có vài giọt nước mắt thật tâm thật ý, chẳng qua trong mắt vẫn là không có nửa điểm hối hận.

Từ Phượng Niên xem kịch một hồi biết ngày hôm nay không cần đánh nữa, nam tử mặc đồ tím nhìn như hoang đường máu lạnh, biết rõ trong khoảng thời gian ngắn không giết chết được mình, lại hướng mình để lộ chân tướng giết cha, rõ ràng là hướng mình nộp đầu danh trạng, đừng nói cừu địch, đều có khả năng trở thành thượng khách bí ẩn, thế sự vô thường, thực sự vô cùng nực cười.

Từ Phượng Niên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn.

Quần áo cẩm y thướt tha nhảy ở nóc nhà cao lầu, bay như hồng nhạn trên mái hiên nhô cao, tóm được thứ gì đó rồi lao thẳng xuống, trong tích tắc mất dấu.

Từ Phượng Niên thu tâm mắt lại, hỏi: "Nói như thế nào?"

Thẩm Khai Hạp ngồi dưới đất với dáng vẻ thù không đợi trời chung nghiến răng nghiến lợi nói: "Thù giết cha, sau khi Thẩm Khai Hạp ta hạ táng cha, đích thân tìm ngươi chấm dứt!"

Từ Phượng Niên cười nói: "Đi không đổi danh ngồi không đổi họ, tại hạ Kỳ Kiếm Nhạc Phủ Tống Dung."

Trước mắt bao người, xoay người tiêu sái rời khỏi quảng trường.

Lúc xuống núi chỉ còn lại có hai kẻ hoàn toàn sững sờ Hàn Phương cùng Trương Tú Thành.

Ba con ngựa đồng hành dưới ánh trăng, qua tòa cổng chào nguy nga được xây bằng gỗ Kim Ti Nam Mộc.

Hàn Phương thầm kinh sợ, bắt đầu lớn gan hỏi: 'Công tử đến từ Kỳ Kiếm Nhạc Phủ?"

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Rõ ràng nó còn giả hơn danh hiệu Từ Lãng mà ta đã nói với các ngươi. Chẳng qua tùy tiện lấy kẻ thế tội thôi, ngươi tin thật hả?"

Trương Tú Thành hiểu ý cười.

Từ Phượng Niên quay đầu lại nhìn cảnh đêm phủ đệ với đèn lồng treo cao, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi là con cháu của Hàn gia, nếu là không muốn chết trong sự trả thù của Thảo Đường, thì mang theo vài huynh đệ tâm phúc tin được, suốt đêm quay về Kế Châu."

Hàn Phương khổ sở nói: "Công tử rốt cuộc là người phương nào?" Từ Phượng Niên cực kỳ không có trách nhiệm đáp rằng: "Sau này ngươi sẽ biết, còn nếu như ngươi còn muốn ra chút lực vì Hàn gia, hay đem £ Nịnh Thần truyện ) do sử quan Ly Dương vương triều viết, biến thành é Trung truyện ) sau này, phải đi Kế Châu. Hơn nữa, ngươi cũng không được chọn, muốn sống, chỉ có thể trốn về phía nam."

Hàn Phương đông cứng nói rằng: "Ta Hàn Phương nếu không chịu nghe mệnh thì sao?"

Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "Vậy đi tìm chết."

Hàn Phương khuôn mặt trang nghiêm, bình tĩnh nói: "Nam nhi Hàn gia chưa từng sợ chết?"

Từ Phượng Niên cười nói: "Không sợ chết đương nhiên là thực sự, năm đó Kế Châu Châu Phủ, Hàn gia mấy trăm người giống như châu chấu nối liền nhau, đến lối vào phố xá sâm uất, răng rắc răng rắc, giơ tay chém xuống, nghe nói đồ đao chặt đầu chém đến nỗi vết thương hở ra, ta không biết vì sao ngươi thành cá lọt lưới sợ chết, ta không tìm hiểu làm gì, chỉ là bàn điều kiện với ngươi, ngươi đi Kế Châu lấy danh nghĩa của Hàn gia, bí mật lôi kéo một nghìn tinh binh, còn như chỗ trốn tùy ngươi chọnh, muốn hoàng kim ta sẽ cho ngươi hoàng kim, muốn bạc ta sẽ cho ngươi bạc, thậm chí ngay cả chiến mã binh khí, ta đều có thể cung cấp. Còn sau này thì phải xem lão thiên gia có để cho Hàn gia ngươi tẩy đi oan khuất hay không. Còn như ta là ai... "

Trương Tú Thành thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu chạy đi trước mấy trăm bước.

Sau khi ba con tuấn mã lần thứ hai chạy song song, Trương Tú Thành nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Phương chưa hếy chấn động, có thể thấy được đáp án nhất định vô cùng đáng sợ.

Từ Phượng Niên hỏi: "Con em dòng chính Hàn gia trừ Hàn Phương ngươi ra, còn có người nào không?”

Hàn Phương lắc đầu nói: "Đã không con."

Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "May mắn, bằng không ta sẽ thay ngươi giết."

Hàn Phương mơ hồ nổi giận, lại mạnh mẽ kiềm nén.

Ánh mắt của Trương Tú Thành rạng ngời rực rỡ. Gã sở dĩ sau khi Trung Nghĩa trại suy vong vẫn ở cùng Hàn Phương bị truy nã không rời, là Trương Tú Thành gã đã không còn thiết tha gì nữa, không còn hy vọng xa vời có ngày thực hiện hoài bão, giao du cùng Hàn Phương, chủ yếu là xem như bằng hữu tri kỷ, vô hình trung cũng không có loại quan hệ chủ tớ, bởi vì Trương Tú Thành biết rõ Hàn Phương khống chế lòng người vô cùng cứng nhắc, thưởng phạt không rõ, nói khó nghe một ít, chính là lòng dạ đàn bà, cũng không có thể làm minh chủ đánh hạ một mảnh trời, Trương Tú Thành không ngại làm cẩu, chỉ cần người đó thể hiện đủ thực lực và bản lĩnh!

Từ Phượng Niên hai tay cắm tay áo, nhớ tới ôn tình năm xưa lúc gặp nhau, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, ánh mắt ấm áp, sẽ tại châu Quất Tử nhìn thấy ngươi.
Bình Luận (0)
Comment