Chương 200: Ngô Gia chín kiếm (2)
Chương 200: Ngô Gia chín kiếm (2)Chương 200: Ngô Gia chín kiếm (2)
Buông họa trục xuống, lật xem bút tích của cô cô khoai lang, nghìn bài một điệu nét chữ, rõ ràng, đây là bút phong ly tóc làm tâm đầu bút bằng lông thỏ, cái gọi là chữ do tâm sinh, kỳ thật cũng không quá chuẩn, dù sao thì người viết chữ tốt cũng nhiều không kể xiết, nhưng cộng thêm dùng bút loại nào, nhất là với loại người để tâm vào chuyện vụn vặt kia, thì trên đại thể có thể đoán được tám chín phần mười rằng nữ tử này không hổ là người sủng tranh hoàng hậu với đương kim nữ đế của Bắc Mãng, tuy là bút nghiêm cẩn chữ nhỏ đoan trang, cực kỳ chú ý quy củ cách điệu, nhưng chỉ tính riêng chữ mà nói, thì hạ bút lại hận không thể nhập mộc tam phân, Từ Phượng có chút hiểu được nàng làm thế nào mà dạy ra một vị nữ tử như khoai lang rồi. Chậm rãi xem qua, phần lớn là sự tích kiêu hùng của ma đầu giang hồ Bắc Mãng thành danh đời trước, chỉ đọc sách, rất nhiều chỗ đặc sắc cũng đủ để vỗ bàn tán dương, khoai lang giỏi hiểu lòng người xách theo một bầu rượu kiến xanh từ Bắc Lương vận chuyển tới, Từ Phượng Niên rốt cục cũng nhìn thấy trận chiến Cửu Kiếm của kiếm trủng Ngô gia kia, cô cô khoai lang cũng là thể loại nghe lời đồn, nhưng mà so với người bình thường ba hoa chích chòe, văn tự của vị "Nhị vương” Đôn Hoàng thành này đáng tin hơn rất nhiều, bản thân nàng chính là cao thủ võ đạo đứng đầu, dưới ngòi bút ít ỏi mấy trăm chữ, cũng khiến Từ Phượng Niên nhìn thấy mà giật mình.
Từ Phượng Niên nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn chưa hết ý, thổn thức nói: "Thì ra là thế"
Hai thế hệ kiếm mộ Ngô gia hai trăm năm trước, được xưng thời gian là kiếm mộ xuất hiện anh tài lớp lớp kinh thải tuyệt diễm nhất, chín vị Kiếm đạo tông sư, một vị đỉnh cao Thiên Tượng Cảnh, hai vị đạt tới Chỉ Huyền, một gã Kim Cương Cảnh, cộng thêm năm tiểu tông sư còn lại, có thể tưởng tượng được rằng chỉ cần cho một thế hệ Ngô gia này thời gian, cho dù tính cả chết già một hai người, thì cũng có thể làm được một môn ngũ phẩm tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả! Đối với việc cửu kiếm Ngô gia đi Bắc Mãng, Từ Phượng Niên chỉ là nghe được từ một gã thủ các nô nói, lúc ấy Bắc Mãng có một gã kiếm sĩ tự xưng là Lục Địa Kiếm Tiên hoành không xuất thế, tuyên bố Trung Nguyên không có kiếm. Nhưng mà đối với cách nói này, Từ Phượng Niên cũng không cho là thật, Ngô gia tuy rằng mắt vẫn cao hơn đỉnh, thủy chung khinh thường kiếm sĩ thiên hạ, nhưng dù hành động theo cảm tính, cũng không đến mức khuynh sào mà đến hết Bắc Mãng như thế, trên đường du lịch hắn cũng hỏi qua Lý Thuần Cương, lão đầu da dê chỉ là gầm gầm gừ gừ nói một câu tây kiếm đông dẫn, cũng không giải thích nữa.
Bằng vào nội dung cô cô khoai lang viết, Từ Phượng Niên hiểu đại khái được một điều, là cửu kiếm đối vạn ky, không phải tự mình chiến đấu, mà là giao cho một người mạnh nhất, vị kiếm quan Thiên Tượng cảnh kia làm trận nhãn, tám người thay phiên làm kiếm chủ kiếm thị, cuối cùng thành một tòa đại trận ngự kiếm kinh thế hãi tục, có thể tưởng tượng được ra cái cảnh tượng vạn ky đông như kiến kia gắt gao vây quanh chín người, hoang vu mà máu tanh, từng tốp từng tốp thiết ky xung phong, hơn nữa còn là cảnh phi kiếm lấy đầu lâu trăm ngàn lần, đây là kiếm khí tung hoành đáng ca đáng khóc đến bực nào?
Từ Phượng Niên sợ hãi thán phục, tựa lưng vào ghế, lẩm bẩm: "Kiếm trận này cần kiếm sĩ đỉnh cao mới có thể tạo nên, không thể dùng ở sa trường chiến trận, có thể đơn giản hóa như quyền pháp của tên cưỡi trâu kia không như? Hình như cũng rất khó, cao thủ giang hồ vốn không kiên nhẫn làm theo khuôn sáo, làm chó giữ cửa cho phủ đệ quyền quý vốn chỉ là để an ổn leo lên võ đạo mà thôi, kẻ ngốc mới vui vẻ đi chém giết liều mạng. Nhưng mà nếu có thể lấy được phôi thai thô của tòa kiếm trận kia cũng tốt, cơ mà đi đâu tìm đi? Ngô gia kiếm mộ? Hình như không thực tế. Bắc Mãng vương đình sẽ không cũng có văn án bí mật đấy chứ? Cho dù có, cũng càng không thực tế, đây không phải là thứ lấy vàng bạc ra là đổi được."
Khoai lang khẽ cười nói: "Công tử thật muốn thì có thể vận dụng tử sĩ ẩn núp ở Vương Đình đi làm."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Vậy cũng quá là không coi mạng người là mạng người rồi, không đáng."
Khoai lang ồ một tiếng.
Từ Phượng Niên cũng không ngẩng đầu, tiếp tục lật xem, nói: "Ngươi cũng đừng có suy nghĩ lệch lạc, không cho ngươi tham gia náo nhiệt này, nghe chưa?”
Khoai lang nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Từ Phượng Niên ngẩng đầu tức cười nói: "Đừng giả bộ qua loa với tal
Khoai lang mặt mày phong tình vô hạn, nhăn cái mũi khéo léo tinh xảo, bày ra tính tình trẻ con hiếm thấy nói: "Biết rồi!"
Trong ấn tượng của Từ Phượng Niên, nàng ngoại trừ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm nha hoàn, lại giống như một tỷ tỷ cẩn thận, chọn không ra khuyết điểm, làm cho người ta như mộc xuân phong. Mấy nha hoàn nhị đẳng trong viện ở lâu với thế tử điện hạ, khi biết tính tình tốt của hắn, cũng sẽ có chút tiểu vô lại tiểu nghịch ngợm, duy chỉ có khoai lang chưa từng tức giận đen mặt cùng thanh điểu tính tình trong trẻo lạnh lùng, mười mấy năm như một ngày, chưa bao giờ quá phận chút nào. Từ Phượng Niên một lần nữa cúi đầu, bất thình lình rút tay vê như phỏng tay. Khoai lang tò mò chăm chú nhìn, bốn chữ Thác Bạt Bồ Tát đập vào mắt, hiểu ý cười. Đi tới Bắc Mãng, làm sao bỏ qua được vị Bồ Tát Vũ Thần này, huống chi công tử còn từng có sinh tử tương hướng với Thác Bạt Xuân Chuẩn nữa.
Đầy ba trang đều là giảng thuật về tên quân thần Bắc Mãng này, dựa theo cách thức chữ viết sắp xếp mà xem, thì là mấy lần tích lũy mà thành, cơ hồ mỗi một lần nhảy đến cảnh Thác Bạt Bồ Tát, vị nữ tử thành chủ Đôn Hoàng kia đều viết một lần cảm ngộ tâm đắc.
Tràn đầy ba trang đều là đang giảng thuật tên này Bắc mãng quân thần, dựa theo chữ viết cách thức sắp xếp đến xem, là mấy lần thêm vào mà thành, cơ hồ Thác Bạt Bồ Tát mỗi một lần vọt cảnh, vị nữ tử kia Đôn Hoàng thành chủ liền viết một lần cảm ngộ tâm đắc.
Từ Phượng Niên lật tới lật lui đọc đi đọc lại, không ngại phiền toái, khoai lang liếc mắt nhìn hình rồng phun châu trên bàn, đến giờ cơm trưa, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó rất nhanh bưng hộp thức ăn đi vào, Từ Phượng Niên vừa vội vàng bới cơm vừa tiếp tục đọc ba trang văn tự quý giá kia, khoai lang chuyển ghế đến ngồi ở bên người, thấy khóe miệng hắn có hạt cơm, liền đưa tay nhặt xuống bỏ vào trong miệng mình. Từ Phượng Niên cũng lơ đễnh, ở chung với khoai lang nhiều năm, có thể nói lần đầu tiên mình di tinh của đều là do nàng thu thập tàn cục, thủy chung chuyện gì cũng rất ấm lòng, ngay cả hai lần mai khai nhị độ đêm qua đều là nước chảy thành sông rồi, còn có cái gì phải kiểu cách nữa đây?
Khoai lang cầm hộp thức ăn đi, sau khi ngồi xuống nhẹ giọng nói:
"Nếu hôm nay nô tỳ chết, công tử có nhớ khoai lang cả đời không?" Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Khoai lang, nếu ngươi dám chết, ta sẽ quên ngươi, quên không còn một mảnh. Ta nói được làm được." Khoai lang đỏ mắt, lại thoải mái cười nói: "Công tử thật vô tình."