Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 569 - Chương 219: Trong Mưa Ma Đầu Hạng Tư Đến, Mưa Tạnh Kiếm Tiên Hạng Ba Đến (4)

Chương 219: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (4) Chương 219: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (4)Chương 219: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (4)

Tuy nói giang sơn đời nào cũng có nhân tài kiêu hùng được sinh ra, mỗi bên đều lĩnh trăm năm, màu sắc cứ nhiều loại như vậy, không phải áo trắng chính là áo xanh, hoặc là áo đỏ áo tím, thế nhưng trong lịch sử chưa bao giờ có một bộ bạch y như vậy, đi đến đâu là thấy thần sát thần, phật chắn giết phật, lân đầu tiên hắn mới tới giang hồ, người chết ở trên tay hắn không dưới ngàn, trong đó có những bách tính vô tội cản trên đường, có thể chỉ là liếc mắt nhìn hắn nhiều một cái, cũng có cả hào hiệp nữ hiệp nghe tin chạy tới chặn đường, mà cước bộ của vị ma đầu bạch y này vẫn luôn không ngừng, đi hết bát châu, cuối cùng giết tới vương đình Bắc Mãng, trên đường không thiếu cao thủ trong mười đại tông môn, giống như một vị phó sơn chủ Đề Binh Sơn, thậm chí ngay cả một vị lão tăng quét hang của Ki Phật Quật đều ra mặt, còn có một vị chân nhân đích truyền của Đạo Đức Tông, kết quả không có ngoại lệ đều bị giết đến chết không toàn thây.

Giết người như ngóe, giết người không chớp mắt. Hai cách gọi này đặt ở trên người ma đầu Lạc Dương, thật sự là phù hợp đến mức không thể phù hợp hơn. Đoan Mộc Trùng Dương đột nhiên nói:

"Cái tiểu cô nương thiên nhiên môi diễm như son kia, kỳ thật rất thích hợp đi cùng Lạc Dương, nếu lại đụng phải hảo hán trẻ tuổi một người giết lui năm trăm ky kia, liền có trò hay xem rồi."

Đoan Mộc Khánh Sinh nhíu mày nói:

"Nghĩ những thứ này có hay không làm gì?! Đoan Mộc Trùng Dương ngượng ngùng cười. Đoan Mộc Khánh Sinh thổn thức nói:

"Ta cùng Vũ Văn Lượng, căng hết cỡ cũng chỉ là lão hồ ly có bản lĩnh mưu đồ một thành một châu mà thôi, so với Từ Kiêu đại mãng nuốt trời kia, thực sự kém quá xa."

Lão nhân tiếp tục nói:

"Đây cũng không phải là vi phụ tự coi nhẹ mình. Từ Kiêu, chỉ là gọi thẳng cái tên này thôi mà cũng có chút run sợ trong lòng rồi."

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, hai người Đoan Mộc có mưu đồ vượt xa cha con Vũ Văn cùng nhau xuống xe, Đoan Mộc Trùng Dương khoác áo tơi mà đi, thấy thế nào cũng giống như là một tên lang băm ăn bám chờ chết, không có quy củ mà vượt trước người lão phụ, bước vào phủ đệ. Đoan Mộc Khánh Sinh che dù mà đi lẩm bẩm:

"Dạ khí thanh minh, để tay lên ngực tự hỏi, có thể biết lương tâm có mấy cân, học vấn có mấy lượng."

Hắn bước qua ngưỡng cửa, tự giễu:

"Đáng tiếc, là ban ngày."

Một ngày này, mưa vẫn to như trước, bạch y mới vào cửa thành, đã gặp một nhóm ba người đi vê phía cửa hàng rượu. Từ Phác mai danh ẩn tích ở Đôn Hoàng thành rất nhiều năm chắn trước người hai người, khí cơ đồi dào bập bừng. Một đôi cao thủ xa lạ gặp lại, ăn no rỗi việc hiển lộ uy phong, đây là chuyện cực kỳ kiêng kị của hành tẩu giang hồ, nhưng mà Từ Phác cũng không để ý tới những thứ này. Nếu nói hắn đã có lòng thần phục vãn bối Từ Phượng Niên, thì quả là buồn cười hoang đường, Từ Phác thân là đại đô đốc mười hai doanh khinh ky ở năm đó, dưới trướng có bảy tám vạn ky binh, không chỉ ngồi ngang hàng với đại đô thống quân tiên phong Ngô Khởi, không nói đến vị tri kỷ Lý Nghĩa Sơn kia, cho dù là so với vị mưu sĩ thủ tịch Bắc Lương Triệu Trường Lăng lúc ấy cũng hoàn toàn xứng đáng, đối với nho tướng Từ Phác này cũng thập phần kính trọng, dạng nhân vật gì mà Từ Phác chưa từng gặp qua chứ? Chỉ là Từ Phác làm việc nghiêm cẩn, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nếu cam tâm tình nguyện làm quân cờ tử sĩ của thành Đôn Hoàng, huống hồ ngay cả thế tử điện hạ cũng dám độc thân đi Bắc Mãng, thì hắn liền có giác ngộ phải chết ở trong thành này trước Từ Phượng Niên. Thiên hạ có vô số quân đội, nhưng dám nói có thể triệt để tử chiến đến mức không còn một binh một tốt, thì chỉ có Bắc Lương quân, cùng với thân vệ quân của Thác Bạt Bồ Tát. Lão tốt Bắc Lương tự cho mình là đúng Từ Phác này, sao có thể sợ chiến được! Ngươi là đệ nhất nhân ma đạo thì sao, có thể khiến Từ Phác ta chết thêm mấy lần sao? Hồng Thự hít sâu một hơi. Mới muốn bước ra một bước, liền bị Từ Phượng Niên giữ chặt. Lạc Dương áo trắng vào thành, trong mắt không có Từ Phác và Hồng Thự, chỉ nghiên ngẫm nhìn Từ Phượng Niên đã thay đổi diện mạo. Từ Phượng Niên bước ra khỏi ô, cười khổ đi tới trước mặt Từ Phác:

"Thì ra là ngươi, thật ra điều này ta sớm đã nghĩ đến, chỉ là đáy lòng vẫn không thể tin được. Ma đạo kiêu hùng duy ngã độc tôn của Bắc Mãng duỗi lưng một cái, chậm rãi đi tới, tùy ý cho mưa rơi xuống quần áo, lộ rõ dáng người thon dài không tính là vô cùng lồi lõm, nói:

"Hoàng Bảo Trang rốt cục cũng đã chết."

Từ Phượng Niên đứng tại chỗ, mím môi không nói lời nào. Chỉ là trong lòng có chút muốn vả miệng mình, cho ngươi miệng quạ đen này! Càng thêm hối hận không mang Xuân Thu cùng Xuân Lôi ra! Hai người cách nhau không đến hai mươi bước, Hồng Thự là lần đầu tiên nhìn thấy tên đại ma đầu này, sớm đã thấy chết không sờn, Từ Phác lại là lần thứ hai, lúc ấy khi "Nhị vương" của thành Đôn Hoàng tức cô cô của Khoai lang đánh một trận với Lạc Dương, hắn từng ở đầu thành xa xa quan sát, nhưng nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng cỗ khí thế trên người Lạc Dương kia, đổi lại là ai cũng không làm bộ được, cho dù là Thác Bạt Bồ Tát cũng không được, cỗ sát khí của vị bạch y ma đầu này, là độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị trong giang hồ trăm năm! Cho dù là đứng gần Lạc Dương, thấy hắn có chút tướng mạo của nữ tử, nhưng đánh chết Từ Phác vẫn không tin hắn là một nữ tử. Chỉ có Từ Phượng Niên nếm qua đau khổ ở Treo Kiếm các tại Phi Hồ thành bên kia trong lòng biết rõ, nàng đích thật là nữ tử, kiêm Thiên Nhân Tướng cùng Long Phi Tướng, miệng ngậm Ly Châu, hơn nữa đích thật là rất trẻ tuổi, chết tiệt nhất chính là thiên phú trác tuyệt của nàng đủ để so sánh với Lý Thuần Cương. Từ Phượng Niên hỏi:

"Hoàng Bảo Trang sao lại chết? Ly châu của ngươi đâu?"

Nữ tử là Lạc Dương cũng là Hoàng Bảo Trang của Cờ Kiếm Nhạc phủ không có trả lời, chỉ là sờ lên bụng:

"Lại đói bụng."

Từ Phượng Niên biết rõ này con mụ điên này nói đói một cái là sẽ muốn giết người, so với người thiện lương vô tội Hoàng Bảo Trang kia thật sự là khác biệt một trời một vực. Ma đạo cự phách danh xứng với thực này đột nhiên cười rộ lên, ngay cả Từ Phác cũng có chút choáng đầu, nàng nhẹ giọng cười nói:

"Hoàng Bảo Trang không biết ta đã làm gì, ta lại biết nàng đã làm gì."

Hồng Thự cùng Từ Phác không cần dầm mưa, cũng đã là một đầu sương mù. Từ Phượng Niên đang định mở miệng, nữ tử nên gọi là Lạc Dương cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng về phía Hồng Thự và Từ Phác đang như gặp đại địch, nhíu mày,'Sao dáng dấp ngươi lại giống bà nương kia như thế chứ, khó trách cô cô ngươi muốn ta giữ lại cho ngươi một mạng. Ta không giết ngươi, cút về Tử Kim cung, đời này không được đặt nửa bước chân vào Dịch Đình cung!”

Hồng Thự quyến rũ cười một tiếng, không nhúc nhích tí nào.
Bình Luận (0)
Comment