Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 263

Đông Bá Tuyết Ưng ở cùng lúc bẩm lên Tân Hỏa cung, trong tay cũng lập tức xuất hiện một thanh trường thương —— Bán Thần khí ‘Tinh Thạch Hỏa Vân Thương’.

“Hà ~~~ “

Cái chân to xấu xí to lớn đó đạp mặt đất gạch đá, mặt đất cũng đột nhiên lõm xuống một tầng, gạch đá nó giẫm tất cả đều hóa thành phấn, mặt đất chung quanh cũng đều rạn nứt ra. Trong tay phải cầm cây rìu sừng trâu tthật lớn cũng vung lên, giống như thiên địa cũn bị cắt ra. Cái rìu sừng trâu thật lớn kia hầu như trong nháy mắt đã cắt ngang đến trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng.

Quá nhanh! Quá hung mãnh!

Lưỡi cây rìu sừng trâu này so với Đông Bá Tuyết Ưng còn cao hơn, trên cả cây rìu đều bao phủ một tầng màu lửa đỏ, khiến Đông Bá Tuyết Ưng giống như nhìn đến núi lửa đang bùng nổ!

Uy thế hung mãnh vô tận, tựa như lực không thể đỡ!

“Vù!”

Trong tay Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện trường thương trong nháy mắt, không chút do dự liền phát ra một kích hung mãnh nhất hiện nay.

Cực điểm xuyên thấu!

Rẹt ——

Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng lóe lên, cả người lẫn trường thương nháy mắt biến mất, sau đó lại xuất hiện trên cao chừng một trượng giữa không trung phía trước bên trái! Cả người giống như bỗng dưng nháy mắt di động hơn một trượng khoảng cách, làm cả người Đông Bá Tuyết Ưng hoàn toàn né tránh cây rìu sừng trâu đáng sợ này cắt ngang... Hơn nữa trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng trực tiếp đâm về phía đầu của ác ma này!

Quá nhanh quá quỷ dị!

Một bàn tay thô to khác thu ở trước người cầm lấy cây rìu sừng trâu thật lớn vội vàng đưa ra, toàn bộ mặt rìu dài rộng cũng khoảng một trượng, một cú đưa này... mạo hiểm chặn được mũi nhọn trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng!

“Oành!”

Một chiêu toàn lực hoàn toàn không thu lực này, ở dưới va chạm sinh ra sóng xung kích khủng bố.

Sóng xung kích trực tiếp hướng bốn phương tám hướng ầm ầm nổ tung, trong lúc nhất thời lượng lớn đá phiến trong trăm mét chung quanh ầm ầm biến thành bột phấn, vị thủ lĩnh áo bào bạc ban đầu hỗ trợ rót rượu kia cũng là cả người trực tiếp bị đánh cho thân thể vỡ vụn mất mạng ngay tại chỗ! Ngay cả hình chiếu thế giới của ma thần cũng vội vàng lóe lên né tránh, hầu như nháy mắt đã lóe ra đến ngoài vài dặm.

“A.”

“Không.”

Các trưởng lão đó, các Ngân Nguyệt kỵ sĩ, các người hầu, bao gồm vị Nam Môn Tín kia.

Kèm theo đá phiến hóa thành bột phấn, kèm theo đá phiến chung quanh bọn họ trực tiếp chấn động vỡ vụn mở ra, trừ một cường giả cấp Xưng Hào trong đó lưu lại một thi thể coi như đầy đủ, thân thể bọn họ đều hoàn toàn nát bét.

“Sao có thể như vậy...” Nam Môn Tín chí tới chết cũng cảm thấy, chỉ một gã Âm nam tước chết, sao có thể dẫn tới hậu quả đáng sợ như vậy?

Ác ma Đạt Bỉ Hi lảo đảo lui hai bước, liền đã đứng vững, hắn cảm giác được lúc va chạm lực xuyên thấu của trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng truyền vào trong cơ thể, thật sự khiến hắn rất không thoải mái: “Lực xuyên thấu khủng bố này chỉ là việc nhỏ, căn bản không thể lay động thân thể cường đại của ta! Nhưng hắn vừa rồi sao lại đột nhiên biến mất, đột nhiên nháy mắt di động khoảng cách hơn một trượng? Ở trong chiến đấu cũng có thể nháy mắt biến ảo vị trí? Điều này quá phiền toái!”

“Cái gì!” Đông Bá Tuyết Ưng giật mình tương tự, “Một chiêu toàn lực của ta, hắn thế mà chỉ lui hai bước thôi?”

Thân thể mình chung quy quá chịu thiệt.

Thân thể chỉ là Phi Thiên cấp đỉnh phong, mà Siêu Phàm đấu khí cũng chỉ là Thánh Cấp sơ kỳ.

Lúc chiến đấu dựa vào vẫn là ‘Cực điểm xuyên thấu chân ý sơ hình’ quy tắc ảo diệu hình thành uy lực, bản thân quy tắc ảo diệu uy lực đã rất khủng bố, nhưng chung quy đấu khí bản thân quá yếu, cho nên Đông Bá Tuyết Ưng mới đổi lấy một Bán Thần khí ‘Tinh Thạch Hỏa Vân Thương’. Một Bán Thần khí phối hợp cực điểm xuyên thấu, khiến lực công kích lại lần nữa tăng vọt, vậy mới có tư cách giao chiến chính diện với Thánh Cấp đỉnh phong!

Nhưng một chiêu toàn lực, đối phương mới lui hai bước?

“Thân thể hắn quá mạnh mẽ, lực lượng quá mạnh mẽ.” Đông Bá Tuyết Ưng làm ra phán đoán.

“Rống —— “

Ác ma Đạt Bỉ Hi lui lại hai bước mở ra cái mồm to như chậu máu, lộ ra răng nanh, trong miệng phát ra tiếng rống khủng bố làm không gian cũng đang run rẩy——

Ba ba ba ——

Rống giận hướng bốn phương tám hướng lan ra, không gian nổi lên gợn sóng mắt thường có thể thấy được, tiếng gầm lên giận dữ này có sự cuồng bạo của núi lửa phun trào, sóng âm kia ở dưới ảo diệu thúc giục, ít nhất thân thể như Đông Bá Tuyết Ưng chỉ sợ dễ dàng sẽ bị phá hủy thành phấn, nhìn thấy dao động này nháy mắt tràn ngập ra, Đông Bá Tuyết Ưng cũng vì thế mà biến sắc.

Vù vù vù!

Đông Bá Tuyết Ưng lập tức lấy thân thể thi triển ra cực điểm xuyên thấu, không ngừng bạo lui. Tốc độ phi hành bình thường là căn bản không thể tránh tiếng rống giận khủng bố này! Tuy tốc độ Đông Bá Tuyết Ưng nhanh hơn vận tốc âm thanh mấy chục lần, nhưng tiếng rống giận này ẩn chứa quy tắc ảo diệu, là nháy mắt quét ngang ra. Ở nháy mắt thời gian đã lan đến phạm vi hơn một ngàn thước chung quanh.

May mắn cực điểm xuyên thấu cực nhanh, ở giữa không trung nội thành bảo đã hóa thành phế tích, Đông Bá Tuyết Ưng hầu như liên tiếp xuất hiện ba cái bóng người, tránh né đến ngoài hai trăm thước.

Uy lực rống giận theo khoảng cách truyền kịch liệt suy giảm, đến ngoài hai trăm thước, Đông Bá Tuyết Ưng quét trường thương, thủy hỏa phong ảo diệu thi triển liền có thể quét ngang cơn sóng rống giận nghiền ép.

Ác ma Đạt Bỉ Hi cũng dừng rống giận, một tiếng rống này, hiển nhiên thương tổn đối với yết hầu cổ họng hắn cũng rất lớn. Nhưng lấy sức khôi phục khủng bố của hắn rất nhanh có thể khôi phục hoàn hảo.

“Soạt soạt.”

Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt áp sát bên người ác ma Đạt Bỉ Hi.

“Đi chết đi!” Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt biến ảo thành ba cái bóng người, chỉ thấy ba bóng người đồng thời xuất hiện ở ba phương hướng chung quanh ác ma Đạt Bỉ Hi, tất cả đều cầm trường thương giận đâm qua.

“Hả?” Ác ma Đạt Bỉ Hi cả kinh, “Ảo ảnh? Lúc này, lúc này cái nào là thật?”

Ngoài thân hắn xuất hiện hào quang màu lửa đỏ. Hào quang màu lửa đỏ này cũng phát ra dao động quy tắc ảo diệu, lan ra bốn phương tám hướng.

Hắn cầm hai cây rìu sừng trâu thật lớn cũng kinh hoảng ngăn cản.

Khi dao động truyền đến hai ảo ảnh trong đó, chân thân Đông Bá Tuyết Ưng cầm trường thương lại bỗng dưng lướt ngang một thước, chỉ một thước này, lại khiến cây rìu sừng trâu không thể nào ngăn cản nữa.

“Đi chết đi!” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng tràn đầy sát ý.

“Phốc!” Tinh Thạch Hỏa Vân Thương nháy mắt đâm trúng đầu ác ma Đạt Bỉ Hi, nhưng giờ khắc này, lại khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được một loại cảm giác gian nan, lập tức biết không ổn, mũi trường thương chỉ xoay một cái, ban đầu là muốn đâm phá sọ não, giờ phút này lại dọc theo vị trí khuôn mặt đâm vào, tuy lần này vẫn cảm thấy lực cản, nhưng lại mạnh mẽ hoàn toàn xuyên qua.
Bình Luận (0)
Comment