Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 392

“Tuyết Ưng sư huynh, Dư sư tỷ, nhìn thấy hai người các ngươi có thể ở cùng nhau, ta thật sự rất vui vẻ, ta cạn trước.” Viên Thanh bình thường nói rất ít, lại chủ động khó được ngửa đầu uống rượu.

Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu đối với tiểu sư đệ này cũng rất có hảo cảm, đều hàn huyên thêm với hắn vài câu, Viên Thanh hiển nhiên có chút kích động.

“Tuyết Ưng sư đệ, Tĩnh Thu sư muội.” Thanh âm dịu dàng kia vang lên, chính là Trác Y.

Dư Tĩnh Thu tựa cười mà không cười nhìn thoáng qua Đông Bá Tuyết Ưng.

Trác Y, có ý đối với Đông Bá Tuyết Ưng, ở trong nhóm người Xích Vân sơn thế giới này cũng không phải là bí mật.

“Nhìn thấy hai người các ngươi cùng một chỗ, thật sự rất tốt, sư tỷ cũng kính ngươi một ly.” Trác Y nói. Tâm tư nàng rất phức tạp, đối với người trẻ tuổi trước mắt, nàng từng hâm mộ thiên phú tài hoa của hắn, ở lúc hắn bị Tư Không Dương quan chủ răn dạy, nàng cũng chỉ đứng nhìn từ xa. Nhưng về sau quật khởi, nàng cũng từng mưu toan theo đuổi tiếp, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng mặc kệ là chói mắt hay là thất vọng, đều giữ khoảng cách đối với nàng.

Nay nhìn hắn vô cùng chói mắt lại thành một phế nhân, thậm chí tuổi thọ cũng có hạn, Trác Y cũng tiếc nuối.

Dù vậy, Trác Y cũng đang thầm nghĩ... Nếu có thể gả cho hắn, mặc dù chỉ có một hai trăm năm, nhưng có thể trở thành thê tử của người địa vị cũng rất quan trọng trong lịch sử ở Hạ tộc, cũng rất không tệ nhỉ.

Chỉ tiếc từ đầu tới đuôi, Đông Bá Tuyết Ưng đều chưa có tâm tư đối với nàng, hắn thích là Dư Tĩnh Thu sư muội.

...

Lần lượt uống rượu, cũng lần lượt tán gẫu với rất nhiều Siêu Phàm. Các Bán Thần Hạ tộc thì phần lớn đều chỉ là đấu khí phân thân ( pháp lực phân thân) tới, dù sao bản tôn bọn họ cần tọa trấn khắp nơi, nay toàn bộ thế giới Hạ tộc cũng không yên bình như mặt ngoài, âm thầm mãnh liệt thậm chí vượt qua rất nhiều thời đại trong lịch sử, Hạ tộc luôn luôn cảnh giác vu thần cùng đại ma thần.

Rượu cạn người tan.

Đợi tới buổi chiều, các Siêu Phàm bắt đầu lần lượt rời khỏi. Đông Bá Tuyết Ưng vì bảo trì hôm nay có thể luôn có trạng thái tốt, thậm chí uống thuốc giải thêm một lần! Dư Tĩnh Thu còn có chút luyến tiếc, Đông Bá Tuyết Ưng lại cảm thấy... hôm nay kết hôn, là một ngày phi thường quan trọng của mình cùng Tĩnh Thu, nếu toàn thân mình đều là mồ hôi sắc mặt tái nhợt ở trước mặt bằng hữu, mất mặt bao nhiêu?

Siêu Phàm trong Tuyết Thạch thành bảo càng lúc càng ít, Trần cung chủ cũng nói vài câu với Đông Bá Tuyết Ưng, rồi rời khỏi.

“Tuyết Ưng.” Một người đi cuối cùng là Triều Thanh, Triều Thanh đi tới.

“Triều phó quan chủ.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.

“Ngươi cũng biết Hồng Thạch sơn chứ.” Triều Thanh chợt nói.

“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Ta qua mấy ngày nữa sẽ tiến vào Hồng Thạch sơn.” Triều Thanh nói, “Ta già rồi, ở trước đại nạn thế mà ngưng tụ bản tôn thần tâm, cho nên đi Hồng Thạch sơn liều một phen. Tuy hy vọng xa vời, nhưng vẫn liều một chút đi. Nói không chừng có thể thành thần thì sao, ha ha ha... Thật ra ta chuyện này cũng là có cũng như không, đi thử chút. Xem vận khí mà thôi. Đối với Tuyết Ưng ngươi, ta thật ra cũng rất đau lòng.”

Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng ấm áp.

Thật ra Triều Thanh luôn rất chú ý rất coi trọng đối với hắn, có lẽ là vì một người già rồi, đối với người trẻ tuổi càng thêm trân trọng. Mặc dù là Tư Không Dương lúc trước rất thất vọng đối với mình, Triều Thanh cũng vẫn lo lắng mình không gượng dậy nổi.

“Như ta thiên tư bình thường, có thể sống đến đại hạn, ở trước đại nạn cũng có thể ngưng tụ bản tôn thần tâm. Nhưng Tuyết Ưng ngươi thiên phú nghịch thiên như vậy, tu hành cũng không đủ trăm năm, lại sẽ là kết quả như thế...” Triều Thanh lắc đầu. Hắn thật sự rất đau lòng, Đông Bá Tuyết Ưng tu hành tới bây giờ mới chỉ tám mươi năm, đối với tuổi thọ dài lâu của Siêu Phàm mà nói, lúc này mới là một đứa bé mà thôi!

“Mọi người đều có cảnh ngộ riêng, không cần oán trời trách đất.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ở trong chém giết với ác ma lúc trước, Hạ tộc ta cũng có rất nhiều Siêu Phàm lần lượt chiến tử, mà ta ít nhất còn sống? Còn có thể cùng thê tử mình ở cùng nhau hơn trăm năm, thế này đã rất hạnh phúc rồi. Ở trong phàm nhân, có mấy ai có thể hạnh phúc như ta? Có thể nói, ta đã vượt qua ức vạn phàm nhân.”

Triều Thanh gật đầu: “Tâm cảnh Tuyết Ưng ngươi, ta luôn rất khâm phục, lão đầu ta nếu tuổi như ngươi, chịu suy sụp lớn như vậy, đã sớm nổi điên phát cuồng rồi.”

“Đúng rồi, Quỷ Lục Oán vu độc kia, có phải rất ảnh hưởng ngươi tu hành hay không?” Triều Thanh vội hỏi.

“Là rất khó.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, “Tìm hiểu chân ý, cần toàn bộ tâm lực. Chịu vu độc ảnh hưởng, hầu như không thể đi tìm hiểu chân ý. May mắn, có thể luyện thương pháp.”

Có chỗ tệ, cũng có chỗ tốt.

Chỗ tệ là... Lúc luyện thương pháp, có thể sẽ đi lên một số ‘Lối rẽ’. Dù sao nay cũng không đủ tâm lực đi phán đoán đúng sai mọi phương vị.

Chỗ tốt thì là, có thể vứt bỏ tất cả ảnh hưởng, thậm chí vứt bỏ cố kỵ đối với chân ý. Một lòng chỉ một cái... khiến thương pháp mạnh hơn! Không quan tâm chân ý chịu ảnh hưởng hay không, chỉ cần thương pháp tiến bộ, mạnh hơn! Vậy là đủ! Dù sao mình ở dưới sự đau đớn vốn cũng rất khó đi chuyên tu chân ý.

“Có thê tử bầu bạn, cũng có việc yêu thích để đi làm, không tệ.” Triều Thanh gật đầu, “Được rồi, lão đầu ta đi đây! Hôm nay coi như ta từ biệt cuối cùng! Ha ha, nếu lão đầu ta thật sự có thể thành thần, còn sống từ Hồng Thạch sơn đi ra, có lẽ còn có ngày gặp mặt.”

“Cầu chúc Triều lão thành công.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ha ha, ta cũng biết nói hy vọng xa vời, nhưng có thể trước khi chết tới kiến thức Hồng Thạch sơn một chút, quả thật khiến lão đầu ta có chút nhiệt huyết sôi trào!” Triều Thanh cười ha ha, lập tức hóa thành luồng sáng một bước lên trời.

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn.

Mình về sau còn có cơ hội gặp được lão đầu đáng yêu này không?

Không biết vì sao... Mình tuy chưa gặp gia gia, nhưng ở trên người Triều Thanh, hắn cảm giác được cảm giác về gia gia.

“Triều lão, bảo trọng!” Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nói.

...

Ở Tuyết Thạch thành bảo ba tháng, cũng đem nên an bài đều an bài, ‘Siêu Phàm Thất Diệp Hoa’ cũng đã cho cha mẹ, sau đó ở buổi sáng một ngày mùa hè, Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu hai người liền cùng nhau bắt đầu lưu lạc chân trời!

“Ca, phải thường xuyên gởi thư, ta sẽ thường xuyên đi tìm các ngươi.” Thanh Thạch cao giọng hô.

“Ha ha... Yên tâm!”

Ở trên đường xuống núi của Tuyết Thạch sơn.

Hai con Đạp Tuyết Mã tung vó chạy băng băng, Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu phân biệt cưỡi một con ngựa, hai người bọn họ rất tiêu sái, cùng đi chân trời.

“Chàng từng nói, về sau mãi bầu bạn ta, theo ta đi mỗi một chỗ trong thiên hạ, ăn thức ăn ngon ở các nơi, ngắm cảnh đẹp ở các nơi, chàng tuyệt đối không được đổi ý.”

“Yên tâm, tất cả nghe lời nàng, nàng bảo ta đi sang trái ta không dám đi sang phải, nàng bảo ta hướng phía trước ta không dám hướng phía sau, thế nào? Đủ ngoan chứ.”

“Ừm ừm ừm, không tệ không tệ.”
Bình Luận (0)
Comment