Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 468

“Luyện hóa.” Một luồng lực lượng linh hồn của Đông Bá Tuyết Ưng lập tức xâm nhập tinh ngọc này, mặt ngoài tinh ngọc hiện lên phù văn, tinh ngọc cũng dần dần trong suốt, hiện ra một hạt giống màu đen trung ương bên trong nó, hạt giống màu đen bắt đầu dần dần thức tỉnh, mặt ngoài nó bắt đầu có rễ màu xanh lục dài ra, bên trên còn có lá cây màu xanh lục, lá cây mềm mại nhanh chóng hấp thu năng lượng chung quanh. Xẹt xẹt xẹt, tinh ngọc kịch liệt thu nhỏ, rất nhanh bị dây leo màu lục nho nhỏ trên hạt giống màu đen này nuốt ăn.

Hô hô hô ~~~

Thiên địa lực lượng chung quanh dâng trào, từng cái lá cây trên dây leo màu lục này bắt đầu sinh trưởng ra. Lá cây đang lay động, dây leo xanh lục cũng không ngừng sinh trưởng to lên, hạt giống vốn màu đen dần dần khô quắt, thậm chí cuối cùng hoàn toàn hóa thành bột phấn.

Trong nháy mắt thời gian, trên các lá cây của dây leo này, lá cây đoạn đỉnh cao nhất bắt đầu mọc ra một nụ hoa màu đỏ đẹp đẽ.

“Ngoan, lại đây.” Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười vươn tay phải, một gốc Huyết Mạn Hoa lơ lửng ở giữa không trung này nháy mắt đã bay đến lòng bàn tay Đông Bá Tuyết Ưng, sau đó nhu thuận quấn quanh ở trên cổ tay Đông Bá Tuyết Ưng, kịch liệt thu nhỏ, giống như một cái bảo vệ cổ tay bằng dây leo. Tuy hóa thành bảo vệ cổ tay, nhưng nó vẫn cắn nuốt thiên địa lực lượng bất cứ lúc nào.

“Đây là Huyết Mạn Hoa?” Thần Cửu cũng đi tới, kinh ngạc vô cùng, “Không hổ là bậc đại năng thần giới, chơi lớn thế. Bảo vật của kỳ ngộ này thế mà lại là một gốc sinh mệnh thực vật Thần cấp. Nghe nói sinh mệnh thực vật, bình thường đều phải từ giai đoạn hạt giống luyện hóa khống chế, nếu không sau khi thật sự trưởng thành là rất khó thật sự khống chế.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu lộ ra nụ cười, “Đúng, ta cũng là luyện hóa tinh ngọc kia, mới khống chế được Huyết Mạn Hoa nữa.”

“Huyết Mạn Hoa, một gốc Huyết Mạn Hoa, có thể đổi ba năm nô lệ Thần cấp đỉnh phong đấy.” Thần Cửu cảm khái nói.

“Đắt như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng cả kinh, “Nó trưởng thành đến thể trưởng thành nhất, cũng chỉ Thần cấp đỉnh phong mà thôi.”

“Khác chứ. Loại sinh mệnh thực vật này sau khi luyện hóa là tuyệt đối trung thành, lại có thể hóa thành thực vật hộ giáp bảo vệ bản thân, giá trị tất nhiên đắt hơn nô lệ Thần cấp đỉnh phong nhiều. Những nô lệ đó... Tuy bị bắt làm nô lệ, nhìn như nhu thuận, nhưng trong lòng nói không chừng nghẹn oán hận. Nói không chừng ngày nào đó, liều mạng tự nổ mà chết cũng muốn hại chủ nhân nhà mình, điều này cũng không phải không có khả năng.” Thần Cửu nói, “Giống như sinh mệnh thực vật làm người ta yên tâm.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Đáng tiếc, Đông Bá, ngươi nếu không luyện hóa, tinh ngọc mang hạt giống này, hoàn toàn có thể bán ra ngoài.” Thần Cửu nói, “Để những thế lực lớn kia đưa một phần thuốc giải Quỷ Lục Oán tiến vào thế giới phàm nhân, cũng không phải không có khả năng. Đáng tiếc ngươi đã luyện hóa, Huyết Mạn Hoa này đã bắt đầu đào tạo, rất khó nhận chủ nữa.”

“Ặc.” Đông Bá Tuyết Ưng nghẹn lời, “Đổi thuốc giải?”

Cũng có thể đổi ba năm nô lệ Thần cấp đỉnh phong.

Mà trong toàn bộ tiền bối thần linh Hạ tộc, đạt tới Thần cấp đỉnh phong chỉ mới ba người! Bọn họ dốc hết toàn bộ bảo vật cũng mua không nổi một hạt giống này. Hồng Thạch sơn... Làm bảo vật của bậc đại năng để lại, tùy tiện nhổ ra một sợi lông, so với đùi bọn cường giả Thần cấp kia còn to hơn.

“Thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Đã luyện hóa rồi, vậy thì thôi, huống chi nó tương lai ở trong chiến tranh vu thần và đại ma thần nhấc lên cũng có thể giúp ích to lớn.”

Cho dù mình bởi vì vu độc cuối cùng chết đi.

Nhưng mình trước khi chết cũng có thể ra lệnh Huyết Mạn Hoa thủ hộ Hạ tộc!

“Ngươi nhìn thoáng thế là tốt, hơn nữa thực lực Đông Bá ngươi luôn luôn tiến bộ, nói không chừng một đám người chúng ta, ngươi cuối cùng có thể thành công thông qua năm đại thế giới cái lá dây leo của Liên Thiên đằng.” Thần Cửu cảm khái.

“Dù sao dốc sức liều mạng là được rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Nhưng đã khác với trước đây.

Lúc trước, Đông Bá Tuyết Ưng là ôm ý niệm liều chết, nếu không giải được độc, thà rằng chết ở trên con đường.

Nhưng hiện tại đã có được ‘Huyết Mạn Hoa’, Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy, nếu thật sự không thể được, thật sự tuyệt vọng đến một khắc cuối cùng, hắn sẽ bóp vỡ phù bài rời khỏi. Bởi vì Huyết Mạn Hoa phải mang ra ngoài!

...

Vù vù.

Trên dây leo trung tâm.

Đông Bá Tuyết Ưng và Thần Cửu hai người theo dây leo trung tâm, hóa thành hai luồng sáng phi hành chạy tốc độ cao.

“Đúng rồi, Đông Bá, ngươi luôn nói vu thần và đại ma thần nhấc lên chiến tranh, ngươi biết, chiến tranh của bọn họ khi nào nhấc lên hay không?” Thần Cửu hỏi.

“Không biết.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Nhưng lúc trước Hạ tộc chúng ta hủy diệt một đại ma thần phân thân đó cách hoàn mỹ cũng không sai biệt lắm, cho nên ta đoán, bọn họ chuẩn bị hẳn là rất đầy đủ, lúc nào cũng có thể nhấc lên chiến tranh.”

Thần Cửu mỉm cười: “Ta có thể nói cho ngươi một cái tình báo.”

“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía hắn.

“Chiến tranh hẳn là ở hai mươi năm sau bùng nổ.” Thần Cửu nói, “Thời gian chuẩn xác không dám xác định, nhưng, hẳn là sẽ ở hai mươi năm sau!”

“Hai mươi năm sau?” Đông Bá Tuyết Ưng cả kinh, vội hỏi, “Vì sao nói như vậy?”

Thần Cửu nói: “Ngươi hẳn là biết, ta là bị một vị tồn tại cấp Giới Thần vĩ đại mệnh lệnh tiến vào thế giới Hạ tộc các ngươi, lúc trước ta và hắn định ra thệ ước, trong đó còn có mệnh lệnh, phải ở trong hai mươi năm sau khi tiến vào thế giới Hạ tộc thì vào Hồng Thạch sơn. Hơn nữa vị Giới Thần đó cũng phân phó ta, tốt nhất đừng kéo dài, một khi chiến tranh bùng nổ, Hồng Thạch sơn tương lai bị vu thần, đại ma thần hoàn toàn bao vây phong cấm, thì không có cơ hội đi vào nữa.”

“Đã bảo ta trong hai mươi năm phải vào, ta nhắm chừng chiến tranh ít nhất phải hai mươi năm sau mới bùng nổ.”

“Hơn nữa không những ta, còn có các đội ngũ khác đều đã đến, nhắm chừng tồn tại Giới Thần sau lưng, tồn tại cấp đại ma thần, hẳn là cũng đã điều tra ra chút tình báo.” Thần Cửu nói.

Đông Bá Tuyết Ưng trịnh trọng gật đầu.

Tiền bối thần linh Hạ tộc mình chung quy chỉ là đám Thần cấp, luận tin tức linh thông xa xa không thể bằng những Giới Thần kia. Dù sao dùng sự miêu tả của bọn Thần Cửu... chênh lệch của thần cấp cùng Giới Thần, đó là chênh lệch của phàm nhân cùng Siêu Phàm.

“Hai mươi năm.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng có rất nhiều ý tưởng.

Đông Bá Tuyết Ưng và Thần Cửu hai người một đường phi hành.

Rất nhanh dọc theo dây leo trung tâm, bay đến trên thân toàn bộ Liên Thiên đằng, sau đó tiếp tục hướng phía trên phi hành.

Phi hành tám ngày, rốt cuộc bay đến thế giới cái lá dây leo thứ hai.

Dọc theo đường đi, Đông Bá Tuyết Ưng và Thần Cửu đều luôn luôn chạy đi, muốn đuổi kịp Vưu Lan lĩnh chủ, không ngờ mãi chưa phát hiện.

“Vưu Lan lĩnh chủ này chạy thật nhanh.” Thần Cửu lạnh lùng nói.

“Thế giới cái lá dây leo thứ hai, ta không tin hắn còn chạy được.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Bình Luận (0)
Comment