Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 896

“Phốc ~~~” khe hở đó ở lúc xẹt qua áo giáp màu đen hơi dừng lại một chút, khiến Đông Bá Tuyết Ưng trong nháy mắt dốc hết sức di động thân thể, nhưng sau đó khe hở liền cắt qua.

Cánh tay trái cùng với một chút da thịt phần lưng bên trái của Đông Bá Tuyết Ưng đều biến mất vào hư không.

“A.”

Chịu một đòn này, Đông Bá Tuyết Ưng ở giữa không trung bắt đầu quay cuồng, nhưng sau đó liền ổn định tốt thân thể, lại tiếp tục chạy tốc độ siêu cao về chỗ cái rìu xa xa. Vết thương phần lưng hắn nhanh chóng khôi phục, cánh tay trái cũng đang nhanh chóng sinh trưởng.

“Thế mà ngay cả áo giáp Diệt Cực Huyền Thân cũng không chống đỡ được.” Đông Bá Tuyết Ưng biến sắc, đành phải vậy, tay phải hắn nháy mắt xuất hiện một thanh phi đao.

Chân thần khí phi đao, là sát chiêu mạnh nhất của hắn.

Vốn Đông Bá Tuyết Ưng vẫn rất tự tin đối với phòng ngự của mình, nhưng hiện tại cũng bị ép dùng phi đao, nhưng hắn nhớ rõ lúc trước lão giả tóc trắng từng nói, thân thể ‘giới thần mạnh nhất’ này là có thể tiêu hóa chân thần khí, cho nên Đông Bá Tuyết Ưng vẫn không vội sử dụng chân thần khí.

“Đi.”

Đông Bá Tuyết Ưng mặc kệ cái khác.

Phi đao nháy mắt biến mất, từ hư giới thiên địa trực tiếp hướng tới.

“Hừ hừ, ta còn tưởng ngươi có thể chạy thoát mãi.” Nam tử quấn vải rách lập tức ấp ủ tiến hành công kích một lần nữa, mắt ở mi tâm hắn lại một lần nữa chiếu rọi Đông Bá Tuyết Ưng, nhưng đúng lúc này. Soạt! Một thanh phi đao từ hư giới thiên địa buông xuống, đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.

Nam tử quấn vải rách đã sớm phát hiện một thanh phi đao này.

Dù sao hắn nắm giữ hư không, lúc Đông Bá Tuyết Ưng lấy ra phi đao hắn đã phát hiện, nhưng hắn rất tự tin đối với bản thân, thân thể hắn mạnh mẽ vô cùng, hắn không cho rằng có thủ đoạn gì có thể thương tổn tới hắn, cho nên hắn căn bản không nhìn một thanh phi đao đó.

“Oành.”

Rót vào toàn bộ lực lượng của Đông Bá Tuyết Ưng kích phát ‘Sát lục đạo’ thi triển ra một đòn —— Đao Tiêm Phiêu Huyết.

Phi đao trực tiếp xuất hiện ở trước mi tâm nam tử quấn vải rách, đâm về phía một con mắt ở mi tâm.

“Ngu xuẩn.” Mắt ở mi tâm nam tử quấn vải rách chỉ nhắm một cái.

Phốc.

Mũi nhọn phi đao ở chỗ mi tâm, phi đao từ tốc độ cực cao đột nhiên dừng lại! Nhưng mũi phi đao vẫn mạnh mẽ đâm vào làn da mi tâm ước chừng một tấc. Chỉ đâm vào một tấc, bị mạnh mẽ chặn lại. Nhưng vị trí mi tâm hắn lại có máu màu tím chảy ra. Trong máu màu tím này còn tản ra từng luồng sáng vàng. Nam tử quấn vải rách nhất thời sắc mặt dữ tợn.

“Ong ong ong.” Phi đao dốc sức giãy dụa, muốn rút ra, nhưng phi đao đâm vào sâu chỉ một tấc lại gắt gao bị kẹp lại.

“Cái gì!” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng kinh hãi. Phi đao không thu về được!

Chỗ mi tâm đối phương kẹp gắt gao, như thế nào cũng không thu về được.

Nam tử quấn vải rách đưa tay từ chỗ mi tâm rút phi đao, hắn tùy ý há mồm, cái mồm to như chậu máu đem phi đao nuốt vào.

Một màn này khiến đáy lòng Đông Bá Tuyết Ưng phẫn nộ sốt ruột: “Nuốt mất rồi?”

Đây cũng là nguyên nhân hắn không quá muốn vận dụng phi đao.

Nhưng không dùng mà nói, chỉ sợ cũng bị giết chết, chết rồi, tất cả bảo vật phải để lại nơi này.

“Vù.”

Tuy phẫn nộ sốt ruột, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn hướng chỗ cái rìu bay đi với tốc độ siêu cao. Phi đao đã bị đối phương nuốt vào bụng, căn bản không thu về được, vậy nhất định phải thành công rút ra cái rìu.

Mắt của mi tâm nam tử quấn vải rách lại lần nữa mở ra, nhưng trong con mắt đó lại có vết thương, vết thương đang nhanh chóng khép lại.

“Đáng chết.” Nam tử quấn vải rách lạnh lùng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng xa xa, khoảng cách hai bên quá xa, dựa vào tốc độ chậm rãi đuổi theo là không kịp, chỉ có thể gửi hy vọng vào sát chiêu.

Đông Bá Tuyết Ưng phi hành tốc độ cao, cách cái rìu kia càng lúc càng gần.

Tuy đã tổn thất chân thần khí phi đao...

Nhưng ngăn trở đối phương tiếp tục công kích, lại khiến đối phương bị thương phải khôi phục, những thời gian này đều khiến sinh cơ của Đông Bá Tuyết Ưng tăng nhiều! Dù sao thời gian khôi phục, cũng đủ công kích ba bốn lần.

“Mau mau mau.” Nam tử quấn vải rách cũng sốt ruột, vết thương ở con ngươi hắn vặn vẹo khép lại.

“Đến rồi.”

Đông Bá Tuyết Ưng cắn răng, dốc hết sức lấy tốc độ cực hạn lao về phía một đỉnh núi kia.

“Rẹt ~~~” con mắt mi tâm khoảnh khắc khỏi, nam tử quấn vải rách lại lần nữa thi triển công kích.

“Nhanh, nhanh nữa!” Đông Bá Tuyết Ưng áp bức cực hạn thân thể mình, hắn cảm giác được khe hở hư không đã đến, không khỏi khẽ vặn người, soạt ~~~~ khe hở hư không từ đầu gối Đông Bá Tuyết Ưng cọ qua, đầu gối trở xuống trực tiếp biến mất không dấu vết, Đông Bá Tuyết Ưng lại vẫn phi hành tốc độ cao, đột nhiên lao tới đỉnh núi kia, duỗi tay ra tóm được cái rìu.

Ầm.

Dùng sức một chút, cái rìu lại đình trệ khoảnh khắc, sau đó Đông Bá Tuyết Ưng quỳ gối trên ngọn núi, đầu gối hắn trở xuống đang nhanh chóng sinh trưởng. Đôi tay Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy cái rìu dốc hết lực nhổ ra ngoài, ầm, cái rìu rốt cuộc bị rút ra khỏi ngọn núi.

Hai chân vừa mới sinh trưởng xong đứng ở ngọn núi, Đông Bá Tuyết Ưng một tay giơ cái rìu màu vàng, nhìn chằm chằm xa xa nam tử quấn vải rách.

Nam tử quấn vải rách kia sững sờ đứng ở nơi đó, lập tức thở dài một tiếng.

“Ta thắng, phi đao trả ta.” Đông Bá Tuyết Ưng vội hô.

“Ngươi nói nó?” Mồm nam tử quấn vải rách khẽ phun, một luồng sáng bay ra, hắn đưa tay bắt lấy, trong tay hắn là một thanh phi đao vặn vẹo, bên trên phi đao có vết thương loang lổ.

Đông Bá Tuyết Ưng có chút không thể tin được nhìn, mới bị nuốt vào bao lâu chứ? Đã thành như vậy?

“Có thể sống sót dưới tay ta, còn rút được rìu, ngươi quả thật có chút thực lực.” Nam tử quấn vải rách cầm lấy phi đao vặn vẹo tràn đầy vết thương kia, tùy tay ném một cái, phi đao liền hóa thành luồng sáng bay về phía Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng vội duỗi tay ra tiếp nhận, hắn vội vã đòi, chính là sợ phi đao hoàn toàn bị thân thể đối phương tiêu hóa.

Vội cúi đầu nhìn, tuy mình không hao phí bao nhiêu thời gian đã rút được cái rìu, nhưng một thanh này phi đao vẫn đã xuất hiện nhiều chỗ hỏng, phế một nửa rồi.

Thử thao túng, phi đao ‘ong ong ông’ cũng có chút chấn động.

“Đạo trung tâm bên trong vẫn ổn, nhưng bản thân đao bị hao tổn trọng đại.” Đông Bá Tuyết Ưng rất đau lòng, “Xem ra phải tìm người sở trường luyện khí hỗ trợ sửa chữa.”

Nếu ‘đạo’ trung tâm ẩn chứa cũng hủy hoại, như vậy chân thần khí này sẽ toàn phế đi.

“Một chân thần khí mà thôi, có cần thiết đau lòng như vậy?” Nam tử quấn vải rách cười nhạo, “Chân thần khí ta hủy diệt cũng có một đống rồi, những binh khí đó còn chưa hữu dụng bằng nắm đấm của ta. Tiểu tử, hy vọng ngươi lần sau còn có thể có vận khí sống sót từ Sơ thủy chi địa.” Nói xong hắn liền lao xuống, dãy núi liên miên phía dưới đã có rất nhiều chỗ sụp đổ bị hoàn toàn đóng băng lại.
Bình Luận (0)
Comment