/28/. "Chắc chắn là đạn đạo dạng xoắn ốc... Chỉ có loại đạn đạo này mới có thể đạt được hiệu quả như vậy." Thanh âm Tiêu Nham lạnh lùng nói.
"Ách... Thật sao..." Lily trợn tròn mắt.
Đạn đạo dạng xoắn ốc khi phóng ra chạm vào mặt đất sẽ không lập tức nổ tung, mà là chui xuống dưới lòng đất mấy chục mét mới nổ mạnh, uy lực của nó thập phần kinh người.
Vì đề phòng loại đạn đạo này tập kích, không chỉ có Shire, tất cả các căn cứ nghiên cứu khác đều lấy hợp kim đặc biệt gia cố, từ đó về sau, lực phá hoại của loại đạn đạo này đối với lòng đất trở nên hữu hạn, nhưng trình độ tổn hại đối với mặt đất vẫn thật lớn như trước.
"Vị trí của chúng ta đang ở trên mặt đất." Ánh mắt Tiêu Nham híp lại.
"Cho nên chúng ta phải nhanh chóng đi đến thông đạo tị nạn!" Lily đã bắt đầu kinh hoảng.
"Đây là sách lược của quân địch. Tất cả các thông đạo tị nạn đều là thiết kế hai cửa. Cửa thứ nhất chúng ta có thể tự vận hành mở ra, chẳng qua một khi quân địch đi theo chúng ta tiến vào cửa thứ nhất, vì phong ngừa quân địch tiến vào lòng đất, sẽ không mở cửa thứ hai ra. Như vậy chúng ta sẽ bị bao vây giữa hai cửa đó."
"Không... Không thể nào... Chẳng lẽ tổ chức Sóng Triều đến đây?"
"Hàng rào bị nổ tung, chúng ta mất đi rào chắn ngăn cách. Cô cảm thấy giờ khắc này, quân địch chân chính là ai?"
Lily thoát lực lùi về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, thất hồn lạc phách trả lời, "Là... tang thi."
"Trong phòng này có thiết bị đầu cuối hay không?"
Tiêu Nham từ trên giường ngồi dậy, cảm giác cân bằng của cậu vẫn chưa khôi phục, té ngã trên đất, trước mắt một trận trời đất quay cuồng.
Lily cưỡng chế sợ hãi trong lòng, tiến đến nâng Tiêu Nam đứng dậy.
"Cho dù có... Chỉ sợ đã gián đoạn liên hệ..."
"Chỉ cần tìm được tần số vô tuyến, vẫn sẽ có cơ hội tiến vào hệ thống. Chúng ta phải thấy được tình huống bên ngoài. Nếu gian phòng này vẫn còn đầy đủ thiết bị, tôi tin rằng chúng ta sẽ không bị nhốt..."
Bọn họ tìm được thiết bị đầu cuối, Lily vừa muốn định nói gì đó, Tiêu Nham đã đeo mũ giáp lên liên kết đại não.
Tất cả số liệu nhanh chóng vận chuyển, Tiêu Nham chấp nhất tìm kiếm tần suất khả thi nhất. Căn cứ số 2 tuy rằng hơi cũ, nhưng dưới sự quản lý của Trầm Băng, toàn bộ thiết bị đầu cuối bên trong căn cứ vô cùng phức tạp, các thiết kế quan trọng bao quát chiều rộng và độ sâu của hàm số, thậm chí bao gồm những tin tức phức tạp thuộc những lĩnh vực vật lý, hóa học. Rốt cục, tư duy Tiêu Nham thoát khỏi vòng trói buộc, dũng mãnh tiến vào một thông đạo thông thuận.
Gian phòng này thành công liên kết với hệ thống đầu cuối.
"Thiết bị theo dõi ngoài hành lang còn đang vận hành."
Tiêu Nham vừa mới mở miệng nói, tình hình bên ngoài cửa lập tức được chiếu trên vách tường.
Lily hít ngược một hơi.
Trong thông đạo tràn đầy tang thi, chúng nó nhảy lên, bò lết, dọc theo vách tường còn chưa sụp xuống chạy thật nhanh, vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo.
Bất kỳ nhân viên nào chưa kịp tiến vào thông đạo tị nạn đều bị biến thành đối tượng bị bắt bị giết. Bọn họ hoảng sợ giãy dụa, máu thịt bay tứ tung.
Lily che miệng mình lại, mới miễng cưỡng không khóc ra thành tiếng.
Nếu không phải Tiêu Nham ngăn cản cô mở cửa ra, kết cục của cô cũng sẽ giống như những người đó.
"Hiện tại... Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Gửi thư cầu cứu. Nếu vận khí tốt... Có lẽ có người sẽ tới cứu chúng ta."
"Nếu... Vận khí không tốt... Chúng ta sẽ chết trong phòng này, đúng không?"
Khóe môi Tiêu Nham hiện lên một tia cười.
"Lily, có chuyện này tôi vẫn muôn luôn nói cho cô biết."
"Cái gì?"
"Cô là người phụ nữ tôi thấy có cảm tình nhất."
Tiêu Nham nói vạn phần trịnh trọng, tựa như đây là di ngôn khi cậu lâm chung.
Lily nở nụ cười khổ.
"Đây là lời bày tỏ không hợp thời nhất tôi từng nghe."
"Tôi đã phát thư cầu cứu rồi, hy vọng đối phương có thể nhìn thấy."
"Hiện tại... Còn có ai có thể cứu chúng ta sao?"
Tiêu Nham nhắm mắt lại, thở ra một hơi, "Toàn bộ căn cứ, có lẽ chỉ có người kia mới có thể cứu chúng ta."
Mọi nhân viên trong trung tâm điều khiển trong thời gian ngắn nhất đã rút lui. Mục tiêu của đạn đạo kia rất rõ ràng là trung tâm điều khiển, may mắn Trầm Băng quyết đoán hạ lệnh công kích phi hành khí kia, dẫn đễn đạn đạo đối phương phóng ra bị lệch khỏi quỹ đạo, nếu không thương vong của bọn họ tuyệt đối không ngừng lại ở mức này.
Trầm Băng thấy thuộc cấp của anh ta được tổ bộ đội đặc nhiệm của Hein hộ tống, một đường vượt mọi chông gai đi đến cửa thông đạo. Sau khi Trầm Băng tiến vào thông đạo an toàn, Hein lại đứng ngoài cửa.
"Hein! Mau vào!"
Trầm Băng không hiểu nhìn anh.
Khóe môi Hein vẫn đạm mạc như trước, trong mắt vẫn là tác phong chẳng hề để tâm đến bất cứ việc gì.
"Tôi còn có việc."
"Chuyện gì?" Liv và Mark liền từ bên trong muốn xông ra, Hein lại nâng chân lên đạp vào ngực Mark không cho anh ta tiến lên, đó là một tư thế cực kỳ sắc bén mà lại cường thế.
"Chúng ta đã quên cậu tân binh vụng về kia."
Hein giơ tay lên, trên thiết bị liên lạc là một tin tức gởi đến từ Tiêu Nham.
"Khoan đã! Đại tá!"
Mark còn chưa kịp tiến lên, một cước của Hein đã đạp anh ta vào, tựa như một chuỗi quân bài domino, Liv và những bộ đội đặc chủng khác phía sau Mark liền ngã xuống theo, cửa thông đạo đóng lại.
"Hein! Cậu cái tên khốn kiếp này!" Trầm Băng muốn tiến lên mở cửa thông đạo ra, tiếng cảnh báo biểu hiện đã khóa chết, trợ lý và cán bộ liên lạc một trái một phải kéo anh ta ra.
"Đại tá! Ngài là cán bộ chỉ huy của chúng tôi! Ngài không thể đi ra!"
Mark và Liv dùng sức đấm cửa, cánh cửa này lại không chút sứt mẻ.
"Đáng giận! Mở cửa ra!"
Hein quay đầu lại, hờ hững nhìn đám tang thi đạng chạy đến như điên, lưỡi đao sắc bén trong tay lướt qua, thế giới bị phân thành hai mảnh.
Tiêu Nham và Lily bị nhốt trong phòng, mỗi một giây một phút đều vạn phần khẩn trương.
Lily khó nhịn đi vòng quanh phòng hơn mười vòng, "Cho dù có người tới cứu chúng ta, nhưng mà tang thi tiến vào căn cứ rõ ràng càng ngày càng nhiều, chúng ta sao có thể đột phá vòng vây đến cửa thông đạo tị nạn chứ?"
"Cho nên phải đóng lại tất cả những cửa thông đạo không cần thiết, biến những nơi chúng ta đi qua thành một con đường khép kín."
"Như vậy được sao..."
"Tôi sẽ thử một lần... Chỉ sợ một số thông đạo đã khó có thể đóng lại."
Lại hơn nửa tiếng sau, Lily ngồi trên sàn nhà, rúc vào bên cạnh đầu gối Tiêu Nham.
"Này... Sẽ có người tới cứu chúng ta sao?"
Tiêu Nham không đáp lời.
Cậu không ngừng điều động những thiết bị theo dõi còn có thể sử dụng, quan sát tình huống mỗi thông đạo.
Rốt cục, trong một thiết bị theo dõi nọ, một dáng người ngoan lệ chẳng chút cố kỵ lọt vào đầu óc cậu.
Hai thanh đao trái phải lướt như bay, thân thể tang thi bị chém đôi, dịch đặc màu nâu vàng văng ra, lần đầu tiên Tiêu Nham biết được cái gì gọi là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng tại một nơi chật hẹp như vậy, thân thủ của anh không thể thi triển toàn bộ, mà tang thi lại cuồn cuộn tiến vào không dứt.
Tiêu Nham mở ra bản vẽ thiết kế căn cứ, sau khi tiến hành phân tích, liền xâm nhập vào tần suất của tất cả các thông đạo, nhất nhất đóng cửa toàn bộ chúng nó.
Mà dần dần, tang thi trước mặt Hein cũng càng ngày càng ít, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng thiết bị theo dõi.
"Lily, chuẩn bị sẵn sàng, anh ấy đến rồi."
"Ai?"
Tiêu Nham gỡ mũ giáp xuống, đi đến trước cửa, đột nhiên đè xuống nút mở cửa ra.
"Tiêu Nham!" Lily hoảng sợ đứng dậy.
Một cái đầu tang thi liền thò vào, há to miệng, giữa hàm răng đều là nước bọt ghê tởm.
Ngay sau đó, đầu nó liền bị chặt đứt, lộc cộc rớt xuống mặt đất.
Đôi con ngươi băng lãnh lam sắc biến hết thảy mọi thứ của Tiêu Nham thành tù binh, có ảo giác tựa như trong ánh mắt đối phương, cậu nhìn thấy có một loại xúc động muốn đập nát cả thế giới.
"Đi thôi, tân binh vụng về." Tiếng nói hơi lạnh xuyên qua tất cả những hỗn loạn ồn ào náo động, đánh thẳng vào đầu óc của Tiêu Nham.
Người đàn ông trước mắt vẫn tuấn mỹ như trước, mái tóc màu vàng kim an tĩnh rũ xuống, đôi môi mím chặt như thể mọi thứ đều đã được anh tính toán chính xác. Tay anh duỗi đến, đầu Tiêu Nham bị ấn vào trong ngực đối phương, Hein lưu loát nâng chân lên, đá văng một tang thi có ý đồ tiếp cận Tiêu Nham. Cho dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, ôm ấp của người đàn ông này vẫn có cảm giác quen thuộc khó có thể nói thành lời.
Bàn tay Hein trượt dọc xuống theo gáy Tiêu Nham, chế trụ cổ tay cậu, lãnh khốc và kiên định trong mắt anh khiến Tiêu Nham chợt an tâm hẳn lên, "Không được lãng phí thời gian!"
Tiêu Nham quay đầu lại, kéo lấy Lily vô cùng nghiêm túc nói, "Cô ấy phải đi cùng chúng ta!"
Lily sợ hãi nhìn tang thi không ngừng tiếp cận bị Hein chém rụng, hoàn toàn mất đi khí lực đứng thẳng.
Ánh mắt Hein lạnh lùng dừng trên người Lily, "Cậu phải học cách buông tay."
"Đại tá, anh sẽ buông tay với chiến hữu của mình sao?"
Mắt thấy tang thi càng ngày càng nhiều, Hein xoay người sang chỗ khác, "Tôi bảo hai người chạy, hai người phải chạy. Bảo hai người ngồi xuống, hai người phải ngồi xuống. Tóm lại bảo các người làm thế nào, thì phải làm thế đó. Bất kì kẻ nào vướng chân tôi, tôi sẽ tự tay giết người đó."
Quả nhiên là phương thức mệnh lệnh của Hein Burton, giờ phút này Tiêu Nham lại cảm thấy may mắn.
Phía trước thông đạo, lại có mấy tang thi chạy về hướng bọn họ.
Lily phát ra âm thanh nức nở, xụi lơ thối lui vào trong phòng.
"Đừng sợ! Lily! Chết hoặc là đi, cô lựa chọn cái gì?" Tiêu Nham nhìn về phía Lily.
Hein không nói hai lời rút lưỡi đao sắc bén ra, lao lên, "Chạy ——"
"Nếu sợ thì nhắm mắt lại đi!" Tiêu Nham kéo lấy Lily, đi theo phía sau Hein không ngừng chạy trốn.
Bên tai vang lên thanh âm cơ thịt bị cắt đứt, chất dịch phun tung tóe, không ngừng có tang thi bị chém đứt đôi ngã nhào bên cạnh bọn họ.
Lily theo bản năng muốn cúi đầu, những tang thi chỉ còn lại nửa người trên vẫn còn hoạt động, muốn bắt lấy bọn họ.
"Đừng cúi đầu nhìn!"
Thanh âm trầm thấp lạnh như băng vang lên, Tiêu Nham mạnh mẽ ép buộc bản thân nâng ánh mắt lên.
Ánh mắt Hein thủy chung vẫn nhìn về phía trước, tầm mắt Tiêu Nham hướng về bóng lưng của anh, trong một khắc đó, tất cả những tang thi khiến người ta sợ hãi bỗng biến thành ảo ảnh lướt qua.
Lưỡi đao sắc bén trong tay chưa từng có một khắc ngừng lại, Hein căn bản không biết mệt mỏi là thứ gì, tựa như máy móc vĩnh viễn không biết ngừng nghỉ.
Phía trước là một điểm chuyển tiếp theo góc 90 độ, Hein bỗng nhiên dừng lại, một phen ấn lấy bả vai Tiêu Nham áp cậu vào mặt tường, Lily cũng theo đó té ngã trên đất, Hein cũng kéo cô dậy, ba người dán sát vào tường. Hein dùng ánh mắt cảnh cáo Lily không được phát ra bất luận âm thanh gì. Một tay anh che trước mặt Tiêu Nham, khiến cho cả người cậu dán chặt vào mặt tường lạnh như băng, Hein nghiêng mặt kề sát về hướng Tiêu Nham, vành tai của anh cơ hồ dán vào trên mặt cậu, trái tim kịch liệt rung động, Tiêu Nham nuốt nước bọt, da thịt Hein hấp dẫn cậu theo bản năng muốn tới gần, nhưng cậu biết tới gần thì sẽ có kết quả là cái gì. Tại một chỗ khác trong tiếp điểm có thứ gì đó đang đến gần, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, Hein rút đao ra, chớp nhoáng đánh ra nhanh đến không thấy rõ, cùng lúc đó ba, bốn tang thi lập tức ngã xuống.
"Chạy." Hein ra lệnh một tiếng, Tiêu Nham kéo lấy Lily chật vật chạy về phía trước. Lại có rất nhiều tang thi đuổi theo.
Nhưng thể lực của Tiêu Nham và Lily cũng có hạn. Đặc biệt là Lily, cô đã không thể cử động được nữa, há to miệng thở dốc.
Trái tim Tiêu Nham đập đến tựa như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài, nhưng mà không thể dừng lại! Cậu biết Hein sẽ không vì bọn họ mà chậm lại, một chút tạm dừng cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với càng nhiều tang thi.
Ngay tại lúc bọn họ đi ngang qua một chỗ rẽ, Hein chợt quay đầu lại, một tay khiêng lấy Tiêu Nham lên bả vai.
"Hein!"
"Tôi không thể mang theo hai người các cậu cùng một lúc."
Lời nói Hein sắc bén lại lạnh như băng, Tiêu Nham nhìn Lily đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn bọn họ.
"Đừng bỏ tôi lại —— Đừng bỏ tôi lại ——"
Mặc dù chỉ có một tay, nhưng Hein vẫn như cũ nhanh chóng mở đường đi tới.
"Hein! Mau thả tôi xuống!"
Biểu tình Hein không có chút gợn sóng nào.
"Thả tôi xuống! Tôi ở lại cùng Lily! Anh nhanh chóng chạy đến thông đạo tị nạn vẫn còn kịp!"
Bỗng dưng, Hein ném Tiêu Nham xuống đất, khi va chạm với mặt đất xương cốt Tiêu Nham thiếu chút nữa vỡ nát, cậu có thể cảm nhận được cảm giác mãnh liệt tức giận từ Hein.
Hein nâng cằm lên, lưỡi đao trong tay tùy ý vung vẩy, nhóm tang thi không thể đến gần anh liền hùng dũng tiến về hướng Tiêu Nham, một con hé miệng muốn gặm bờ vai cậu, một con nhào đến chân cậu, muốn xé cậu ra.
Tiêu Nham siết chặt nắm tay, cũng nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, chất dịch sềnh sệch phun ra tung tóe trên mặt cậu, tản mát ra từng trận tanh tưởi.
Tiêu Nham mở to mắt, mấy tên tang thi vây quanh mình cư nhiên đã không còn nguyên hình, Hein rũ mắt, trong mắt là biểu tình khinh miệt.
"Cậu xác định muốn ở lại chỗ này?"
Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, tim đập như trống nổi, cả đời này cậu tựa hồ chỉ tập trung vào giờ khắc chọn lựa này, thanh âm của cậu ngoài dự đoán vô cùng rõ ràng, "Tôi xác định, huống hồ lần đó ngoài ý muốn... Anh không phải vẫn luôn muốn giết tôi sao?"
"Tôi có thể dẫn cậu đi."
Đây hoàn toàn là đáp án Tiêu Nham có thể dự đoán trước. Trong mắt Hein Burton, cậu nhìn thấy một loại cảm xúc gần như đau đớn, người đàn ông này bị tổn thương.
"Tôi biết, nhưng tôi chỉ là một nghiên cứu sinh loại B, tôi biết giá trị của bản thân, không đáng để anh mạo hiểm. Huống chi tôi là một người đàn ông —— Có thể sợ hãi cái chết, nhưng không thể chết trong hổ thẹn."
Tiêu Nham đứng dậy, Hein lại chế trụ cổ tay cậu.
"Cậu cứu không được mọi người, cũng không cần vì người không liên quan mà hy sinh vô ích."
Tiêu Nham có thể cảm giác được rõ ràng ngón tay Hein cùng mạch máu dưới da mình đang lưu chuyển, trong một khắc đó cậu bỗng nhiên hiểu được, kỳ thật bản thân mê muội mỗi một lần đụng chạm của Hein, có lẽ bởi vì mình ao ước anh, hoặc có thể là sùng bái đối với kẻ mạnh, nhưng hết thảy những điều này đều không quan trọng. Hein không thể mang theo bọn họ rời đi, cậu cũng sẽ không liên lụy anh.
"Đại tá, là anh nói... Anh cũng phải học cách buông tay." Tiêu Nham mỉm môi cười nhìn về phía Hein, cậu ẩn ẩn cảm thấy trong đôi mắt hững hờ của người đàn ông này, có gì đó đang lan tràn.
Trong nháy mắt thất thần, Tiêu Nham tránh thoát khỏi Hein, tay của đối phương vẫn cương tại chỗ cũ.
Cậu biết, trong lòng cậu, nguyên nhân chân thật nhất chính là không muốn sự yếu đuối của bản thân liên lụy đến một Hein Burton cường đại.
p