/62/. "Chúng ta đi."
Ngay khi Hein hạ lệnh, vẫn như cũ có từng đợt tang thi cuồn cuộn không dứt tới gần.
Dây thừng bên hông Tiêu Nham bắn về phía trước, sao khi kết nối với phi hành khí, liền nhanh chóng rời khỏi mặt đất, một bước tiến vào cabin.
Mark cũng lập tức khiêng Luther lên vai cấp tốc đu dây thừng bay lên theo, ông nhìn mặt đất cách mình càng ngày càng xa, trái tim cơ hồ ngừng đập. Mark có chút thô lỗ ném Luther vào cabin, đặt vào chỗ ngồi. Luther kinh hồ chưa định, mà đối diện là Tiêu Nham tươi cười giúp ông cài trang bị an toàn.
Mark đang nhe răng cười đến vui vẻ, rõ ràng là cố ý hù dọa Luther. Tiêu Nham bất đắc dĩ liếc nhìn anh ta, nhớ lại trước đây, bản thân cũng là một trong những đối tượng bị đám bộ đội đặc chủng này hù dọa.
Mấy phút sau, bọn họ thành công tiến vào căn cứ số 2, Trầm Băng đang khoanh tay đứng tại cửa thông đạo chờ đã lâu.
Hein bước ra khỏi cabin, đi đến bên cạnh Trầm Băng, chỉ là thoáng gật đầu nói một tiếng: "Cám ơn."
Luther và Trầm Băng chào nhau bằng một nghi thức quân đội.
Tiêu Nham đánh giá Trầm Băng, người này vẫn một dáng không tùy tiện nói cười như lần đầu tiên mình nhìn thấy, nhưng lại tiều tụy hơn rất nhiều. Theo tình thế các căn cứ ngoại thành của Shire cứ một cái lại một cái lần lượt bị tổ chức Sóng Triều công kích thậm chí phá hủy, căn cứ số 2 là nghiên cứu trọng tâm ngoại thành, tình huống kỳ thật cũng không thể lạc quan. Tầm mắt Trầm Băng xẹt qua bả vai Luther, đối diện với Tiêu Nham, trên môi gợi lên tươi cười như có như không.
"Đã lâu không gặp, Thiếu úy."
Trầm Băng nói hai chữ "Thiếu úy" phá lệ rõ ràng.
Tiêu Nham nhanh chóng cúi chào Trầm Băng.
"Trầm Băng, cậu quen Tiêu Nham?" Luther hỏi.
"Lần trước nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy vẫn còn là tân binh tự nhốt bản thân trong tiềm thức của mình."
"Vậy "lần trước" trong miệng của cậu là khi nào?"
"Không sai biệt lắm khoảng một năm trước."
"Xem ra một năm này cậu ấy trưởng thành rất nhiều, hiện tại không ai có thể cảm thấy cậu ấy là tân binh." Luther đối với Tiêu Nham vô cùng thưởng thức.
Trầm Băng bắt được liên lạc với Shire, trong vòng 3 giờ tới, Shire sẽ phái bộ đội đặc chủng đến hộ tống Đại tá Luther và hàng mẫu virus trở về Shire.
3 giờ đồng hồ nghỉ ngơi và hồi phục này đối với Tiêu Nham mà nói là vô cùng quý giá, khi Trầm Băng, Luther và Hein đang trao đổi với nhau, Tiêu Nham đã ngồi ngay trên ghế nghiêng đầu qua ngủ mất. Trầm Băng sắp xếp cho Tiêu Nham một gian phòng nghỉ, khi cán bộ quân nhu tiến đến muốn đánh thức Tiêu Nham, Hein lại trầm mặc ôm cậu lên, công khai đi ra ngoài.
Trầm Băng ngửa đầu kinh ngạc nhìn một màn này, Mark và đám bộ đội đặc chủng khác thì đang tụm lại chơi đánh bài, Liv thì chỉnh lý trang bị của mình, một bộ đối với hành động của Hein, bọn họ là thấy nhưng không thể trách.
"Đại tá Burton từ lúc nào thì thân cận với Tiêu Nham như vậy?" Trầm Băng nhìn về phía đám bộ đội đặc chủng bên kia.
"Tiêu Nham chính là kỹ thuật binh chuyên dụng của chúng tôi đó! Trừ bỏ cậu ấy, sếp sẽ không đưa bất cứ tên tân binh nào khác đi làm nhiệm vụ đâu!" Mark quay đầu lại há miệng cười cười, một bộ biểu tình "Ông ngay cả chuyện này cũng không biết, thật sự là quá tệ".
"Hình như huấn luyện thể năng và giao đấu cho Tiêu Nham cũng là sếp tự mình dạy đúng không?" Một bộ đội đặc chủng khác vừa ném bài xuống đánh vừa nói.
"Này này! Tôi cũng có dạy cậu ấy nữa có được không!" Mark tức giận bất bình bổ sung.
Liv lạnh lẽo mở miệng: "Rõ ràng là Wynne dạy nhiều hơn!"
"Vốn nhiệm vụ lần này Thiếu tá Wynne cũng sẽ tham gia, nhưng Thiếu tướng Gordon lại phái cậu ấy đi bảo hộ Trung tướng Hervieu bên viện khoa học trung ương, nếu không Wynne thấy biểu hiện của Tiêu Nham khi thực chiến hẳn sẽ rất cao hứng cho xem."
"Trách không được, cậu ấy không giống những kỹ thuật binh khác..." Luther phát ra một tiếng cảm thán, nhưng trong lòng Luther rất rõ ràng, không phải mỗi nghiên cứu viên tiếp nhận huấn luyện từ bộ đội đặc chủng đều có thể đạt được trình độ chiến đấu như Tiêu Nham.
Trầm Băng bất đắc dĩ đè đè huyệt thái dương, những chuyện này đều không giải thích được vì sao Hein lại tự mình đưa Tiêu Nham đến phòng nghỉ ngơi, đừng quên vị Đại tá này sẽ không dễ dàng để bất cứ ai đến gần mình, cũng càng không thích tiếp cận bất cứ kẻ nào.
Hein đặt Tiêu Nham lên trên giường, khi sau gáy tiếp xúc với gối đầu mềm mại, Tiêu Nham nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, hơi hơi mở mắt ra. Giữa khe hở của mi mắt, cậu nhìn thấy Hein đang rủ đôi hàng mi xuống, tầm mắt anh phảng phất tựa như từ mấy chục vạn mét trên trời cao thản nhiên hạ xuống, rơi vào trong mắt Tiêu Nham.
"Đại tá Burton..." Ánh mắt vốn buồn ngủ của Tiêu Nham hoàn toàn mở ra, tham lam miêu tả ngũ quan của đối phương.
"Cậu còn hai giờ nữa để ngủ cho đủ giấc." Bàn tay vốn đang nâng sau gáy của Tiêu Nham chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đó, Tiêu Nham lại giữ chặt cổ tay đối phương.
Thân thể Hein toáng dừng lại một chút, mà Tiêu Nham thủy chung vẫn chăm chú nhìn vào anh.
Hiện tại bọn họ an toàn, Tiêu Nham cũng đã mang theo nghiên cứu về virus Gomet đến căn cứ số 2, nhưng sâu trong nội tâm câu rất rõ ràng, đây không có nghĩa là bản thân đã chân chính trở nên cường đại.
"Đại tá... Nếu không phải anh giúp tôi tìm hộp thuốc kia trở về, có thể tôi đã chết."
Tiêu Nham cũng không chờ mong Hein sẽ cho cậu bất cứ câu trả lời nào, cậu chỉ là đơn thuần không quên được, hình ảnh Hein dù chế phục tác chiến đã bị rách nhưng vẫn chịu đựng giá lạnh vô cùng, lặn vào trong nước tìm thuốc cho cậu.
"Cậu sẽ không chết, nếu không việc để cậu ở bên cạnh tôi không hề có ý nghĩa."
Đáp án này, siết chặt trái tim Tiêu Nham. Đáp án cậu vẫn luôn truy tìm, giờ khắc này rõ ràng vô cùng.
Hein định đứng dậy, nhưng Tiêu Nham vẫn như cũ gắt gao kéo tay anh. Rõ ràng lấy sức lực của Hein, có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng lúc này, anh lại lựa chọn dừng lại.
Tiêu Nham thoáng ngẩng đầu lên, khoảnh khắc khi môi cậu sắp chạm vào môi đối phương, Hein liền quay đầu đi nơi khác, môi Tiêu Nham chạm vào gò má anh.
Trong nháy mắt đó, thân thể Hein run rẩy một trận, Tiêu Nham có thể tinh tường cảm nhận được.
Ở chỗ sâu bên trong tư duy, tựa như có cái gì đó đang điên cuồng khởi động, không thể kiềm chế.
"Ngủ đi, Thiếu úy."
Thanh âm Hein đã thu lại kín kẽ toàn bộ tâm tình của mình, rút bàn tay đang bị Tiêu Nham nắm chặt ra, ngồi ngay ngắn lại.
Ngay khi Hein đứng lên, Tiêu Nham mở miệng: "Đại tá, anh có thể ở lại đây không?"
Hein không trả lời.
Trái tim Tiêu Nham thoáng đập kinh hoàng, cả đời này của cậu chưa từng có cảm giác này. Cậu nhớ rõ, dưới nước biển tại căn cứ Nam cực, khi ngực Hein bị lưỡi đao của gã sát thủ đâm thủng, cậu đã sợ hãi cỡ nào. Cậu sợ hãi, miệng vết thương của anh trong môi trường nhiệt độ thấp sẽ không thể khép lại, cậu sợ hãi bản thân trở thành trói buộc của Hein.
"Anh không cần phí khí lực lớn như vậy để bảo vệ tôi, tôi không phải là tổng thống liên bang." Trôi môi hiện lên tia cười, Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc nói: "Đối với bộ đội đặc chủng mà nói, anh là truyền kỳ không thể thay thế được."
Nhóm bộ đội đặc chủng đi qua đao phong kiếm ảnh, gió tanh mưa máu này, cần có một người như Hein để ký thác tinh thần.
"Tôi chưa bao giờ là không thể thay thế được, tất cả truyền kỳ đều sẽ trở thành lịch sử. Mà cậu, đặc biệt vượt xa so với tôi." Hein ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía Tiêu Nham.
"Tôi có gì đặc biệt? Bởi vì 3 triệu tốc độ đại não sao? Hay là bởi vì tôi sẽ hoàn thành nghiên cứu cuối cùng đối với virus Gomet?" Tiêu Nham chưa từng cảm thấy bản thân có thể có dũng khí như thế, còn có ai có thể giống cậu, hỏi Hein Burton những vấn đề này sao?
"Bởi vì, em đối với tôi mà nói là không thể thay thế."
Thế giới, trong nháy mắt đó, rơi vào một mảnh mềm mại.
Ngón tay Tiêu Nham nắm chặt dra trải giường, cậu ngồi bật dậy, cậu có loại ảo giác, bản thân đã hoàn toàn tiến vào lãnh địa của Hein Burton, tựa như Maya đã nói, người đàn ông này ở trước mặt cậu không hề có điểm giới hạn, bởi vì bất tri bất giác, đối với Tiêu Nham, anh đã bao dung hết thảy.
"Đại ta... Em muốn nhìn anh. Cứ mãi nhìn theo bóng dáng của anh là một chuyện rất vất vả."
#Cỏ: Từ đây bạn sẽ cho hai người đổi xưng hô nha~~~ Hein rốt cục thoáng quay đầu lại, ánh mắt anh vẫn hững hờ như trước, nhưng Tiêu Nham có thể cảm nhận được độ ấm không giống như thường này trong đó.
"Muốn trở nên mạnh mẽ hơn, bắt đầu từ lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, em cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn anh. Cho dù bị uy hiếp sẽ bị móc mắt, em vẫn không nhịn được."
Thanh âm Tiêu Nham bình tĩnh mà thản nhiên, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh khi đó Hein chém giết tang thi, mái tóc màu nâu vàng chợt lóe qua trước mắt cậu như thế nào, cườn đại mà trấn áp thần kinh thị giác của cậu, đây là dấu vết lúc ban đầu, càng có ý đồ lau sạch nó đi, nó lại càng khắc sâu.
"Ngủ đi, Thiếu úy." Âm điệu Hein trầm xuống, lại không có chút lãnh khốc tuyệt tình nào ẩn chưa bên trong.
"Em không xác định được, bản thân mỗi một lần xúc động trào lên từ tận đáy lòng là vì cái gì, cho dù là hôn anh hay là ôm anh. Nhưng em rất rõ ràng, mỗi một lần em nhìn anh... Hoàn toàn không phải vì virux X."
Có lẽ mười năm, hai mươi năm sau, Tiêu Nham sẽ vì mỗi một cau nói của mình hôm nay mà cảm thấy xấu hổ thậm chí hối hận.
Nhưng trong lòng cậu có một loại ảo giác gần như tự phụ, chính là người đàn ông này sẽ cố gắng dùng hết sức lực, thậm chí là liều lĩnh hết thảy để bảo hộ cậu.
Hein vẫn như cũ trầm mặc, trầm mặc như vậy ngược lại không khiến Tiêu Nham thấp thỏm, bởi vì cho dù bản thân nói gì, ít nhất người đàn ông này không đứng dậy rời đi. Anh nghe cậu nói, thậm chí vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn tiếp thu hết thảy lời cậu.
Tiêu Nham mở hộp thuốc của mình ra, lấy tuýp thuốc cuối (X-2) cùng còn lại đẩy vào trong súng tiêm.
"Cậu muốn làm gì?" Hein rốt cục quay đầu lại.
"Đây là tuýp thuốc cuối cùng, dùng xong nó có thể em sẽ mê man vài ngày, nhưng em muốn dùng nó để làm việc mình muốn làm."
Nói xong, Tiêu Nham mãnh liệt tiêm thuốc vào trong cơ bắp của mình.
Thế giới vô cùng rõ ràng kia chợt tái hiện, chẳng qua khác biệt với mỗi một lần trước đây, không có nguy cơ trùng trùng, không có nhiệm vụ, mọi quấy nhiễu điều bị đẩy lùi, lộ ra chân tướng nguyên bản nhất.
"Đại tá... Em không muốn lãng phí mấy phút đồng hồ quý giá này."
Một khắc đó, Tiêu Nham sắc bén nhìn thấy đồng tử Hein một trận co rút, tất cả bình tĩnh trở nên vỡ vụn.
Môi người đàn ông dán tới, điên cuồng đến mức khiến người ta khó có thể tin, Tiêu Nham bị hung hăng giữ chặt, cho dù là cậu vươn tay với ý đồ ôm lấy anh.
Hein giữ chặt hai cổ tay cậu đặt ở hai bên đầu, hết thảy thoát ly trói buộc của lý trí, khoang miện Tiêu Nham bị đối phương hoàn toàn chiếm cứ.
Tiếp xúc như vậy, vẫn chưa đủ! Bàn tay Hein dùng sức ấn phía sau gáy Tiêu Nham, sau đó đột nhiên ngồi dậy. Tiêu Nham xác định, suy nghĩ của cậu và Hein là như nhau, bọn họ muốn tiếp xúc lẫn nhau, không hề khoảng cách, ngay cả không khí cũng không được dư thừa.
Tiêu Nham ngồi trong lòng Hein, bấu chặt bả vai Hein, đầu lưỡi rất nhỏ chuyển động, nhưng đối với Hein mà nói, đây phảng phất như từ trên đám mây bị hung hăng kéo xuống, anh càng thêm dùng sức mà ôm chặt Tiêu Nham.
Dần dần, điên cuồng trở nên lắng đọng, lực độ hôn môi cũng trở nên thong thả. Tiêu Nham nhắm mắt lại, cảm thụ đụng chạm, độ ấm hơi thở thuộc về Hein, thậm chí mỗi một lần đầu lưỡi anh lướt qua khoang miệng mình, điều khiến trái tim Tiêu Nham rung động.
Lực đạo hôn môi của Hein vẫn cường ngạnh như cũ, nếu như nói là không để cho cự tuyệt, càng như là đang xem mỗi một giây đều là khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Dược hiệu đang từ từ mất đi, năng lực thừa nhận của Tiêu Nham cũng dần yếu bớt, xương cốt cậu trong vòng tay ôm ấp của Hein vang ra tiếng vang răn rắc. Hein lại lưu luyến, anh dùng một loại phương thức nhu hòa đến mức trước đến giờ Tiêu Nham chưa bao giờ nghĩ đến mà hôn cậu, tựa như thế giới này đối với Hein Burton mà nói, căn bản không hề có ý nghĩa, chỉ có độ ấm mà Tiêu Nham cho anh, mới là chân thật.
Bỗng dưng, Hein hoàn toàn buông lỏng Tiêu Nham ra, đè cậu nằm xuống, hai tay chống ở hai bên tay cậu, cúi đầu, nặng nề thở dốc. Hein hôn lên mặt nghiêng, lên thái dương của cậu, bàn tay chậm rãi di động tựa như xác nhận sự hiện hữu của cậu.
"Ưm..."
Đối với Tiêu Nham mà nói, cảm giác môi Hein tiếp xúc da thịt của mình và sự cường ngạnh, lạnh lùng trong ngày thường của người đàn ông này khác nhau như trời với đất, loại tương phản mãnh liệt này khiến cậu càng thêm hưởng thụ nụ hôn của Hein. Đầu gối cậu theo bản năng nâng lên, tựa cùng một chỗ với một bên thắt lưng của Hein, cậu biết, mình là người duy nhất trên đời này có thể không kiêng nể gì mà hưởng thụ ôm ấp của Hein. Đây là một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể nói nên lời.
Cảm giác buồn ngủ ập đến, Tiêu Nham rốt cục chống đỡ không nổi, bên tai Hein là tiếng hít thở ngày càng bình ổn như biển sâu trong đêm tối, Tiêu Nham đã nặng nề ngủ mất.
Hein vùi đầu vào cổ Tiêu Nham, ngón tay thật cẩn thận lướt qua lọn tóc mỏng bên tai cậu.
"Đứa ngốc, lần sau dừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Anh... thiếu chút nữa đã giết em."
Tiêu Nham không chút phản ứng, vẫn tiếp tục ngủ say, mà Hein thì khẽ nghiêng người, cánh tay vòng qua bờ vai của cậu, kéo cậu tiến vào trong ngực của mình.
Hai giờ đồng hồ thực nhanh liền trôi qua, nhóm bội đội đặc nhiệm Shire phái tới đã đến căn cứ số 2.
Cửa cabin mở ra, đôi chân dài của Jane sải bước, trên mặt của anh hoàn toàn không có ý cười.
Hein đi tới, theo phía sau anh là Mark, mà Mark lại đang cõng Tiêu Nham ngủ say bất tỉnh.
"Xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Jane dừng lại trên người Tiêu Nham, mày nhíu chặt.
Hein không trả lời, tiến vào cabin lạnh lùng ngồi xuống.
Khi Mark đi ngang người Jane, cảm giác được áp xuất thấp phát ra từ quanh thân người đối phương, không khỏi rùng mình một cái, nhanh chóng đưa Tiêu Nham vào trong cabin, Hein tự tay giúp cậu đeo trang bị an toàn.
Jane không tự mình điều khiển phi hành khí, mà là ngồi điến diện Hein.
Bọn họ rời khỏi căn cứ số 2, thẳng tiến về phía Shire.
"Nhiệm vụ này Trung tướng Hervieu vốn chỉ định Casey, vì sao anh lại muốn dẫn Tiêu Nham đi?"
Trong cabin vốn vẫn luôn nặng nề, thanh âm của Jane không lớn, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
"Tôi sẽ không ngăn cản cậu ấy làm bất cứ chuyện gì mà cậu ấy muốn làm, cũng sẽ không ngăn cản cậu ấy tìm kiếm đáp án bản thân muốn tìm." Thanh âm Hein bình tĩnh vô cùng, đoán không ra bất cứ cảm xúc nào.
Jane nhắm mắt, hít sâu một hơi, "Đáp án này sẽ khiến cho cậu ấy càng trở nên nguy hiểm so với trước kia."
Phi hành khí bình an đáp xuống Shire, về tới tổng bộ của bộ đội đặc chủng.
Maya sớm đã đứng tại cửa thông đạo chờ đợi, khi Mark cõng Tiêu Nham ra khỏi cabin, anh liền khẩn trương muốn chết: "Mark! Tiêu Nham làm sao vậy? Sao một chút phản ứng cũng không có? Chẳng lẽ là... Cậu ấy lại bị "Chặn giả" của Sóng Triều xâm lấn đại não?"
Mark không kiên nhẫn bĩu môi nói: "Không có gì ghê gớm! Chỉ là mệt, đang ngủ!"
Maya tới gần, lúc này mới nghe thấy giữa mũi Tiêu Nham truyền ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.
"Maya, đưa Tiêu Nham trở về nghỉ ngơi."
Sau khi Hein hạ lệnh, liền đi đến văn phòng Thiếu tướng Gordon báo cáo.
Thiếu tướng ngồi trước bàn làm việc, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.
"Tuy biết rằng không có nhiệm vụ nào cậu không làm được, nhưng khi nghe được phi hành khí của Đại tá Luther bị rơi, tôi vẫn tuôn ra một thân mồ hôi lạnh."
Ánh mắt Hein vẫn trầm tĩnh.
"Thiếu úy Tiêu Nham còn ngủ sao? Chúng ta tự chủ trương bỏ qua Trung tá Casey, lựa chọn Tiêu Nham, Trung tướng Hervieu vẫn rất có ý kiến đấy." Thiếu tá Gordon nghiền ngẫm mà quan sát biểu tình của thuộc hạ.
Chẳng qua trong mắt Hein, một tia dao động cũng không có.
"May mắn Đại tá Luther ở trước mặt Trung tướng Hervieu thể hiện vô cùng thưởng thức đối với biểu hiện của Tiêu Nham, ít nhất ông ấy chấp nhận lựa chọn của chúng ta." Thiếu tướng Gordon dừng lại một chút, "Hein... Tiêu Nham đã không còn là một nghiên cứu sinh cái gì cũng không hiểu, cũng không chỉ là một kỹ thuật binh nữa. Sẽ có càng nhiều người rình mò đầu óc cậu ấy, ý đồ muốn biết tư duy của cậu ấy. Một ngày nào đó, bằng năng lực cá nhân của cậu, thậm chí tất cả bội đội đặc nhiệm chúng ta cũng không thể bảo vệ tốt cậu ấy."
"Đến thời điểm đó, cậu ấy đã học được bảo vệ bản thân như thế nào."
Thiếu tướng Gordon bất đắc dĩ cười thành tiếng: "Cậu đối với cậu ấy, đúng là tín nhiệm đến mù quáng."
"Xin hỏi còn có chuyện gì khác không, Thiếu tướng."
"Nói cho Tiêu Nham biết, bắt đầu từ giờ khắc này, cậu ấy không được phép tiến vào bất cứ hệ thống đầu cuối nào không có thiết lập an toàn, không có chỉ lệnh của Trung tướng Hervieu, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tìm hiểu nghiên cứu của cậu ấy. Làm người giám thị của cậu ấy, Đại tá Burton... Trách nhiệm của cậu so với trước khi cậu ấy đi căn cứ Nam cực, còn trầm trọng hơn rất nhiều."
"Vâng, Thiếu tướng."
Hein chậm rãi rời đi, ngay khi chân anh vừa bước ra khỏi cửa, cán bộ liên lạc Jessica không thể khống chế mà nhìn theo. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hein ra vào văn phòng của Thiếu tướng Gordon, người đàn ông này có một loại khí chất độc đáo, lạnh như băng đến mức ngăn cách tất cả mọi người. Jessica biết, người đàn ông này vui giận đều có một loại chừng mực gần như tuyệt đối, mà ngay cả khi anh hững hờ thong dong cũng thập phần thuần túy.
Chỉ là một khắc kia khi anh bước ra, mi mắt rũ xuống, có cái gì đó ẩn ẩn thay đổi.
Là người giám thị của Tiêu Nham, Hein dùng vân tay của mình mở cửa phòng Tiêu Nham. Trong phòng một mảnh tối mờ, anh có thể tinh tường nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu. Hein sải chân đi đến bên mép giường, nghiêng người ngồi xuống, ngón tay khẽ vuốt qua trán Tiêu Nham, sau đó vuốt ve lọn tóc mái màu đen của cậu.
"Ưm..." Mũi Tiêu Nham vô thức truyền ra một tiếng than nhẹ.
Hein chống tay bên tai cậu, chậm rãi cúi đầu, môi áp lên đôi môi khẽ nhếch của cậu.
Ấn đường vốn dĩ nhíu lại của Tiêu Nham liền giãn ra, ngón tay theo bản năng hơi cử động, khi nghiêng người, Hein vừa lúc ngồi thẳng người dậy. Tiêu Nham cuộc tròn cơ thể, đầu gối vừa lúc chạm vào đùi Hein. Thân thể anh thoáng cứng đờ, mãi đến khi Tiêu Nham nằm yên không nhúc nhích.
Hein lẳng lặng ngồi, mà tư thế ngủ của Tiêu Nham cũng thay đổi vài lần. Cuối cùng, cậu nằm thẳng người, chăn tuột xuống một bên, chỉ còn lại một góc khoát lên bụng. Hein giúp cậu kéo chăn đắp trở lại.
Mi mắt Tiêu Nham run rẩy, chậm rãi mở ra. Tư duy còn có chút hỗn độn, tầm mắt cậu từ từ thích ứng bóng tối, lúc này mới ý thức tới có người ngồi ngay bên cạnh mình.
Đường cong thắt lưng, hình dáng mặt nghiêng của đối phương, đối với Tiêu Nham mà nói đều là vô cùng quen thuộc, nháy mắt tim đập như trống dồn.
Cậu còn nhớ rõ ở căn cứ số 2, đối phương chấm dứt áp lực bản thân, nồng nhiệt hôn mình.jh
Hô hấp Tiêu Nham dừng lại nơi cổ họng, cậu không biết mình ngủ bao lâu, cũng không biết Hein ngồi làm bạn bên giường mình đã bao lâu, nhưng nụ hôn không hề cố kỵ gì giữa hai người tựa như chỉ mới phát sinh một giây trước. Tiêu Nham dùng sức mà nhìn Hein, cho dù tại thời điểm bóng tối bao trùm như lúc này, ngũ quan của đối phương vẫn khắc sâu vào trong mắt cậu như cũ.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Hein đang muốn đứng dậy, Tiêu Nham liền vươn tay bắt lấy tay anh.
"Em muốn nhìn anh thêm một chút." Tiêu Nham mím môi, cậu cảm thấy bản thân quá xấu xa rồi, biết rõ ràng nếu mình kéo Hein lại, anh chắc chắn sẽ lưu lại, hoặc là nói, bản thân dù có đưa ra yêu cầu gì, Hein đều sẽ thỏa mãn.
Quả nhiên, Đại tá ngồi trở lại chỗ cũ, hơi hơi cúi người, Tiêu Nham có thể rất rõ ràng nhìn thấy vầng trán tao nhã và sống mũi cao thẳng của đối phương.
Tiêu Nham nghiêng người, vô cùng nghiên túc mà đưa ra yêu cầu thứ hai của mình, "Em muốn anh ngủ bên cạnh em."
Hein nằm xuống, cho dù trên người anh đang mặc chính là chế phục tác chiến không hề có độ ấm, Tiêu Nham kéo tay anh vòng qua người mình. Tóc Hein chạm vào một bên vành tai Tiêu Nham, loại cảm xúc nhu hoài này như có như không trêu chọc trái tim Tiêu Nham.
"Em muốn hôn anh."
Khi Tiêu Nham nói ra những lời này, người đàn ông đan ôm lấy cậu rõ ràng siết chặt vòng tay. Môi Tiêu Nham thật cẩn thận mà tiến lại gần, chạm phải chóp mũi Hein. Tiêu Nham nhắm mắt lại, cậu chưa bao giờ giống như giờ phút này, thành kính mà hôn người kia. Hein ôm chặt Tiêu Nham, khi Tiêu Nham kịp phản ứng, cậu đã nằm trên người Hein, đôi con ngươi của đối phương đang tập trung nhìn mình, thăm thẳm sâu xa. Đây với Tiêu Nham mà nói chính là ngầm đồng ý, cậu cúi đầu, chạm vào môi Hein.
Không vói đầu lưỡi vào trong, Tiêu Nham biết Hein không hy vọng mình bởi vì virus X trong cơ thể anh mà trở nên không khống chế được, mà giờ phút này, Tiêu Nham cũng càng hưởng thụ cảm giác đụng chạm vào đối phương, so với việc cuồng nhiệt không có chút lý trí, cậu càng quý trọng lĩnh hội như thế này hơn.
Tiêu Nham nhẹ nhàng mút lấy môi Hein, khi nghiêng mặt đi chóp mũi cọ vào hai má Hein, mà anh cũng bắt đầu đáp lại cậu. Dần dần, một tay anh chống xuống giường, một tay kia giữ phía sau lưng Tiêu Nham đỡ cậu ngồi dậy, Tiêu Nham lọt thỏm trong lòng anh. Mỗi khi bọn họ sắp không khống chế được, cả hai lập tức tách ra, sau khi tỉnh táo lại không kiềm chế được lần thứ hai hôn đối phương.
Một lần lại một lần lặp lại, không có nửa câu ngôn ngữ, trong lồng ngực lại như có cái gì lấp đến tràn đầy, cả hai đều hôn không biết mệt mỏi.
Mãi đến khi thiết bị liên lạc trên cổ tay Tiêu Nham lóe lên, thanh âm của Mark truyền ra: "Tiêu Nham! Cậu còn đang ngủ sao! Đã hai ngày rồi! Đói cho chết cậu!"
Một loạt tiếng ùng ục vang lên, vốn dĩ Tiêu Nham đã quên hết thảy, giờ khắc này cảm giác bụng mình đói đến kêu vang.
Trán cậu tựa vào trán Hein, nhịn không được nở nụ cười: "Tên Mark này thật là đáng ghét mà!"
"Em ngủ sắp hai ngày rồi, quả thật nên ăn chút gì đó." Hein nâng Tiêu Nham ngồi dậy, vươn tay ra, mở đèn ở đầu giường.
Căn phòng mờ tối khôi phục ánh sáng, Tiêu Nham đi đến trước cửa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người lại.
"Đại tá."
"Ừ."
"Chúng ta về sau, sẽ có rất nhiều thời gian."
"Anh biết."
======================================
Chuyện bên lề:
Bí Đao Béo: Tiêu Nham, về sau cậu và Đại tá có rất nhiều thời gian, vậy cậu muốn làm cái gì?
Tiêu Nham: Ăn cơm, đi ngủ, chơi mạt chược!
Hein:...
Tiêu Nham: Được rồi, ăn cơm, đi ngủ, đầu tư cổ phiếu!
Hein:...
Tiêu Nham: Như vậy cũng không được hả? Vậy ăn cơm, đi ngủ, bắn "pháo"!
Hein:...
Bí Đao Béo:...
Cỏ: Tui đổi xưng hô của hai người rồi nhaaaaaaaa, má ơi nửa truyện rồi đó QAQ
======================================