Cỏ: chương này dài lắm luôn, vốn định edit trong hai ngày cơ mà tui đã cố gắng lê lết để các thím khỏi chờ, chúc các thím đọc vui nhé:D /98/.Bất tri bất giác, một chiếc chiến hạm bao trùm lên mảnh hắc ám này, kết cấu rắc rối phức tạp, hệ thống hỏa lực cao cấp, suy nghĩ của Valentine tại khoảnh khắc đó thoáng chút chần chờ, Tiêu Nham biết mình thành công mê hoặc được đối phương, không chút nào lưu luyến rút tư duy của mình rời khỏi hệ thống.
Khi tầm mắt của cậu lần thứ hai trở nên sáng tỏ, liền hung hăng hít vào một hơi, mà một mảnh đỏ tươi trước mắt khiến cậu kinh ngạc.
"Xảy ra... chuyện gì..."
Trước mặt cậu là cửa thông đạo đóng chặt, mà Casey dựa vào tường, thoáng ngửa đầu, Wynne và Mark thì vẻ mặt mờ mịt.
Lúc Tiêu Nham phát hiện hai chân của Casey từ phần đầu gối trở xuống hoàn toàn không có, trái tim lập tức siết chặt, co rút đau đớn gần như trí mạng, hô hấp nghẹn lại nơi cổ họng, ánh mắt chua xót đến gần như mơ hồ.
"Casey-- Chân của cậu đâu!" Tiêu Nham đi đến trước mặt Casey, nắm chặt đầu gối cậu ta, xác nhận hai chân Casey thật sự... không còn.
Casey nhếch môi, chỉ chỉ phía bên kia cửa trượt, "Hai chân tôi nằm bên kia cửa rồi."
"Cậu đóng cửa lại..."
Tiêu Nham vô cùng kinh ngạc, những tiếp điểm này đều bị Valentine trực tiếp khống chế, Casey làm thế nào qua mặt Valentine để làm được điều này?
"Toàn bộ tiếp điểm đều có "chốt mở khẩn cấp", khi nó bị tác động mạnh vào sẽ tự động đóng lại, đây là "phản ứng kích ứng" mà ngay cả hệ thống cũng không thể khống chế. Chẳng qua tôi dùng phương thức này để đóng cửa, nó sẽ không thể mở ra được nữa, cậu đã không còn đường lui, Tiêu Nham." Casey nhếch môi, đáy mắt có vài phần đắc ý.
"Chúng tôi cõng cậu đi." Tiêu Nham kiềm nén đau đớn nghẹn ngào nơi cổ họng, cúi người muốn cõng Casey lên, lại bị đối phương cự tuyệt.
"Cứ tiếp tục đi tới, hẳn là đến phòng chủ khống của Valentine... Bên cạnh gã nhất định còn có sát thủ, mang tôi theo sẽ chỉ liên lụy mọi người!"
"Cậu muốn chúng tôi bỏ cậu lại chỗ này sao!" Tiêu Nham trừng Casey.
Vẻ mặt Casey trầm lạnh mà kiên định, đây là biểu tình thuộc về đàn ông trưởng thành, chứ không phải là cậu thiếu niên thoạt nhìn bốc đồng xốc nổi trước đây.
"Đúng vậy, Thiếu tá. Tôi muốn cậu để tôi ở lại đây. Mọi người tiếp tục đi về phía trước, rất có thể sẽ gặp đủ loại khó khăn. Tôi ở lại đây, sử dụng đầu cuối vô tuyến phối hợp với cậu, tôi sẽ mở cửa toàn bộ tiếp điểm, bảo vệ ngoại duyên tư duy của cậu, cậu chỉ cần đi tới là được!"
"Casey!"
"Tiêu Nham, chẵng lẽ cậu không có tự tin sẽ thắng được Valentine sao? Ở lại đây là phương thức duy nhất tôi có thể hỗ trợ cậu. Nhất định phải tìm Jane trở về. Thân thể của anh ấy chỉ thuộc về anh ấy, chứ không phải Valentine." Casey nhắm mắt lại, lạnh lùng nói, "Đừng quên mục tiêu của cậu, không có bất cứ thành công nào mà không cần hy sinh, nếu cậu không có loại quyết đoán này, cậu đã là kẻ thất bại. Mà người gánh vác thất bại này, không chỉ có tôi hay Hein hay những người theo cậu tiến vào nơi này, mà còn là toàn bộ Shire."
Tiêu Nham siết chặt nắm tay, ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
"Cậu phải nhớ cho kỹ, tư duy của cậu cho dù đi đến đâu cũng đều là chủ thể độc lập. Trong đại não của Valentine cũng được, trong đại não tôi cũng được, thậm chí trong đại não của bất cứ kẻ não, cậu đều có thể xây dựng nên một hiện thực khác. Cái gọi là hiện thực này, chỉ là niềm tin của chúng ta mà thôi. Đi đi, cậu hẳn phải hiểu được, một khi do dự hay mềm lòng, hoặc không rõ ràng mục tiêu của cậu là gì, cái giá phải trả mà cậu sắp gánh lấy so với những gì đã mất trước đây càng lớn hơn nhiều."
Tiêu Nham cắn chặt răng, đột nhiên quay đầu đi về phía trước, nện bước càng lúc càng nhanh.
Cậu biết rõ, bản thân không thể quay đầu lại.
Như Hein đã nói, mọi thống khổ phải dành lại sau khi đã thành công.
Wynne lập tức theo sát.
Hein cúi đầu, đưa súng bên hông cho Casey, "Cậu không thể chết ở đây."
"Đây là mệnh lệnh sao? Đại tá?" Casey ngẩng đầu lên, tiếp nhận súng, "Bảo vệ tốt Tiêu Nham, cậu ấy cũng tuyệt đối không thể chết ở đây."
Đám Tiêu Nham không ngừng tiến về phía trước, thân ảnh Casey càng ngày càng xa, mãi đến khi đi qua một tiếp điểm, đã không còn nhìn thấy nữa.
Tiến vào tầng tiếp theo, khoảng cách của bọn họ đến phòng điều khiển trung tâm ngày một gần hơn.
Hein đột nhiên dừng bước, Tiêu Nham lúc này mới nghe thấy có âm thanh gì đó truyền đến.
"Hình như... là tiếng nước?" Wynne nghi ngờ nhìn về phía Hein.
Hein kéo lấy Tiêu Nham, đột nhiên quay đầu lại chạy như điên, Wynne cũng lập tức xoay người, kéo Liv và Mark điên cuồng bỏ chạy.
Tiếng động càng lúc càng gần, dòng nước thật lớn đập vào vách tường của thông đạo tạo thành từng dòng lốc xoáy dâng lên, nháy mắt nuốt trọn bọn họ.
Bên tai Tiêu Nham đều là tiếng nước, ánh mắt không thể mở ra, tay Hein mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu, khi nước biển hoàn toàn tràn đầy cả tầng thông đạo này, đột nhiên bị hút về một phía, cả đám Tiêu Nham bị dòng nước cuốn về phía thông đạo hắc ám.
Trong bóng tối, Tiêu Nham ẩn ẩn thấy có thứ gì đó bơi đến gần bọn họ, lại không phải là Liv và Mark!
Hein ôm cậu càng chặt, lấy thiết bị phát sáng ra. Khi ánh sáng rọi sáng cả một vùng tối đen này, Tiêu Nham đột nhiên kinh hoảng phát hiện bọn họ cư nhiên bị một đám sát thủ bao vây.
Liv, Mark còn có Wynne đều bị vây công, kéo về hướng càng sâu.
Đám sát thủ đồng loạt lao đến, cho dù Hein nhanh chóng chém chết bọn chúng, lại rất nhanh có càng nhiều tên khác xuất hiện.
Tuy rằng tiếp thu X-2 có thể khiến thời gian con người nín thở được trong nước kéo dài vượt xa người thường, nhưng nếu vài giờ không được tiếp dưỡng khí, bọn họ nhât định sẽ ngạt thở mà chết.
Rất nhanh, đám sát thủ này đã tách cậu và Hein ra, Tiêu Nham nhìn thấy Hein bị đám sát thủ vây quanh kín không kẽ hở, cậu ra sức lao đến, không thèm quan tâm lưỡi đao của sát thủ đâm thủ da thịt mình, đâm vào xương sườn cậu, cậu chỉ muốn kéo Hein trở lại.
Bị đám sát thủ tụ lại thành đàn ngăn cản, Tiêu Nham căn bản không thể nhìn rõ rốt cục Hein đang thế nào, chỉ biết là khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, Tiêu Nham tựa như phát điên cầm lấy lưỡi đao đang đâm trong ngực mình rút ngược nó ra, hung hăng đâm vào cổ họng đối phương, sau đó chém đứt đầu gã. Toàn thân cậu đau đớn vô cùng, phổi đã bị đâm lủng, mỗi khi có sát thủ ý đồ chém về phía cổ cậu, cậu liền dùng tay không khống chế lưỡi đao của đối phương, nhưng không thể ngăn cản những tên khác đang liên tục đánh úp về phía sau gáy cậu.
Nhưng điều cậu thật sự không ngờ chính là, đám sát thủ này cũng không định lấy mạng cậu, khi vô số lưỡi đao đâm vào cơ thể cậu, tứ chi và năng lực hành động của cậu hoàn toàn bị ức chế, một tên sát thủ cầm súng tiêm để sau cổ cậu, Tiêu Nham cảm giác một trận tê dại, mí mắt càng ngày càng nặng, mà đau đớn trên cơ thể cũng dần dần rời xa.
Hein... Hein...
Giữa mơ hồ, cậu tựa hồ nhìn thấy Hein vùng vẫy phá vòng vây, đá văng toàn bộ sát thủ đuổi theo mình, ngay khoảnh khắc anh chạm được vào đầu ngón tay Tiêu Nham, lại lần thứ hai bị sát thủ vây quanh. Tiêu Nham nhìn thấy bọn sát thủ cầm đao đâm xuyên qua người Hein, đôi mắt cậu cũng trở nên đau đớn.
Cậu muốn cử động, nhưng làm thế nào cũng không cử động được.
Hein... Anh không thể chết.. Rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này đi...
Tiêu Nham rốt cục nhắm hai mắt lại.
Bọn sát thủ rút đao ra khỏi người Tiêu Nham, máu cậu khuếch tán ra thành từng sợi mỏng manh trong nước biển, cậu không ngừng chìm xuống, cuối cùng bị bóng tối bao phủ.
Khi Tiêu Nham lần thứ hai bừng tỉnh, toàn thân cậu một trận run rẩy, trong đầu vẫn là hình ảnh Hein giẫy dụa trước đó.
Ánh sáng trước mắt làm cậu phục hồi tinh thần, lúc này Tiêu Nham mới phát hiện bản thân đang bị ngâm trong một loại chất lỏng sềnh sệch, miệng và mũi cậu bị một loại thiết bị hô hấp nào đó che lại, mà nơi cậu đang ở cư nhiên là một cái lồng chứa.
Cách một lớp thủy tinh, cậu có thể nhìn thấy vô số màn hình ba chiều, số liệu chớp nháy chuyển động nhanh như chớp, thật rõ ràng, cậu đã đến phòng điều kiển của Valentine!
Tiêu Nham dùng sức đá vào lồng chứa, lấy sức mạnh của cậu, rõ ràng không có bất cứ lồng chứa nào có thể giam cầm được cậu, nhưng trên thực tế, cho dù cậu tựa lưng vào vách lồng chứa dùng sức mãnh liệt đá nó, lồng chứa vẫn không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả một vết rạn nhỏ cũng không có. Cậu siết tay dùng sức nện vào thành lồng chứa, cho dù máu chảy đầm đìa, cho dù xương cốt vỡ vụn, Tiêu Nham cũng không ngừng lại. Cậu tháo thiết bị hô hấp ra, bơi lên phía trên, ý đồ dịch chuyển ống dẫn dịch dinh dưỡng, nhưng dù cậu đem hết sức lục toàn thân ra, cũng không có bất cứ thay đổi gì.
Trở lại chỗ cũ, Tiêu Nham dùng sức hút dưỡng khí, cậu thậm chí còn hoài nghi, hết thảy những thứ này là bởi vì cậu vẫn đang bị nhốt trong đại não của Valentine, căn bản chưa từng thoát ra.
Đột nhiên, toàn bộ màn hình ba chiều đều bị tắt, một người đi đến trước mặt cậu, bàn tay chạm vào vách lồng chứa, trên mặt là biểu tình nhu hòa, thậm chí bàn tay gã như thể đang cách một lớp thủy tinh vuốt ve mặt Tiêu Nham.
"Ta đã từng do dự vô số lần, có nên giết cậu hay không. Sự tồn tại của cậu tựa như một thanh kiếm hai lưỡi, nếu đại não không gì sánh kịp của cậu có thể vì ta mà phục vụ, ta có thể sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích. Chẳng qua khi cậu đã mất đi dã tâm theo đuổi tự do, thiên phú của cậu không khác gì trở ngại lớn nhất."
Tiêu Nham nâng mắt lên, trong nháy mắt đồng tử phóng đại, "Valentine Shein--"
Valentine lúc này, so với lần đầu khi Tiêu Nham gặp gã tại căn cứ Sóng Triều có sự thay đổi không tưởng.
Tóc gã gần như bạc trắng, nếp nhăn trải rộng, kéo dài từ khóe mắt đến tận trán, cho dù gã thoạt nhìn vẫn phong độ như trước, nhưng chỉ giống như một vị giáo sư già đã qua thời kỳ huy hoàng ở Viện khoa học Trung ương.
"Đừng nhìn ta như vậy, chàng trai trẻ tuổi. Ta đã sống hơn 200 năm, khố thân thể này có thể chống đỡ đến hiện tại, đã là kỳ tích. Mặt khác, lồng chưa này được đặc biệt chế tạo dành cho cậu, mặc dù nó có bề ngoài trong suots, nhưng nó thật ra được tạo bằng một loại kim loại đặc biệt, đặc chế từ kim loại mật độ siêu cao. Cho dù là Hein Burton bị nhốt bên trong, cũng không thể trốn thoát."
"Hein đâu! Hein đang ở đâu rồi! Những người đến cùng tôi đâu! Ông đã làm gì bọn họ!" Hai tay Tiêu Nam đè vào vách thủy tinh, lớn tiếng gào lên.
"Bọn chúng không giống cậu, có được thứ mà người thường không có, ta không cần lãng phí dịch dinh dưỡng để nuôi dưỡng bọn chúng, vậy câu cứ nói đi? Về phần Hein, cậu ta đã từng khiến ta vô cùng đau đầu. Gần như mỗi căn cứ nào của ta bị phá hủy, đều có công lao của cậu ta. Ta sẽ khiến cậu ta đau đớn vĩnh viễn không có kết thúc. Cậu hẳn đã nghe kể câu chuyện về Prometheus rồi phải không. Prometheus(*) đã trộm ngọn lửa từ thần Apollo, bị Zeus dùng xiềng xích trói vào một tảng đá tại vùng Caucasus để một con đại bàng ăn gan của ông, ngày nối tiếp ngày, năm nối tiếp năm."
(*) Prometheus là một vị thần trong thần thoại Hi Lạp, con trai của của Iapetus và Themis, anh em của Atlas, mọi người thích tìm hiểu thêm thì search google nheee Tiêu Nham nở nụ cười lạnh, "Ông không phải Zeus, anh ấy cũng không phải Prometheus."
"Tiêu Nham, lúc cậu còn đang ngủ say, ta đã tiến vào đại não của cậu. Đương nhiên, chỉ là vì nghiên cứu X-2 của cậu. Năng lực tư duy của cậu khiến ta không khỏi sợ hãi than, nhưng có lẽ chính cậu cũng không ý thức được, loại năng lực tư duy này chính là một ngọn lửa. Khi cậu lười biếng muốn sống một cuộc sống thuộc về mình, cho dù hướng tới tự do nhưng lại không có đủ năng lực rời khỏi Shire, là Hein Burton đã thay đổi cậu, cậu ta khiến cho cậu bùng cháy, cậu ta tìm ra cậu giữa đám sơn dương tầm thường ở Shire, tỉ mỉ mài dũa cậu, biến tư duy của cậu trở thành vũ khí. Cậu có nhớ chiếc phi hành khí bị rơi khi lần đầu tiên cậu rời khỏi Shire không?"
"Tôi đương nhiên nhớ rõ, so sánh chuyện đó với vô số kiệt tác của ông, căn bản không đán giá nhắc tới."
"Nhưng nếu không phải là Hein Burton, đại não của cậu đã là của ta, Tiêu Nham. Cậu ta dám ăn cắp đại não của cậu từ trong tay ta, khiến nó bùng cháy rồi hủy diệt rất nhiều kế hoạch của ta, thậm chí thay đổi cục diện giữa Shire và Sóng Triều. Cho nên, đối với cậu ta, ta phải ban xuống trừng phạt đau đớn nhất. Ta sẽ dùng DNA của cậu nhân bản ra vô số. Đã nhìn thấy nhân bản của Jane và Casey rồi phải không, bọn chúng tuy rằng không quá hoàn mỹ, nhưng lại là vũ khí lợi hại."
"Ông là đồ điên! Ông có thể nhân bản vô số người giống tôi, nhưng không thể nào nhân bản được tư duy của tôi! Cho dù ông có được vô số đại não giống tôi như đúc, nhưng sẽ không có cái nào giải quyết được vấn đề trường sinh của ông cả!"
"Ha ha! Bộ dạng cậu trừng ta y như đứa trẻ đòi kẹo vậy. Kỳ thật đến cùng cậu vẫn cho rằng, trường sinh không có khả năng tồn tại đúng không? Đây chính là tối kỵ của học giả, trước khi được nghiệm chứng, không có gì là không thể. Chẳng qua trước đó, ta cần phải làm một loại giải phẫu ngay trước mặt cậu. Mà loại giải phẫu này, sẽ giúp ta thoát ly khối thân thể càng ngày càng suy bại này, chỉ có sống sót, mới có thể thực hiện nguyện vọng của chúng ta, đúng không." Valentine đứng dậy, ngón tay tự như vui đùa gõ gõ trên vách thủy tinh của bồn chứa.
Tiêu Nham nhất thời hiểu được kẻ điên này rốt cục muốn làm gì! Jane đang nằm trong tay gã, gã muốn cướp lấy thân thể anh!
Một khoang thuyền vô trùng được nâng lên trước mặt Tiêu Nham, Jane không chút cử động nằm ở bên trong, hai mắt nhắm nghiền, ngoại trừ lồng ngực phập phồng khiến người ta xác định anh còn sống.
Tiêu Nham lập tức điên cuồng giãy dụa, hết đá lại đấm, hoảng sợ tràn lên trong đầu cậu, áp lực mỗi một dây thần kinh.
Valentine rũ mi mắt mỉm cười, nằm vào một khoang thuyền vô trùng khác.
Giọng nói có phần biếng nhác giống hệ của Jane vang lên bên tai Tiêu Nham.
"Cậu nên biết, không có gì có thể ngăn cản những chuyện trước mắt."
Trong lòng Tiêu Nham điên cuồng gào thét, liều lĩnh hết thảy muốn phá tan trói buộc, nhưng chỉ có đau đớn khi xương cốt bị vỡ vụn nhắc nhở cậu rằng bản thân thất bại hết lần này đến lần khác.
Jane đã tin tưởng cậu có thể chiến thắng Valentine như thế, mới cam tâm tình nguyện buông tay!
Cậu không thể để anh chết ở đây! Tuyệt đối không thể!
Chẳng qua cho dù Tiêu Nham điên cuồng giãy dụa như thế nào, cũng không thể ngăn cản được hệ thống chủ khống tiến hành lần giải phẫu này.
Tiêu Nham mở mắt trừng trừng nhìn đại não Jane cùng với dây thần kinh được lấy ra, mà đại não Valentine cũng được lấp vào, cho dù cậu có dùng sức như thế nào, nước mắt tràn ra trong lớp dịch dinh dưỡng sềnh sệch, cậu vẫn chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn hết thảy mọi chuyện.
Đại não của Jane bị đưa vào lồng chưa, mà thân thể của anh nhanh chóng lành lại.
Tiêu Nham nhìn thấy "anh" ngồi dậy, thong thả mà siết chặt nắm tay, lần thứ hai buông ra, trên môi nhếch lên một nụ cười mà cho dù là độ cung hay đường cong đều giống Jane như đúc, Tiêu Nham càng thêm dùng sức đập vào vách thủy tinh.
"Tôi sẽ giết ông! Tôi sẽ giết ông! Valentine-- Ông không sẽ không thể trường sinh! Ông vĩnh viễn cũng không thể trường sinh!"
Valentine từng bước một đi đến trước mặt Tiêu Nham, xoa xoa bả vai của mình, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, cơ bắp căng chặt hiện ra đường cong giàu lực độ, cười nói: "Ta đang trên đường tiến đến trường sinh. Mà cậu sẽ trở thành trợ lực cường đại cho ta trên con đường này. Biết vì sao ta không lấy đại não của cậu ra hay không? Bởi vì một khi đại não rời khỏi cơ thể, tỷ lệ suy bại là vô cùng cao, nhưng ta muốn cậu nhìn thấy, nhìn thấy ta vẫn luôn sống sót. Cho dù ta phải nhân bản bao nhiêu Jane hay Casey, ta đều không thể yên tâm để cho bọn chúng có được ý thức của mình, nhưng ta cần một người đủ thông minh có thể giao lưu với ta, không ngừng nghi ngờ lý luận của ta, mà ta sẽ dùng hiện thực để phản bác lại, trải nghiệm lạc thú chiến thắng."
Lúc này Tiêu Nham đã không thể hô hấp, cậu vô lực bị dịch dinh dưỡng bao vây, toàn bộ giãy dụa đều mất đi ý nghĩa.
"Thích ta hiện tại không? Bạn của ta, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua khoảng thời gian vô cùng vô cùng dài lâu."
Valentine vươn tay ra, đầu ngón tay lướt qua vách thủy tinh, tựa như lướt qua hai má Tiêu Nham, "Có lẽ cậu sẽ là thứ đồ lưu trữ mà tôi có cảm giác thành tựu nhất."
Tiêu Nham nhắm hai mắt lại, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không thể nhìn ông chứng minh sự trường sinh, bởi vì cho dù là tôi hay là ông, đều không có thời gian vĩnh cửu."
"Đừng lo lắng, ta sẽ giải quyết vấn đề khó khăn này, ta sẽ nhân bản ra vô số thân thể khỏe mạnh cho cậu, cậu có thể chậm rãi lựa chọn thân thể kế tiếp cho mình."
Bi thương trên mặt Tiêu Nham bị sự lạnh lùng bao trùm, khi cậu lần thứ hai mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy hờ hững.
"Không, ông không có thời gian chờ đến thân thể kế tiếp của mình đâu." Tiêu Nham chậm rãi tiến về phía trước, trong đôi mắt lạnh lẽo phóng ra một loại ánh mắt như có lực xuyên thấu, như thủy triều không thể nghịch chuyển, bao phủ toàn bộ tầm mắt Valentine.
"Cậu có ý gì?" Valentine nhíu mày, trong mắt để lộ ra ẩn ẩn bất an.
"Ông quá thiếu hiểu biết về Jane. Nếu tôi thất bại, anh ấy sẽ dùng phương thức của bản thân chiến thắng hết thải."
Khoảnh khắc đó, thân thể Valentine nháy mắt tê liệt, một loại thống khổ nào đó dọc theo đại não của gã kéo dài khắp tứ chi, tế bào toàn thân bị đè ép tới gần như vỡ nát, máu phá tan mạch máu phún ra, cơ bắp không ngừng bị rách toạc, da thịt rốt cục không thể bao dung khối thân thể này, xuất hiện từng đạo vết rạn dữ tợn.
Valentine khó có thể tin mà cúi đầu nhìn, gian nan nâng tay của mình lên, nhìn máu thịt của mình từng chút một bong ra thành từng mảng, máu dọc theo vết rách tí tách rơi xuống.
"Đây là chuyện gì... Điều này không có khả năng... Không có khả năng..."
"Cấy ghép đại não, mặc dù là hai người có DNA hoàn toàn giống nhau, nhưng ông vẫn cần phải dùng một loại thuốc-- Pandora. Thuốc này có thể làm giảm sự vận động của tế bào thần kinh trong đại não, như vậy khi não ông được cấy ghép vào cơ thể Jane, mới có thể hạn chế tổn thương hệ thần kinh của ông ở mức độ cao nhất. Mà tôi và Casey đã chế tạo ra một loại virus, nó sẽ bị Pandora kích hoạt, hơn nữa còn nhanh chóng tái tạo, công kích cơ thể ông, tạo thành hệ quả tế bào bị nhanh chóng hư hại."
"Mày nói dối! Nói dối! Đây chỉ là sự giả dối do mày tạo ra mà thôi! Mày còn đang ở trong đại não của tao!"
Valentine trừng đôi mắt tràn đầy tư máu, hoàn toàn nghi ngơi những chuyện đang xảy ra lúc này.
"Ông đã nói, lúc tôi bất tỉnh ông đã tiến vào đại não tôi, ngoại trừ nghiên cứu về X-2, chẳng lẽ ông không thấy tôi đã tạo ra virus "Jane" như thế này hay sao? Ông sắp chết, Valentine. Ông đã định trước là sẽ chết."
Valentine điên cuồng đi đến trước hệ thống chủ khống, run rẩy lấy đầu cuối ra, đeo lên cho mình.
"Nơi này có rất nhiều bản sao của Jane... Tao có thể dùng bất cứ ai trong bọn họ..."
"Không thể, trong khoảnh khắc đại não của ông bị cấy vào cơ thể Jane, nó đã bị nhiễm virus, cho dù ông có đem đại não của mình cấy vào bất cứ khối thân thể nào, đều không thể thoát khỏi vận mệnh bị hủy duyệt."
Thanh âm lạnh như băng của Tiêu Nham thông qua micro vang lên trên đỉnh đầu của Valentine.
Cỏ: Ê cho tui chọt ngang cái, nãy giờ tui cứ thắc mắc Tiêu tiểu thụ đang bị nhốt trong dịch dinh dưỡng thì nói chuyện thế nào nhỉ:| Vạn lý truyền âm à? Giờ bà Bí Đao mới chọt cái micro vào,nhưng cũng thấy kỳ kỳ lắm đa =)))) "Câm miệng! Câm miệng! Tao không thể chết! Tao tuyệt đối sẽ không..."
Ngay trong khoảnh khắc Valentine phẫn nộ đứng lên, cánh tay của gã đột nhiên đứt lìa, "bộp" một tiếng rơi xuống mặt đất, cơ bắp toàn thân và hỗn hợp máu thịt thi nhau chảy xuống, lộ ra xương trắng âm trầm.
"Mày... Mày có biết thứ bị hủy diệt chính là cái gì hay không... Là cái gì..."
Valentine loạng choạng từng bước một đi về phía Tiêu Nham, lưu lại một đường máu chảy đầm đìa, xuyên qua lồng ngực đã hoàn toàn mất đi cơ bắp chỉ còn lại xương cốt của gã, Tiêu Nham nhìn thấy trái tim đang càng lúc càng suy yếu. Mặt của gã đã là một mảnh mơ hồi, nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì, tựa như những con tang thi thối rữa.
"Thứ tôi hủy diệt chính là vọng tưởng vốn không nên tồn tại của ông."
Valentine ngã quỵ về phía trước, trán đập vào vách thủy tinh, nhất thời xương sọ vỡ ra, đại não của gã vô lực văng ra, rớt trên mặt đất.
Trong lồng chứa, Tiêu Nham giơ tay lên, lòng bàn tay chạm vào vách thủy tinh, thong thả xuyên qua nó, thân thể từ bên trong nhẹ nhàng bước ra, cậu cúi đầu, lạnh lùng nhìn khối vật thể huyết nhục mơ hồi nằm dưới mặt đất, nâng chân lên, không chút do dự dẫm nát đại não của Valentine.
"Trong thế giới tư duy, tôi đã giết ông."
Mọi thứ bốn phía chậm rãi nhòa đi, vết máu đỏ tươi trên mặt đất đã biến mất không thấy, chỉ nhìn thấy một người đàn ông càng lúc càng trở nên già nua ngồi trên ghế điều khiển lạnh như băng, liên kết với đầu cuối.
Mà trước mặt gã, là Tiêu Nham đang giơ lưỡi đao sắc bén nhắm thẳng vào cổ họng gã.
"Ta rất tự tin vẫn luôn tránh được bẫy rập cậu tạo ra cho ta, cậu rốt cục đã làm được như thế nào? Rút cục là bắt đầu từ lúc nào, ta tiến vào thế giới cấu trúc của cậu?" Valentine nâng ánh mắt lên, nếp nhăn già nua khiến mi mắt gã chảy xệ, khiến người ta hoài nghi gã có nhìn rõ người thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt mình không.
"Cho đến hiện tại, thứ ta tiến vào luôn không phải là đại não của ông, cũng chưa bao giờ dẫn ông tiến vào đại não của ta. Khi Casey xâm nhập và hệ thống khống chế thông đạo ở nơi này để mở cửa các tiếp điểm cho chúng tôi, ông nhất định sẽ tiến vào đại não của cậu ấy ý định giết chết cậu ấy. Mà tôi, chỉ cần tiến vào đại não của Casey là được. Chiến trường chân chính giữa ông và tôi, vừa không phải đại não của ông, cũng không phải của tôi, mà là của Casey. Nếu như là người khác, nhất định sẽ bài xích sự xâm nhập của tôi, nhưng nếu như là Casey, cậu ấy sẽ phối hợp không chút do dự, chúng tôi sẽ thuận theo suy nghĩ của ông, thỏa mãn nguyện vọng của ông, cho ông một cơ thể không gì sánh kịp, lúc thể xác này giam cầm tư duy của ông, chúng tôi chỉ cần giết chết thể xác đó là được. Cho nên, bắt đầu của bẫy rập này chính là khi Casey quyết định ở lại chỗ tiếp điểm kia, những thứ khác đều là hư ảo, cho dù là hình ảnh Mark hay Wynne bị giết đều chưa từng thật sự xảy ra, bởi vì tôi đã bảo bọn họ lưu lại bên cạnh Casey."
Valentine cúi đầu cười ha hả, cười đến mức nước mắt theo nếp nhăn trên khóe mắt gã tràn ra, tràn đầy tự giễu và không cam lòng.
"Cậu quả nhiên chính là ngọn lửa kia! Ta có nhiều cơ hội có thể giết cậu như vậy, nhưng cố tình luôn ôm một tia hy vọng đối với đại não của cậu! Bởi vì cậu quá thông minh, như thể không có vấn đề gì mà cậu không tìm được đáp án! Cậu khiến tôi thủy chung vẫn luôn chờ mong, mỗi một lần cậu đều vượt xa tưởng tượng của ta đưa suy nghĩ của ta đến một nơi thật cao, mà chờ mong như vậy mới thật sự là nguyên nhân thất bại của ta!"
"Ông còn chưa rõ sao? Ông thất bại là việc đã định trước. Cũng giống như giờ khắc này, nếu tôi và Casey không thể lừa được ông, cho dù đại não ông thật sự được cấy ghép vào cơ thể Jane, cũng sẽ bị virus trong cơ thể anh ấy hủy diệt!"
Tiếng cười của Valentine càng thêm điên cuồng.
"... Cho nên... Cho nên ta hao phí nhiều tinh lực chế tạo ngàn vạn bản sao như vậy... Rốt cục cũng chế tạo ra Jane, người có thần kinh đại não tương xứng với ta! Nhưng nó lại cố tình trở thành vũ khí giết chết ta! Ha ha!"
Hein ở phía sau Tiêu Nham nhập vài số liệu vào màn hình ba chiều, một khoang thuyền vô trùng được nâng lên từ mặt đất, Jane bình yên nằm bên trong.
Valentine muốn đứng dậy, Tiêu Nham lưu loát cầm đao hất đi thiết bị đầu cuối gã đang đeo trên đầu, mũi nhọn của lưỡi đao đâm vào da thịt trên cổ của Valentine, máu dọc theo lưỡi đao tí tách rơi xuống.
"Đừng lộn xộn, nơi này không phải thế giới tư duy, cái chết chỉ xảy ra một lần thôi."
Tiêu Nham dùng vô tuyến đầu cuối xâm nhập vào hệ thống của Valentine, ngắt kết nối đang ức chết thần kinh của Jane, vài giây đồng hồ sau, Jane rốt cục mở mắt ngồi dậy, anh dùng lực vỗ vỗ sau gáy, khi chuyển hướng nhìn về phía Tiêu Nham, khẽ nheo mắt lại.
Jane đứng lên, đi đến trước mặt Valentine.
"À-- Không ngờ ông cũng sẽ có ngày hôm nay."
Valentine tựa như mất hết khí lực để đứng lên, sinh mạng vốn được kéo dài bất thường của gã chẳng thể ở lại nhân thế quá lâu, mỗi một giây trôi qua, sinh lực của gã cũng đang trôi theo.
"Ta biết... Ta thất bại... Tiêu Nham, sự xuất hiện của cậu là điều tôi chưa bao giờ dự đoán được..."
"Tôi có thể đi đến hôm nay, tất cả mọi thứ cũng là nằm ngoài dự đoán của tôi."
Khoảng cách từ một nghiên cứu sinh loại B đến Thiếu tá của Viện khoa học, một người thường sắp lãng phí cả cuộc đời dưới bầu trời giả tạo của Shire đến một quân nhân dám đối mặt với thủ lĩnh của tổ chức Sóng Triều Valentine Shein, Tiêu Nham biết bản thân vừa hoàn thành một việc khó mà tin nổi.
Là Hein Burton giúp cậu đạt được như này hôm nay.
"Cậu sẽ mang đại não của ta đi, đặt nó ở phòng nghiên cứu, sau đó đọc giải hết thảy mọi thứ sao?"
Tiêu Nham lắc lắc đầu, gằn từng tiếng kiên định như thể không hề tồn tại đáp án khác.
"Tôi đã nghiên cứu ra virus Michelle, nhân loại không cần lo lắng bị tang thi tấn công. Tôi đã hoàn thành X-2, nó đã mở ra một phương hướng tiến hóa khác cho nhân loại. Tôi còn ngăn cản ông tiếp tục tái sinh. Cho dù nói theo góc độ nào, tôi đều thông minh hơn ông rất nhiều. Cho dù tôi còn bất cứ nghi hoặc như thế nào đối với thế giới này, hoặc là ở tương lai có nan đề khó có thể giải đáp như thế nào, tôi vẫn sẽ dùng đại não của mình để suy nghĩ, sẽ không dựa vào sức lực của ông. Nếu tôi dùng cả đời cũng không thể tìm ra được đáp án, tôi tin tưởng sẽ có vô số người giống như tôi, lựa chọn dựa vào năng lực bản thân để tìm được lời giải. Mà trong đầu ông vĩnh viễn chỉ có vọng tưởng đối với sự trường sinh, giữ lại đại não của ông thì có giá trị gì chứ?"
Cỏ: huhu Tiêu tiểu thụ oách quá mlem mlem~ "Cậu muốn giết ta sao?" Valentine tựa như cười nhạo mà nâng mắt lên, "Cậu sẽ hối hận, con trai."
"Đúng vậy, tôi sẽ giết ông."
Bởi vì tôi thật sự hiểu được, sự tồn tại của ông sẽ thương tổn những người mà tôi quan tâm. Tôi sẽ không có chút thương xót nào dành cho ông, không có bất cứ do dự nào, cho dù hai tay của tôi dính đầy máu tươi của ông!
Tiêu Nham giơ cao cánh tay lên, Hein và Jane mở to mắt nhìn bóng lưng câu, hai tay nắm chặt chuôi đao, tư thái chém giết như thể muốn chẻ đôi thế giới.
Lưỡi đao lạnh như băng mà tàn nhẫn cắt qua không khí, chiếu vào trong ánh mắt, trở thành ký ức khó thể xóa nhòa.
Đầu Valentine văng đến bên chân Jane, anh không chút do dự nâng chân lên, dẫm nát xương sọ fax, lần đầu tiên trên mặt Jane lộ ra biểu tình dữ tợn.
Tiêu Nham xoay người lại, nhìn về phía Hein, cậu mở to hai mắt, dùng sức mà tiến vào trong ánh mắt của đối phương.
Đúng vậy, người đàn ông này vẫn ở đây, đúng như hứa hẹn mà anh dành cho cậu.
Tiêu Nham hít sâu một hơi, đi về phía Hein.
Đột nhiên tàu khu trục một trận rung động, từ chỗ sâu nhất phát ra tiếng động trầm đục, tựa như toàn bộ kim loại ở đây đều đang rung chuyển. Tiêu Nham thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Hein mãnh liệt đỡ lấy bả vai cậu.
"Xảy ra chuyện gì?"
Jane đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, lỗ tai áp vào xuống mặt sàn, ngay sau đó lạnh lùng đứng dậy, "Lập tức rời khỏi nơi này! Valentine nhất định đã phái người cho nổ tung chiếc tàu khu trục này rồi!"
Hein không nói hai lời, kéo lấy Tiêu Nham chạy như điên ra bên ngoài.
"Đây là kế hoạch của Valentine! Nếu lão ta không thể đạt được trọng sinh, sẽ biến nơi này thành phần mộ của mình!"
Mẹ nó-- Chôn cùng kẻ điên này mới chính là chuyện bi thương nhất trên đời!
"Cảnh báo! Cảnh báo! Khu vực G mất kiểm soát-- Động cơ ngừng hoạt động!"
"Cảnh báo! Cảnh báo! Khu vực F mất kiểm soát-- Toàn bộ tiếp điểm trong vòng 2 phút nữa đóng lại!"
Bọn họ đi dọc theo con đường ban đầu chạy về phía trước, chiếc tàu khu trục này đang chậm rãi chìm xuống, tiếng nước biển tràn vào vang lên vô cùng rõ ràng.
Khi bọn họ trở lại tiếp điểm chỗ ngăn cách bọn sát thủ, chiếc tàu khu trục này đang dần nghiêng về một phía, Casey chống đỡ không được mà trượt xuông, Wynne kéo lấy cậu ta, dùng lưỡi đao đâm vào vách tường ý đồ muốn tạo điểm tựa, nhưng chỉ có thể tạo ra một tia lửa nhỏ, mấy người đồng thời trượt xuống, va vào phương hướng đám Tiêu Nham chạy tới.
Jane đạp lên vách tương, vòng qua trước mặt Tiêu Nham, đỡ lấy Casey, ngay sau đó Mark cũng vừa trượt tới, thông đạo gần như nghiêng một góc 45 độ, việc này đồng nghĩa phần đuôi của chiếc tàu khu trục này bắt đầu chìm vào trong nước.
Khoảnh khắc Casey nhìn thấy Jane, rốt cục lộ ra biểu tình yên tâm, cậu dùng lực ôm lấy bả vai Jane, "May mắn anh vẫn còn sống! Anh còn sống thật tốt quá!"
Mark kêu lớn, "Valentine đâu! Kẻ điên kia đâu rồi! Gây sức ép đến mức thiếu chút nữa mất mạng, đừng nói cho tôi biết tên khốn kia còn sống nha!"
"Valentine đã chết!" Tiêu Nham muốn tìm điểm chống đỡ trên mặt tường bóng loáng này, "Hiện tại thứ chúng ta lo lắng chính là tính mạng của mình đây này! Chiếc tàu khu trục này sắp chìm rồi!"
"Chúng ta làm sao bây giờ! Thông đạo bị đóng kín rồi!" Wynne thật vất vả chống đỡ được bản thân, "Tuy rằng rất muốn nói giết được Valentine thì cho dù tôi có chờ chết ở đây cũng đáng! Nhưng nghĩ đến việc phải chết cùng một chỗ với gã con mẹ nó thật sự rất nghẹn khuất!"
Tiêu Nham tìm không được trọng tâm, tiếp tục trượt xuống dưới, mãi đến khi va vào người Hein. Hein căng thẳng sức lực toàn thân, chống đỡ trọng lượng của hai người.
"Chúng ta tuyệt đối sẽ không chết ở chỗ này! Đi vòng qua bên kia!" Tiêu Nham khởi động đầu cuối, tiến vào hệ thống của chiếc tàu khu trục này, tìm kiếm đường ra thích hợp, "Chúng ta phải nhảy xuống, bơi tới thông đạo khu C, tôi sẽ mở được tiếp điểm ở đó ra!"
"Cái gì! Lại phải bơi lội hả?" Mark lộ ra biểu tình khổ sở.
"Bơi trong nước biển chẳng lẽ không tốt hơn bơi trong dịch dinh dưỡng à?" Liv hung hăng nguýt anh ta một cái.
Khi góc nghiêng lên đến 60 độ, Hein không chút do dự buông lỏng tay ra, ôm chặt Tiêu Nham thả người ngã xuống. Nước biển lạnh như băng lần thứ hai bao phủ bọn họ, Tiêu Nham còn chưa kịp lặn xuống, Hein đã kéo cậu bơi về hướng khu C. Jane mang theo Casey bơi sát phía sau. Bọn họ bơi đến trước một tiếp điểm, cửa trượt đang bị đóng chặt, mà còn bị nghiêng khiến người ta không phân rõ trời đất.
Trong nháy mắt khi Tiêu Nham dùng đầu cuối mở cửa thông đạo ra, dòng nước mạnh mẽ cuốn bọn họ đi, khi bọn họ bị cuốn trôi thiếu chút nữa bỏ lỡ tiếp điểm mục tiêu, Hein một phen nắm chặt vòng an toàn trên cửa trượt, một tay còn lại gắt gao giữ chặt Tiêu Nham. Mark và Wynne thì kéo chân Tiêu Nham, khoảnh khắc đó Tiêu Nham có loại cảm giác bản thân bị kéo đứt đôi. Mà Jane kéo theo Casey bình yên tiến vào thông đạo. Khi cả bọn thật vất vả tiến được vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến người ta câm nín.
Chính là hơn mười tên sát thủ bị nhốt tại tiếp điểm này rốt cục đã tìm được mục tiêu, bọn chúng quơ đao, đánh úp về phía đám người Tiêu Nham.
Trận chém giết này vừa gian nan vừa thống khổ.
Tiêu Nham đoạt lấy đao của một tên sát thủ, ra sức chém giết, ăn ý vô cùng phối hợp với Hein, không ngừng chém giết về phía một tiếp điểm khác.
Đám sát thủ này như bất kể tính mạng, cho dù tay chân bị chém dứt, vẫn như cũ bám chặt không rời, mục đích là vây bọn Tiêu Nham ở lại chỗ này. Bọn chúng như thể vong hồn của Valentine, cho dù Valentine đã chết, bọn chúng vẫn như cũ dây dưa thế giới này.
Càng ngày càng có nhiều sát thủ ở nơi khác lao đến, Tiêu Nham muốn đóng cửa tiếp điểm lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Thời gian bọn họ ở dưới nước càng lâu, thể lực hao phí sẽ càng nhiều, lại càng không nói đến việc chém giết kịch liệt như vậy, dưỡng khí càng tiêu hao gấp bội.
Sát thủ bị Hein chém đứt chân dứt khoát vứt bỏ song đao, dùng hai tay ôm chặt lấy Tiêu Nham, ra sức kéo cậu xuống dưới. Một tay Hein lưu loát chém tới một tên sát thủ lao đến, lại vươn một tay gắt gao giữ chặt bả vai Tiêu Nham, lưỡi đao của một tên sát thủ khác chém xuống cổ tay Hein, thiếu chút nữa đã hoàn toàn chặt đứt xương cổ tay anh!
Tiêu Nham điên cuồng vùng vẫy hất tên sát thủ đang quấn lấy mình ra, cho dù trong tay không có vũ khí, chỉ dựa vào hai bàn tay của mình, cậu cũng muốn bẻ gãy cánh tay vặn gãy cổ họng của bọn chúng, liều lĩnh hết thảy đỡ lấy lưỡi đao đang chém Hein, cho dù bản thân chịu đau đớn vì xương bả vai bị vỡ vụn.
Bọn họ ra sức đi về phía trước,mắt thấy tiếp điểm đã được mở ra, Jane dùng sức đẩy Casey lên, xoay người lại trợ giúp Hein và Tiêu Nham, rốt cục cũng giúp hai người thoát được vòng vây. Wynne và Mark bảo hộ bên cạnh Tiêu Nham, Jane lại không hề có ý định đi theo bọn họ, mà là không ngừng ngăn chặn những tên sát thủ đang lao đến.
Rốt cục khi tất cả mọi người đã vào được tiếp điểm, Tiêu Nham vươn tay về phía Jane, mà Jane lại quay đầu ra hiệu "đóng cửa" với cậu.
Tiêu Nham kiên quyết lắc đầu, Casey cũng cùng lúc vươn tay ra ý bảo Jane phải trở về.
Jane thật vất vả đi đến trước tiếp điểm, bọn sát thủ lại chen chúc lao đến, kéo lấy hai chân Jane, trong lòng Tiêu Nham nóng như lửa đốt, không ngừng hô to: Nhanh một chút! Cố lên!
Mà Jane đã đi tới trước mặt cậu, đám sát thủ thì kéo lấy thắt lưng anh, cả đám Tiêu Nham dùng sức kéo lấy vai Jane, mấy tên sát thủ khác nhân cơ hội muốn chen vào tiếp điểm, Jane đột nhiên giật đầu cuối vô tuyến của Tiêu Nham, ngay sau đó mãnh liệt đẩy Tiêu Nham một cái, cậu hoàn toàn bị đẩy về phía bên kia cánh cửa.
Đám Wynne bắt đầu chém giết đám sát thủ vừa tiến vào tiếp điểm, hành động của Liv đã không còn nhanh nhẹn quyết đoán như trước kia, cô đã lâm vào trạng thái thiếu dưỡng khí, Mark không thể không bảo hộ bên cạnh cô.
Tiêu Nham mắt thấy cơ thể Jane bị một tên sát thủ đâm xuyên, nhưng anh lại như không có việc gì làm ra một thủ thế với Hein, khi anh liên kết với đầu cuối, cửa tiếp điểm nặng nề đóng lại.
Trợn to hai mắt, thứ cuối cùng Tiêu Nham nhìn thấy giữa khe hở chính là khuôn mặt tươi cười của Jane, hình như anh đang nói: Đừng quay đầu lại.
Cỏ: Huhu Jane ơi yêu anh 3000 lần T^T Jane số khổ của tui T^T Đám sát thủ đã tiến vào tiếp điểm chém về phía Tiêu Nham, hai mắt cậu nhất thời đỏ hồng, cậu như nổi điên chém giết cùng bọn chúng, trong nước biển làn tràn mùi máu tươi dày đặc. Mãi đến khi bọn chúng bị chém giết gần như không còn, đại não của Tiêu Nham cũng trở nên hỗn loạn.
Hein đi đến bên cạnh câu, nâng gò má cậu lên, dùng sức mà hôn lên môi cậu, truyền một ngụm dưỡng khí vào phổi Tiêu Nham.
Giữa mù mịt, Tiêu Nham nhìn thấy gương mặt nghiêng kiên nghị của Hein.
Cậu đã trải qua hết thảy những chuyện này, hy sinh nhiều như thế, không phải để vĩnh viễn bị nhốt ở đây. Cậu phải cùng Hein rời khỏi nơi quỷ quái này!
Cậu lôi kéo tay Hein, dùng sức bơi về phía lối ra.
Nửa đường Casey đã ngất đi, Tiêu Nham gỡ đầu cuối của cậu ta xuống, cùng Hein cõng cậu đi về phía trước. Liv đã hoàn toàn mất đi tri giác, Mark và Wynne cõng cô cũng càng ngày càng mỏi mệt, thậm chí không đuổi kịp Tiêu Nham và Hein.
Tiêu Nham mở ra tiếp điểm kế tiếp, lúc xoay người lại phát giác Wynne cũng đã mất đi sức lực, một mình Mark mang theo Wynne và Liv căn bản không thể di duyển. Wynne đẩy Mark ra, muốn anh ta mang theo Liv đuổi theo Tiêu Nham, Mark lại thủy chung không chịu từ bỏ muốn dẫn theo cả hai người bọn họ.
Tiêu Nham quay người lại, lấy dây thừng của mình ra, vòng qua thắ lưng Liv và Wynne, rồi cùng với Mark bơi về phía trước. Hein không chút do dự lấy dây thừng của mình gắn vào trên người Tiêu Nham. Dần dần, Mark đã tiêu hao rất nhiều thể lực rốt cục cũng không thể di động, anh ta giãy dụa muốn tháo bỏ dây thừng đang buộc giữa mình và Tiêu Nham.
Tiêu Nham giữ chặt Mark, kiên định lắc đầu.
Chúng ta đã giải quyết được Valentine, đây đã là thành công lớn nhất trong đời rồi. Nếu như nói tôi là hỏa tiễn đang bay vào vũ trụ, không thể không bỏ qua những chiến hữu đã hy sinh vì tôi, tôi đã đạt đến điểm cao nhất rồi, như vậy trong thời khắc rơi xuống này, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ bất cứ ai!
Mark ngửa đầu, ý thức mơ hồ nhìn sóng lưng Tiêu Nham. Tên nhóc bị mình kêu là "tân binh" đã trưởng thành rồi, trở thành người đàn ông mạnh mẽ có thể gánh vác trách nhiệm. Chẳng biết tại sao, Mark đột nhiên cảm thấy thật yên tâm. Anh ta không qua tâm có thể thoát khỏi nơi này hay không, anh ta cảm thấy nếu như là cậu, anh ta nhất định có thể lần thứ hai hô hấp được khí trời.
Trọng lượng bốn người đối với Hien và Tiêu Nham mà nói không thể nghi ngờ là gánh nặng thật lớn, hơn nữa dưỡng khí trong cơ thể của hai người đang tiêu hao nghiêm trọng, thể lực đang trong quá trình cạn kiệt.
Lúc này, thứ Tiêu Nham nhìn thấy không còn là bóng lưng của Hein nữa, vì người đàn ông này vẫn luôn đi theo phía sau cậu, như bóng với hình.
Cậu cảm thấy bản thân tựa như một chú chim non đang bay về phía mặt trời, dang rộng đôi cánh, hao hết toàn bộ khí lực chỉ vì muốn vươn tay chạm vào tia sáng kia. Mà phía sau cậu, là Hein, chỗ dựa cường đại nhất của cậu, bất cứ lúc nào khi cậu mất đi sức mạnh, bất kể cậu có rơi xuống từ nơi cao xa cỡ nào, luôn luôn có một nguồn sức mạnh chống đỡ cho cậu, mà mỗi một lần ngã xuống, khoảng cách giữa cậu và nơi cao xa vô vàn kia sẽ càng thêm ngắn lại.
Tàu chiến thật lớn không ngừng chìm dần vào làn nước biển, Herb Ritts và Lạc Hách bay trên bầu trời lòng nóng như lửa đốt.
Rốt cục bọn họ có thể làm gì chứ?
Như có thần giao cách cảm, Herb Ritts và Lạc Hách hạ thấp phi hành khí, bắn ra toàn bộ dây thừng, đâm vào mạn tàu, nháy mắt dây thừng trở nên căng chặt, bọn họ toàn lực bay về phía trước, cho dù chỉ cần làm chậm thêm 0.1 giây tốc độ chìm xuống mà thôi!
Tàu khu trục tựa như bị hút vào trong nước biển, kéo lấy phi hành khí của hai người, như thể một con chim én muốn cả gan lay động ngọn núi.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Đã vượt quá khả năng gánh vác của động cơ!"
"Cảnh báo! Cảnh báo! Động cơ hư hỏng nghiêm trọng!"
Cho dù tiếng cảnh báo vang lên không ngừng, bọn họ thủy chung vẫn không chịu bỏ cuộc, cho dù không thể thoát khỏi vận mệnh bị kéo vào đáy biển.
Vừa lúc đó, vô số phi hành khí bay trên đỉnh đầu bọn họ.
Maya ở trong khoang điều khiển thấy một màn này, lớn tiếng hạ lện: "Toàn bộ các tiểu đội chú ý-- Chúng ta chỉ có một nhiệm vụ, chính là trước khi chiến hữu của chúng ta trở về, quyết không để chiếc tàu này chìm xuống!"
Có đến gần vạn sợi dây thừng bị bắn ra, đâm vào thân tàu đang chìm dần vào làn nước, trên không trung rậm rạp phi hành khí, tạo thành bóng râm thật lớn trên mặt biển.
Tàu khu trục sắp hoàn toàn chìm vào làn nước được từng chút một kéo lên mặt biển, tựa như hùng ưng đang vùng vẫy thoát khỏi mặt nước.
Lúc này Tiêu Nham nhìn tia sáng lớn cỡ đầu ngón tay trên đỉnh đầu, ra sức bơi về phía trước, mỗi một lần vung tay đều là cực hạn của sinh mệnh.
Khi mảng ánh sáng kia càng lúc càng rõ ràng, cậu tựa như nhìn thấy ánh mặt trời thiêu đốt hai mắt, khát vọng trong lòng không thể che giấu, cho dù phải chống đỡ huyết nhục vỡ tan xương cốt rã rời, cậu cũng vẫn phấn đấu quên mình tiến về phía trước.
Cuối cùng, khi ngón tay của cậu chạm vào lối ra, cậu ngẩng đàu chỉ muốn hít một hơi không khí mới mẻ, nhưng thân thể trầm trọng khiến cậu cho dù làm như thế nào cũng không thể nâng đầu lên khỏi mặt nước, ngay khi tay cậu vô lực rũ xuống, người đàn ông phía sau cậu không chút do dự dùng cả người đỡ lấy bả vai cậu, một tay bám vào lối ra, một tay kia mãnh liệt đẩy cậu lên trên.
Bất quá chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, Tiêu Nham lại có thể cảm nhận được sức mạnh hoàn toàn thuộc về Hein, khoảnh khắc đó sức bật của anh như thể sao Hỏa va chạm Địa Cầu, liều lĩnh hết thảy tựa như tuyệt vọng đi đến thời khắc cuối cùng. Tiêu Nham biết nhịp tim Hein như dừng lại trong lồng ngực, cơ bắp của anh căng đến trình độ chưa bao giờ có, hết thảy mọi thứ trong sinh mệnh anh như thể đi đến điểm cuối.
Tiêu Nham bị đẩy lên khỏi mặt nước, phá kén mà ra, không khí ẩm thấp dũng mãnh tràn vào lồng ngực cậu, cậu không thể không tham ham há to miệng hít thở.
Cậu nhìn lên, giữa khe hở của tầng tầng lớp lớp phi hành khí, cậu nhìn thấy không trung xanh ngắt tựa như ánh mắt của Hein, ý nghĩa ý thảy là-- Tự do chân chính!
Tiêu Nham xoay người, dùng sức lôi kéo dây thừng, dùng sức kéo Casey, Mark, Liv còn có Wynne lên.
Hein đâu? Hein di đâu rồi?
Tiêu Nham cực độ sợ hãi, dây thừng của cậu đã kéo đến cuối, nhưng lại không có bóng dáng của Hein.
"Hein! Hein Burton--"
Tiêu Nham không chút do dự lần thứ hai nhảy xuống.
Vừa rồi đẩy mình lên nhất định đã tiêu hao toàn bộ sức lực của Hein!
Tiêu Nham xuyên qua làn nước, nhìn thấy Hein đang từng chút từng chút chìm xuống. Tiêu Nham tựa như nổi điên lặn xuống, nhưng làm như thế nào cũng không thể đuổi kịp Hein.
Không, Hein! Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!
Tiêu Nham ra sức duỗi ay, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm vào anh.
Ngay khoảnh khắc đó, Hein đột nhiên ngẩng đầu lên, hoạt động cánh tay, một phen túm lấy bàn tay Tiêu Nham đang duỗi tới, trong nháy mắt khi mười ngón giao nhau, loại sức mạnh khó có thể nói thành lời theo đầu ngón tay Tiêu Nham dũng mãnh tiến vào mỗi một tế bào trong cơ thể cậu.
Hein mang theo cậu lần thứ hai bơi về phía lối ra, nhảy lên!
"Ha... ha..." Tiêu Nham nằm cạnh lối ra, há to miệng thở dốc, lại không chịu buông tay Hein ra.
"Vì sao lại nhảy xuống!" Hein nghiêng mặt nhìn sang, mặc dù sức cùng lực kiệt, cảm giác áp bách của người đàn ông này vẫn như cũ không giảm.
"Em cho rằng... cho rằng..."
Cảm giác sung sướng vì mất mà tìm lại được khiến Tiêu Nham căn bản không thể nói được thành lời.
"Em cho rằng anh sẽ bỏ em sao? Anh nói rồi, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù cuối cùng kết cục như thế nào, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tiêu Nham không trả lời, chỉ là nghiêng đầu sang, nghiêm túc vạn phần nhìn người đàn ông này.
"Đây là hiện thực, phải không?" Tiêu Nham ngây ngốc hỏi.
Hein chống nửa người trên dậy, hôn lên môi Tiêu Nham.
"Trừ bản thân em, còn có ai có thể tạo ra cảm giác như thế này cho em được?"
Tàu khu trục dưới thân rung động, không ngừng rời khỏi mặt nước, Tiêu Nham lấy thiết bị đầu cuối trên người Casey ra, mở ra toàn bộ cửa tiếp điểm trên tàu, nước biển theo đó chảy ra ngoài, khoảng cách mặt biển càng ngày càng xa, hoàn toàn bị treo trên không trung, dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như kỳ tích không thể phục chế.
Kết thúc:
Một tháng sau tại quảng trường trung ương, Tổng thống liêng bang đọc một bài diễn thuyết có thể xem là nổi tiếng nhất trong cả cuộc đời ông, cổ vũ nhân loại rời khỏi Shire, cảm thụ ánh sáng mặt trời chân chính.
Ngày hôm nay, Shire đã trở thành lịch sử, nhận loại tiến vào kỷ nguyên mới.
Cũng là ngày hôm nay, Tiêu Nham được trao tặng quân hàm Thiếu tướng, trở thành vị tướng trẻ tuổi nhất của Viện khoa học Trung ương.
Lễ nhậm chức của cậu không có pháo hoa lộng lẫy hay vũ hội xa xỉ, chỉ có hàng nghìn hàng vạn dân chúng ngẩng đầu ngưỡng mộn nhìn.
Mà trong đám người hoàn toàn xa lạ kia, cậu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Đối phương khẽ nhếch môi, khoảnh khắc kia nốt ruồi dưới khóe mắt theo tươi cười của anh trở nên tiêu sái không kiềm chế được, ngón tay anh khẽ đặt bên môi, lại nhẹ nhàng buông ra.
Cỏ: Hú hú hôn gió đó, trời ơi Jane của tui còn sống nèeeeeeee Tiêu Nham nhìn không rõ anh đang nói gì, chỉ là trong nháy mắt, người này tựa như ảo giác biến mất không thấy đâu.
"Vừa rồi em nhìn cái gì?"
Mặc dù đang bị mọi người nhìn chăm chú, Tiêu Nham vẫn không chút e ngại hôn lên môi đối phương, lộ ra tươi cười so với ánh nắng mặt trời càng thêm chói mắt.
"Tự do."
Cỏ: Mẹ ơi hoàn rồi đóooooooooooooooooooooooooooooo, tui đã cố hết sức lết hết chương này, dài vkl T^T Chắc sẽ tạm nghỉ vài hôm mới edit nốt chương phiên ngoại (dài còn hơn chương này) còn lại. Các thím ráng chờ nhe~~~