Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 39

Dương Phỉ Nhi nhìn qua tấm huy hiệu cảnh sát màu bạc “Chậc chậc, thì ra là cảnh sát hình sự à… Thất lễ thất lễ.”

Lương Ưu Tuyền lườm cô ta. Tả Húc lập tức kéo Lương Ưu Tuyền đến bên cạnh, yếu ớt giới thiệu “Đây là Dương Phỉ Nhi, chủ tịch mới của Tinh Hỏa. Còn đây là Lương Ưu Tuyền, bạn gái tôi.”

Dương Phỉ Nhi khinh miệt dò xét Lương Ưu Tuyền, tiếp đó quay qua tả húc nói “Khẩu vị chồng tương lai của em rất tệ nha, nhưng cũng không sao. Trước khi kết hôn em cũng không phản đối anh có nhiều bạn gái, tư tưởng em có hơi khác biệt…”

“Dương Phỉ Nhi, Lương Ưu Tuyền sẽ không bị chuyện này chọc tức đâu.” Tả Húc thong thả đáp lại.

Thật ra tay Lương Ưu Tuyền đã sớm ngứa ngáy, nhưng lại bị Tả Húc chặn lại. Hắn kéo Lương Ưu Tuyền ra khỏi phòng làm việc “Ngày mai sẽ gửi báo cáo cho cô. Chúc ngủ ngon.”

Dương Phỉ Nhi nhún vai cười cười, kéo hành lý đi theo bọn họ. Hành lang là nơi công cộng, Tả Húc đương nhiên không có lý do ngăn cản việc chủ tịch lên thang máy. Nhưng là, Dương Phỉ Nhi lại theo hắn đi đến tầng cao nhất của chung cư, chính là địa điểm nhà trọ của Tả Húc.

“Có cần tôi đặt chỗ cho cô ở khách sạn không?”

“Vợ chưa cưới đương nhiên muốn ở tại nhà chồng chưa cưới rồi.”Dương Phỉ Nhi chống cằm giả bộ đáng yêu.

Tả Húc thở dài một hơi, đưa chìa khóa cho Dương Phỉ Nhi. Sau khi Dương Phỉ Nhi cầm lấy chìa khóa hắn liền dắt Lương Ưu Tuyền quay lại thang máy. Ngay trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, Lương Ưu Tuyền hướng Dương Phỉ Nhi làm mặt quỷ.

(Ô chết người ~ cơ mà quan hệ hai chị sau này thú vị lắm nha.)

Vẻ mặt Dương Phỉ Nhi trầm xuống, lôi vali đi vào trong. Hừ, dù sao cô cũng không đi, Tả Húc anh cũng đừng mơ trở về.

“Đêm nay ở nhà em cũng được. Cái cô gái đó có phải có bệnh thần kinh không?!” Lương Ưu Tuyền vốn đang buồn ngủ, giờ tỉnh hắn rồi.

“Dương chủ tịch chỉ có một cô con gái duy nhất, mẹ Dương Phỉ Nhi lại bất hạnh mất sớm nên hành vi cử chỉ cô ta khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo. Em đừng để ý.” Tả Húc day day trán “Quay về nhà anh đi. Nhất định cô ta không đi ngay đâu.”

Lương Ưu Tuyền nghĩ một lúc mới nghĩ ra địa chỉ khác của Tả Húc “Ý anh là khi biệt thự của anh ở phía tây?”

“Ừ. Xem ra em điều tra nhiều thứ về anh quá nhỉ?” Tả Húc véo má cô.

Lương Ưu Tuyền thở hắt ra, cầm cánh tay Tả Húc cọ sát “Ban nãy là em nóng tính, giờ anh lại lãnh đạm với cô ta như vậy, liệu cô ta có tìm cơ hội khó dễ anh không?”

Tả Húc ôm bả vai cô, cười cười “Cô ta còn cần anh kiếm tiền giúp, mà chẳng ai lại khó dễ tiền cả. Không có chuyện gì đâu.”

“Khi nào thì anh trở về quay phim? Lúc trước em thấy anh quay phim vất vả, giờ thấy anh đi làm ăn còn vất hơn. Em thật khó thở thay cho anh.” Lương Ưu Tuyền không khỏi cảm thán.

“Bộ phim vẫn chưa tìm được địa điểm lý tưởng, hai ngày nay cũng có việc cần làm.” Tả Húc quay qua hôn lên trán cô một cái “Em đừng lo nghĩ nhiều làm gì.”

Lương Ưu Tuyền gật đầu. Có câu gì ý nhỉ, chỉ thấy giặc ăn thịt mà không phát hiện giặc bị đánh*. Cũng đúng đấy chứ, cái ý tứ kia. Dù sao kiếm tiền cũng không dễ dàng.

(* câu này giống như “chỉ thấy người ta sung sướng mà không thấy người ta khổ” = “chỉ thấy mình khổ mà không nhận ra hạnh phúc của mình”. Tóm lại là ai nhìn thấy người nhiều tiền cũng đều nói người đó thật hạnh phúc nhưng không nhận ra người đó đã vất vả kiếm tiền thế nào.)

Tả Húc ngồi trên xe con. Lương Ưu Tuyền đột nhiên nhớ ra mình vừa gặp lái xe riêng của Tả Húc, Trương Cường. Cô ngồi bên cạnh, nhắc nhở“Anh đừng tự lái xe, đoạn đường này đâu phải gần. Hay là gọi lão Trương đưa chúng ta đi được không?”

“Không cần. Anh tạm thời để Trương Cường cho Dương Phỉ Nhi rồi. Dương Phỉ Nhi chưa quen với cuộc sống nơi đây, ra ngoài bất tiện.” Tả Húc khỏi động xe, đi ra ngoài.

“Vì sao Dương Phỉ Nhi lại muốn lấy anh? Có phải cô ấy cũng mến anh nhiều năm rồi không?” Lương Ưu Tuyền nhíu mày. Maimai đã tạo cho cô bao nhiêu áp lực rồi, giờ đột nhiên lại xuất hiện Dương Phỉ Nhi. Có lẽ khi cô chải đầu lại thấy tóc rụng gấp mấy lần bình thường mất, nếu cô mà không lấy được Tả Húc thì đúng là oan uổng rồi.

Nhắc tới chuyện này nụ cười của Tả Húc hơi cứng lại. Để Lương Ưu Tuyền an tâm, hắn nói qua loa “Dương chủ tịch nghi mình đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối cho nên viết di chúc giao con gái cho anh. Trong thư cũng không đề cập đến hôn sự, chỉ là hy vọng anh giúp con bé ngồi vững ghế chủ tịch. Nhưng Dương Phỉ Nhi lại hiểu hơi lệch ý.”

Lương Ưu Tuyền chậm chạp gật đầu, lại vò đầu bứt tai, phiền muộn nói“Nếu anh mà không phải người đàn ông đầu tiên của em thì em sẽ lập tức quăng anh đi. Tam giác biến tứ giác, lỡ chẳng may tiếp thì sẽ biến thành Lầu Năm Góc rồi!”

“Em có biết vì sao Osama bin Laden* lại cho máy bay đâm vào Lầu Năm Góc không?”

(* trùm khủng bố cảm tử.)

“Vì khủng bố chứ sao.”

“Không phải. Lúc ấy Osama bin Laden hỏi Bush* là ngũ giác rơi một góc thành mấy góc. Bush không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp nói là bốn góc. Osama bin Laden cười bảo sai rồi, là lục giác, muốn chứng minh thì để tôi đụng cho ông xem nha.”

(* cựu tổng thống Mỹ.)

“…” Lương Ưu Tuyền xoa xoa tay. Lạnh quá.

(Đấy là truyện cười sao?)

※※※

Gần một tiếng đi đường

Lương Ưu Tuyền lần đầu tiên bước vào biệt thự của Tả gia. Đây là một tòa biệt thự nhỏ, trong phòng dùng gỗ làm cảm hứng trang trí, phong cách cổ xưa trang nhã lại không khoa trương, thuộc kiểu xa hoa ngầm.

Trong căn phòng khách to là một bức ảnh cưới của ba mẹ Tả Húc. Mẹ Tả Húc là một đại mĩ nhân, khuôn mặt Tả Húc thì giống y hệt mẹ. Đúng, hắn tuyệt đối là tổng hợp từ dòng gen tốt đẹp đó.

“Nhà ở đây là do ai quét dọn?” Lương Ưu Tuyền không thấy có người hầu, nhưng trong phòng có cả một hạt bụi.

“Anh thuê người đến quét dọn định kì.” Tả Húc đưa cho cô một lon đồ uống, chỉ sang phía tây “Đinh Đới Vĩ sống bên cạnh, nhưng tên đó cũng rất ít về nhà.”

Lương Ưu Tuyền mở lon ra, uống vài ngụm “Mẹ anh lúc trẻ là minh tinh sao?”

“Em còn nhỏ, chắc không biết Tiểu Ngọc Lan.”

“PHỤT…” Lương Ưu Tuyền lau miệng, nhìn kĩ lại tấm cưới của mẹ Tả Húc. Ban nãy cô cũng chỉ cảm thấy hơi giống, còn ảnh cha mẹ hắn trong tư liệu cô cũng không nhìn kĩ. Không ngờ thật sự lại là nữ minh tinh đầu thập niên năm mươi ah.

Cô cúi xuống, nếu mọi người trên TV đều đến nhà họ ăn cơm… Bỗng nhiên áp lực càng lớn hơn.

“Anh cũng chưa nói muốn dắt em đi gặp ba mẹ mình, sao em căng thẳng thế?” Tả Húc kéo cô ngồi xuống, cười có dụng tâm.

“…” Lương Ưu Tuyền gãi gãi tai “Sớm muộn, sớm muộn cũng gặp…”

“Vì sao phải gặp? Ah?”

“…” Lương Ưu Tuyền khẽ trừng hắn. Phút chốc vươn tới nhéo cổ khiến Tả Húc, cả hai cùng ngã lăn trên salon.

Tả Húc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, âm dương quái khí* cười. Hắn đè thấp trán Lương Ưu Tuyền, hôn lên môi cô. Mỗi người đều có một giải thưởng mình thích. Đối với hắn chỉ cần được ôm lấy người con gái mình yêu cười cười nói nói, vậy là đủ.

(* quái lạ.)

“Vì sao thích đóng phim?”

“Có thể như người bình thường nói lời yêu thương.”

“Vậy bây giờ vẫn thích đóng phim sao?”

“Thích. Đóng nhiều phim mới hiểu rõ làm thế nào yêu một người.”

Lương Ưu Tuyền dùng chóp mũi cọ cọ vào khuôn mặt hắn. Cô phải thừa nhận cô rất thích Tả Húc nói thẳng, như thế không cần tốn công phỏng đoán tâm tư hắn, hơn nữa trong lúc lực công kích đến từ khắp bốn phương tám hướng cô vẫn biết vị trí của mình trong lòng Tả Húc.

Tả Húc một tay gối đầu, tay còn lại nhặt những sợi tóc của cô vuốt ra phía sau.

“Không được vì người ngoài mà mất lòng tin ở anh. Anh hy vọng em đáp ứng anh, dù gặp chuyện gì cũng phải tới hỏi anh đầu tiên.”

Lương Ưu Tuyền gật đầu, dạ một tiếng. Cô ghé vào ngực Tả Húc, thì thào “Em phát hiện muốn được ở bên anh thì cần vô cùng kiên cường, nếu không chỉ ăn dấm chua thôi cũng đủ chết rồi.”

Tả Húc vuốt ve mái tóc cô, kéo cô đi vào phòng ngủ. Một giây giá ngàn vàng, không thể lãng phí, không thể…

Nhưng ý nghĩ của hắn thì như vậy mà không hiểu sao đêm nay dù nói gì Lương Ưu Tuyền cũng không nghe. Nguyên nhân là vì cô đột nhiên nhớ ra mình có thể sẽ thành mẹ, mà Tả Húc giống như chưa từng làm biện pháp an toàn.



“Không được, đừng túm chân em. Nếu nhào ra phía trước em sẽ theo bản năng đánh đấy!” Lương Ưu Tuyền nằm lỳ trên giường hất mắt cá chân, ý muốn thoát khỏi các loại “kiên cường không dứt” bổ nhào.

“Nửa đêm ở nơi hoang vu thế này em muốn anh đi đâu Durex* ah! Tin anh, anh nhất định sẽ “thu lại tự nhiên**”!” Tả Húc không đạt được mục đích thề không dừng tay. Hắn đối với Lương Ưu Tuyền từ trước đến nay luôn mặt dày mày dạn.

(* Durex là một nhãn hiệu BCS. ** là… là… thôi ai đọc H nhiều thì hiểu.)

Lương Ưu Tuyền cảm thấy một cỗ trọng lực đè lên lưng. Hoặc không làm, hoặc làm đến cùng. Cô nhắm mắt, đưa chân, đá Tả Húc lăn xuống giường.

Tả Húc lần này không có khí thế sét đánh không kịp bưng tay bò lên tiếp tục bổ nhào, mà là kêu thảm một tiếng, nằm bất động.

Lương Ưu Tuyền mở ra nửa con mắt, xoay tròn 180 độ úp xấp xuống giường. Cô vươn tay chọc chọc vai hắn, đợi hai giây không thấy hắn phản ứng liền thở nhẹ một tiếng, xông vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước lạnh.

Tả Húc cũng không biết cô định làm gì, trộm đạo ngẩng lên nhìn thoáng, chỉ thấy Lương Ưu Tuyền bê một châu nước lớn chạy lại… “Ào ào”!… Giội cho Tả Húc một thân đầy nước.

Cái này cũng chưa xong, cô nâng não dưa của Tả Húc lên, lay mạnh, liều mạng cấu véo, miệng còn nói lời kịch ~ “Nhanh tỉnh lại! Nhanh tỉnh lại đi!”

(Nghe ảo thật = =!)

“…” Vốn đang tỉnh đấy, nhưng giờ thì khó mà tỉnh được. Cái gì chứ? Với tư cách là một cảnh sát đã qua đào tạo nghiêm chỉnh chẳng phải khi phát hiện người khác hôn mê sẽ làm hô hấp nhân tạo sao?… Không nên thế này chứ?

Lương Ưu Tuyền phát hiện ấn huyệt nhân trung không được, liền giơ cánh tay lên, căng năm ngón tay ra, hướng Tả Húc đang ướt sũng nghiêng người nằm rạp trên đất. Bốp, một cái tát rất mạnh đập vào đầu hắn, đau dớn.

“Ha ha, anh tỉnh rồi à?!”

“Không. Vừa chết rồi.”

“…” Lương Ưu Tuyền giúp hắn xoay mặt rồi, cầm khăn mặt vắt trên cổ mình giúp hắn lau mặt, sau đó ân cần nói “Anh chắc là mệt lắm rồi, thay đồ đi ngủ đi.”

“…” Tả Húc nghiến răng nghiến lợi trừng cô “Còn em thì đừng ngủ!”

“Sao nào? Anh còn muốn đánh lén sao?” Lương Ưu Tuyền nhíu mày.

“Hừ!” Tả Húc nằm thẳng lại.

Vì thế đêm hôm nay, Lương Ưu Tuyền nằm trên giường ngáy o o, còn Tả Húc lại giữ nguyên tư thế “ướp lạnh” không thể vùng dậy, bởi chân tay đã bị buộc chặt.

Giữa trưa ngày thứ hai

Vèo! Bốp! ~

Tả Húc đỗ xe rồi bước vào một cửa hàng tạp hóa vùng ngoại ô. Chưa đến ba phút sau hắn đã ôm mười hộp Durex bước rồi. Người bán hàng ở siêu thị xếp hàng ngay ngắn đứng trước cánh cửa thủy tinh, dùng ánh mắt thương hại nhìn người con gái đáng thương ngồi trên xe.

(Mười ~ mười ~ mười … *lắc đầu* anh không phải người rồi ~ chị thật tội… đúng là vác họa vào thân mà.)

Lương Ưu Tuyền vẫn rất bảo thủ. Cô thấy hắn mang về nhiều hộp hồng hồng nhỏ nhỏ như vậy lập tức đeo một cái túi giấy lên đầu.

“Hừ!”

“Còn hừ nữa em vứt anh ra ngoài làm xác ướp bây giờ! Nhanh lái xe!” Lương Ưu Tuyền nhéo tay hắn, trốn dưới túi giấy thì thầm.

“…” Tả Húc vứt Durex lên đùi cô. Ngay khi Lương Ưu Tuyền vội vơ đống hộp nhỏ đó giấu đi, hắn lấy một cái bút đen, lướt như rồng bay phượng múa trên túi giấy, xoẹt xoẹt viết ra hai chữ to đùng: Cứ hừ!
Bình Luận (0)
Comment