Phương Đào lại trở về Thanh Tâm Điện.
Thanh Tâm Điện đại khái vẫn như trước, nhưng cũng có chút thay đổi. Hôn lễ lớn của cẩu hoàng đế và con gái Tiết tướng sắp đến, toàn bộ hoàng cung đều phải trang hoàng. Khôn Đức Điện là nơi Hoàng đế và Hoàng hậu thành hôn, đương nhiên phải trang hoàng lộng lẫy, ngay cả Thanh Tâm Điện cũng được phủ lên lụa đỏ, dây kết hỉ, treo cả trăm cặp đèn cung đình dán chữ Song Hỉ.
Là cung tỳ ở Thanh Tâm Điện, Phương Đào trở về hôm sau đã không có nửa khắc rảnh rỗi, mãi đến chiều, sau khi lau bàn, chùi cửa sổ, và dán chữ Hỉ lên long sàng, nàng mới được dừng lại nghỉ ngơi một lát.
________________________________________
Phương Đào đờ đẫn ngồi nghỉ ở bậc thang Thanh Tâm Điện thì Tạ Nghiên mang theo một đám cung nữ ồn ào kéo đến. Nàng ta nhẹ nhàng bước tới, nhưng vừa thấy Phương Đào liền bất ngờ trừng to mắt. Nàng ta lập tức vẫy tay, phân phó đám cung nữ phía sau đi làm việc khác.
Chờ đám cung nữ rời đi, Tạ Nghiên đắc ý ngẩng cằm, cười nhạo: "Chu cấp sự lang có mắt như mù, không thèm để ý ta, ta còn tưởng ngươi đeo bám hắn, hắn sẽ cưới ngươi chứ."
Phương Đào vẫn bất động nhìn chằm chằm bậc đá dưới chân, không thèm để ý lời nàng nói. Có cơ hội chế nhạo Phương Đào một trận, Tạ Nghiên càng thêm đắc ý. Thấy Phương Đào, nàng liền dễ dàng nhớ đến chuyện bị nàng ta dùng xẻng dọn phân chống vào cổ lần trước. Tạ Nghiên sợ hãi sờ sờ cổ, hừ lạnh: "Biểu ca nói sẽ ra mặt cho ta, quả nhiên không lừa ta."
Nghe vậy, Phương Đào đột nhiên ngẩng đầu. Nàng nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Nghiên, ánh nhìn lạnh lẽo đó là thứ Tạ Nghiên chưa từng thấy. Nàng theo bản năng nuốt nước bọt, căng thẳng giả vờ hung hăng: "Ngươi dám trừng bổn đại tiểu thư? Ngươi một cung tỳ nho nhỏ, có biết thân phận của mình là gì không, dám bất kính với bổn đại tiểu thư..."
Phương Đào đột nhiên cắt ngang lời nàng: "Người phá chuyện bà mối đến nhà họ Chu, là biểu ca ngươi làm vì ngươi đúng không?"
Tạ Nghiên đảo tròng mắt. Việc biểu ca ra mặt vì nàng là sự thật không sai.
"Đúng thì sao?"
Vừa dứt lời, Phương Đào đột nhiên đứng dậy. Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên u lạnh, trắng bệch, không còn chút huyết sắc như người c.h.ế.t, cứ thế ngây người đứng đó, không nhúc nhích.
Tạ Nghiên nghi hoặc liếc nhìn nàng: "Ê, ngươi không sao chứ?"
Nàng hỏi vài câu, Phương Đào vẫn không đáp lời, hai mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm một điểm hư vô, như biến thành một bức tượng đá cứng đờ. Lo lắng nàng sau này sẽ giở trò, Tạ Nghiên hắng giọng, nói lớn: "Cái tính ngu hiếu của Chu lang quân đó, lại thêm bệnh đau tim của mẹ hắn, cho dù ngươi gả qua đó, cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì, bổn đại tiểu thư biết tình hình nhà hắn rồi, nên không thèm nghĩ đến chuyện gả cho hắn nữa. Tuy biểu ca vì ta ra mặt, nhưng cũng gián tiếp cứu ngươi một phen rồi, ngươi đừng không biết tốt xấu mà ghi hận chúng ta nhé!"
Đợi một lát, Phương Đào vẫn im lặng không nói, Tạ Nghiên bĩu môi, không thèm để ý đến nàng nữa, liền đi thẳng vào điện.
Tạ Nghiên mang cung nữ đến Thanh Tâm Điện, ngoài việc kiểm tra vệ sinh, trang trí trong điện, còn muốn tìm một món đồ.
Một lát sau, một cung tỳ vội vã từ trong điện chạy ra, đến trước mặt Phương Đào nói: "Tiểu thư hỏi ngươi cây cân Hỉ của Thanh Tâm Điện để ở đâu?"
Phương Đào mơ màng hoàn hồn, môi mím chặt. Cân Hỉ đó dùng cho khăn voan đỏ**trong đêm đại hôn của Hoàng đế và Hoàng hậu, nàng biết nó đặt ở đâu, nhưng nhất thời không nói rõ được.
** Này tui cũng ko hiểu lắm, phiên phiến nha mấy bà huhu
Nàng cố nén cảm xúc bi phẫn và khổ sở đang dâng trào, đi đến noãn các, tìm ra nó từ trong một cái ngăn tủ. Cân Hỉ vốn là chiếc cân đồng đen tuyền của Thanh Tâm Điện, có những vạch cân nặng màu vàng lấp lánh, Phương Đào v**t v* nó, đột nhiên nhớ đến câu đố đèn của Chu lang quân:
"Rồng đen bò tường, thân khoác vạn điểm sao vàng."
Phương Đào nhìn chiếc cân Hỉ trong tay, khóe môi khẽ cong lên, nhưng nước mắt lại lách tách rơi xuống. Từng giọt nước mắt, đọng lại trên đòn cân, để lại một vết ẩm ướt.
Nàng hiểu được lựa chọn của Chu lang quân, cũng không oán hận quyết định của Chu phu nhân . Nàng chỉ căm hận hoàng đế vì biểu muội của hắn mà phá rối, đùa cợt nhân tính.
Tạ Nghiên chờ lâu mà vẫn chưa thấy cân Hỉ được đưa tới, liền tự mình đi đến. Nàng bước qua ngưỡng cửa, lại nghe thấy một tràng tiếng khóc bị kìm nén, Phương Đào ôm đòn cân ngồi xổm trên mặt đất, nức nở khóc lóc không hề chú ý hình tượng.
Tạ Nghiên đi tới, giật phắt cân Hỉ. "Biểu ca sắp đại hôn, ngươi ôm cái cân ở đây khóc lóc om sòm, có phải xúi quẩy không?" Nàng nhướng mày liễu, không kiên nhẫn quát lớn.
Phương Đào lau nước mắt, không để ý đến lời mắng của nàng ta. Chân có chút tê, vết thương cũ ở chân trái âm ỉ đau, nàng xoa xoa chân trái đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
________________________________________
Chiều tà buông xuống, Tiêu Hoài Tiễn trở về điện. Đầu mùa đông thời tiết bắt đầu lạnh, trong điện đã thông lò sưởi dưới nền, không khí ấm áp, xua đi cơn lạnh lẽo hắn mang theo khi bước vào.
Trời còn chưa tối hẳn, tia nắng chiều cuối cùng vẫn chưa tan hết, Phương Đào đã nằm trên chiếc sập hẹp, nhắm mắt ngủ. Tiêu Hoài Tiễn bước nhẹ nhàng đi đến bên sập, cụp mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Hoài Tiễn động tác cực nhẹ cởi áo khoác lạnh băng, cánh tay dài vươn ra, thoắt cái đã ôm Phương Đào từ trên sập lên. Thân mình đột nhiên lơ lửng, Phương Đào lập tức mở mắt. Tiêu Hoài Tiễn vững vàng ôm nàng đi về phía long sàng.
"Sập của ngươi quá lạnh, sau này ngủ có thể đến sập của trẫm..."
Lời còn chưa dứt, Phương Đào đã giãy giụa nhảy xuống khỏi lòng hắn. Nàng lạnh lùng cong môi, chân trần đi về phía chiếc sập hẹp của mình: "Nô tỳ chỉ quen ngủ giường của mình."
"Phương Đào." Tiêu Hoài Tiễn cụp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, giọng nói lạnh lẽo như sương: "Đừng quên gà của ngươi, lừa của ngươi, và cả nhà họ Chu ngoài cung kia."
Đại Mãnh, Đại Hôi, cùng tính mạng cả nhà họ Chu, đều bị trói buộc trên người nàng. Nền đá xanh lạnh lẽo thấu xương, Phương Đào chân trần đứng đó, rất lâu sau không hề nhúc nhích.
Tóc đen che phủ đôi vai gầy guộc thẳng tắp của nàng, Tiêu Hoài Tiễn thấy nàng đưa mu bàn tay lên, nhanh chóng lau khóe mắt. Lạnh lùng nhìn nàng một lát, hắn đột nhiên bước tới, bế ngang nàng lên.
Về cung chưa được mấy ngày, nàng dường như gầy đi rất nhiều, thân mình mảnh khảnh, bế lên nhẹ tênh. Phương Đào lần này không giãy giụa, mà mặc kệ hắn ôm. Tóc đen mịn màng của nàng lật trên cánh tay hắn, hai mắt lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chiếc đèn cung đình mờ ảo trước sập.
Tiêu Hoài Tiễn dừng bước, cụp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, cảnh cáo: "Phương Đào."
Phương Đào dời mắt nhìn về phía hắn, hai tròng mắt trong suốt không thấy chút thần sắc nào. Tiêu Hoài Tiễn đột nhiên không vui. Trong đáy mắt ngơ ngẩn thất thần của nàng, không hề phản chiếu bóng dáng của hắn.
Hắn hung hăng ném nàng lên sập. Hắn lạnh giọng ra lệnh: "Từ nay về sau, ngươi như trước kia, mỗi đêm thị tẩm cho trẫm."
Phương Đào lập tức hoàn hồn. Hắn bây giờ bệnh đã khỏi, nàng không có nghĩa vụ phải thị tẩm cho hắn, nàng không muốn trở thành công cụ giải tỏa d.ụ.c vọng của hắn. Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn vài lần, bò dậy liền muốn chạy ra ngoài.
Tiêu Hoài Tiễn nắm mắt cá chân mảnh mai của nàng, dễ dàng kéo nàng đến bên cạnh. Phương Đào hận c.h.ế.t sự bá đạo, cường ngạnh, ngang ngược vô lý của hắn. Nàng nắm tay lại, dùng hết sức đ.ấ.m vào vai hắn. "Ngươi đừng hòng, ta sẽ không thị tẩm cho ngươi..."
Hai tay nàng bị một bàn tay to dùng sức chế ngự. Tiêu Hoài Tiễn giơ tay nàng lên quá đầu, hung hăng c.ắ.n môi nàng, khom người che phủ lên.
________________________________________
Nắng sớm mờ mờ, trong màn lều ánh sáng m.ô.n.g lung không rõ, đã đến giờ thượng triều, Tiêu Hoài Tiễn vẫn chậm chạp không chịu đứng dậy. Tối qua giày vò nửa đêm, Phương Đào nhắm mắt nằm trong lòng hắn ngủ say.
Hàng mi dài đen nhánh cong vút của nàng, khóe mắt còn vương nước mắt mơ hồ, mấy lần hắn ép nàng phải bật khóc nức nở, nàng chưa từng cầu xin, hắn cũng chưa từng thương tiếc nửa phần. Tiêu Hoài Tiễn đưa tay gạt lọn tóc bên thái dương nàng, cụp mắt không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Đào đang ngủ, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.
Phương Đào vốn dĩ là người của hắn, từ đầu đến cuối chỉ có thể thuộc về hắn. Điều hắn hối hận nhất chính là lúc trước đã đồng ý thả nàng ra cung, khiến nàng có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông khác. Sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa. Hắn sẽ giữ nàng mãi mãi bên mình, trong mắt trong lòng nàng, vĩnh viễn chỉ có thể có một mình hắn.
"Sau khi trẫm đại hôn, cũng sẽ ban cho ngươi một chức vị," Tiêu Hoài Tiễn ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua đôi môi sưng đỏ của nàng, giọng điệu lưu luyến ôn nhu nói khẽ, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Phương Đào rời khỏi Chu gia không lâu, Chu Hiên liền được thăng chức thành Cảnh Châu Ngự Sử.
Trước khi đi nhậm chức, hắn đến phủ quan trên bái biệt, lại vô tình gặp gỡ vị hoàng đế trẻ tuổi. Hoàng đế mặc áo gấm màu trắng, khí chất nhẹ nhàng tuấn tú, khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo hơi mang ý cười.
"Tấu chương mà Chu ái khanh trình lên trước đây khiến trẫm ấn tượng sâu sắc, lần này đến nhậm chức ở địa phương, cần phải trừ khử th*m nh*ng trong nha phủ, đề bạt học sinh nghèo vào quan, một lòng vì công vì dân, chớ phụ lòng tin tưởng của trẫm."
Phong thái của Hoàng đế khiến người ta tin phục, lòng yêu dân là thật, danh tiếng hiền minh được triều đình và dân chúng đều biết, Chu ngự sử nghiêm nghị chắp tay: "Vi thần chắc chắn ghi nhớ trong lòng."
Tiêu Hoài Tiễn lộ vẻ vui mừng, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc túi tiền màu xanh sẫm treo bên hông Chu ngự sử, ôn tồn cười nói: "Túi tiền của Chu ái khanh quả thực độc đáo, nhưng không hợp với ngươi cho lắm."
Chiếc túi tiền này, hắn mang theo bên mình, là kỷ niệm khó quên do Phương Đào tặng, vì nàng đi rất dứt khoát, ngay cả lời từ biệt trực tiếp cũng không có. Chu Hiên đau lòng vuốt túi tiền, đôi mắt lặng lẽ hoe đỏ thì nghe thấy giọng nói ôn hòa nhưng không cho phép cự tuyệt của vị Hoàng đế trẻ tuổi:
"Bỏ chiếc túi tiền này đi, trẫm ban Chu ái khanh một chiếc túi tiền mới."
Đêm trước đại hôn của Hoàng đế và Hoàng hậu, Phương Đào đang bày biện một đôi bình ngọc dán chữ Song Hỉ đỏ thẫm trong điện thì phát hiện chiếc túi tiền bên trong bình.
Nó bị cắt mấy nhát d.a.o hung hãn, đã rách nát không còn ra hình thù, dây thắt đã không biết đi đâu, ngay cả khâu cũng không thể khâu lại được.
Phương Đào ôm chiếc túi tiền đó, ngơ ngác ngồi ở bậc thang nhìn chằm chằm hồi lâu. Đêm đầu mùa đông, trời rét buốt và lạnh giá, nàng mặc quần áo đơn bạc, nhưng dường như hoàn toàn không biết cái lạnh thấu xương.
Phần lớn cung tỳ ở Thanh Tâm Điện đã ngủ, chỉ có một cung nữ tên Tri Xuân còn đang canh gác. Tri Xuân rót một chén trà nóng mang ra. Thấy đôi mắt Phương Đào đỏ hoe, nàng hạ giọng: "Cô nương, chiếc túi tiền này là Hoàng thượng ném đi, người đừng cầm nữa."
Phương Đào giật mình, vội vàng cất chiếc túi tiền đi. Thanh Tâm Điện khắp nơi đều là tai mắt của Tiêu Hoài Tiễn, nếu bị hắn phát hiện nàng nhớ đến Chu lang quân, chắc chắn lại bị phạt.
Thấy nàng trầm mặc, trong mắt vẫn còn ngấn nước, Tri Xuân tìm cách an ủi: "Cô nương việc gì phải khóc? Sắp tới Hoàng thượng cưới thê lập hậu, sau này tất nhiên cũng sẽ ban cho cô nương vị phân, sao cô nương không chịu khuất phục, nắm chặt lấy trái tim Hoàng thượng, sớm ngày sinh hạ long tử, về sau cũng có thể an hưởng vinh hoa phú quý." Nói xong, Tri Xuân đưa trà đến tay nàng: "Cô nương mau làm ấm tay đi, bên ngoài lạnh lắm, về phòng ngủ sớm một chút."
Đã khuya, là cần phải trở về. Phương Đào chống đầu gối đứng dậy, chiếc chân trái tê mỏi lại không nghe lời. Nàng loạng choạng đỡ lấy cột hành lang nghỉ ngơi hồi lâu, lúc cúi mắt xuống, phát hiện mặt đất đã lặng lẽ phủ lên một tầng màu trắng mỏng manh thưa thớt.
Trận tuyết lạnh đầu mùa đông, đã rơi xuống.