Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 22

"Đừng động!” Thấy Lâu Hướng Vãn giãy giụa, thanh âm Phượng Kính Dạ có chút không kiên nhẫn, một tay cầm khăn vải đặt ở bên bồn, thấm nước rồi lau lên lưng dính đầy máu của Lâu Hướng Vãn.

"Buông ra!” Rốt cuộc thanh âm không còn cà lăm, lần này Lâu Hướng Vãn rốt cuộc hiểu rõ tư thế của mình có rất nhiều quỷ dị, tại sao nàng phải nằm trên đùi Vương gia, miệng mình lại đối diện ở giữa hai chân Vương gia, Lâu Hướng Vãn cảm thấy mình thà tình nguyện ngất đi.

"Tiểu Mộc đầu, ngươi muốn Bổn vương điểm huyệt đạo của ngươi sao?” Nụ cười âm lãnh mị hoặc, tính lúc này trong giọng điệu lại lộ ra mười phần nguy hiểm, thậm chí tay nắm khăn có chút run rẩy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

"Kết cục này là thế nào?" Nhìn Lâu Hướng Vãn không còn cự tuyệt, Phượng Kính Dạ tiếp tục lau chùi vết máu sau lưng Lâu Hướng Vãn, thanh âm tựa hồ cũng khôi phục lại bình thường, giọng véo von nhưng lại mang ý cười nhạo báng.

"Vương gia đã biết trước rồi mà!” Lâu Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi. Ngươi quả là Ô Nha Chủy, tốt không linh xấu lại linh!

"Tâm tình không tốt sao?” Phượng Kính Dạ giương môi cười, động tác trên tay càng thêm dịu dàng.

"Vương gia, Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện!” Lần này mềm lòng, móng vuốt liền đặt trên người mình! Nhưng chỉ thua người không thua trận, hơn nữa nghe ra trong thanh âm của Phượng Kính Dạ cũng có chút hả hê, Lâu Hướng Vãn mạnh miệng trả lời một câu, đột nhiên vết thương sau lưng bị người dùng sức ấn một cái.

“Đau!” Lâu Hướng Vãn bị đau, liền hét lên thảm thiết, hai chân giùng giằng, bởi vì nằm ở trên đùi Phượng Kính Dạ, liền giống như rùa con đang lột xác.

"Đau à?" âm cuối nâng lên, Phượng Kính Dạ lần nữa đè xuống Lâu Hướng Vãn đang giãy giụa náo loạn, sau đó động tác cũng nhẹ nhàng chậm lại.

Không đau, ngươi thử đi! Tiểu nhân hèn hạ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Lâu Hướng Vãn không tiếng động nói thầm, ngó nơi đối diện mặt, thử nhe răng. Không biết cắn xuống một cái, Vương gia có biết đau hay không!

Ánh mắt Phượng Kính Dạ nhìn lướt qua, thấy Lâu Hướng Vãn nghiến răng, tầm mắt dừng ở chân của mình, gương mặt có hơi rối rắm liền trút bỏ dáng vẻ tà mị, trong mắt phượng tràn đầy bất đắc dĩ, tiếp tục chăm sóc vết thương sau lưng Lâu Hướng Vãn, mà cảm thấy đau lòng.

Vương gia trở về lúc nào? Hơn nữa trước đó không phải rất tức giận, hủy đi một cái bàn rồi sao? Chẳng lẽ Vương gia không có xuất phủ, mà núp trong bóng tối nhìn mình bị đánh ư? Lâu Hướng Vãn liền bước vào cõi thần tiên bắt đầu suy nghĩ, nghĩ tới không khỏi cắn răng, khó trách lại tới nhanh như vậy, tiểu nhân này đúng là có cái miệng ăn mắm ăn muối!

“Về sau đừng chõ mồm nhiều vào, biết không?” Phượng Kính Dạ liếc mắt nhìn, không biết Lâu Hướng Vãn đi vào cõi thần tiên nào rồi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra dáng vẻ nghiêm túc cùng vẻ tôn quý nhiều hơn, ngã một lần liền khôn ra một chút.

"Nô tỳ tuân lời Vương gia dạy bảo.” Lâu Hướng Vãn có chút chột dạ, mới vừa rồi trước khi Văn Thị rời đi đưa cho mình mảnh ngọc bội, hiện vẫn còn đang để ở trong ống tay áo.

"Tiểu Mộc đầu, chẳng lẽ ngươi có chuyện dối gạt Bổn vương sao?” Giọng Phượng Kính Dạ cực kỳ nguy hiểm.

"Nô tỳ không dám!" Giả vờ ngu ngốc, Lâu Hướng Vãn lắc đầu như cái trống, chỉ đưa một khối ngọc bội cho Vân tiểu thư, chắc cũng không có gì đâu.

"Nhớ kỹ là được, như vậy mới ngoan.” Phượng Kính Dạ cong môi mỏng nở nụ cười, ngược lại hết sức hài lòng với câu trả lời của Lâu Hướng Vãn, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ở trên ót nàng.

"Ta cũng không phải hài tử.” Lâu Hướng Vãn nói thầm một tiếng, bôi lên sau lưng thuốc thoa ngoài da gì đó, rất mát, rốt cuộc chẳng còn đau đớn khiến Lâu Hướng Vãn có chút mệt mỏi, thanh âm lờ mờ cơ hồ nghe không rõ ràng.

Căn bản luôn ngẩn thẳng đầu để tránh chỗ giữa hai chân Phượng Kính Dạ, nhưng do bắt đầu buồn ngủ, Lâu Hướng Vãn liền cúi đầu trực tiếp chôn mặt xuống, sau mình cảm thấy cơ đùi đang nằm đột nhiên căng cứng, tựa như tảng đá, làm Lâu Hướng Vãn cũng có chút khó chịu.

Cứng như thế không bằng cứ nằm sấp trên chiếu, ý thức hiện lên rõ trong đầu nàng như vậy, Lâu Hướng Vãn miễn cưỡng chống mí mắt lên. Sau đó khoảng cách lụa Thiên Sơn gần như ở trước mặt, nghĩ đến mặt mình giờ đang nằm ở chỗ nào, cơn buồn ngủ liền biến mất ngay lập tức.

"Đừng động!" Đột nhiên thấy Lâu Hướng Vãn giãy giụa, vết thương vừa mới cầm được máu, từ trong vết thương hẹp dài máu tươi thấm ra ngoài, Phượng Kính Dạ hạ giọng xuống.

Đừng động? Kẻ ngu mới không động! Lâu Hướng Vãn giãy giụa muốn đứng dậy, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lại mang vẻ hồng thấu, tóc ướt dính vào cả mặt lẫn trên má, con mắt trợn tròn, bộ dáng tức giận nhưng  không dám nói gì.

"Nằm sấp trên giường thì nằm sấp trên giường!” Nhìn vết thương sau lưng của Lâu Hướng Vãn càng ngày càng nứt ra nhiều, Phượng Kính Dạ chỉ có thể buông xuôi cho miệng vết thương, để Lâu Hướng Vãn nằm lỳ ở trên giường.

Nhưng mới vừa lấy được tự do, Lâu Hướng Vãn cũng bất chấp vết thương sau lưng, thân thể nhanh chóng lăn qua một bên, sau đó vết thương chồng chất ở phía sau đụng phải vách tường, Lâu Hướng Vãn đau kêu lên a ô một tiếng.

"Không biết có thương tích sao?” Phượng Kính Dạ lạnh mặt, mắt phượng phẫn nộ, trực tiếp một tay kéo thân thể tránh né của Lâu Hướng Vãn lại. Thấy người cứ giãy giụa mãi, liền trực tiếp điểm vào huyệt đạo của nàng.
Bình Luận (0)
Comment