Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 29

"Mộc Mộc, nếu ngươi không tin ta, vậy để Dịch đại ca cùng đi hốt thuốc chung với ta!" Đoàn Tử cắn răng nghiến lợi, nặn ra từng chữ trong kẽ răng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, nhìn ra nàng ta rất tức giận.

"Được rồi, chỉ cần ngươi đừng làm ta tức giận, ta không cần phải lo nhiều cho ngươi nữa." Lâu Hướng Vãn và Đoàn Tử tức giận sẽ biến thành bành trướng Nhất Đại đoàn (1 nhóm cực lớn như chợ), lập tức vỗ đầu trấn an Đoàn Tử, kiểm điểm chính mình nói xin lỗi, "Ta luôn tin vào Đoàn Tử, nhưng nếu có thêm Quân Hàn đi cùng, sẽ không kẻ nào động thủ vào trong thuốc được."

Sắc mặt Đoàn Tử mới vừa hớn hở dần dần trở nên vặn vẹo tức giận, đầu ngón tay mập mạp chỉ vào Lâu Hướng Vãn, sau đó xoay người thở phì phì đi lấy thuốc trị thương hàn, suy nghĩ nửa ngày, điều Mộc Mộc tin nhất chính là Dịch đại ca vào trong vương phủ chưa đến một ngày, sẽ được Đoàn Tử yêu mến.

Nhìn thấy Đoàn Tử bị chính bản thân mình chọc cho tức giận, Lâu Hướng Vãn mím môi cười hắc hắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra lúm đồng, cho thấy tâm tình nàng rất tốt.

Lâu Hướng Vãn lén cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt xuyên thấu lòng người của Dịch Quân Hàn, cảm thấy hơi chút chột dạ, nhanh chóng thu hồi nụ cười, thân thể cố giữ lấy thăng bằng, hiện rõ tư thế của đại phu, "Mang thuốc ra đây!"

Dù đưa ra phương thuốc, nhưng để người khác hốt thuốc thì Lâu Hướng Vãn vẫn cảm thấy không yên tâm, nên bắt Đoàn Tử hốt thuốc thương hàn cho mình cùng Lưu Thẩm, còn để Dịch Quân Hàn đi cùng, thứ nhất phòng ngừa có người động thủ vào trong thuốc, thứ hai chủ yếu cũng vì muốn giúp cho Quân Hàn có thể tống ứ độc trong bản thân hắn ra, nhưng vì là cổ độc nên có chút khó giải quyết, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể dùng thuốc để trì hoãn mẫu cổ hoạt động theo chu kỳ, rồi tìm cách khiến cho thuốc đi vào trong cơ thể để khống chế cổ trùng.

Kiểm tra thuốc Dịch Quân Hàn mang đến xong, Lâu Hướng Vãn chợt nở nụ cười, mình rất thông minh a biết dùng kế dương đông kích tây, dù cho mình không có nổi danh mấy, thì cũng chỉ có mình Vương gia cả ngày gọi mình là Mộc Đầu ngốc.

Lâu Hướng Vãn cười vô cùng đắc ý, trong phút chốc vô tình nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Quân Hàn chợt lóe lên nụ cười, khuôn mặt ửng đỏ, lúc này mới giật mình với những lời mình vừa lẩm bẩm, lỗ tai Quân Hàn rất thính nên chắc chắn đã nghe rất rõ.

"Không cho cười!" Lâu Hướng Vãn quá xấu hổ, bất mãn nhìn Dịch Quân Hàn bắt đầu trách móc, đỏ mặt liền giương nanh múa vuốt, hận không thể tìm thấy cái lỗ chui xuống đất, đúng là quá mất mặt.

"Dạ, tiểu thư." Đáp lại bằng dáng vẻ nghiêm trang, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, Dịch Quân Hàn thu hồi lại nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ bất cần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâu Hướng Vãn, ánh mắt hình như có chút nóng rực.

"Không cần nghiêm túc như vậy." Làm như mình là người hẹp hòi, hà khắc vậy. Lâu Hướng Vãn cảm thấy buồn bã. Dùng giấy gói kỹ thuốc ở trong tay lần nữa, buộc dây chặt vào, rồi đưa lại cho Dịch Quân Hàn, "Mỗi đêm, trước khi ngủ đều phải vừa uống vừa thoa thuốc lên ngay mạch của mẫu cổ, khi đó sẽ thấy có chút đau đớn, ngươi phải cố nhịn."

"Quân Hàn hiểu." Dịch Quân Hàn lạnh nhạt mở miệng, bất kể có nhiều thương tổn mấy hắn cũng sẽ nhịn. Vốn chỉ vì trúng phải Phệ Tâm Cổ nên không thể không rời khỏi chủ tử, lo lắng một ngày mình sẽ mất hết nhân tính mà thương tổn tới chủ tử, Dịch Quân Hàn vốn còn muốn tự sát thì bị người ngăn cản, có tin hồi báo, trong thiên hạ này còn có một người có thể giải được Phệ Tâm Cổ, cho nên Quân Hàn mới đi tới vương triều Tố Nguyên.

Dược Vương Cốc đã sớm trở thành trong truyền thuyết, đã nhiều năm không ai còn rõ tung tích của Cố thần y cư ngụ trong cốc, Dịch Quân Hàn cứ nghĩ mình nhất định sẽ chết, cho nên sau chuyện đánh nhau ở đổ phường, cứ vậy đi theo Lâu Hướng Vãn trở về Phượng vương phủ, nhưng có điều không ngờ nữ nhân lười biếng trước mắt này lại là một thần y có tay nghề cao, có khả năng chữa trị cho mình.

Dịch Quân Hàn không biết trong việc này còn có nội tình gì không, nhưng nếu có thể loại trừ mẫu cổ, vậy thì hắn ta có thể trở về bên cạnh chủ tử của mình rồi, cho nên Dịch Quân Hàn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ mất đi tánh mạng mà thôi.

Đoàn Tử nấu thuốc xong, giữ lại một chén cho Lâu Hướng Vãn, còn sót lại một chén đưa cho Đoàn Tử mang qua cho Lưu Thẩm, nhấn mạnh là phải tự mình, khiến Đoàn Tử liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn khinh bỉ, "Mộc Mộc, ngươi xác định ngươi không bị bệnh chứ?"

"Đoàn Tử ngốc, nơi này là Phượng vương phủ, rất dễ bị ăn tươi nuốt sống, giết người không thấy máu.” Do ngồi trên giường quá lâu nên bị tê cả mông, Lâu Hướng Vãn uống xong thuốc, bất mãn hừ lạnh, "Ngươi cho rằng Lôi bá dễ dàng để ta làm nha hoàn nhất đẳng cho Vương gia, mà chỉ biết dựa vào đầu óc thôi sao." 

"Mộc Mộc, ta thấy ngươi quá mềm lòng rồi đó, thèn gì A Cúc nói chỉ cần Mộc Mộc vẫn còn làm nha hoàn nhất đẳng, về sau phạm vào tội gì cũng không bị trừng phạt, bất cứ chuyện gì xảy ra nhất định sẽ có Mộc Mộc gánh vác." Đoàn Tử không muốn đả kích lòng tự trọng của Lâu Hướng Vãn, nhưng lời đã ra khỏi miệng không thể thu hồi lại.

Bản tiểu thư cho dù có ngốc, cũng không thể làm bia đỡ cho họ đấu! Mặt Lâu Hướng Vãn đang dương dương đắc ý liền trở nên vặn vẹo, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Đoàn Tử bưng chén thuốc biến mất thật nhanh. Sắc mặt Lâu Hướng Vãn giận đến cực điểm, lần sau người nào dám phạm lỗi trong tay mình, nhất định phải cho bọn họ biết cái gì gọi là Thập Bát Tầng Địa Ngục (18 tầng địa ngục), thập đại khốc hình của Mãn Thanh!

Tự Đoàn Tử mang thuốc vào trong Viện Dung Trắc Phi, sau đó mở to mắt nhìn Lưu Thẩm uống thuốc, Đoàn Tử vẫn cứ chăm chăm nhìn như vậy, làm người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng đó là thuốc độc.

Lần này sẽ không xảy ra chuyện gì, nên Mộc Mộc không cần lo lắng nữa. Đoàn Tử cầm lấy chén thuốc vẫn chưa chịu trở về, không hài lòng nhìn vẻ mặt đắc ý của Lưu thẩm, hừ một tiếng, "Do Mộc Mộc nhẹ dạ, sợ bà bị thương hàn nên nhờ ta đem thuốc đến cho bà, lần sau bà bắt nạt Mộc Mộc nữa, tôi sẽ dùng thuốc độc độc chết bà đó!"

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi mau cút xa ta ra!" Lưu Thẩm tức giận với sắc mặt tái xanh, cầm chén thuốc ở bên giường ném về phía Đoàn Tử, ngược lại thấy Đoàn Tử rất nhanh chạy về phía cửa, quay đầu về phía Lưu Thẩm trợn mắt, "Đập đi đập chết đi, thuốc đó là thuốc độc, ngày này năm sau là ngày giỗ của bà đó!"

"Nha đầu chết tiệt này...... Ta......" Mặt Lưu Thẩm đột nhiên biến sắc, sau đó che kín bụng mình, mặt đau đớn vặn vẹo đầy nếp nhăn trông thật dữ tợn, "Ngươi hạ...... Độc......"

Đoàn Tử đi ra khỏi phòng, mệt mỏi đánh ngáp một cái, thật sự mình rất muốn hạ độc vào chén thuốc đó. Không biết Mộc Mộc nghĩ sao, mình thấy lão bà này thật rất đáng ghét, cần độc chết bà ta đi, để cho bà ta chết không được tử tế!
Bình Luận (0)
Comment