“Thế nào, đến đây để cầu xin cho Dịch Quân Hàn sao?” Thấy Lâu Hướng Vãn, Dung Trắc Phi lập tức nghĩ đến việc Phượng Kính Dạ bao che cho nàng ta sắc mặt càng trở nên u ám, nếu như không phải lão Vương phi sống ở trong viện này, e rằng đã nhào qua xé xác Lâu Hướng Vãn rồi.
“Chẳng lẽ nô tì là con giun trong bụng của Dung Trắc Phi, nô tì nghĩ gì người cũng đều biết hết.” Trước đó bị Phượng Kính Dạ lừa gạt làm cho Lâu Hướng Vãn hơi khó chịu, dù không đấu lại Vương gia nhưng cũng không thể để cho nữ nhân của hắn bắt nạt!
Huống chi ánh mắt Dung Trắc Phi như rắn độc, Lâu Hướng Vãn biết đây là thời cơ tốt. Lúc trước vì không muốn gây khó khăn cho mình, nàng phải giả vờ ra vẻ hèn mọn, nhưng một khi biết rõ mình không thể chung sống hòa thuận với nàng ta nữa, Lâu Hướng Vãn thay đổi nhanh như chong chóng, lúc cứng rắn thì phải tuyệt đối cứng rắn!
“Lâu Hướng Vãn, ngươi dám ăn nói như vậy với ta sao?” Dung Trắc Phi giận đến xanh mặt, đường đường chính chính là đại tiểu thư Minh gia, còn là Trắc Phi của Phượng vương phủ, khiến cho Dung Trắc Phi trợn mắt lên trông thật dữ tợn, không cam chịu liền bước nhanh tới.
“Nô tì không dám.” Bất quá miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, Lâu Hướng Vãn cười tinh quái nhìn về phía Lạc cô cô, làm bà lắc đầu một cái, đứa nhỏ này hôm nay sao lại vậy.
Dung Trắc Phi còn muốn mở miệng nói, nhưng phải dằn xuống vì dù sao đây cũng là viện của lão Vương phi. Lạc cô cô liền xoay người đi vào trong phòng, Dung Trắc Phi cố nuốt cơn giận đang bộc phát, do quá tức giận nên làm cho bước chân nàng đi càng nhanh hơn.
Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong Phật điện, cửa mở ra, nhìn vào thấy căn phòng trông thật trang nhã, hoàn toàn đối lập với căn phòng xa hoa rực rỡ của Phượng vương phủ. Ở bên cửa sổ, lúc này trên tay lão Vương phi đang cầm một vòng hạt Phật châu, một tay đặt trên đầu gối, sắc mặt hiền hòa làm cho người ta thấy được sự từ bi và lòng vị tha của bà.
“Mẫu hậu, Lưu Thẩm bị hạ độc chết công khai trong vương phủ, đây không phải chuyện nhỏ, hôm nay dám giết chết lão bà bằng độc dược, nói không chừng ngày mai sẽ hạ độc mưu hại chủ tử.” Dung Trắc Phi giận dữ, liền bẩm báo ngay cho lão Vương phi, khắp người nàng toát ra vẻ uy nghiêm của chủ tử, “Hiện tại Minh Dung muốn thay Vương gia chủ trì chuyện trong vương phủ, đương nhiên đó chỉ là do Minh Dung muốn giúp Vương phủ, không để cho nữ nhân có lòng dạ độc ác ở trong vương phủ tác quái như vậy mãi được.”
“Kính Dạ nói thế nào?” Lão vương phi dịu dàng mở miệng nói, ánh mắt yêu thương nhìn sang người đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt cực kỳ vô tội của Lâu Hướng Vãn, trên gương mặt hiền lành thoáng chút cưng chiều cùng bất đắc dĩ.
“Nô tì có lời muốn nói, nhưng chỉ muốn nói riêng với vương phi mà thôi.” Lâu Hướng Vãn biết tính tình Phượng Kính Dạ, nhân cơ hội này đi cầu xin lão Vương phi giúp mình một tay để hắn mau chóng thả người ra.
“Lâu Hướng Vãn, ngươi không biết mình đã vượt quá thân phận rồi à!” Dung Trắc Phi từ từ đứng dậy, đập tay lên trên bàn trà ở bên cạnh mình, lửa giận bừng bừng bốc cháy trong đôi mắt.
“Được rồi, Lạc Ngưng đưa Minh Dung đi vào trong viện một chút đi.” Lão vương phi cười từ ái, giống như Lạc cô cô, trên người mặc vải y phục màu xám trắng trong rất thuần khiết, dù tóc đã bạc trắng một nửa, nhưng hàng năm bà cứ hay đi lễ Phật nên không già đi chút nào, ngược lại càng nhìn bà càng làm cho tâm hồn người ta cảm thấy an bình thoải mái.
Lão Vương phi không chỉ là mẫu thân của Phượng Kính Dạ, còn là công chúa của Hách Liên vương triều, năm đó do muốn kết giao hai nước, mới lấy chồng xa ở Vương triều Tố Nguyên này, vì vậy Dung Trắc Phi không dám vượt khuôn phép của mình, chỉ có thể không cam tâm hung hăng trợn mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, đành đi ra ngoài cùng với Lạc cô cô.
“Được rồi, có gì muốn nói với ta nào.” Không còn người ngoài, lão Vương Phi mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, tuy nhiên nó lại khiến cho lão Vương phi là một vị trưởng bối thoạt nhìn càng thấy thân thiết.
“Độc là do Vương gia phái Long Cửu bỏ, vương phi, người nói thử xem, chính mình đã là tặc lại kêu đi bắt tặc, nếu không phải do ta đột nhiên nghĩ ra chắc giờ vẫn còn bị Vương gia đánh lừa!” Lâu Hướng Vãn không biết lớn nhỏ liền ngồi vào trên ghế, bất mãn nhìn lão Vương phi oán trách.Ở trong Phượng vương phủ này, người Lâu Hướng Vãn biết rõ chỉ có một mình lão Vương phi, nên nàng xem bà như là mẹ của mình.
“Đó chỉ vì muốn nha đầu này hả giận, thấy ngươi phản ứng như vậy, sao không nghĩ tới nổi khổ trong lòng của Kính Dạ, nó là Vương gia lại phải nghĩ đến chuyện nhỏ nhặc của ngươi, lo lắng cho nha đầu này bị người ức hiếp oan ức.” Lão vương phi lắc đầu một cái, ngón tay chuyển động cùng theo từng chuỗi hạt Phật châu.
“Vương phi, người thật thiên vị, lại bao che cho con trai của mình.” Lâu Hướng Vãn càng thêm uẩn khuất, vất vả mới tìm được người than thở, kết quả người đó vẫn thiên vị Vương gia.
“Làm mẫu thân không bao che cho con trai mình, không lẽ đi bao che cho người khác sao?”Lão Vương phi mỉm cười trêu chọc Lâu Hướng Vãn.
Bị Vương phi đổ thêm dầu vào làm nàng không còn lời nào để nói, Lâu Hướng Vãn há to miệng, sau đó ỉu xìu, nằm tựa vào trên ghế mà thấy đau lòng, giống như Tiểu Cẩu Cẩu bị người ăn hiếp, cả cái đuôi cũng phải cụp xuống thật thấp.
“Chuyện này dù như thế nào, Kính Dạ cũng sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng Minh Dung là tiểu thư của Minh Thừa Tướng, hiện tại còn là Trắc Phi của Phượng vương phủ, nếu như để nàng ta không chịu buông tay cứ đòi giành xử lý chuyện này, càng khiến Kính Dạ không tiện hành động. Bỏ đi, ngươi nên chuẩn bị trước cho mình một chút, ngày mai theo ta đi đến miếu Quan Âm lễ Phật, còn chuyện này ta sẽ nói rõ cho Minh Dung biết.” Trầm tư một chút, lão Vương phi vẫn muốn để chuyện lớn hóa nhỏ, thoáng cao giọng nói, “Lạc Ngưng, đưa Minh Dung vào đi.”
Lâu Hướng Vãn gật đầu, nhanh chóng khôi phục bộ dáng nô tì đứng ở bên cạnh, sắc mặt Dung Trắc Phi đầy giận dữ, nhưng lại phải cố đè nén.
“Minh Dung, ngươi vào vương phủ cũng đã hai năm rồi, cho tới nay vẫn chưa sinh được hài tử nào, thôi thì ngày mai theo ta cùng đến miếu Quan Âm cầu xin một quẻ xăm, để cho nương nương phù hộ ngươi, ban tặng cho ngươi sinh được một đứa con trai cho Kính Dạ.” Lão Vương phi là Hách Liên vương triều công chúa, dù cách xa quê hương đến vương triều Tố Nguyên. Tuy nhiên bà cũng là người thông minh tài trí, lời nói ra đã làm Dung Trắc Phi rất vui mừng, đâu còn nghĩ đến cái chết của Lưu Thẩm.
Có lão Vương phi ra mặt, Dung Trắc Phi chỉ nghĩ đến chuyện hài tử mà không còn nhớ tới việc gì khác, nhất định sẽ nương tay không tranh luận chuyện về cái chết của Lưu Thẩm bị người hạ độc nữa. Vương gia cũng sẽ nể mặt lão Vương phi, không làm khó Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn đá lăn đi hòn đá nhỏ trên người mình, tất cả xem như đã giải quyết xong, tuy nhiên nàng không biết vì sao trong lòng cảm thấy cứ ray rứt, giống như có một khối đá lớn đang đè nặng trong đầu.
Chờ sau khi Dung Trắc Phi thỉnh an, rời đi xong, lão Vương phi im lặng ngồi trong phòng lăng hạt Phật châu trong tay, thần sắc vô cùng lạnh nhạt, thiếu đi vẻ nhu hòa cùng từ ái khi đối mặt với Lâu Hướng Vãn.
“Công chúa, tất cả đã an bài xong.” Lạc Ngưng nghiêm mặt lại, đứng nghiêm trang bên cạnh lão Vương phi bẩm báo, liếc mắt nhìn lão Vương phi có chút do dự, “Cứ như vậy mãi, chỉ sợ Mộc Mộc sẽ trở thành tội nhân trong vương phủ, còn Minh Dung cứ mãi ghen tị, đến lúc đó e rằng Mộc Mộc khó thoát khỏi cái chết”.
Trong phòng trở nên im lặng hồi lâu, lão Vương phi nhắm hai mắt lẳng lặng di chuyển hạt Phật châu, thời gian dần dần trôi qua, rốt cuộc lão Vương phi cũng mở mắt ra, giọng nói lộ ra ngữ điệu vô cảm làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, “Lạc Ngưng, thù kia không thể quên, nhân quả tuần hoàn, Mộc Mộc không nên vào vương phủ, không nên bị Kính Dạ nhìn trúng.”
“Lạc Ngưng hiểu.” Ánh mắt Lạc cô cô trầm mặc, im lặng đứng ở bên cạnh lão Vương phi, tay cầm quyển kinh Phật từ từ đọc, giọng đầy bi thương.