“Cô nương, vương gia phải về cung rồi.” Lôi Bôn tìm đến, tuy rằng là thị vệ thống lĩnh vương phủ nhưng đối với Lâu Hướng Vãn, Lôi Bôn luôn luôn tỏ rõ tôn kính.
“Ừ, đi thôi.” Thở dài một hơi, Lâu Hướng Vãn xoay người đi theo sau Lôi Bôn cùng nhau đi tới cửa lớn, vẫn giống như lúc ban đầu, các thân thích Lưu Gia đều quỳ trên đất, cung tiễn tạ ơn Phượng Kính Dạ đang bệnh lại đến chỗ những thường dân nhỏ bé này cúng bái.
“Vương gia, nô tì cũng muốn theo vương gia tiến cung, để hầu hạ chăm sóc cho vương gia.” Trước xe ngựa, Dung trắc phi lại mở miệng, ánh mắt chấp nhất nhìn về phía Phượng Kính Dạ, lướt qua Lâu Hướng Vãn đầy xem thường, dáng vẻ kiêu ngạo cho thấy rõ thân phận cùng lập trường của mình, “Chuyện này vốn là trách nhiệm của nô tì”.
“Bổn vương nhớ lúc trước đã từng cấm Minh Dung ngươi ra khỏi viện mà.” Phượng Kính Dạ cao lớn, đứng vững chãi dưới ánh mặt trời, dáng vẻ anh tuấn cùng lãnh ngạo, ánh mắt sắc bén của hắn làm cho người ta sợ hãi.
Dung trắc phi còn kiêu ngạo thị uy, trong phút chốc lại trắng bệch một mảnh, tuy rằng ngày đó đi Quan Âm miếu dâng hương vốn không phải do mình tiết lộ tin tức, nhưng vương gia lại đem tội danh đẩy lên trên người mình, thậm chí còn tra rõ toàn bộ nô bộc trong viện, còn cấm mình không được bước ra khỏi viện dù chỉ một bước.
“Xem ra cần phải nhớ cho thật kỹ, người cần biết quy tắc không chỉ Mộc Mộc, bổn vương chỉ bị trọng thương hôn mê, mệnh lệnh bổn vương liền không còn ai nghe sao?” âm thanh trong trẻo lộ ra ý cười, từ xa nhìn lại, dáng vẻ oai phong văn nhã đầy cao quý, ánh mắt quyến luyến đầy tà mị cuồng vọng, nhưng lời nói Phượng Kính Dạ chỉ trong nháy mắt đã đánh Minh Dung rơi vào vực sâu không đáy, “Hôm nay Bổn vương nghĩ đến mặt mũi của Minh thừa tướng nên không truy cứu, nhưng sau này….”
Lời Phượng Kính Dạ nói vẫn chưa xong, cả người Dung trắc phi lạnh phát run, bước chân nhịn không được liền lui về phía sau một bước, hai tay lay động, muốn mở miệng phản bác nhưng dưới khí thế uy nghi của Phượng Kính Dạ, không thể nào nói ra một chữ.
“Tiểu Mộc đầu, ngươi còn lề mề tới khi nào, dìu bổn vương lên xe ngựa hồi cung.” Khác với khi đối mặt Dung trắc phi lãnh huyết vô tình, Phượng Kính Dạ nhướng mày kiếm mỉm cười, thấy Lâu Hướng Vãn cứ lắc đầu lằng nhằng hoài. Nàng ta xoay người đi lấy một tách trà, mà nghĩ có thể trở về Phượng vương phủ được à.
Bị Dung trắc phi dùng ánh mắt thiên đao vạn quả nhắm thẳng đến người đang bước tới, Lâu Hướng Vãn nở nụ cười vặn vẹo xấu xí, tiến đến đỡ lấy Phượng Kính Dạ đi lên xe ngựa, thị vệ được mang từ trong cung ra ngoài cũng đã lên xe ngựa, nghe theo mệnh lệnh Lôi Bôn liền dần dần hướng thẳng về phía hoàng cung mà đi, chỉ còn một mình Dung trắc phi với ánh mắt oán hận đầy độc ác đứng ở ngoài cửa lớn Lưu Gia.
“Tiểu Mộc đầu, mới vừa rồi ngươi chạy đi rất nhanh, vậy trà đâu rồi?” Phượng Kính Dạ tựa vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, mí mắt khép hờ, cười tủm tỉm mở miệng nói.
“Vương gia, vì người mà nô tì bị căm ghét, nên người cứ ho mãi đi, người phải biết rõ ở tây phương có một người đang chờ người đó.” Lâu Hướng Vãn sờ sờ tay, chỉ thiếu chút nữa đã da gà dựng đứng hết rồi, nàng biết hôm nay Phượng Kính Dạ đến Lưu Gia là để diễn kịch, nhưng vương gia làm ra dáng vẻ kia, còn nhập vai quá giống lừa gạt cả một đám già trẻ cả nhà Lưu gia kia làm hỏng hết cả hốc mắt, hoàn toàn biến Lâu Hướng Vãn thành kẻ ghê tởm.
Phượng Kính Dạ vẫn cười híp mắt như trước, vẫn biểu lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng nhìn thế nào cũng có hơi vặn vẹo, Phượng Kính Dạ thấy Lâu Hướng Vãn không ngừng lộ ra vẻ mặt căm ghét, bất đắc dĩ thời dài một tiếng, vì sao lời nào thốt ra khỏi miệng cũng khiến Tiểu Mộc đầu căm ghét mình như thế chứ?
“Vương gia, người nói chuyện cứ như mạng người không có giá trị gì cả, phỏng chừng lúc này người Lưu Gia đều đang điếm tiền, còn ai thèm quan tâm đến thi thể rét lạnh của Lưu Đại chứ.” Lâu Hướng Vãn chép chép miệng, có hơi xúc động, mạng người thật sự không đáng giá bằng tiền sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâu Hướng Vãn không ngừng chăm chú nhìn Phượng Kính Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng trong đầu chợt lóe sáng, nhích lại gần một chút, Lâu Hướng Vãn liền xù lông trực tiếp đánh về phía Phượng Kính Dạ, nghiến răng nghiến lợi, “Vương gia, chuyện hôm nay có phải người cố ý hay không, cố ý mang theo nhiều tiền cho Lưu Gia.”
Phượng Kính Dạ mở mắt ra, trong con ngươi đen thâm thúy lộ ra vẻ ôn nhu, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Lâu Hướng Vãn, vuốt đuôi lông mày ảo não đang nhíu lại của nàng, than nhẹ một tiếng, “Mộc Mộc, mạng người đều đáng giá, nhưng cũng có một số điểm mấu chốt, giống gã nô tài bị đánh chết trong cung hôm nay, hắn bất quá bị Tam hoàng phi dùng làm một công cụ để bôi đen Phượng vương phủ, không phải chết ở trong cung thì cũng sẽ chết ở nơi khác, hay ở chỗ nào đó của phủ Tam hoàng tử, cho nên Mộc Mộc à, sự thiện lương của ngươi hãy đặt lên trên người bổn vương đi.”
Có thể nói Phượng Kính Dạ đã hao tổn rất nhiều tâm trí, hắn không muốn Lâu Hướng Vãn vì một gã nô tài bị đánh chết mà có những suy nghĩ không tốt gì đó, nàng đã trốn tránh mình quá lâu rồi, lại biết chuyện ở trong cung đầy rẫy máu tanh cùng hắc ám, e rằng lại trốn càng xa hơn, nhưng mặc kệ trong cung hay là dân gian, kỳ thực đều giống nhau, ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu. Ở trong cung, một mạng người có thể bị chủ tử tùy ý lợi dụng mà xóa bỏ, ở dân gian, một mạng người có thể dùng tiền bạc để mua.
“Vương gia, nhất định bát tự chúng ta không hợp, đời trước chắc là cừu gia”,. Lâu Hướng Vãn ỉu xìu oán giận nói một câu, bản thân co rút ngồi ổn định vị trí của mình, dù có chút không cam lòng, nhưng so với Phượng Kính Dạ nàng càng hiểu rõ vương triều phong kiến này đầy rẫy bóng tối, nếu nói quyền lợi con người ở thế giới hiện đại chỉ là một câu nói suông, thì không cần nói đến chuyện sinh tồn khắc nghiệt ở cổ đại, nàng không nghĩ sẽ để hai tay mình dính đầy máu tươi cùng sinh mạng, nhưng sao lúc nào vương gia cũng muốn kéo mình xuống nước, vào vòng lốc xoáy hắc ám này.
Càng nghĩ càng buồn bực, Lâu Hướng Vãn nhướng mày trông tà tà, trừng to nhìn Phượng Kính Dạ, kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!
Phượng Kính Dạ thấy Lâu Hướng Vãn không nói chuyện cứ im lặng, bỗng cười vang lên, tâm tình cực kỳ sung sướng, so với trước kia Tiểu Mộc đầu luôn cúi đầu hèn mọn đối mặt với mình, giờ phút này tính tình Tiểu Mộc đầu biểu lộ ra như vậy, đúng là hợp với tâm ý của bản thân mình.
Đoàn xePhượng vương phủ đã biến mất không còn nhìn thấy nữa, thân thể Dung trắc phi đứng thẳng lên, hít vào thật sâu, cơ hồ cắn một ngụm trắng toát, lại như trước lộ vẻ nuông chiều, “Tiểu Nha, cùng bản phi đi đến Minh Gia một chuyến!”
Về phần Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt Minh Dung tràn đầy sát khí lạnh giá, vốn dĩ khuôn mặt xinh đẹp giờ trở nên vặn vẹo. Tiện tì này, mình nhất định phải đem ả nghiền nát thành tro, chết không chỗ chôn.