Cùng một thời gian, tại phủ Tam hoàng tử.
Sau khi lão hoàng đế Phượng Đạt phong Phượng Sở Thiên làm thái tử, Tam hoàng tử Phượng Tiêu sau khi đến tuổi trưởng thành, liền căn cứ theo quy tắc chuyển ra ngoài hoàng cung, sống trong một phủ đệ ở ngoài cung, vẫn không được phong vương, cho nên hiện giờ vẫn còn mang thân phận hoàng tử.
Tuy rằng Minh Dung nhận được sự trợ giúp Minh Gia, nhưng cũng vẫn chỉ nói được mấy câu lạnh lùng thế thôi. Còn ở tại Phượng vương phủ, bất chấp là Trịnh phu nhân hay là Tử Thư, Minh Dung đều không muốn bộc lộ bản chất nhu nhược của mình cho các nàng thấy.
Kể cả nha hoàn tâm phúc của mình là Tiểu Nha, dù Minh Dung tín nhiệm, nhưng bản thân nàng có thân phận tiểu thư khuê các, còn Tiểu Nha cũng chỉ là nha hoàn, thân phận trên dưới khiến Minh Dung không thể nói gì với Tiểu Nha, cho nên khi đến phủ Tam hoàng tử, sau khi gặp Lương Viên, Minh Dung bỗng nhiên không còn cảm thấy ủy khuất nữa.
“Dung tẩu tẩu, tỷ sao vậy? Các người lui xuống đi, không có lệnh của ta không được đến gần viện!” Lương Viên rất nhanh hạ lệnh, đuổi tất cả hạ nhân lui xuống. Sau đó vỗ vỗ bả vai Minh Dung an ủi, nắm lấy tay nàng, khẽ nói. “Nơi này không có người ngoài, có gì ủy khuất, Dung tẩu tẩu đều có thể nói với muội”.
Trước kia Lương Viên cũng đã từng tìm đến Minh Dung bày tỏ nỗi lòng, nhưng thời điểm đó Minh Dung nghĩ rằng bản thân mình đã là trắc phi Phượng vương phủ. Phượng Kính Dạ lại tỏ rõ đứng bên cạnh thái tử, nên nói chuyện với Lương Viên, Minh Dung chỉ dùng lời lẽ ngon ngọt để lờ đi, mà hôm nay, Minh Dung chợt phát hiện bản thân mình đã làm sai hết cả mọi chuyện.
“Không có gì, chẳng qua có chuyện muốn cầu Tiểu Viên muội,” Minh Dung lau sạch nước mắt, nghĩ đến Lâu Hướng Vãn, hận ý liền thay thế ủy khuất, lạnh lùng mở miệng, “Tam công tử Mã gia là con của cấm vệ quân thống lĩnh kinh thành, Mã Chí Ninh từng có hôn ước với nha hoàn Hoa Thiên Thiên, mà hiện giờ bệnh tình của con trai Mã lão gia đang nguy kịch, vốn muốn tổ chức hôn lễ sớm để Mã Chí Ninh cùng Hoa Thiên Thiên thành hôn, nhưng tiện tì Lâu Hướng Vãn cứ can thiệp vào chuyện này. Hiện thời Mã phu nhân đã tìm tới cửa cầu xin vài lần, cuộc hôn ước lúc trước do hoàng hậu nương nương khâm điểm, bây giờ chỉ có thể cầu xin Tiểu Viên muội tiến cung thêm một chuyến, để hoàng hậu nương nương trợ giúp làm chủ cho Mã Gia, để ả tiện tì kia không còn vô pháp vô thiên, để xem ả còn dám phá hư hôn ước hoàng hậu nương khâm điểm nữa không.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Minh Dung nâng cao đầy sắc nhọn, ánh mắt hung ác tràn đầy sát khí, Lương Viên nhìn thoáng qua, gật gật đầu, sắc mặt nhu hòa đầy thành khẩn, khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta có một cảm giác an tâm, nhưng nếu cẩn thận nhìn vào sẽ phát hiện ra thiện ý của Lương Viên chỉ là biểu lộ ở ngoài mặt, trong ánh mắt đều là vẻ lạnh nhạt như sương.
“Dung tẩu tẩu hãy yên tâm, tục ngữ nói thà phá bỏ 10 từ đường, không thể diệt người thân trong nhà, huống chi đây là hôn ước mẫu thân khâm điểm, về tình về lý cũng nên để Mã Chí Ninh cùng Hoa Thiên Thiên mau chóng thành hôn, bằng không đám người kia cho rằng nha hoàn Phượng vương phủ ỷ vào sủng ái mà kiêu ngạo. Tự cho mình tài trí hơn người, ai da, Phượng vương gia cần phải thật hảo hảo quý trọng Dung tẩu tẩu, tỷ vì Phượng vương phủ mà lao tâm lao lực, bảo vệ danh tiếng cho vương phủ, nhưng mà vương gia…. Dung tẩu tẩu, tỷ không cần quá lo lắng, vương gia có lẽ chỉ nhất thời bị ma che quỷ ám thôi.” Lương Viên lại vỗ vỗ vào tay Minh Dung, trong ngữ điệu lộ ra thương xót cùng lo lắng, đương nhiên càng lộ ra vẻ thân thiết.
Chờ tiễn Minh Dung xong, Lương Viên mỉm cười hướng về phòng ngủ, nhìn thấy Phượng Tiêu đang cởi áo khoác, liền đi tới, vô cùng thân thiết từ sau lưng ôm lấy eo hắn, ngực đầy đặn lực lưỡng, ái muội cọ sát vào chiếc áo lót trên lưng hắn, “Tiêu, chàng nói Minh Dung sao lại ngu như vậy chứ, Phượng vương gia rõ ràng không thích nàng, nhưng nàng ta lại cứ đâm đầu vào, nữ nhân giỏi mấy cũng thật thê thảm khi yêu một nam nhân không yêu mình, thậm chí còn đau khổ hơn khi cố sức muốn cứu vãn.”
“Nếu đổi lại thành Tiểu Viên nàng thì sao?” Phượng Tiêu xoay người lại, nâng cằm Lương Viên lên, hôn lên môi nàng một cái, cười hỏi.
“Nếu là thiếp, cho dù yêu, thiếp cũng sẽ lập tức bứt ra khỏi, một nữ nhân trước hết cần phải biết tự trọng, có tài năng sẽ làm người khác yêu mến.” Lương Viên cười kiêu ngạo, ngẩng càm lên, trong ánh mắt rạng rỡ lóe ra ánh sáng chói mắt, “Đúng rồi, chúng ta không cần lôi kéo Minh Gia về phía mình sao?”
“Không cần, Minh Gia rất tham lam, người bên ngoại họ đều dựa vào địa vị Minh Gia ở trong triều làm xằng làm bậy, tàn sát dân lành, ngày sau, chờ bản điện hạ đăng cơ làm vua. Điều đầu tiên sẽ đem Minh Gia ra khai đao, răn đe cảnh cáo, cho nên chúng ta cần phải xúi giục Minh Gia cùng Phượng vương phủ đối địch nhau, mình ngồi làm ngư ông đắc lợi.” Thanh âm Phượng Tiêu hơi khàn khàn, bởi vì giờ phút này, Lương Viên nhón chân cắn lấy yết hầu hắn, mang đến một trận khoái cảm run rẩy. (vinhanh: bà này là quỷ.)
Kỳ thực Phượng Tiêu cũng rất kinh ngạc với tính tình Lương Viên, lúc trước Vương hoàng hậu ban hôn cho Phượng Tiêu, bởi Lương Gia được tiên hoàng phong làm Vạn Hộ Hầu. Tuy rằng trong triều không có nhiều quan hệ, nhưng ở ngoài triều lại có quan hệ rất rộng rãi. Ở tại Vương Triều Tố Nguyên vững chắc, nắm giữ hai quận thành đều là người của Lương Gia, mà tính tình Lương Viên lại dịu dàng, là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, đúng là tốt nhất để chọn làm hoàng phi.
Nhưng sau khi kết hôn, Phượng Tiêu liền phát hiện lời đồn căn bản không đáng tin, tuy Lương Viên ôn nhu dịu dàng, nhưng so với những nữ nhân Phượng Tiêu đã gặp lại không giống, nàng chói mắt như vậy, thông minh khéo léo, tài năng càng lộ rõ ra với những quan điểm khác lạ đầy vượt tiến, thậm chí làm cho bản thân mình ngộ ra Thể Hồ Quán Đính (loại sửa dâng cho đức phật khi còn tại thế, nhờ bát sữa mà đức phật ngộ ra chân lý các tu lúc trước của mình đã sai.)
Phượng Tiêu đã từng hoài nghi, người có nhiều tri thức như vậy, khiến bản thân mình không hiểu, nhưng vì sao Lương Viên là tiểu thư khuê các lại biết, nhưng vẫn không cần phải hỏi ra, dù sao chỉ cần tâm tư của Lương Viên đều đặt trên người mình là được, mà yêu cầu duy nhất của nàng chính là mình không được nạp thiếp, nàng mới giúp mình đăng cơ.
Kỳ thực ngay lúc đó, Phượng Tiêu cảm thấy sao thế gian lại có nữ tử lớn mật như thế, đây chính là tội danh rất bất kính, hơn nữa nếu mình đăng cơ làm vua, sao chỉ có thể có một mình hoàng hậu, nhưng Phượng Tiêu vẫn đáp ứng, mà Lương Viên cũng không để hắn thất vọng, ít nhất ngân lượng ở trong khố phòng (phòng chứa ngân lượng) của Tam hoàng tử đã tăng gấp hai, mà thoạt nhìn Lương Viên cởi mở thân thiện, nhưng thủ đoạn lại không thua gì các Quý Phi trong cung, phủ Tam hoàng tử được quản lý gọn gàng ngăn nắp, tất cả nha hoàn cùng nô tài đều rất tận tụy, không ai dám phá hỏng phép tắc phủ Tam hoàng tử.
Thủ đoạn của Lương Viên còn cao hơn Dung trắc phi rất nhiều, đầu tiên cùng bọn hạ nhân thân thiết giống như người một nhà, một chút kiêu ngạo cũng không có, sau khi cho người thám thính tính nết của một ít hạ nhân xong, liền dùng gậy và táo ngọt cùng đem đến, cảnh cáo cứ cảnh cáo, còn người tội đáng chết cứ đánh chết trước mặt mọi người, giết gà dọa khỉ, nhưng sau đó lại tỏ ra dịu dàng cấp cho bọn hạ nhân một ít vật dụng hằng ngày, nhà ai có con nhỏ, nhất định sẽ có một chiếc vòng bạc đem đến, các nha hoàn thành thân, nhất định sẽ có khăn thêu tự làm cùng trang sức của Lương Viên, không phải loại quý giá nhưng lại biểu thị tâm ý, ai bị bệnh, nhất định sẽ cho nha hoàn của mình đi qua thăm hỏi, còn đem thuốc bổ cùng thảo dược đưa tới.
Còn một số hạ nhân xảo quyệt nham hiểm, dùng được thì dùng, độc ác được cứ độc ác, cứ để hắn đến chủ trì hình phạt, tiếp theo sẽ phái hắn đến quản lý sổ sách chi tiêu chặt chẽ. Người nào cũng đều có chức phận riêng, những người bị Lương Viên nhúng tay vào đều biến thành vật hi sinh, lòng trung thành chân chính đều đặt hết người thân tín của mình sai bảo.
—— đường ngăn cách —
Ngày hôm sau, mặt trời đã hạ xuống nhưng vẫn không có gió, mùa hè oi bức, dù có lẫn vào chỗ bóng râm vẫn cảm thấy một trận oi bức.
Tề Ngô Cung.
“Hoa Thiên Thiên, chuyện của Mã Gia bản cung đã hiểu rõ, này thật sự do Mã Chí Ninh không tốt, nhưng việc đã đến nước này, Mã Chí Ninh đã ăn năn hối cải, sức khỏe của con trai Mã Lão Gia càng ngày càng yếu, việc hôn ước không thể thoái thác, về phần chuyện nha hoàn kia, giữ con bỏ mẹ, ngày sau hắn trở thành con thừa tự của ngươi”.Vương hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, ngữ điệu lãnh đảm, lộ ra bản chất uy nghi của người đứng đầu hậu cung.
Mã phu nhân, giờ phút này vẫn quỳ ở trên đất, mà quỳ bên cạnh chính là Hoa Thiên Thiên được bí mật tuyên chỉ vào trong cung từ sáng sớm, còn Minh Dung thì ngồi hạ vị bên cạnh Vương hoàng hậu, giờ phút này cười lạnh đầy kiêu hãnh, tuy rằng không thể trả thù Lâu Hướng Vãn, nhưng có thể hành hạ Hoa Thiên Thiên, Minh Dung cảm thấy vô cùng thống khoái!
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, đã muốn xung hỉ thì Mã gia đã có nha hoàn Kiều Vân Nhi rồi, huống chi nàng đã có cốt nhục của y, có thể nói là song hỉ lâm môn, thỉnh nương nương thay nô tì hủy bỏ hôn nước, thành toàn cho Mã Tam công tử cùng Kiều Vân Nhi,” Hoa Thiên Thiên không siểm nịnh mở miệng nói, cho dù giờ phút này đối mặt với Vương hoàng hậu, nếu muốn nàng gả đến Mã Gia gả cho Mã Chí Ninh, Hoa Thiên Thiên tình nguyện kháng chỉ, bất quá dù sao cũng chỉ mất một cái mạng mà thôi.
“Láo xược! Trước mặt hoàng hậu nương nương, há lại cho ngươi vô lễ như vậy!” Minh Dung rống lên một tiếng, bản thân lộ rõ uy phong cùng quyền lực của trắc phi vương phủ. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Thiên, “Nương nương, cũng do nô tì không dạy dỗ tốt tiện tì này, mới dạm làm càn chống đối lại hoàng hậu nương nương.”
“Quả thật là tiện tì không biết phép tắc, Dao Quang, vả mồm!” Vương hoàng hậu bưng chun trà, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nhấp ngụm trà xanh Long Tỉnh nhất phẩm, những tiện tì ở Phượng vương phủ này quả là to gan lớn mật, nói tới đây, những nô tài cùng nha hoàn ở phủ đệ Tiêu Nhi lại hiểu phép tắc hơn, so với vừa nhìn thấy này, Vương hoàng hậu lại yêu thương Phượng Tiêu cùng Lương Viên nhiều hơn, đáng tiếc khi đó do lão hoàng đế hồ đồ, đi lập Phượng Sở Thiên lên làm thái tử.
Nhận được mệnh lệnh, Dao Quang nhanh chóng đi tới, cầm trong tay một tấm ván gỗ dài nửa thước, một tay nắm lấy tóc Hoa Thiên Thiên buộc nàng phải ngẩng đầu lên, trương ra khuôn mặt thoạt nhìn có chút chua ngoa, liền trực tiếp vung tấm ván gỗ đánh vào mặt.
Bốp bốp, thanh âm thánh thót vang vọng ở trong cung điện, một tiếng lại một tiếng, trong nháy mắt hai bên mặt Hoa Thiên Thiên đã sưng phồng lên, khóe miệng có vết máu đỏ sẫm, nhưng riêng đôi mắt vẫn mang vẻ quật cường không khuất phục như cũ.
Mộc Mộc ngốc đã biết rõ chuyện này tránh né vương gia, quả thực hoàng gia không có một người tốt! Mặt Hoa Thiên Thiên đau đến không còn cảm giác, miệng đầy máu, lại hung hăng nhìn tấm bản gỗ đánh vào trên mặt, Hoa Thiên Thiên cảm thấy trước mắt mình có một màu đen, cả người không chịu nổi liền ngã ở trên mặt đất, máu tươi hòa cùng nước bọt từ khéo miệng chảy xuống.