*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Do tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều chuyện, nên đến lúc trời gần sáng mới ngủ thiếp đi, không biết ngủ được một canh giờ không, mà cảm thấy ở bên giường có người đang đứng, Lâu Hướng Vãn mở to mắt, ánh mắt dán chặt vào dáng người cao ráo dung nhan như ngọc, cùng hơi thở ôn nhu.
“Vương gia?” Lâu Hướng Vãn mơ hồ hô lên một tiếng, chống cánh tay muốn đứng dậy, lại bị Phượng Kính Dạ dơ tay ngăn lại, “Ngủ thêm đi, còn rất sớm mà.” Phượng Kính Dạ cũng một đêm không ngủ, sau khi rời khỏi chỗ Vương hoàng hậu ở Tê Ngô cung, liền đi đến Ngự Thư Phòng tìm Phượng Sở Thiên, vừa mới trở về, do cơ thể vẫn còn suy yếu, lại bận rộn một đêm nên giọng Phượng Kính Dạ hơi khàn khàn, khi ấn Lâu Hướng Vãn xuống, cũng nằm xuống ở cạnh ngoài giường.
Lần đầu tiên không né tránh, Lâu Hướng Vãn dụi dụi mắt, nhìn Phượng Kính Dạ lộ ra vẻ mệt mỏi, ở vương phủ nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn thấy vương gia, đều là phong thần tuấn lãng, hôm nay là lần đầu thấy hắn mệt mỏi đến thế, tựa hồ trong một đêm ốm đi rất nhiều, giờ đây dáng vẻ tao nhã tôn quý đều bị mệt nhọc uể oải của cả đêm che phủ, ngoại trừ ánh mắt vẫn ôn nhu thâm tình như cũ.
“Mộc Mộc, nếu vì áy náy mới nói, thì ngươi đang tổn thương bổn vương đó.” Thanh âm oai nghi đáng sợ, nghiêng người qua, một tay chống càm, một tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Lâu Hướng Vãn, trong mắt tràn đầy ôn nhu khiến Lâu Hướng Vãn cảm giác vô cùng chua xót.
“Còn rất sớm, vương gia ngủ một chút đi.” Lâu Hướng Vãn hạ giọng, nếu là trước kia có lẽ nàng đã chạy trốn, nhưng bây giờ, vương gia lại dùng tình cảm đan thành một cái lưới lớn nhốt chặt nàng bên trong, làm Lâu Hướng Vãn không biết làm gì, nói không thấy ray rức không có tình cảm là không đúng, chỉ là phần tình cảm này chưa đủ sâu đến mức từ bỏ cuộc sống tự do của mình, nhưng bây giờ mười vạn đại quân kia như đại đao sắc bén, chặt đứt đôi cánh bay lượn của Lâu Hướng Vãn.
Nghĩ đến chuyện này, Lâu Hướng Vãn không khỏi nhướng mày, trừng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, nhỏ giọng oán trách, “Vương gia, ngài rõ ràng cố ý đúng không?” Cố ý làm mình không thể né tránh, thật đúng là hồ ly giảo hoạt! Quá âm hiểm phúc hắc rồi.
“Chẳng lẽ cho tới bây giờ, ngươi chỉ bị bắt buộc lưu lại, mà không phải cam tâm tình nguyện?” Ánh mắt Phượng Kính Dạ lộ ý cười, âm thanh rét lạnh vài phần, trong mắt lúc này đang kiềm nén lửa giận, nếu như nàng không cam tâm tình nguyện lưu lại, mà chỉ vì một phần áy náy, làm sao hắn chịu nổi?
Lâu Hướng Vãn sửng sốt, không ngờ mới vừa ôn nhu chân thành, đột nhiên lại lạnh nhạt phẫn nộ đến thế, ánh mắt hàn lạnh, cả người bừng bừng lửa giận cau mày, vì tức giận càng làm cho ngũ quan thêm xinh đẹp,. ( kaka, chị ấy mà nói k, anh dám giết chị ấy k hả, he he )
Há hốc mồm, Lâu Hứớng Vãn vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên bị Phượng Kính Dạ dùng sức, ôm chặt vào trong ngực, xương quai hàm ghì chặt lấy đỉnh đầu Lâu Hướng Vãn, lộ vài phần phẫn nộ, “Cho dù Mộc Mộc không tâm cam tình nguyện thì đã sao, bổn vương sẽ giữ lấy ngươi mãi mãi, trừ phi bổn vương chết đi, ngươi mới có tự do!”
Bản tính báo đạo không biết kiềm nén này, lại không làm người ta cảm thấy căm ghét, ngược lại có cảm giác ấm áp hạnh phúc, nếu không chết sẽ không buông tay! Lâu Hướng Vãn từ từ nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng tim đập phập phòng trầm ổn của Phượng Kính Dạ, bất ngờ cong khóe môi nở nụ cười.
“Mộc Mộc?” Phượng Kính Dạ lại hạ giọng mở miệng, giọng nói chậm lại, giống như dã lang đang dụ dỗ hài tử mắc lừa,” Mộc Mộc, ngươi có đồng ý ở lại không?”
Lâu Hướng Vãn định chọc Phượng Kính Dạ nói không đồng ý, kết quả ngẩng đầu lên thấy mắt phượng nhíu lại nguy hiểm, biểu cảm đáng sợ, còn mang theo vài phần hung ác như thế, chỉ cần Lâu Hướng Vãn nói không đáp ứng, trực tiếp biến gạo nấu thành cơm, sinh ra vài tiểu oa nhi đến lúc đó không còn lo nàng lại chạy trốn. (anh tính kinh dị quá
, hí hí…)