Bao phủ Minh Gia là màn sương ãm đạm, vì Minh Dung hạ độc Hách Liên vương phi, dù cho đã chết thì nàng cũng là một tội nhân, thi thể Minh Dung chỉ được đặt ở trong viện khi còn sống, nha hoàn và kẻ hầu trong viện đều mặc tang phục, nội viện yên tĩnh làm cho người ta cảm giác luồng âm khí nặng nề.
Một bóng dáng hắc ám xẹt qua tường, sau đó nhanh chóng hướng về đình viện của Minh Dung, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bộ pháp người đến có hơi lộn xộn, hơi thở cũng không ổn đỉnh, cho nên ám vệ của Minh Gia sau khi nhìn thấy, một người vội vàng đuổi theo, một người cấp tốc bẩm báo cho Minh thừa tướng.
Vết máu trên mặt Minh Dung đã được lau sạch sẽ, dung nhan đã được sửa sang lại, y phục hoa lệ, lẳng lặng nằm ở trong quan tài, giống như đang ngủ, người tới đứng ở bên cạnh quan tài, một tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Minh Dung, run run, trong cổ họng phát ra âm thanh cực kỳ bi ai.
“Người đã đến rồi.” Kẻ bí ẩn liền rụt tay lại ngay, Minh thừa tướng không còn dáng vẻ như khi xưa, nét mặt trở nên già cỗi, bước từng bước lại gần, giống y như phụ thân vì mất đi nữ nhi mà đau lòng, “Dù Dung Nhi đã chết, nhưng gặp được ngươi thì nó có thể an tâm rồi”.
“Tại sao? Tại sao phải bức nàng hạ độc? Tại sao không che chở cho nàng, không phải Dung Nhi là nữ nhi của ngài sao?” Nam nhân xoay người lại, khẽ hét, đôi mắt đỏ thẫm lộ vẻ bi thương cùng phẫn nộ.
“Ngươi cho rằng lão phu muốn nhìn nữ nhi mình bị hạ độc? Chết oan!” Minh thừa tướng cười chua xót, ánh mắt vô cùng đau xót, từng bước một đi đến bên cạnh quan tài, nhìn Minh Dung nằm ở bên trong, “Lão phu không có cách nào khác! Phượng Kính Dạ thân là Vương gia, muốn bắt được chuôi cán của Minh Gia rất dễ dàng, 68 tính mệnh của Minh Gia đều nằm trong tay Phượng Kính Dạ, một khi bọn chúng bị xét xử, thê tử, hài tử, song thân lớn tuổi, bao nhiêu người phải thống khổ, lão phu chỉ có thể bỏ một Dung Nhi, để bảo vệ tính mạng trên dưới của Minh Gia, huống chi đây cũng là quyết định của Dung Nhi, Phượng Kính Dạ hưu Dung Nhi, làm nó biến thành trò cười ở vương triều Tố Nguyên, cho dù Dung Nhi đã chết cũng chỉ có thể ở mộ địa Minh Gia, này là do khi còn sống Dung Nhi không được sủng ái, nên mới bị bọn họ bức đến con đường chết!”
Hắc y nhân nhắm chặt mắt lại, che giấu bi thương cùng tiếc nuối, còn nhớ rõ, năm đó hắn chính là một hài tử lang thang bị đám ăn xin đầu đường ức hiếp, ba ngày không có gì ăn, lại bị sốt cao trong cuộc ấu đả dưới mưa, bị đám ăn mày ở ngõ đoạt đi năm hào và nửa cái bánh bao, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Hắn cho rằng mình sẽ chết, nhưng lại gặp được Dung nhi, nàng bung dù cho mình, tìm đại phu đến còn cho mình kim tỏa (*) đeo ở trên người, còn tự mình đi mua đồ ăn đến.
Edit vinhanh-Lequydon: Kim tỏa (*) chính là cái khóa bằng vàng, thường khi đài tháng của những tiểu thư, công tử nhà quyền quý, nhằm để chúc bình an.
Từ sau vụ được cứu, vết thương lành lại, hắn đã đem kim tỏa đi đổi, tìm một trường tư vào học, lúc đó hắn được tám tuổi, mãi cho đến sau này đi vào quân doanh, trở về tìm gặp Dung Nhi thì nàng cũng đã được gả đi, người ấy chính là Phượng Vương Gia hiện nay, cho dù hắn đã là một tham tướng thì so với Phượng Vương Gia cao quý quyền thế, Lâm Tín liền rút lui, sau đó hắn làm một cái kim tỏa khác đưa về Minh Gia, nhưng không ngờ lại bị Dung Nhi nhìn thấy.
Hận bất tương phùng vị giá thì (*)! Lâm Tín lưu lại kinh thành nửa năm, cho đến hôm Minh Dung xuất giá, đứng ở trên trà lâu, nhìn kiệu cưới đỏ rực của Minh Gia đưa đến Phượng vương phủ, Lâm Tín thúc ngực chạy như điên rời khỏi kinh thành tới biên ải, nhưng sau đó có vài lần hắn đã quay trở lại, nhưng vào lúc này lại chính là sinh ly tử biệt.
Edit vinhanh-Lequydon: Hận bất tương phùng vị giá thì. Ý nói đi sai một nước ngàn năm ân
“Người hạ độc không phải Dung Nhi.” Minh thừa tướng ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương, lúc này mới không nhìn về phía Lâm Thư, chua xót cười,” Hỗ dữ không ăn thịt con, lão phu làm sao có thể để Dung Nhi đi làm chuyện như vậy, huống chi, lúc đó Phượng Kính Dạ còn ở trong phòng, nếu Dung Nhi hạ độc, Phượng Kính Dạ làm sao không phát hiện ra, người hạ độc hẳn là Lâu Hướng Vãn, trước ở miếu Quan Âm bị tập kích một lần, Phượng Kính Dạ liền trách tội Dung Nhi, cho rằng do Minh Gia làm, nhưng lão phu vì sao phải tấn công Hách Liên vương phi, thậm chí xuất ra nhiều sát thủ bị chết như vậy lại không thấy tiếc sao. Có lẽ việc này là do Lâu Hướng Vãn làm ra, rốt cuộc ả có mục đích gì, hiện thời lão phu không hiểu được, chỉ là bây giờ Dung Nhi đã bị Lâu Hướng Vãn bức tử!”
Lâm Tín suy nghĩ nhìn Minh thừa tướng, Minh gia hành động như vậy, Lâm Tín cũng hiểu, nhưng lúc đó Phượng Vương gia cũng có mặt, Dung Nhi quả không thể hạ độc mà không bị phát hiện, lẽ nào Dung Nhi bị oan nên chết thảm! Nghĩ đến chuyện này, trong mắt Lâm Tín hiện lên những tia lửa oán thù bừng bừng.
Minh thừa tướng thoáng nhìn qua ánh mắt căm phẫn, nhanh chóng hiện lên nụ cười gian kế thành công, nếu nói Vương hoàng hậu vì binh quyền ép buộc Minh gia hại chết Dung Nhi, thì giờ Minh thừa tướng cũng không dám hoàn toàn tin tưởng đám người Vương hoàng hậu, cho nên hắn nhất định phải vì chính mình suy nghĩ kĩ, hiện nay binh quyền biên quan không thể đoạt được, Minh thừa tướng liền nhắm mục tiêu tập trung vào người Binh Thượng Thư Tả ngôn, nếu như có thể để người của mình ngồi trên vị trí Binh Bộ Thượng Thư. Trong lục bộ (*), có Trương Minh Hải ở Lại Bộ, nếu lại có thêm một người ở Binh Bộ, bất kể là ai, cũng khó làm rung chuyển được Minh Gia!
Vinhanh-lequydon: Lục Bộ là đại diện chia bộ cấp các quan trong triều đình thời phong kiến xã hội, gồm lại bộ, hộ bộ, lễ bộ, binh bộ, hình bộ, công bộ.
“Phụ thân, ta muốn tìm ả tiện nhân Lâu Hướng Vãn báo thù cho muội muội!” Giọng Minh Lam phẫn nộ đầy oán thù ở ngoài cửa vang lên, cầm trong tay bội kiếm, “Cho dù dùng ám kế, ta cũng muốn cắt đầu tiện nhân Lâu Hướng Vãn để tế linh hồn cho muội muội!”
“Hồ đồ! Phượng Vương phủ là nơi để cho ngươi có thể vào sao!” Minh thừa tướng lên tiếng khiển trách, ngăn cản thở dài, “Thù này ta nhất định sẽ báo cho Dung Nhi, nhưng trả thù thế nào còn phải căn nhắc cẩn thận. Lâm tham tướng, ngươi có thể rời đi trước, đây là việc riêng của Minh Gia, liên lụy đến ngươi sẽ không tốt, nếu sớm biết Phượng Vương gia tuyệt tình thế này, chỉ biết tin vào ả tiện tì mà hại chết Dung Nhi, lúc đầu lão phu thật sự hy vọng Dung Nhi được gả cho ngươi, nói không chừng bây giờ đã là mẫu thân có con cái thành đàn, phu thê sống hòa thuận bên nhau.”
“Minh thừa tướng, chuyện này ta sẽ điều tra rõ, nếu như thật sự do Lâu Hướng Vãn gây nên, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Dung Nhi.” Lâm Tín khẽ mở miệng, quay đầu lại lưu luyến nhìn Minh Dung, sau đó nhanh rời khỏi gian phòng, phi thân xẹt qua tường, bóng dáng biến mất ở trong bóng tối.
“Phụ thân, người nói Lâm Tín sẽ giúp chúng ta sao? Dù sao hắn cũng là người của Tả Ngôn.” Minh Lam thấy Lâm Tín rời khỏi, vừa lộ ra oán hận cùng phẫn nộ, mặc dù đau lòng cho cái chết của Minh Dung, nhưng mà người đã chết, còn mình vẫn đang sống nên phải suy nghĩ cho kỹ, dĩ nhiên Minh Lam cũng sẽ báo thù rửa hận cho muội muội của mình.
“Yên tâm, vụ án này, nhân chứng vật chứng đều nhắm vào Lâu Hướng Vãn, Lâm Tín có đi thám thính cũng sẽ tin lời chúng ta, Tả Ngôn tín nhiệm Lâm Tín, cho nên đến lúc đó nếu Lâm Tín ra tay, thế nào Tả Ngôn cũng sẽ bị mắc câu.” Cuối cùng Minh thừa tướng nở nụ cười nham hiểm, giờ đây lão đã không còn tin tưởng hay nghe lời bất cứ ai, chỉ biết dựa vào bản thân, cho nên Minh thừa tướng muốn gom thật nhiều tiền cùng quyền lực, như vậy hắn mới có thể mở mày mở mặt, không bị bất luận kẻ nào kiềm chế.