*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong xe ngựa, Lâu Hướng Vãn cảm thấy có chút chột dạ bất an ở trong lòng, dù sao che đậy quá nhiều bí mật nên thấy hơi căng thẳng, nhìn chăm chú Phượng Kính Dạ, trông vương gia hình như đang mệt?
Trời còn chưa sáng, Phượng Kính Dạ đã dẫn binh ra khỏi thành, cho nên lúc này tựa vào bên trong vách tường xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc khoan thai, vừa tà mị vừa tao nhã khiến người ta cảm giác chuyện Lâu Hướng Vãn giao đấu kịch liệt ở Phi Long Sơn Trang và Tả Ngôn bị thương rồi bị bắt đi đều là do hắn nằm mơ giữa ban ngày, không thể phát hiện ra một chút lo lắng nào.
Trời đã sáng, cả người và xe bò hướng về phía chợ rất nhiều, xe ngựa đột nhiên bị xốc nảy một cái, Lâu Hướng Vãn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phượng Kính Dạ, khiến người không giữ được thăng bằng, thân thể liền chao đảo ngã về phía trước.
Hơi thở nhàn nhạt cùng mùi thơm của Long Tiên Hương bao phủ, Lâu Hướng Vãn dùng hai tay vịn vào phía trước để ổn định thân thể, sau đó Phượng Kính Dạ mở mắt ra kéo cả người ngã sấp vào trong lồng ngực, hơi thở ấm áp thổi vào bên tai Lâu Hướng Vãn,” Tiểu Mộc đầu, bộ dáng bổn vương trông thế nào? Mà ngây người ra thế?”
Lâu Hướng Vãn không nói gì chỉ trợn trừng mắt, ngồi yên vị trí cũ, kết quả xe ngựa đột nhiên rẽ hướng, thân thể Lâu Hướng Vãn liền lảo đảo, đụng vào lồng ngực của Phượng Kính Dạ một cái. ”Vương gia!” Giống như đụng phải vào cái tấm sắt, Lâu Hướng Vãn ở trong lồng ngực Phượng Kính Dạ ai oán nhìn hắn, cuối cùng ngồi yên lại, xoa xoa cái mũi bị đụng đau, biểu cảm rất là đáng thương.
Có lẽ chính là vì ngày thường Mộc Mộc luôn trông lười biếng, ngơ ngác, ở trong Vương Phủ sống nhàn nhã qua ngày, nên Phượng Kính Dạ mới không có phát hiện Lâu Hướng Vãn biết võ công lại còn rất cao cường, nhưng như thế cũng là điều may mắn, việc Tả Ngôn bị trọng thương dẫn đến hôn mê, chỉ e Tiểu Mộc Đầu cũng đã bị thương rất nặng.
“Vương gia, người có gì muốn hỏi không?” Lâu Hướng Vãn tỏ ra nhút nhát, hạ giọng mở miệng, trước kia không nghĩ có tình cảm vào vương gia, nhưng bây giờ, Lâu Hướng Vãn nhíu mày quan sát Phượng Kính Dạ, liền chột dạ!
“Tiểu Mộc đầu muốn nói sao?” Phượng Kính Dạ vừa dứt lời, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn cười một cái, giơ tay lên, ngón tay thon dài nhéo vào cái mũi ửng hồng của Lâu Hướng, một cử chỉ thật tao nhã.
Lâu Hướng Vãn lắc đầu, cười nịnh nọt với Phượng Kính Dạ, mình đã hứa với sư phụ sẽ không tiết lộ thân phận của mình, không dẫm vào vết xe đổ cũ. Năm đó, chỉ vì sư phụ tiết lộ thân phận hoàng tộc của vương triều Tây Lan, nên nghĩa phụ mới muốn dùng sư phụ để uy hiếp Tây Lan lui binh, rốt cuộc lại khiến cho người Dược Vương Cốc bị giết, Lâu Hướng Vãn không muốn để Cố Thanh Phong lo lắng, nên vấn đề về thân phận này, tạm thời không muốn nói cho vương gia biết, nhưng không nói không có nghĩa là đang lừa gạt.
“Vậy thì chờ sau này hãy nói.” Mắt phượng đầy vẻ sủng nịnh, bàn tay xoa xoa đầu Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ chẳng hề quan tâm việc nàng che giấu bí mật, cho nên Tiểu Mộc đầu hoàn toàn không cần áy náy, bất quá nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Tiểu Mộc đầu, cảm thấy thật đẹp mắt, nếu tỏ vẻ đau khổ, không biết Tiểu Mộc đầu có ngã vào lòng mình hay không.
“Vương gia, Bạch Tô cầu kiến.” Ám vệ bên ngoài xe ngựa thắng dây cương dừng lại, hạ giọng bẩm báo với Phượng Kính Dạ trong xe ngựa, Bạch Tô là quản gia của phủ Tả Ngôn, lúc trước Lâu Hướng Vãn đã gặp qua một lần.
“Vương Gia, Lâu tiểu thư.” Sắc mặt Bạch Tô vẫn bình tĩnh như cũ, thần sắc trấn định, cũng không phải vì Tả Ngôn đang bị hôn mê, Tả gia bị cấm vệ quân vây quanh mà hoảng sợ, trước đó Bạch Tô đã chuyển giao công việc hàng ngày cho hạ nhân, sau đó hối lộ quan quân vây quanh Tả Gia để ra khỏi cửa, vốn Bạch Tô muốn đến Phượng Vương phủ, kết quả trên đường đi liền thấy xe ngựa của Phượng Kính Dạ, Bạch Tô liền tiến đến bái kiến.
“Không cần đa lễ, Tả Ngôn đang ở hoàng cung, được Tư Ngự Y chuẩn đoán chữa bệnh, không cần lo lắng cho an toàn của Tả Ngôn.” Phượng Kính Dạ rất vừa lòng vẻ mặt của Bạch Tô, nhìn bề ngoài giống một thư sinh yếu đuối, nhưng khi thấy Tả Gia gặp phải nguy cơ lớn như vậy, mà đến bây giờ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trấn định.
“Đa tạ Vương gia.” Lúc này Bạch Tô mới thấy yên lòng, vẻ mặt đè nén lo lắng cũng đã biến mất, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn đầy nghi ngờ, ”Lâu tiểu thư bị thương à?” Trên người có mùi thuốc thoa ngoài da, tuy rất nhạt nhưng đó là dược do Quỷ Y đặc chế, lúc trước Bạch Tô may mắn lấy được hai chai, mang theo bên người, muốn nhờ Phượng Kính Dạ đưa tới cho Tả Ngôn.
“Thuốc bôi ngoài da thôi, chỗ này còn một lọ thuốc viên dành cho Tả Ngôn.” Lâu Hướng Vãn cười cười với Phượng Kính Dạ, ý bảo hắn không cần lo lắng thương tổn ở trên người nàng, chỉ là vết thương ngoài da, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi hẳn, Lâu Hướng Vãn lấy một lọ thuốc trong tay áo giao cho Phượng Kính Dạ, “Cố bản bồi nguyên, dùng để uống trực tiếp, nhằm bồi bổ thân thể.”
“Đa tạ Lâu tiểu thư.” Bạch Tô thay Tả Ngôn đa tạ, tuy rằng hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lâu tiểu thư dùng loại thuốc bôi ngoài da do quỷ y đặc chế, vậy viên thuốc này nhất định cũng là cực phẩm.
Xe ngựa ngừng trước cửa đại môn Phượng Vương Phủ, Lôi quản gia luôn luôn chờ ở một bên, vội vàng chạy lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng, Dịch Quân Hàn cũng đứng ở một bên, lúc này nhìn thấy Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn đều trở về, vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên an ổn.
“Vương Gia, thái tử điện hạ ngồi chờ đã lâu.” Lôi quản gia mở miệng.
“Cùng vào đi Bạch Tô.” Phượng Kính Dạ gật đầu, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, đầy yêu chiều, ”Cần nghỉ ngơi không?”
“Không cần.” Lâu Hướng Vãn lắc đầu, cả một đêm đánh nhau kịch liệt nên không hề ngủ, vết thương đã được thoa thuốc, lại ăn xong dược, tuy còn hơi mệt, nhưng vẫn muốn biết tình hình của Tả Ngôn.
Kỳ Lân Viện.
Thư Phòng.
“Vương Gia, ngài đã trở về.” Tử Thư mặc một thân váy áo dài hoa lệ màu tím, khuôn mặt kiều diễm, lộ vẻ vui sướng khi nhìn thấy Phượng Kính Dạ, nhanh chóng chạy đến, làn váy uốn lượn trông thật quyến rũ cũng đầy kiêu ngạo, nhưng chỉ khi đối mặt với Phượng Kính Dạ thì bản thân mới chịu hạ thấp bản thân, cúi đầu xuống.
“Vương gia, ngài đã trở về, thái tử điện hạ chờ ngài đã lâu, hiện đang ở phòng khách dùng điểm tâm sáng, chắc vương gia cũng đã đói bụng rồi.” Trịnh phu nhân cũng không cam chịu thua thiệt, nhẹ nhàng bước lên trước, cười dịu dàng với Phượng Kính Dạ, so với dáng vẻ xinh đẹp tao nhã trời sinh của Tử Thư, thì Trịnh phu nhân lại mang vẻ đẹp ôn nhu thiện lương của một hiền thê, cả hai đều giống nhau một điểm, trong ánh mắt nồng đậm yêu mến đối với Phượng Kính Dạ.
Phượng Sở Thiên tranh thủ lúc hạ triều liền chạy đến Phượng Vương Phủ, bởi vì đây là chuyện trọng đại, nên lão hoàng đế Phượng Đạt phẫn nộ bị kéo ra ngoài lò luyện đan, hơn nữa nghe Tả Ngôn dám cướp quân lương, càng thêm giận dữ, nếu không phải Phượng Sở Thiên được đám đại thần ủng hộ cố bảo vệ cho Tả Ngôn, lại thêm Tả Ngôn đang bị trọng thương hôn mê, nên mới trì hoãn cho đến ngày hôm nay, nên vụ án tướng quân cướp quân lương giao cho Tam Hoàng Tử Phượng Tiêu đến thẩm tra xử lý.
Sau đó Phượng Tiêu tuyên chỉ gặp Lâm Tín cùng đám thuộc hạ, cùng mọi người ở Phi Long Sơn Trang, hơn nữa Minh Thừa Tướng còn lấy ra mật hàm của Tây Lan, vụ án Tả Ngôn cướp quân lương chắc chắn là trọng tội, nên Phượng Sở Thiên càng không ăn điểm tâm, tranh thủ trời chưa sáng liền chạy ra ngoài thành bàn tính mọi chuyện, sau đó tức tốc không ngừng chạy về lâm triều, sợ Phượng Đạt không chịu nghe khẩu cung của Tả Ngôn, liền đem người đi chém.
Lâu Hướng Vãn nhìn một màn tranh giành tình cảm, để tránh cho tai họa giáng đầu, nên mỗi lần có chuyện Lâu Hướng Vãn đều lẫn đi rất xa, ru rú tại Thu Phong Viện nghỉ ngơi, cả nửa canh giờ cũng không ra ngoài, nhưng toàn bộ mọi chuyện đều được Đoàn Tử kể lại sống động như thật, ai thắng ai bại, Lâu Hướng Vãn mỗi lần ngồi nghe đều cắn dưa hấu cười nhạt.
Nhưng lúc này, tâm trạng Lâu Hướng Vãn chợt thấy hơi buồn, có chút chua xót khó chịu, liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ, hậm hừ hai tiếng, trực tiếp đi qua Phượng Kính Dạ cùng Tử Thư và Trịnh phu nhân, Lâu Hướng Vãn cũng thấy đói bụng, nên đi thẳng về phía Phượng Sở Thiên.
Phượng Kính Dạ mỉm cười nhìn bộ dạng bước đi thở phì phò của Lâu Hướng Vãn, biết nàng đang ghen, môi mỏng chợt cười đắc ý, Tử Thư cùng Trịnh Phu nhân không tự chủ được oán ghét nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, nhưng chỉ vì như thế, Phượng Kính Dạ liền dùng ánh mắt cảnh cáo các nàng, Vương gia ra oai khiến sắc mặt Tử Thư cùng Trịnh phu nhân tái nhợt, hoảng sợ cúi đầu xuống, nhưng trong đầu lại càng ghét Lâu Hướng Vãn nhiều hơn.
Chờ Phượng Kính Dạ cùng Bạch Tô tiến vào phòng khách, Lôi quản gia ra lệnh các thị vệ bảo vệ bốn phía, cấm không cho bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy mấy người trong phòng khách, Lâu Hướng Vãn rất là đói bụng, cho nên trực tiếp cấm đầu xuống ăn không chịu ngẩng lên, buồn bực khó chịu khi nãy giờ bị cơn đói thay thế hoàn toàn.
“Ăn chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn.” Phượng Kính Dạ nhìn thấy biểu cảm Bạch Tô có chút thất thần, chắc do Lâu Hướng Vãn ăn cơm, không giống như các tiểu thư khuê ăn uống nhã nhặn. Lúc trước Phượng Sở Thiên ở trong cung cũng đã thấy qua vài lần, nên đã thành thói quen, chẳng qua Phượng Kính Dạ cảm thấy có hơi đau lòng, nên lấy thìa múc thêm một chén canh để qua một bên, “Uống chút canh rồi hãy ăn.”
Tuy Lâu Hướng Vãn không rõ lễ nghĩa vương triều phong kiến, nhưng nàng đối với Phượng Kính Dạ thật sự không có khái niệm về cấp bậc. Lúc trước luôn lẫn tránh, chỉ vì lễ nghĩa mang rất nhiều áp lực. Bây giờ, Lâu Hướng Vãn chỉ xem Phượng Kính Dạ như một nam nhân bình thường, nên khi Phượng Kính Dạ lấy canh cho nàng, thì chỉ nói một tiếng cám ơn, không có cảm giác gì không ổn, cũng không cần sợ điều gì, hoặc vì sủng quá mà khiếp sợ.
Bạch Tô thấy thế vẫn cứ ngẩn ra, lúc đầu nghe thiếu gia nói qua chuyện Phượng vương gia cùng Lâu tiểu thư, quả là trăm nghe không bằng mắt thấy, giờ phút này Bạch Tô mới hiểu được, cho dù Phượng vương gia có là người cao quý, thì cũng có lúc lộ vẻ mặt thân thiện dễ gần, còn tự múc canh đưa cho Lâu tiểu thư, hơn nữa vẻ mặt Lâu tiểu thư lại bình tĩnh như thế, đúng là một nữ tử kỳ lạ, chắc cũng là người tài giỏi mới được Phượng Vương gia để ý.
Lâu Hướng Vãn vừa ăn vừa thuật lại mọi chuyện không sót một chữ cho ba người nghe, cùng những lời Phượng Sở Thiên kể trong buổi lâm triều Minh Thừa Tướng đã nói, bọn người Phượng Kính Dạ đã hiểu rõ vụ án quân lương bị mất, là vì bị Lâm Tín bán đứng, mới khiến cho Tả Ngôn rơi vào cạm bẫy.
“Trong buổi lâm triều hôm nay Phượng Tiêu đã thỉnh chỉ, muốn lãnh binh ra biên quan, phụ hoàng nói Phượng Tiêu xử lý xong vụ án quân lương, mới ra biên quan.” Phượng Sở Thiên lên tiếng, thắng làm vua thua làm giặc, Phượng Sở Thiên không sợ việc thất bại, chẳng qua hiện giờ tình cảnh của hắn cũng không khả thi lắm, tuy Tả Ngôn đang ở trong cung, nhưng chỉ cần hắn tỉnh lại, nhất định sẽ bị giải đến đại lao Hình bộ.
Phượng Tiêu muốn đích thân nắm giữ ấn soái xuất chinh, vì trong tay hắn hiện giờ đang giữ mười vạn binh quyền của Phượng Kính Dạ giao cho, nên dù Phượng Sở Thiên có muốn đấu với Phượng Tiêu, thì cả hai cũng sẽ tổn hại binh lực, đến lúc đó chỉ sợ Tây Lan Vương Triều sẽ dẫn binh cùng các tiểu quốc khác đồng loạt tấn công nhằm chia đất đai lãnh thổ của Vương Triều Tố Nguyên ra.
Bạch Tô không dám mở miệng, dù sao hắn cũng chỉ là thư đồng, là quản gia của Tả Gia, việc triều chính đại sự, Bạch Tô không dám xen mồm vào, Phượng Kính Dạ cầm lấy đôi đũa, môi mỏng cong lên, thản nhiên mỉm cười, đầy phóng khoáng, tựa như đã biết bước kế tiếp sẽ phải làm gì.
Lâu Hướng Vãn do dự nhìn qua Phượng Kính Dạ, nếu nói ra chuyện Phi Long Sơn Trang, chẳng khác nào nói cho vương gia biết, vương phi đứng ở phía sau chỉ đạo tất cả mọi việc.
“Bạch Tô, ngươi hãy đi về phủ trước, Lôi quản gia sẽ an bày giúp cho ngươi.” Sau khi Phượng Kính Dạ để Bạch Tô lui ra, ánh mắt khép hời nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, cười cừơi “Còn gì cứ nói ra đi.”
Trong đêm Lâu Hướng Vãn đột nhiên xuất hiện tại Phi Long Sơn Trang thật sự rất kỳ lạ, nếu không phải vì Phượng Kính Dạ cực kỳ tin tưởng Lâu Hướng Vãn, e rằng không thoát khỏi tình nghi.
“Vương gia, sở dĩ người Phi Long Sơn Trang cùng Minh Gia hợp tác, thứ nhất vì muốn hãm hại Tả đại nhân, thứ hai là vì muốn nuốt trọn quân lương.” Giấy không gối được lửa, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng nói ra những suy đoán của mình, “Đại quân Tây Lan đã tiếp cận, mà Hách Liên Quốc vẫn im lặng không có động tĩnh gì, Hách Liên chỉ cách kinh thành có ba tòa thành, không thể chứng thực được là Hách Liên tiểu quốc, nếu quả thực bọn họ không có giữ 20 vạn quân lương.”
“Hơn nữa đội quân Phượng Tiêu vốn là của bổn vương, muốn lôi kéo lòng quân e không dễ, vừa mất quân lương, vừa không chiếm được lòng quân, nếu Tây Lan cùng Hách Liên đồng loạt phản công, nhất định Hách Liên sẽ giành được kinh thành trước!” Phượng Kính Dạ nghe qua, tựa hồ hiểu được sự băng khoăng của Lâu Hướng Vãn, bởi vì dù sao mẫu hậu hắn cũng là công chúa Hách Liên Quốc, là tỷ tỷ của hoàng đế hiện nay.
“Không chỉ như vậy, cấm vệ quân kinh thành do Mã Gia nắm quyền, thực tế cũng dựa vào Minh Gia, nếu trong cấm vệ quân có gian tế, vậy khi đội quân Hách Liên tiến vào thành, thù trong giặc ngoài, kinh thành tất bị chiếm.” Sắc mặt Lâu Hướng Vãn càng nghiêm trang hơn, Phượng Sở Thiên nghe xong lời của nàng sắc mặt cũng lạnh lùng hơn, càng nghiêm trọng hơn!
Khi còn ở trong thời đại Thượng Nhất Thế, Lâu Hướng Vãn ở trong quân khu đã nghiên cứu nhiều năm về các chiến thuật chiến lượt, có thể nói chuyện tập kích tại Miếu Quan Âm chỉ là bước khởi đầu, sau đó, Hách Liên Quốc, Tây Lan Vương Triều, Minh Thừa Tướng, đều là những kẻ trong cục, nhằm ám hại vương triều Tố Nguyên.
“Người Phi Long Sơn Trang là gian tế của Hách Liên Quốc? Như vậy chuyện tập kích ở Miếu Quan Âm lần trước?” Phượng Sở Thiên biến sắc, không tự chủ nhìn về phía Phượng Kính Dạ, nghe lời Lâu Hướng Vãn nói, Phượng Sở Thiên liền nghĩ ngay về chuyện tập kích tại Miếu Quan Âm, cứ tưởng thật sự do Minh Gia gây nên, nhưng giờ đã hiểu, nhưng vì muốn Minh Gia có dã tâm làm phản, nên đem Minh Dung gả cho Kính Dạ để nàng ta làm trắc phi, sau đó có người cố ý đập tan mối quan hệ giữa Minh Gia cùng Kính Dạ, nhằm bước từng bước một tiến hành, khiến cho chiến tranh bùng nổ.
Lúc trước Phượng Kính Dạ luôn luôn nghĩ chuyện tập kích Miếu Quan Âm có phải Minh Thừa Tướng làm hay không, bây giờ nghe Lâu Hướng Vãn nói, hết thảy đều do Hách Liên Quốc bày ra, mà người có thể ở trong kinh thành bồi dưỡng nhiều tử sĩ mà không bị hai vị hoàng từ Sở Thiên cùng Phượng Ti, chắc hẳn không chỉ là đại tài phú mà phải có nhiều quyền thế, vì vậy chỉ có thể là một người, mà người này lại là người mình không ngờ nhất.
Mẫu Hậu! Khuôn mặt tươi cười của Phượng Kính Dạ liền lộ vài phần vô lực khó hiểu, bàn tay đặt ở trên đùi đột ngột xuất hiện thêm một bàn tay, mềm mại nhẹ nhàng bao trùm lấy, chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại giúp Phượng Kính Dạ hồi phục tinh thần lại, đôi mắt hẹp dài mang theo vẻ ôn nhu nhìn về phía Lâu Hướng Vãn.
“Nói như thế, ngày đó không phải Minh Dung hạ độc, mà do chính mẫu hậu ăn truy mệnh tán, nếu ta không giao mười vạn đại quân ra, thì dưới kịch độc kia, cũng sẽ làm thân thể suy yếu không thể lĩnh quân xuất chinh, vậy thì chắc chắn Phượng Tiêu sẽ nắm giữ ấn soái xuất chinh.” Phượng Kính Dạ liền khôi phục bình tĩnh, nâng bàn tay Lâu Hướng Vãn lên, kể từ hôm đó tất cả mọi chuyện đều đã giải thích rõ ràng.
“Vì sao Lâm Tín lại phản bội Tả đại nhân, đầu nhập vào Minh Thừa Tướng?” Lâu Hướng Vãn lần nữa mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng, không hy vọng Phượng Kính Dạ vì chuyện Hách Liên Vương Phi mà khó chịu.
“Ta sẽ tự mình đến Lâm Gia một chuyến.” Trong ánh mắt Phượng Kính Dạ xẹt qua vẻ lạnh nhạt, Lâm Tín phản bội khiến Tả Ngôn bị giam, thậm chí thiếu chút nữa đã chết, nên Phượng Kính Dạ muốn tự mình tìm Lâm Tín hỏi rõ, còn chuyện Hách Liên Vương Phi, hắn không muốn nghĩ thêm, bởi vì trong lúc này, hắn không biết nên phải làm sao để đối mặt với Hách Liên Vương Phi nữa.
“Nếu Minh Thừa Tướng nhân cơ hội cùng Hách Liên Quốc hợp tác, đây là thời cơ tốt cho ngươi đó Sở Thiên, chỉ cần bắt Mã Gia, là có thể đoạt được năm vạn quân cấm vệ quân ở kinh thành, Phượng Tiêu mang binh đi ra biên quan, phát hiện trong cung xảy ra binh biến, thì ba vạn quân ở gần kinh thành nhất sẽ đến tiếp viện, ngươi chỉ cần liên thủ tất cả họ cùng đám thị vệ ở trong cung lại.” Phượng Kính Dạ chậm rãi phân tích, mắt phượng lóe ra mánh khóe, cơ trí hơn người, mặc kệ năm vạn cấm vệ quân, hay binh mã vương gia ở phong thành, chỉ cần làm việc thỏa đáng, trái lại có thể hoàn toàn khống chế hoàng cung, Phượng Tiêu đang ở biên quan xa xôi, dù muốn trở tay thì cũng đã muộn.