Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 47


Ta đột nhiên cảm thấy áy náy, nghe nói nữ nhân trong kỳ kinh nguyệt tính dục rất mãnh liệt, nhưng ân ái lại rất không có lợi với thân thể. Ta thời gian dần qua sinh ra lòng thương tiếc, cường bạo một đại mỹ nữ mà tất cả nam nhân trong thiên hạ đều tôn sùng, có lẽ nên nhẹ nhàng một chút vậy, làm cho người ta thoải mái hơn. Có lẽ đại mỹ nữ cũng không hận ta như vậy, có lẽ ta cùng nàng có thể có một đoạn tình duyên lãng mạn.

Nghĩ vậy, ta đút vào tốc độ đã chậm lại, hôn lên mái tóc phiêu du của nàng, cảm nhận mùi thơm trên mái tóc, ta còn dùng tay lau nhè nhẹ mồ hôi dọc sống lưng của nàng, trong này cũng có phần của ta. Ta cảm giác đang cùng Cát Linh Linh dung hợp, vốn là thân thể dung hợp, lại đến mồ hôi cũng dung hợp. Ta chờ mong giữa chúng ta có một sự dung hợp về tâm linh, ta nỉ non:"Linh Linh tỷ, ta thật sự rất yêu ngươi, lần đầu tiên gặp ngươi đã thích ngươi."

"Đồ lưu manh, ngươi nhanh lên cho ta." Cát Linh Linh vặn vẹo uốn éo bờ mông, đột nhiên mắng to.

Bị tạt chậu nước lạnh, thầm mắng con cọp cái này thực không hiểu phong tình. Bất quá, ta vẫn dịu dàng vuốt ve da thịt nàng, côn th*t cũng rất ôn nhu đút vào.

"Ngươi có thể nhanh lên hay không? Ngươi còn lề mề, ta hô lên đó."

Cát Linh Linh mãnh liệt lay động thân thể, lớn tiếng gọi:"Tiểu Phàn, Tiểu Phàn, có người cưỡng gian ta."

Ta sợ hãi, một tay bịt miệng nàng, hung dữ mắng:"Ngươi là đồ tiện nhân, ba tám thối! Ngươi muốn đánh thức Tiểu Phàn ư? Tiểu Phàn tỉnh dậy đối với ngươi có chỗ tốt gì? Ngươi muốn hại ta sao? Ta hôm nay chính là muốn cưỡng gian ngươi, làm thịt ngươi, cưỡng gian ngươi đủ mới thôi! Xem ngươi còn gọi thế nào?"

"A... A...." Cát Linh Linh lay động đầu của nàng, tuy miệng bị bịt chặt, nhưng trong mũi vẫn đang cố phát ra âm thanh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ta một bên cuồng vọng đút vào, một bên thấp giọng mắng to:"Ta xem ngươi còn gọi nữa không, xem ngươi còn gọi nữa không."

Đây là lần ân ái tiêu hao khí lực nhất đời ta, ta chưa từng điên cuồng như vậy, mãnh liệt "BA~ BA~" vang lên toàn bộ gian phòng.

Sau mấy trăm lần đút vào, ta dần dần cảm thấy tư thế có phần đơn điệu, ta rút côn th*t ra, nhanh chóng quay Cát Linh Linh lại về phía ta.

Đột nhiên, ta phát hiện con mắt Cát Linh Linh đã hoàn toàn mê mang, trong ánh mắt ngốc trệ phiêu đãng là hơi nước nồng đậm, ta cho là mình sinh ra ảo giác. Nhìn kỹ lại, Cát Linh Linh mặt mũi ửng hồng lại làm nũng với ta:"Nhanh lên đi, đợi lát nữa Đại Duy không thấy ta sẽ nổi điên tìm ta khắp nơi."

Nàng rên rỉ một tiếng, liếm liếm hơi bờ môi khô khốc. Cặp môi đỏ nNhư anh đào càng thêm hồng nhuận phơn phớt, ta hưng phấn nhào tới, ngậm lấy cặp môi đỏ mọng này. Đương nhiên, ta không quên cắm côn th*t vào trong âm đ*o ướt át.

"Ư." Cát Linh Linh mở miệng ra, nghênh đón nụ hôn của ta. Điên cuồng khiêu khích qua đi, đầu lưỡi nhu nhuyễn chủ động tiến vào miệng ta, điên cuồng mút nước miếng của ta. Ta cũng điên cuồng dùng côn th*t sục sôi kích phá.

"A...... A, Trung Hàn, nhanh...... Nhanh dùng lực." Cát Linh Linh ôm ta thật chặt.

"Linh Linh tỷ, ngươi yêu ta sao?"

dương v*t của ta cực độ bành trướng, mép đào huyết hồng thật sự nảy lên, quy đầu góc cạnh không ngừng ma sát trên một điểm nhỏ lồi lên, cái điểm lồi kia càng ngày càng hồng, càng ngày càng cứng rắn.

"Yêu, yêu chết tiểu oan gia, tiểu oan gia, ngươi khi dễ chết Linh Linh tỷ đi." Cát Linh Linh dốc sức liều mạng mà lay động cái mông của nàng, cắn nuốt dương v*t của ta.

"Linh Linh tỷ, ta muốn làm ngươi." Ta bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Làm đi! Làm đi, ôi, ôi, ta chịu không được, ta muốn......"

Âm thanh "Bang bang" dày đặc qua đi, nàng co rút, co rút liên tục. Ta hét lớn một tiếng, toàn thân run lên. Đồ vật tụ tập tại bao tinh hoàn điên cuồng bắn ra, phun ở đâu quỷ thần đều biết.

Toàn thân chết lặng, đầu óc ta trống rỗng, ta hổn hển nằm trên người Cát Linh Linh, tựa hồ quên cả thở. Một lát sau, lại là Cát Linh Linh ôn nhu nói:"Vịn ta đứng lên được không? Ta muốn rửa ráy một chút."

Ta lắc đầu:"Lại nghỉ ngơi một chút."

"Không được, đợi lát nữa ta muốn đến công ty thăm Đại Duy."

"Đỗ quản lý ở công ty?"

"Ừ, buổi tối hôm nay hắn muốn làm việc, buổi tối dường như có cuộc đầu tư trọng đại, ta muốn đi thăm hắn."

"Buổi tối có cuộc đầu tư trọng đại?" Trong lòng khẽ động, ta thầm nghĩ thật trùng hợp.

"Ừ." Ta yêu thương hôn lên mặt Cát Linh Linh, đành rút côn th*t nửa mềm nửa cứng ra. côn th*t rời khỏi lỗ thịt chặt khít lập tức chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, ta cảm thấy thật áy náy. Cát Linh Linh giống như lại không thấy quá tức giận.

Trong phòng tắm phiêu đãng tiếng nước chảy "ào ào", trong phòng tắm mờ mịt, Cát Linh Linh như là tiên nữ trong mộng. Nàng buộc lại tóc, trên bầu vú lớn bọt nước chảy tràn ra, kiêu ngạo vô cùng, bờ mông tròn vểnh lên còn đọng lại vài giọt nước, ta xúc động muốn lao qua.

Cát Linh Linh nhìn hạ thể ta, lấy ra một bình sữa tắm bôi lên lồng ngực của ta, dần dần hạ xuống đại nhục bổng của ta. dương v*t của ta sớm đã khôi phục nguyên khí, quy đầu hùng tráng trợn mắt nhìn, dường như bễ nghễ hết thảy. Lúc Cát Linh Linh văn vê lau chùi dương v*t của ta, trên mặt lộ vẻ tươi cười quái dị. Ta phát hiện nàng không giống như là lau chùi, càng giống là sao động, nhịn không được lớn tiếng rên rỉ.

Nghe thấy ta rên rỉ, Cát Linh Linh thả côn th*t ra, cầm lấy vòi hoa sen, xóa hết đám bọt trên người ta, sau đó gắt giọng:"Đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ một chút. Ngươi đúng là đồ lưu manh, khiến ta toàn thân đều đau xót , hừ."

"Lại đau xót một lần đi !"" Ta xoa núm vú nàng cầu xin.

"Nhịn một chút được không? Phía dưới rất đau đớn, ngươi yêu ta như vậy sao?" Cát Linh Linh nhíu đôi lông mày.

Ta thấy lòng mền nhũn, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên đại nhục bổng:"Giúp ta giải quyết chút thôi cũng được."

"Lớn như vậy, giải quyết thế nào?" Cát Linh Linh trợn mắt nhìn ta một cái, cúi đầu gắng gượng nhìn côn th*t, sắc mặt âm tình bất định, nhẹ nhàng mà vuốt ve một hồi, nàng mới chậm rãi quỳ xuống.

Đại nhục bổng của ta đã to mà lại dài, ta hơi lo lắng nàng có thể không nuốt được dương v*t của ta. Cát Linh Linh có chút chần chờ, nàng nhìn chằm chằm vào côn th*t một hồi, lại ngẩng đầu nhìn ta, do dự liên tục mới mở cái miệng nhỏ nhắ ra n, ngậm lấy đầu dương v*t của ta.

"A." Ta phát ra một tiếng rên rỉ, đại nhục bổng trực muốn tiến thẳng vào trong miệng.

Cát Linh Linh vội vàng rút côn th*t từ miệng nhổ ra, dùng tay xoa nhẹ chốc quy, cứ vậy mà đứng lên. Thấy bộ dạng ham mê nữ sắc của ta, nàng lớn tiếng nũng nịu:" Nhanh ra ngoài đi. Hừ, ngươi có tin ta vặn gảy cái thứ này không?"

Ta chấn động, đương nhiên tin tưởng ả cọp cái này dám làm ra chuyện như vậy, ta tranh thủ thời gian cười một cái:"Ta ra ngoài, ta ra ngoài. Ngươi cứ từ từ tắm rửa nha."

Đi vào phòng tắm, Cát Linh Linh ném cho ta chiếc khăn tắm, trong miệng còn oán thán "Đúng là đồ lưu manh."

Ta tiếp nhận khăn tắm, cửa phòng tắm vừa vặn "Phanh" một tiếng đóng lại. Ta bất đắc dĩ trở lại gian phòng, một bên lau sạch bọt nước trên người, một bên tự hỏi:"Ta đúng là đại hỗn đãn sao?"

Bỗng nhiên, ta dường như nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ, ta kỳ quái ngó nhìn xung quanh, trong phòng không có chỗ quái dị, chỉ có Phàn Ước vẫn còn ngủ say. Ta âm thầm buồn cười, cảm giác mình lỗ tai xảy ra vấn đề .

Nhưng khi ta nhặt chiếc quần trên mặt thảm, ngoài ý muốn phát hiện trên mặt thảm có một cái túi cầm tay, cái này là túi của Phàn Ước, ta nhớ đã đặt trên bàn trang điểm, hiện tại như thế nào lại ở trên mặt thảm?

Chẳng lẽ cái túi sẽ di chuyển? Hay là bị rơi xuống? Đều đó không có khả năng, bởi vì bàn trang điểm rất rộng, không có khả năng rơi được. Mà dù là rơi xuống cũng không có khả năng chỉnh tề như vậy, hơn nữa miệng túi đã mở ra.

Ta hồ nghi nhìn chăm chú vào Phàn Ước, càng xem càng không đúng, trong lòng càng thấy giật mình. Chẳng lẽ Phàn Ước tỉnh rồi? Nếu như nàng tỉnh, sẽ phát hiện hết thảy, ta càng nghĩ càng giật mình, chẳng quan tâm mặc vào quần áo, ta lén lút đến gần Phàn Ước.

Nàng trông vẫn ngủ say như cũ, bộ dáng ngọt ngào, thế nhưng ta chú ý thấy ngực nàng phập phồng không có quy luật. Ta hiểu ra Phàn Ước tám phần là giả bộ ngủ. Ta thăm dò hô lên một câu:" Tiểu Phàn."

Phàn Ước không trả lời. Ta cười xấu xa, thò tay đặt trên bộ ngực nàng nhẹ nhàng xoa nắn. Phàn Ước vẫn không phản ứng, nhưng mí mắt đóng chặt bỗng nhúc nhích, cái biến hóa này lập tức bị ta bắt được. Ta nở nụ cười, cười rất tà ác.

dương v*t đứng thẳng cho ta biết ta lại muốn nữ nhân, lại muốn cùng nữ nhân ân ái. Ta bò lên giường, sờ lên cặp đùi bóng loáng của Phàn Ước. Hai đùi nữ nhân đều là chỗ mẫn cảm , một nữ nhân thanh tỉnh khẳng định không thể nhẫn nhịn để một nam nhân vuốt ve. Huống chi tay ta dọc theo ngón chân non mềm bắt đầu một mạch sờ lên, sờ đến đầu gối ta rốt cục phát hiện Phàn Ước thân thể run rẩy, nhưng cặp mắt nàng vẫn nhắm. Ta kỳ quái quan sát Phàn Ước, cơ hồ có thể khẳng định tiểu mỹ nhân này đang giả bộ ngủ, nghĩ thầm, Phàn Ước ngươi còn muốn tiếp tục lừa gạt ta sao? Xem ta trị ngươi như thế nào.

Quỳ gối bên người Phàn Ước, tay ta tiếp tục di chuyển đến bắp đùi của nàng. Rốt cục, ta va chạm vào một thứ đồ vật tựa như màn thầu, cái màn thầu này vừa tròn vừa nóng, ngón tay ta khuấy đảo chỗ lõm phía dưới. Một cổ chất lỏng ấm áp tràn ra, xuyên thấu qua quần lót thấm ướt bàn tay ta.

Phàn Ước vẫn quật cường nhắm mắt lại, ta thực bội phục sức chịu đựng của nàng, nhưng ta không muốn nhẫn nại, dục vọng của ta đã đến đỉnh điểm. Nhìn cửa phòng tắm, ta khẽ cắn môi cởi quần lót Phàn Ước, quần lót của nàng rất mê người, là loại viền tơ màu lam nhạt. Nhưng buồn cười chính là cả chiếc quần lót đã bị vệt nước loang lổ, hiển nhiên là do nữ nhân bài tiết ra.

Ta hiểu được, Phàn Ước kỳ thật đã sớm tỉnh, hay chính là nàng chưa hề ngủ, đã chứng kiến tất cả cuộc đại chiến giữa ta và Cát Linh Linh. Chuyện giữa ta dây dưa với Cát Linh Linh tuyệt đối là một bí mật, Phàn Ước đã biết, nàng không thể chỉ lo thân mình. Vốn ta đã thèm thuồng bông hoa kiều diễm này từ lâu rồi, hôm nay ta càng không thể nhân từ nương tay.

Ném khăn tắm xuống, ta toàn thân lỏa lồ đẩy hai chân Phàn Ước ra, dưới ánh đèn, Phàn Ước khe mật cao cao hoàn toàn hiển lộ trước mắt ta. Rừng rậm thưa thớt phân nhánh thành hình chữ v xinh đẹp, mép động rất mỏng, thoạt nhìn chỉ như hai mảnh da non. Nhưng nhục động mê người phía sau như đích thị là ruộng lúa sau mưa to, khắp nơi lầy lội. Ta bắt đầu hì hục đút côn th*t vào, nghiền nát phiến thiên địa kia, hai mảnh da thịt mềm mại dưới sự trêu đùa của ta, nhanh chóng trở nên đỏ thẫm.

Tên đã ở trên dây, nhưng Phàn Ước vẫn đóng chặt con mắt. Ta biết rõ nàng đang thẹn thùng, đến lúc này nàng chỉ có giả bộ hồ đồ đến cùng. Cảm thấy cự đầu đã được dính trơn ướt, dương v*t của ta thuận thế lặng lẽ đẩy vào miệng âm đ*o Phàn Ước, thẳng đến chỗ sâu nhất.

"A......" Phàn Ước mở mắt.

"Tiểu Phàn." Ta nhẹ nhàng gọi tên Phàn Ước. Ta biết rõ, nếu như Phàn Ước không cho ta tiến vào thân thể nàng, nàng đã sớm phản kháng. Hôm nay xem ra nàng đã động tình.

Phàn Ước cắn cắn cặp môi đỏ mọng, sau đó thở ra một hơi. Nàng khẳng định cảm giác được ta đã thật sâu cắm vào, nàng xem thấy ta nhíu mày, gắt giọng:" Hết khi dễ Linh Linh tỷ lại đến khi dễ ta?"

"Ngươi biết ta khi dễ Linh Linh tỷ?" Ta cười xấu xa.

"Ta, ta đoán ." Phàn Ước ửng hồng cả khuôn mặt.

"Ngươi cũng muốn được ta khi dễ phải không? Ngươi thích ta đúng không?" Ta híp híp mắt xoa nắn bộ ngực Phàn Ước.

Mặc dù y phục của nàng còn chưa cởi, nhưng bộ ngực cao ngất của thiếu nữ vẫn cho ta cảm nhận khác xa với thiếu phụ, Cát Linh Linh núm vú mềm, mà bộ ngực Phàn Ước cùng Tiểu Quân lại rất rắn chắc.

"Không phải, ta......" Phàn Ước muốn nói lại thôi, ánh mắt mê ly. Hai chân nàng run rẩy mạnh, dù sao đại nhục bổng của ta không phải thiếu nữ có thể dễ dàng đón nhận . âm đ*o nàng lập tức bị bít chặt hoàn toàn.

"Hư, đừng nói chuyện."

Môi của ta hôn lên cái mũi Phàn Ước, phần eo bắt đầu tăng lực lượng, côn th*t vừa thô vừa to như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn xác lặp lại một động tác cơ giới rất thành thục.

Phàn Ước bài tiết ra rất nhiều nước, có thể dùng từ tràn lan để hình dung, cảm giác chặt khít rất nhanh thì biến mất, thay vào là sự trơn trượt dễ dàng, ta không hề cố kỵ, tần suất động tác càng lúc càng nhanh, nhưng đang lúc sa vào khoái cảm tính dục, gian phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Điện thoại của ta đã tắt, nghe ra cũng không phải điện thoại của Phàn Ước, vậy thì khả năng duy nhất là của Cát Linh Linh.

Động tác của ta chậm chạp xuống, do dự một chút, ta vẫn là đem dương v*t rút ra, sau đó nhanh chóng mặc lại quần. Nhìn thấy Phàn Ước kinh ngạc, ta vừa cài cúc áo sơmi, vừa áy náy cười:"Ta không muốn để Linh Linh tỷ trông thấy chúng ta làm những chuyện này, ngươi cũng không muốn đúng không? Đợi lát nữa ta phải tới công ty, có một số việc rất trọng yếu. Ngươi ở nơi này chờ ta, được không?"

Phàn Ước không nói gì, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, không biết có phải là tức giận hay không.

Cửa phòng tắm mở ra, Cát Linh Linh trên người bọc một chiếc khăn tắm từ trong phòng tắm đi tới, trên mái tóc còn nhỏ vài giọt nước. Nàng trực tiếp mà đi đến phòng trước nghe điện thoại, ta đoán đại khái là Đỗ Đại Duy tìm Cát Linh Linh .

Cát Linh Linh đưa lưng về phía ta nhỏ giọng nói vài câu rồi cúp máy. Nhìn thân thể trắng noãn uyển chuyển bao lại bởi chiếc khăn tắm, ta đột nhiên tràn ngập một loại cảm xúc. Ta biết rõ, loại này cảm xúc gọi ghen ghét.

Thướt tha xoay người lại, Cát Linh Linh nghênh tiếp ánh mắt tục tĩu của ta, nàng hé miệng cười khẽ:"Tiểu Phàn tỉnh chưa?"

Ta nhìn Phàn Ước vẫn không nhúc nhích, lắc đầu. Cát Linh Linh le lưỡi:" Tiểu Phàn say thật đó, lát nữa ngươi phải chiếu cố Tiểu Phàn thật tốt, biết không?"

Ta lắc đầu thở dài:"Ta cũng có thương vụ ở thị trường giao dịch nước Mỹ, buổi tối hôm nay ta phải về công ty, đành để nước Mỹ ngủ ở đây thôi."

"Y phục cũng mặc xong rồi, xem ra ngươi không thể không đi ." Cát Linh Linh lúc này mới giật mình chú ý ta đã mặc quần áo tử tế.

"Đúng vậy." Ta gật đầu.

"Chẳng lẽ ngươi cam lòng buông tha Tiểu Phàn?" Cát Linh Linh dùng đôi mắt chiếu thẳng lên người ta.

"Đương nhiên không nỡ."

"Vậy tại sao còn phải đi?"

"Bởi vì ta muốn kiếm nhiều tiền, ta muốn để Tiểu Phàn hạnh phúc."

"Ừ, nam nhân có tiền mới có thể đem lại hạnh phúc cho nữ nhân, xem ra ngươi là một tốt nam nhân."

"Ta vốn là như vậy."

"Hừ !"Cát Linh Linh hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, rồi quay đầu đi.

Bình Luận (0)
Comment