Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 57


"Hừ! Tạm không so đo với người, ta đi tắm." Tiểu Quân vừa vui vừa thẹn, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy vội ra, nhanh như chớp chạy vào toilet. Ta đã phát hiện Tiểu Quân muốn thay đổi nội y là viền tơ màu trắng, chẳng lẽ là thứ ta đưa cho nàng sao? Ta không khỏi mở cờ trong bụng.

"Phanh."

Cửa phòng đóng lại, Tiểu Quân liếc nhìn ta, cái nhìn này bao hàm không chỉ là vui sướng, còn bao hàm rất nhiều, rất nhiều.

Ta vui sướng cực kỳ, trong đầu bắt đầu mơ tưởng màn Tiểu Quân mặc đồ lót. Ta một mực suy nghĩ bờ mông Tiểu Quân tròn thế nào? Lông Tiểu Quân là dày đặc hay thưa thớt? Hết thảy ta đều tràn ngập tò mò, tràn đầy chờ mong.

"Rinh......"

Đột nhiên một tiếng điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của ta. Ta lấy điện thoại xem xét, là đỗ Đại Duy gọi tới .

"Alô, Đỗ quản lý có gì dặn dò sao?"

Nhận điện thoại, trong lòng ta hơi bất an, sợ Đỗ Đại Duy phát hiện trong cà phê có thuốc ngủ, cũng sợ hắn phát hiện ngăn kéo bị ta lật qua.

"Ha ha, Trung Hàn, ở nhà sao? Nghỉ ngơi tốt chưa?" Trong điện thoại, đỗ Đại Duy khẩu khí không có gì khác thường. Trong lòng ta được thả lỏng xuống, chỉ là nghi ngờ sự quan tâm khác tầm thường của hắn.

"Vâng, tôi vừa mới dậy thôi." Ta trả lời.

"Buổi tối ta mời ngươi ăn cơm, lát nữa ta đến nhà ngươi nhé."

Đỗ Đại Duy cười to, lần đầu tiên ta nghe thấy hắn vui vẻ như thế, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ chắc là do buổi tối hôm qua kiếm lời lớn? Ta buôn bán lời 5000 đôla, lợi nhuận của Đỗ Đại Duy tuyệt không dừng ở con số này. Nhưng ta không hỏi hắn, hắn cũng không nói cho ta biết, những điều này đều là cơ mật, cũng là quy củ trong ngành.

"A...... Cái này......"

Ta đột nhiên có chút không biết làm sao, bởi vì buổi tối hôm nay ta đã ước hẹn cùng La Tất, nhưng ta lại không thể cự tuyệt Đỗ Đại Duy, nhất thời do dự. Nhưng sự do dự của ta lại khiến đỗ Đại Duy nổi lòng nghi ngờ, hắn hỏi:"Như thế nào? Không tiện sao?"

"Không phải, là vì đêm nay La tổng hẹn tôi nói chuyện rồi."

Ta không muốn giấu diếm Đỗ Đại Duy chuyện ước định cùng La Tất, dù sao ta còn chưa rõ ràng Đường Y Lâm là quân bài của ai. Thành thật khai báo cũng tốt, miễn cho Đỗ Đại Duy nghi kỵ, muốn nghi kỵ dứt khoát để cho Đỗ Đại Duy nghi kỵ La Tất.

"La Tất? Có chuyện gì?" Đỗ Đại Duy khẩu khí đã có chút biến hóa.

"Tôi cũng không biết, hắn nói sẽ bàn sau, thế nên tôi phải báo cáo với Đỗ quản lý." Ta thầm cười lạnh.

"Ừ, như vậy cũng tốt. Xem hắn muốn nói chuyện gì với ngươi, xong rồi thì gọi điện cho ta, buổi tối ta sẽ về công ty. Đêm qua ngươi làm không tệ, ta cũng buôn bán lời một chút, hi vọng tối hôm nay chúng ta có thể tiếp tục. Ngươi đừng uống rượu, uống rượu sẽ hỏng việc." Đỗ Đại Duy cũng không miễn cưỡng ta, có lẽ hắn biết La Tất sẽ chen một chân vào, dặn dò ta mấy câu rồi hắn cúp điện thoại.

Ta vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên, là một số điện thoại lạ hoắc. Ta nhấc được điện thoại:"Alô, ai đó?"

"Ngươi đoán thử coi." Đầu bên kia truyền đến âm thanh làm cho tim ta đập rộn lên, ta không cần đoán cũng biết là ai.

"Tiểu Lâm, không thể tưởng được là ngươi." Ngữ khí của ta ôn nhu đến nỗi ngay cả chính mình cũng không tin.

"Không phải ta thì sẽ là ai?" Đường Y Lâm cười cười trong điện thoại.

"Ngươi ở đâu?" Cổ họng của ta có chút khô khan.

"Ta vừa về đến nhà, đột nhiên nhớ ngươi, muốn gọi cho ngươi. Nếu như quấy rầy, cái kia...... Có sao không?" Đường Y Lâm nói rất uyển chuyển dịu dàng, rất đả động lòng ta.

"Không quấy rầy, không quấy rầy." Ta vội vàng trả lời.

"Cái kia...... Vậy ngươi có nghĩ tới ta không?" Đường Y Lâm vẫn cười.

"Có." Ta trả lời không chút do dự.

"Ha ha...... Buổi tối La tổng mời ngươi ăn cơm tại nhà hàng dưới khách sạn Tạp Bang dưới khách sạn Burton, ngươi đừng quên nha." Đường Y Lâm nói ngọt như mật đường.

"Không quên, không quên."

"Ừ, bảy giờ tối gặp nhau tại nhà hàng Tạp Bang. Ta tắm rửa một chút, toàn thân chua chết mất." Đường Y Lâm lại giận lại oán.

"Được, được, nghỉ ngơi tốt đi." Ta mãnh liệt gật đầu. Một câu chua chết được khiến hạ thể ta lập tức bành trướng.

"Ừ." Đường Y Lâm ngọt ngào cười cười, sau đó cúp điện thoại.

Không thể tưởng được Đường Y Lâm ngọt ngào như vậy, ta thầm nghĩ nếu nàng là thật tâm như vậy thì thật là tốt a! Nhưng ta rất rõ ràng, Đường Y Lâm chỉ là một công cụ, một viên đạn bọc đường. Ta không ngừng nhắc nhở chính mình, Đường Y Lâm rất nguy hiểm, có chừng có mực là được rồi, quyết không thể tham luyến sắc đẹp của nàng.

"Rinh......" Điện thoại lại kêu, là điện thoại từ văn phòng Chu Cửu Đồng, ta có chút sợ hãi. Xem ra trong vòng một đêm, ta đã trở thành hàng hot, chạm tay có thể bỏng.

"Chào ngài, tổng giám đốc." Ta cung kính nói.

"Nghỉ ngơi tốt chứ?" Chu Cửu Đồng thân thiết hỏi ta.

"Vâng, tốt rồi, cám ơn tổng giám đốc quan tâm."

"Được, được, được, buổi tối hôm qua ngươi kiếm lời không ít cho công ty, coi như không tệ. Buổi chiều ban giám đốc đã họp, ta đã đề nghị thăng ngươi làm phó quản lý bộ phận đầu tư, mọi người toàn bộ thông qua, chúc mừng ngươi." Chu Cửu Đồng nói liên tục ba từ tốt, lòng ta cũng nhảy liền ba cái, kinh hỉ ba cái.

"Cám ơn tổng giám đốc ủng hộ, tôi nhất định cống hiến toàn bộ sức lực vì tổng giám đốc."

Nói ra những lời này lúc, ta đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng dối trá, không có biện pháp, tron xã hội này, mỗi người đều phải sắm cho mình nhiều bộ mặt. Chút ngây thơ, thuần phác trước kia đã không tồn tại, vì sinh tồn, vì đạt được mục đích của mình, ta không thể từ thủ đoạn.

"Không cần cám ơn, đây là thứ ngươi xứng đáng nhận được. Như vậy đi, buổi tối hôm nay ta cùng ăn cơm với mấy cổ đông, ngươi không có chuyện gì khác thì tới đây một chút." Chu Cửu Đồng nói ra.

"Vốn không có chuyện gì, thế nhưng La tổng vừa mời tôi đi ăn cơm, dường như có chuyện trọng yếu gì muốn nói với tôi. Tôi nghe nói còn có một người gọi là Tào Gia Dũng cũng đến, tôi muốn hỏi tổng giám đốc xem có nên cự tuyệt hắn hay không?"

Ta hít một hơi, cảm giác có chút hơi có lỗi với La Tất, đem hắn lên nơi đầu sóng ngọn gió, đoán chừng từ hôm nay về sau, đỗ Đại Duy cùng Chu Cửu Đồng nhất định đem hắn coi là cái đinh trong mắt.

"La Tất? Ha ha, hắn cũng thật là người có ý chí. Trung Hàn, ngươi cứ tự quyết định đi, ta không miễn cưỡng ngươi, hắc hắc."

Chu Cửu Đồng gượng cười hai tiếng, điệu cười khiến ta toàn thân nổi da gà. Ý của hắn rất rõ ràng, chính là muốn ta chọn đứng bên nào. Ta đương nhiên là có chỗ chuẩn bị:"Tổng giám đốc, tôi nói cho ngài biết chuyện này để chứng minh lập trường của tôi, tôi tuyệt đối là người của ngài, tôi đối với ngài tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì giấu diếm. Bất quá, La tổng nói có chuyện trọng yếu thương lượng cùng tôi, tôi sẽ đi nghe một chút, nếu như là đối tin tức bất lợi với tổng giám đốc, tôi lập tức báo cáo ngài."

Chu Cửu Đồng nhàn nhạt nói:"Ừ, không tệ, có đảm lược, có ý nghĩ. Tốt, ngươi đi nghe báo cáo một chút xem, ta chờ tin tức của ngươi."

Phần trấn định này của hắn khiến ta hơi e ngại, cũng do không không chuẩn bị kĩ. Đỗ Đại Duy chỉ là kẻ gian trá, liếc một cái khó có thể nhìn ra, Chu Cửu Đồng thì bất đồng, ta không đoán ra hắn muốn cái gì, không đoán ra hắn có thủ đoạn gì.

Không nhìn ra địch nhân ra chiêu gì đó mới là điều đáng sợ nhất , may mắn, hắn còn không có có phát giác được ta là địch nhân của hắn. Hiện tại xem ra, địch nhân lớn nhất của ta là Chu Cửu Đồng.

Một hồi đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, tiếng tiếng đập cửa này rất quen thuộc. Ta đi ra mở cửa, một mỹ nhân thướt tha đứng trước mặt ta. Mỹ nhân hôm nay không có trang điểm, nhưng ánh mắt nàng vẫn sáng ngời hữu thần, trên khuôn mặt trái xoan treo nụ cười chứa sự giận hờn, cái mũi xinh xắn quật cường nhếch lên, trên da thịt tuyết trắng là lớp mồ hôi nhàn nhạt, mái tóc dài màu nâu lắc màu nâu sau vai, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng oán thán:"Nóng chết mất, cái thời tiết này thật là mắc toi."

Nguyên lai là Đái Tân Ni đã đến, nàng vẫn mặc một bộ đồng phục áo sơmi trắng ngắn tay, váy dài che gối, giày cao gót đen. Có lẽ thời tiết quá nóng, nàng không đi tất chân, lộ ra một đoạn đùi ngọc, trong ngực còn ôm một tập hồ sơ đáng giận chặn trước bộ vị mấu chốt. Trông thấy Đái Tân Ni, ánh mắt ta hơi ẩm ướt , một ngày không thấy như cách ba thu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Nhìn cái gì đó? Còn không mời ta vào sao?"

Thấy ta cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Đái Tân Ni liếc xéo ta, đi đi lại lại trong phòng nhìn quanh một lát, nàng hỏi:"Biểu muội ngươi đâu?"

Đái Tân Ni là người duy nhất trong kt biết rõ Tiểu Quân là biểu muội ta, cho nên nàng không hoài nghi ta có ý nghĩ không an phận với Tiểu Quân.

"Nàng đang tắm. Mau vào đi."

Ta tranh thủ thời gian ôm Đái Tân Ni vào gian phòng. Tay chạm vào trên lưng mềm mại, thậm chí có chút ẩm ướt, ta kỳ quái hỏi:"Làm sao mà quần áo đều là mồ hôi vậy?"

"Trên đường kẹt xe ta chỉ đành xuống xe đi bộ. Thời tiết vừa buồn chán vừa nóng, nghe nói hôm nay ba mươi sáu độ." Đái Tân Ni thở phì phì đứng dưới điều hòa, để cho làn gió mát quét qua thân thể của nàng.

"Kẹt xe thì chờ một chút, ngươi vội làm gì chứ?" Ta rất đau lòng mà đưa lên mấy tờ giấy lau.

"Không vội sao được, hôm nay có súp uống, ta muốn...... muốn......"

Đái Tân Ni tiếp nhận giấy lau nhẹ khuôn mặt, còn cười cười ngọt ngào với ta. Ta lập tức cảm thấy cả phòng bừng sáng, như nắng hạn gặp mưa rào.

"Hôm nay cho ngươi nếm thử tay nghề của ta, hắc hắc."

Ta hướng theo ánh mắt hi vọng, mong mỏi có thể nhận được lời tán dương từ nàng.

"Ừ, thơm quá. Không thể tưởng được đại nam nhân như ngươi còn có thể nấu canh, xem ra phải kính trọng ngươi thêm vài phần mới được...... Hi hi......" Đái Tân Ni nhướn mũi hít vào mấy hơi, lớn tiếng khen.

"Nói như vậy, trước kia ngươi không nhìn ta chút nào sao?" Ta lấn thân về phía trước ôm Đái Tân Ni.

"Ai nha, nóng đến chết rồi, cút xa một chút." Đái Tân Ni liên tục đẩy ta ra. Nhưng Ta ở đâu chịu buông tha? Bị nàng đẩy ra lại tiến lên nữa, lại bị đẩy ra lại tiến lên nữa, mặt dày mày dạn mà cuối cùng đem con ngựa mười phần hoang dã này ôm vào trong ngực, còn đưa chiếc khăn vào áo nàng, trong miệng liên tục nói:"Lau mồ hôi nào, lau mồ hôi nào."

Bàn tay tiến vào trong áo sơ mi nàng hồ bắt đầu bôi loạn, đầu ngón tay chạm vào cặp vú lớn nặng trịch, tay ta hơi xiết chặt, không phải lau, mà là nắm, cẩn thận chộp một viên thịt vào trong tay . Nhưng tiếc, tay của ta cũng chỉ có thể nắm hơn nửa, không thể bao trùm nguyên vẹn một bên ngực.

"Ngươi điên à? Để muội ngươi ngươi trông thấy thì làm sao bây giờ?" Đái Tân Ni vừa giãy dụa vừa nhìn chằm chằm vào toilet, toilet ngay bên cạnh, nàng lo lắng Tiểu Quân nghe thấy chúng ta tán tỉnh.

"Không sợ, nàng vừa đi vào, Tiểu Quân tắm rửa đều rất lâu ." Ta mở cúc áo trước ngực Đái Tân Ni, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, nhẹ nhàng kéo xuống, ngậm lấy núm vú non mềm.

"Sờ một chút là được rồi." Đái Tân Ni không ngừng đánh lên bờ vai ta, có lẽ sợ để Tiểu Quân nghe thấy, nàng cũng không dám giãy dụa mạnh, cũng không dám lớn tiếng gọi. Điều này vừa vặn cho ta thời cơ lợi dụng, ta dứt khoát đem cởi bỏ toàn bộ cúc áo, miệng nhồm nhoàm ngậm lên vú lớn.

"Ừ, ngươi muốn sờ, thì...... Đi vào trong phòng đi......"

Đái Tân Ni thở hổn hả hổn hển. Nàng vừa thẹn vừa vội, mắt thấy ta bắt đầu đưa tay vào váy nàng, nàng đành phải thấp giọng năn nỉ.

"Tân Ny, ta muốn ngươi."

Ta xoa núm vú, con mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mắt Đái Tân Ni. Từ trong ánh mắt nàng ta cũng nhìn thấy dục vọng, một loại dục vọng phun tròa.

"Không nên ở chỗ này, ngươi muốn, muốn...... Phải coi trọng ta...... A......" Đái Tân Ni nhỏ giọng hô lên, bởi vì tay ta đã đến tiến gần lên bắp đùi nàng, chỗ đó ấm áp dễ chịu như một chậu nước ấm.

"Đây chẳng phải là nhà ngươi sao?"

Ta ôm Đái Tân Ni lăn xuống ghế sa lon. Ngón tay không cẩn thận đặt ở trên âm hạch nàng, ta thừa cơ xoa nhẹ một chút.

"Ôi...... Tay ngươi...... Nhanh dừng tay. Bằng không thì... Ta tức giận đó."

Đái Tân Ni đỏ mặt, trước ngực một mảng tuyết trắng dụ hoặc ánh mắt ta, hai điểm phấn hồng hấp dẫn linh hồn của ta, nàng quở trách làm sao có thể khiến ta nghe theo được? Nó chỉ càng tăng thêm dục hỏa khiến ta không thể vãn hồi, ta hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đồng thời kéo quần lót xuống.

"A......... Ư...... Ư......"

Đái Tân Ni luống cuống tay chân ứng phó sự tiến công của ta, nhưng sau khi đầu lưỡi của ta tiến vào miệng của nàng, nàng đã nhiệt tình quấn lấy nó. Ta vừa thôn phệ nàng nước bọt, một bên cởi đồ lót ra.

"Ngươi...... Đừng lộn xộn ......" Đái Tân Ni đẩy thân thể ta ra, muốn cướp lại quần lót, nhưng hiển nhiên nàng không nhanh bằng ta, đồ lót đã rơi vào trong tay của ta. Nhìn qua bộ phận sinh dục nàng, một mảng lông mềm như nhung, ta cứng ngắc, cứng rắn đến lợi hại.

"Hừ, ngươi chính là như vậy mời ta ăn canh hay sao?"

Đái Tân Ni cắn môi, khuôn mặt đầy xuân ý nhìn ta, hai ngón tay chặn lại xuân quang nơi hạ thể.

"Ta trước tiên cho ngươi uống một loại súp khác." Ta cười xấu xa nhào tới.

Đái Tân Ni hung hăng kéo lỗ tai ta, nhưng ta chịu đựng đau đớn, eo bụng một cái, côn th*t vừa thô vừa to phá cửa lao vào, đè chặt khít cửa huyệt, thẳng đến chỗ sâu trong mật huyệt.

"Ư......" Đái Tân Ni hừ nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại chậm rãi buông lỏng. Quy đầu ma sát vài lượt, âm đ*o nàng dần bài tiết ra chất nhầy, bài tiết cực nhanh, không thể tưởng tượng được.

Bình Luận (0)
Comment