Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 70


Da đầu ta run lên, biết rõ triệt để xong rồi, Sở Huệ giải thích như thế thì cho dù ta có giải thích thế nào cũng không xóa bỏ được hiểu lầm. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Cát Linh Linh tức giận đến toàn thân phát run, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, nàng phẫn nộ mắng to một câu: " Cẩu nam nữ."rồi lập tức quay người rời đi.

" Đồ đàn bà chanh chua, hừ !""

Sở Huệ nhìn bóng lưng Cát Linh Linh mắng một câu, lập tức rất quỷ dị hỏi ta: " Có phải Cát Linh Linh thích ngươi hay không nha?"

Ta nghĩ thầm, đâu chỉ thích không thôi? Làm cũng làm rồi, chỉ là ta không dám nói bậy: " Không có a, nàng làm sao lại thích được ta? Ta chỉ là một nhân viên bé như hạt vừng thôi mà."

" Hừ, ngươi không lừa được ta đâu. Ta hiểu rất rõ về nàng, nếu nàng không thích ngươi chắc chắn sẽ không phát rồ lên như vậy."Sở Huệ mập mờ nhìn ta, phảng phất muốn từ ánh mắt của ta tìm ra bí mật giữa ta và Cát Linh Linh.

Ta nhàn nhạt cười nói: " Dù là Cát Linh Linh thích ta cũng bình thường, người với người không phải ngươi yêu thích ta thì là ta thích nàng. Ngươi không cần phải dùng ta làm công cụ để Cát Linh Linh tức giận, nàng sẽ hận chết ta mất."

Tuy ta vẫn mê luyến Cát Linh Linh nhưng hôm nay đã bất đồng, biết được Cát Linh Linh cũng là một phần tử trong kế hoạch hãm hại ta, cõi lòng ta đã sớm nhỏ máu. Sở Huệ trêu cợt Cát Linh Linh như vậy tuy ta không thích, nhưng lại hơi thỏa mãn khoái cảm trả thù, ngoài miệng oán trách Sở Huệ vài câu, ta ôm hộp băng muốn rời đi.

Không nghĩ tới, một hồi tiếng bước chân truyền đến, Cát Linh Linh đã quay lại, nàng sắc mặt tái nhợt đi về phía ta rống lên:" Ngươi đi theo ta, ta có chuyện tìm ngươi."

Ta lại càng hoảng sợ, đang định đi theo Cát Linh Linh thì Sở Huệ lại kéo tay ta dịu dàng nói: " Ngươi đưa ta về tiệm đi. Mới đến một loạt mẫu nội y mới, ta muốn mặc thử vài món, ngươi nhìn giúp ta được không?"

Mặc thử nội y? Ánh mắt ta sáng ngời, nướt bọt lập tức phun trào trong miệng, sợ rằng chỉ cần há miệng là nước miếng tuôn ra ngoài.

" Sở Huệ, ngươi nếu như còn quấn lấy hắn, ta cam đoan lập tức trở mặt với ngươi, đừng để tình hữu nghị ba năm giữa chúng ta tan thành mây khói."

Cát Linh Linh lần này không rống lớn, nàng lạnh lùng nhìn Sở Huệ, dùng khẩu khí không thể lạnh lẽo hơn cảnh cáo Sở Huệ. Sở Huệ sửng sốt một chút, trợn mắt nhìn Cát Linh Linh, vậy mà không dám nói nửa câu nữa. Cả Sở Huệ cũng không dám gây với con cọp cái này, ta càng không dám phóng một cái rắm, vội vàng nhắm mắt theo đuôi. Bất quá, có thể thưởng thức cặp mông đẹp vểnh lên của Cát Linh Linh, dù là theo đuôi nàng cũng là một kiện chuyện vui, hồi tưởng lại một màn bá vương ngạnh thượng cung kia, trong lòng ta sinh ra sự áy náy.

" Lên xe."Cát Linh Linh chui vào trong xe, đóng sầm cửa lại rồi ra lệnh cho ta.

" Ừ."Ta cũng không dám thở mạnh, mở cửa xe rồi chui vào trong.

" Ông......"Âm thanh động cơ rú lên quen thuộc, lúc này ta lại thấy bình tĩnh lại, dù sao mỹ nhân bảo ta chết ta cũng cam lòng. Nhưng ta không có ý định chịu được sự trầm mặc, nhìn lên mái tóc Cát Linh Linh, ta nhỏ giọng hỏi: " Linh Linh tỷ, ngươi tổng cộng có bao nhiêu cái kẹp tóc?"

Hôm nay Cát Linh Linh lại thay đổi kẹp tóc, là một chiếc kẹp màu xám. Ta rất buồn bực, chẳng lẽ màu sắc kẹp tóc có thể biểu thị tâm tình chủ nhân? Cát Linh Linh chỉ nhìn kính chiếu hậu mà không có phản ứng vói ta.

Ta chỉ đành lải nhải một mình:" Ta cho rằng Linh Linh tỷ mang ba cái kẹp tóc là đẹp nhất, một cái màu đỏ , một cái màu xanh da trời , một cái màu hồng phấn ."

Kỳ thật đây là ta nói nhảm, màu đỏ đại biểu nhiệt tình, nữ nhân tràn ngập nhiệt tình nhìn ngang nhìn dọc đều đẹp mắt. Màu xanh da trời đại biểu lãng mạn, nữ nhân lãng mạn so với hoa còn đẹp hơn. Phấn hồng biểu thị tình cảm mập mờ. Có người nói, nữ nhân đang yêu là xinh đẹp nhất, cho nên màu hồng phấn cũng là một loại màu sắc rất đẹp.

Cát Linh Linh nói chuyện, ngữ khí rất bi thương:" Về sau ngươi không thấy được kẹp tóc của ta nữa rồi, ta sẽ cắt hết tóc đi."

" Làm sao vậy? Sao như là sinh ly tử biệt vậy."Ta cười hỏi.

" Không tệ, ngươi tốt nhất là mang Tiểu Quân lập tức rời khỏi thành phố."

Cát Linh Linh chuyển tay lái đưa xe vào đường cao tốc, chạy như bay về phía vùng ngoại ô.

" Ngươi hi vọng ta rời đi sao?"Ta nhàn nhạt hỏi.

Cát Linh Linh run lên một cái, lớn tiếng nói:" Tta muốn ngươi đi chết ngay lập tức."

Ta nhìn qua rừng cây bay ngược ngoài của sổ xe, thở dài một hơi:" Ta cũng không muốn chết, nhưng nếu như ta chết mà có thể khiến ngươi thoải mái, ta tình nguyện chết đi!"

" Đừng nói vĩ đại như vậy, đoán chừng lời này ngươi đã nói với Sở hồ ly cả ngàn lần rồi nha." Thái độ Cát Linh Linh thay đổi, phát ra một tiếng cười lạnh.

Ta bất đắc dĩ lắc đầu:" Uổng ngươi là một người kiến thức rộng rãi, Sở Huệ cố ý chọc giận ngươi mà ngươi không nhìn ra sao? Nếu như ta thực thông đồng với Sở Huệ, làm sao có khả năng nghênh ngang xuất hiện ở công ty được? Nếu như ta thực có tư tình với Sở Huệ, nàng làm sao có thể dễ dàng nói cho ngươi biết được? Ai! Xem ra Sở Huệ nói không sai, ngươi phát cuồng như vậy nhất định là thích ta ."

" Ta nhổ vào ! Nói hưu nói vượn, ngươi đi chết đi !"

Cát Linh Linh quát to một tiếng rồi mãnh liệt nhấn ga. Chiếc xe như mũi lao đi vun vút, ta không kịp chuẩn bị cài dây an toà lập tức ngã về phía sau, trán đập vào khung cửa rắn chắc. Oh My GOD a ! Giữa ban ngày , ta đã thấy bầu trời đầy sao.

Ta không muốn nói chuyện, đối với loại nữ nhân này căn bản không thể nói gì. Vuốt khối u nhỏ trên trán, ta đáng thương lầm rầm một ca khúc: " chết lặng đi, bên bờ ranh giới sắp sụp đổ. Ta cần có thể, rơi lệ hoa viên. Tưới lên lời hứa cay đắng, tình nhân yêu mến nhất, lại tổn thương ta sâu nhất......"

" Ha ha...... Ha ha...... Ha ha......"

Nhạc đệm cho ta chính là tiếng cười như chuông bạc của Cát Linh Linh, tựa hồ tất cả vẻ lo lắng của nàng đã bị tiếng cười này thổi tan. Chiếc xe dần đi chậm lại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ta lờ mờ nhận ra nơi này chính là nhà Cát Linh Linh. Nàng dẫn ta tới đây làm gì? Chẳng lẻ muốn giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích sao? Sẽ không ác như vậy chứ? Ta giật mình mà mở to hai mắt nhìn.

" Xuống xe."

Cát Linh Linh Mi trừng đôi mắt xinh đẹp với ta, nàng xuống xe trước.

" Chết thì chết, sợ gì."

Ta cũng đẩy cửa xe ra đi xuống, đi theo bờ mông mây mẩy lắc qua lắc lại của Cát Linh Linh đi vào tòa biệt thự xa hoa. Ừ, tại đây hết thảy đều là xa hoa, đồ dùng xa hoa, trang trí xa hoa...... Nhưng cái này toàn bộ đều không quan trọng. Quan trọng là một vị mỹ nhân không xa hoa nhưng phong hoa tuyệt đại đang dùng khăn mặt lau nhè nhẹ chiếc trán của ta, hung dữ hỏi:" Đau không?"Thanh âm nghe rất hung, nhưng trong ánh mắt nàng lại toát ra ôn nhu vô hạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

" Đau chết mất."Ta nằm ngửa trên ghế sa lon xa hoa vẻ mặt cầu xin, ánh mắt lại đặt lên trước ngực Cát Linh Linh, mơ hồ có thể trông thấy hai viên thịt no đủ.

"Đáng đời."Cát Linh Linh vũ mị hờn dỗi, nàng xếp bằng chân ngồi trước mặt ta. Dưới váy lộ ra hai cái đùi ngọc, chỉ là váy hơi ngắn, tư thế ngồi lại không đứng đắn, khó tránh khỏi ánh mắt ta phát hiện xuân quang bất nhã. Đó là một khu vực đen nhánh, viền tơ lụa màu đen lại thò ra mấy sợi lông quăn. A, ta cứng ngắc, cứng rắn phi thường.

" Linh Linh tỷ, hình như lần đầu tiên ta ôm ngươi là trên chiếc ghế sa lon này."Ta nhớ tới lần Cát Linh Linh không cẩn thận trượt chân.

" Còn nói nữa? Ngày đó ta còn bị Đại Duy thối mắng cho một trận, hắn nói là ta cố ý ngã, tức chết ta , làm sao cố ý chứ! Rõ ràng là trên mặt đất có một vũng nước mà."Cát Linh Linh căm giận bất bình.

" Không thể tưởng được Đỗ quản lý giả say rất giống. Bất quá, hắn nói là ngươi cố ý ngã , ta có chút tin tưởng."Ta cười to không thôi, cũng may mắn ngày đó không đánh Cát Linh Linh. Thấy Cát Linh Linh mặt mũi đỏ bừng, ta nhịn không được thò tay soạng lên chân ngọc của nàng một cái.

" Muốn chọc ta phải không?"Cát Linh Linh trừng mắt với ta, khăn mặt trong tay cùng khối băng hung hăng đặt trên mặt ta.

" Ôi."Ta kêu to đau đớn.

" Đại Duy sẽ lập tức trở lại đó, ngươi ngàn vạn đừng động tay động chân, lại để cho hắn trông thấy, hắn sẽ giết ngươi."

Cát Linh Linh cũng không đẩy bàn tay ta đặt trên chân ngọc của nàng ra, tay ta nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng như nhung.

" Hắn tìm ta có việc sao?"Ta sửng sốt một chút.

" Ừ, hắn có rất chuyện trọng yếu muốn nói với ngươi. Đừng giả bộ, ngươi giao dịch không tuân theo quy định cả thế giới đều biết rồi, hắn trở về chính là vì trao đổi vơi ngươi kế hoạch tiếp theo, nếu như ngươi...... Ngươi thật sự không muốn rời khỏi thành phố, ngươi nên nói chuyện cùng hắn."

Cát Linh Linh ôn nhu nhìn ta, vẻ mặt chờ đợi mong ta không cự tuyệt đề nghị của nàng, trong giọng nói vừa giận vừa thương đâu chỉ bao hàm sự ôn nhu? Hiện tại ta mới biết được, Cát Linh Linh bắt đầu ôn nhu thì dù là tấm thép bách luyện cũng biến thành sợi chỉ rã rời.

" Được rồi."Ta cũng gật đầu đồng ý.

Cát Linh Linh nở nụ cười, cười rất sáng lạn. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hơi hồng lên, trong đôi mắt sáng ngời xuất hiện một tầng hơi nước, dần dần khiến con ngươi của nàng trước trở nên một mông lung. Nữ nhân như vậy ta có thể hận nàng sao? Ta hận không được, lửa nóng trong lòng buộc ta dùng hành động để trả lời, ta xúc động kéo Cát Linh Linh vào trong ngực, ôm thật chặt nàng. Cát Linh Linh không giãy dụa, nàng như con chim nhỏ cuộn mình trong ngực ta, ta vươn tay nâng cằm nàng lên, hôn lên cặp môi đỏ mọng.

" A........."

Đây là một nụ hôn cực dài mà ta chưa bao giờ trải qua. Nếu như cảm tình của ta với Cát Linh Linh thực sự có một chút hận ý, vậy thì sau nụ hôn này, tất cả oán hận đều tan thành mây khói, ta tham lam mút vào hết thảy trong miệng nàng, một giọt nước miếng của nàng ta cũng không lãng phí.

" Đủ rồi, muốn khiến ta ngạt thở chết sao? Chồng ta sẽ không buông tha ngươi đâu."Cát Linh Linh đẩy ta ra, thở hổn hển từng ngụm.

"Ta là chồng ngươi."

Ta lại ôm lên bờ eo mềm của Cát Linh Linh, một bàn tay lùa vào áo nàng, đẩy ra ngực xinh xắn, trèo lên cặp vú đầy đặn, đây là đồ chơi tốt nhất trên thế giới, văn vê không phiền, chà xát không ngán, nhũ phong đầy đủ bị ta chà đạp bừa bãi.

" Đây là đồ của ngươi sao? Ngươi muốn sờ cứ sờ, ngươi có hỏi qua ta sao?"Cát Linh Linh luống cuống tay chân ngăn cản sự khinh bạc của ta nhưng tốn công vô ích. Nàng ngăn cản được viên thịt trái thì không cản được viên thịt phải, đến đi đi đúng là được ta chơi cái chết đi được. Cuối cùng khiến nàng bực bội, cũng mặc kệ thục nữ hay không thục nữ, nhã nhặn hay không nhã nhặn, tay nàng cũng bắt lấy quả cầu thịt dưới hạ thể ta.

" Âi ai ai...... Nhẹ chút nhẹ chút."Hòn dái truyền đến cảm giác đau nhức, ta vội vàng kêu to.

" Hiện tại có thể bỏ bàn tay thúi của ngươi ra chưa?"Cát Linh Linh đắc ý nhìn ta, tựa hồ tại nói cho ta biết, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

" Không thả."Ta giảo hoạt cười cười, ngón tay vẫn nắm chặt nhũ phong.

" A? Rất kiên cường, xem ai sợ ai?"Cát Linh Linh đôi mắt đẹp như làn thu thuỷ, vừa khẽ cười vừa tăng lực trên tay.

" Ôi, xong rồi, nhất định là bị thương rồi."Ta kêu to, tranh thủ thời gian buông viên thịt trên tay. Trong tiếng cười như chuông bạc của Cát Linh Linh, ta thống khổ cởi quần ra, móc ra dương v*t sưng to, cẩn thận quan sát có bị thương hay không.

" Ta...... Ta căn bản là không dùng lực, nhìn cái gì vậy? Thực buồn nôn."Cát Linh Linh kinh hãi, trông thấy ta giơ tên gia hỏa lên cao, nàng lập tức che mặt hoa đào, thẹn thùng định chạy đi. Hai tay ta triển khai, như diều hâu vồ gà con, ôm mỹ nhân đanh đá này vào trong ngực.

Cát Linh Linh kêu to:" Đại Duy sắp trở về đó, thả ta ra, không được."

Hai tay ta xuất kích, chuẩn xác cầm hai cái vú lớn chà xát mãnh liệt, sờ lâu thành nghiện, lại thuận thế vén váy ngắn lên, tham tiến vào hầm thịt nước sôi lửa bỏng.

Bình Luận (0)
Comment