Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 62





Đệ lục thập nhị chương: Thật ngại quá mặc dù tác giả không cảm thấy kết thúc, nhưng thật sự là hoàn rồi!




Nhậm Yên Vũ đi cùng người đó.


Nhậm Bình Sinh cũng không có bày tỏ gì, chỉ nhìn Nhậm Yên Vũ đi cùng người đó.


Nhậm Yên Vũ quay đầu lại vẫy tay về phía Nhậm Bình Sinh, cười nói: "Tỷ tỷ, chờ ta mua đặc sản về cho ngươi."


Nhậm Bình Sinh trực tiếp liếc mắt xem thường, hoàn toàn mặc kệ nàng. Nhậm Thanh Nghiên cũng vẫy tay: "Nhớ mua nhiều chút a Tiểu Vũ, chúng ta sẽ đến thăm con."


Rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng chịu không nổi, quay đầu nhìn về phía hai người, hô to: "Thăm bíp thăm, nàng đi có một tháng sẽ trở về, ngài ăn no rảnh quá có thể làm mấy chuyện thực tế hữu dụng, vẫy bíp vẫy! Nên làm gì thì làm nhanh đi!!"


"Tiểu Sinh đúng là giết phong cảnh, lúc chia tay thương tâm như thế cũng không thể nói lời cảm động!"


"Tỷ tỷ ~~~ tỷ tỷ. . ."


"Tất cả đều cút cho ta!!!"


Bởi vì phải đi về thắp nhang cho mẹ, sau đó đi gặp cha, cho nên Nhậm Yên Vũ phải đi một tháng, dù sao nàng cũng chưa từng nhìn thấy mẹ của mình, cha của nàng trong câu chuyện này cũng là người không có lỗi, mặc kệ nói như thế nào, Nhậm Yên Vũ cũng không cần phải hận ông, cho nên đi thăm cũng là việc nên làm.


Gặp rồi sẽ quay trở lại. Dù sao nàng vẫn quen thuộc cuộc sống ở Nhậm gia hơn, cha là cha, nàng sẽ không chấp nhận cha của mình vì cha là ruột thịt mà xem Nhậm gia không trọng yếu hay phải xa cách. . . dù sao cha và mẹ cũng cho nàng sinh mệnh này, vì thế mặc kệ là sao cũng phải đi thăm.


Có thể tận hiếu đạo, nàng sẽ cố hết sức.


Nhưng đương nhiên cũng phải quay về Nhậm gia, vì hơn hết. . . đã cưới tỷ tỷ làm vợ. . . ách. . . là gả cho tỷ tỷ, làm dâu lâu như vậy rồi. . . đương nhiên lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, ở lại Nhậm gia thỉnh thoảng về nhà mẹ cũng có thể mà!


Nhậm Yên Vũ ngồi máy bay một tiếng sau. . . quay qua nhìn ông nội nói: "Gia gia, ta thấy nhớ tỷ tỷ rồi. . ."


Ông nội hiền lành sờ đầu Nhậm Yên Vũ.


Cháu gái, có tiền đồ một chút được không?


Một tháng Nhậm Yên Vũ về nhà Nhậm Thanh Nghiên cũng đi, không nói là muốn đi đâu, nhưng mà Nhậm Bình Sinh biết, hơn một nửa là nàng muốn đi thăm Liễu Ưu.


Nhậm Thanh Nghiên nói, nàng đã sống trong câu chuyện này hơn mười năm, nán lại quá lâu rồi, lâu đến đã không còn cảm giác, lâu đến nàng không bao giờ muốn thoát khỏi nó.


Cũng may là bởi vì nán lại quá lâu rồi, cho nên rất nhiều cảm giác đã từ từ chết lặng, hôm nay nàng có thể tưởng nhớ về Liễu Ưu, tuy câu chuyện của hai người không có kết thúc hoàn mỹ, nhưng nàng hy vọng con gái của mình có thể có một cái kết viên mãn, đây cũng là nguyên nhân nàng chưa từng phản đối Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ.


Nhậm Bình Sinh vẫn giống như trước đây, nên làm gì thì làm đó, chỉ là không có Nhậm Yên Vũ bên cạnh, ít đi một người nhao nhao ồn ào, có hơi thiếu vắng. Cũng may Nhậm Yên Vũ đi không quá lâu.


Nhậm Thanh Nghiên về quê nhà của Liễu Ưu, cha mẹ Liễu Ưu vẫn khỏe mạnh, trước đây cha của Liễu Ưu là nhà khảo cổ, quanh năm bôn ba khiến giờ đây cả người ông đều là bệnh, nhưng mà đến bây giờ vẫn rất có tinh thần. Cũng vì cha Liễu Ưu là nhà khảo cổ, cho nên Liễu Ưu mới có kinh nghiệm sinh tồn sao?


Hiện tại cha của Liễu Ưu đã 78 tuổi rồi, nhưng mà vẫn rất cường tráng, mẹ Liễu Ưu thấy Nhậm Thanh Nghiên đến thăm, có vẻ rất vui, liên miên hỏi dạo này Nhậm Thanh Nghiên sống thế nào, cũng hỏi tình hình Nhậm Yên Vũ.


Hàng năm Nhậm Thanh Nghiên đều đến thăm hai người, vì năm đó cụ ông đe dọa Liễu Ưu kết hôn, dẫn đến bi kịch này ông vẫn luôn hối hận, ngày hôm nay lúc nào cũng muốn bù đắp lại. Nghe Nhậm Thanh Nghiên nói, Nhậm Yên Vũ đã biết chuyện, hai người đều rất cảm khái, bày tỏ hy vọng năm nay có thể đi nhìn Nhậm Yên Vũ.


"Cũng không cần hai người phải đi, sợ là không lâu nữa Tiểu Vũ sẽ trở về thăm Liễu Ưu."


"Năm đó cũng khổ cực cho ngươi, phải nuôi hai đứa nhỏ."


"Không có, ta không có nuôi Tiểu Vũ, đều do Tiểu Sinh nuôi, khổ cực là nàng."


"Nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết dáng vẻ Tiểu Vũ thế nào."


"Không phải có ảnh chụp sao?"


"Ảnh chụp lúc nào cũng không đẹp bằng người thật."


"Vài ngày nữa là có thể thấy được, con bé xinh lắm."


"Vậy à. . ."


Cha của Liễu Ưu nhìn chiếc tẩu trong tay, hỏi Nhậm Thanh Nghiên: "Lần này đến là để thăm Tiểu Ưu à?"


Nhậm Thanh Nghiên rủ mắt cười: "Lát nữa muốn đi thăm nàng."


"Ngươi. . ." Ngươi cái gì đây? Ngươi đừng như vậy nữa? Ngươi đừng làm khó mình như vậy nữa? Hay ngươi cái gì đây? Cha của Liễu Ưu mở to mắt nhìn Nhậm Thanh Nghiên, nhưng cũng không nói nên lời.


Quên đi, mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, nàng muốn sao, thì để nàng làm vậy.


"Ta biết, thúc thúc an tâm."


Chuyện sau đó cũng không có ngoài dự liệu của Nhậm Thanh Nghiên, không quá lâu Nhậm Yên Vũ đã đến, thắp nhang cho mẹ mình, cũng thăm ông bà, hai người biết Nhậm Yên Vũ sắp đến liền ra ngoài chờ từ sớm.


Lúc thấy Nhậm Yên Vũ hai người vô cùng kích động, bởi vì biết Nhậm Yên Vũ sống ở Nhậm gia rất tốt, cho nên không có đi quấy rầy nàng, không phải là không nhớ, rốt cuộc hôm nay cũng gặp được, mẹ Liễu nhớ lại cô bé còn mùi sữa được mình ôm vào lòng năm đó, nay đã lớn như thế này, cảm thấy nước mắt dâng trào.


Thật không ngờ, Liễu Ưu có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp như vậy.


Càng không ngờ, câu chuyện thoáng chớp mắt đã trôi qua quá nhiều năm, lâu đến đầu hai người đã bạc rồi.


Phải, đã lâu.


Nhậm Thanh Nghiên nhìn mộ bia của Liễu Ưu, nói: "Ngươi xem, những ngày không có ngươi, thì ra ta cũng đã sống được nhiều năm như vậy. . ."


Dưới hoàng tuyền, một chiếc đèn, chúng ta cũng sẽ gặp nhau.


Nếu nghĩ như vậy, thật ra cũng không thấy tuyệt vọng nữa.


Cuộc sống sau này vẫn phải trôi, chung quy cũng đã gặp được người mình muốn gặp.




. . .




. . .




Sau khi Nhậm Yên Vũ trở về, liền mượn cớ đau lòng mà đè Nhậm Bình Sinh!


Sáng sớm ngày hôm sau Nhậm Bình Sinh đỡ thắt lưng, nhe răng trợn mắt đứng dậy, trừng mắt nhìn Nhậm Yên Vũ ngủ ngon lành trên giường.


Nói nhiều vô ích, phải đánh phải đánh!


Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã. . .
*Trời cao thử thách con người, đại loại vậy


Nhậm Bình Sinh tiếp tục nghiên cứu kế sách phản công.


Em gái vẽ sơ đồ quan hệ bởi vì gần đây tiếp xúc không ít những quyển sách trẻ em không nên xem, mỗi ngày đều YY không thuần khiết. Cho nên khi em gái vẽ sơ đồ quan hệ nhìn thấy Nhậm Bình Sinh đỡ thắt lưng, vẻ mặt xx quá độ xuất hiện trong hội học sinh. . . em gái vẽ sơ đồ mất bình tĩnh, em gái vẽ sơ đồ YY!


Má ơi chịu không nổi, nàng muốn đi vẽ sơ đồ quan hệ! Nàng muốn sửa sơ đồ quan hệ một lần nữa!


Sơ đồ quan hệ 《 Nhậm Yên Vũ and hội trưởng đại nhân 》dãy bách hợp, một lần nữa có chương mới!


Độc giả thân yêu xin mau nhanh chân đến xem a~~~~~


Sau đó, rốt cuộc có một ngày, vẫn chuyên tâm nghiên cứu, nằm gai nếm mật Nhậm Bình Sinh đại nhân vẻ mặt tương lai rộng mở, vừa nhìn đã biết tâm tình rất tốt xuất hiện trong hội học sinh!


Nghiên cứu sách lược lâu như vậy, rốt cuộc cũng thành công rồi! Đúng là đáng vui, đáng mừng a!


Vẻ mặt của đại nhân hèn mọn không gì sánh được! Ai zui~~~~ vẻ mặt gian trá thế này là chuyện gì xảy ra?


Em gái vẽ sơ đồ quan hệ vô hạn tự huyễn, sơ đồ quan hệ mới một lần nữa được sinh ra.


Sau đó, sách lược Nhậm Bình Sinh mới nghiên cứu bị Nhậm Yên Vũ phá vỡ! Sau đó rất nhanh, hội trưởng đại nhân vốn tương lai rộng mở một lần nữa đỡ eo thon nghiến răng nghiến lợi đi đến hội học sinh!


Má ơi~~~ muốn em gái vẽ sơ đồ nên đỡ thế nào cho phải? Đăng chương mới hoài cũng khổ lắm nha!


Tiểu thư và nhị tiểu thư, công và phản công vẫn liên tục duy trì.


Nỗ lực a! Nỗ lực a!


Sau đó nữa, lại một năm kia, tỷ muội hai người cùng quay về Nhậm gia, Nhậm Thanh Nghiên đã vô cùng nhàn nhã ngồi trong sân ngoắc tay về phía hai người.


A~~~~ tết năm nay lại nên làm sao cho tốt đây? Mẫu thân đại nhân tay cầm sách nhìn hai người con gái, không đáng tin cậy nghĩ. . .


Lúc nào cũng phải làm vài chuyện thú vị đúng không?








☆*:.。. Chính văn hoàn .。.:*☆ 








===
Lời cuối truyện của tác giả thèm đòn quá cho nên không làm.
Editor cũng định nói câu thèm đòn không kém, nhưng mà thôi, 6 cái phiên ngoại thôi mà! 60 chương có thể thì 6 phiên ngoại thôi mà!!!
Nói chung là cám ơn đã theo dõi, gặp lại sau.

Bình Luận (0)
Comment