Ứ Làm Bé Nhõng Nhẽo

Chương 10

Hai ngày sau, Cố Nhiễm nhận được váy JK, háo hức thay ngay, để cho hợp còn uốn tóc mái, buộc đuôi ngựa bằng chun buộc tóc hình dâu tây.

Cô đã từ nhà nghỉ chuyển đến một căn nhà hai phòng khá ổn, tạo hình xong thì lập tức đứng ra chụp ảnh với gương to.

Cô che mặt bằng điện thoại, dùng ảnh này để lấy 5 tệ hoàn tiền của chủ cửa hàng. Cố Nhiễm nghiêm túc viết một cái đánh giá nặc danh: “Vải khá là xịn, form váy cũng xinh, phối màu rất đẹp. Ngoài việc eo váy hơi rộng phía sau lưng, phải kẹp lại thì tất cả đều ok, rất đáng tiền. Mọi người thích thì cứ yên tâm mua nha.”

Cố Nhiễm gửi đánh giá xong, gửi ảnh cho chủ cửa hàng để lấy tiền hoàn.

Chắc cửa hàng đang bận nên không trả lời ngay, lúc Cố Nhiễm đang suy nghĩ nội dung live stream tối nay thì chủ cửa hàng nhắn tin cho cô.

【Đối phương gửi cho bạn một bao lì xì.】

Cố Nhiễm nhìn thấy thông báo tin nhắn thì vui vẻ, hớn hở mở bao lì xì, trên đó viết số tiền: 200 tệ.

Thân là một cô bé mua hàng không bao giờ lợi dụng người khác, cũng không cò kè mặc cả, Cố Nhiễm nuốt nước miếng một cái, nhắn lại:【Shop ơi, hình như lì xì shop gửi nhầm rồi đó.】

【Trên thẻ ghi là hoàn 5 tệ mà.】

Cửa hàng trả lời lại ngay:【Cảm ơn bạn đã đánh giá tốt cho tiệm nhà mình, lì xì này là chủ tiệm mình muốn tặng cho bạn đó ạ.】

Sau đó gửi cho cô một cái ảnh.

Cố Nhiễm nhìn ảnh cô vừa đánh giá trong thời gian ngắn đã được like lên top, ở dưới có rất nhiều bình luận:

【Uầy đờ mờ, chị này do chủ tiệm mời quảng cáo hay gì?】

【Lần đầu tiên thấy người mua mặc còn đẹp hơn người mẫu của cửa hàng, đậu mọe】

【Eo váy hơi rộng phải kẹp lại??? Mị nhìn không nhầm thì bồ mua size xs nhỏ nhất, mà bồ nói mặc lên rộng eo?】

【Chị gái này Versailles ghê ấy】

(Versailles: Trùm khoe mẽ, khoe khéo)

【Ôi cái eo, gato.jpg】

【Tui chốt đơn liền, về mặc cho người iu ngắm】

【???】

【Mặc cho ai ngắm cơ?】

Cố Nhiễm nhìn mấy bình luận lòe loẹt dưới đánh giá của cô, cuối cùng cũng hiểu vì sao chủ tiệm lại cho mình lì xì 200 tệ.

Như này mà cũng được ấy hả?

Nhưng mà cô thật sự không nói quá, eo váy hơi rộng, cô phải dùng hai cái kẹp kẹp lại phía sau mới không tuột.

Cố Nhiễm nhận tiền hoàn 200 tệ của chủ tiệm, bắt đầu học điệu nhảy trên video.

Điệu nhảy này dạo gần đây rất hot ở nước ngoài nhưng trong nước chưa có ai nhảy. Cố Nhiễm không muốn bắt chước những streamer hot khác, cũng không thích qua loa lấy lệ như họ, nên mới quyết định học vài thứ mới mẻ.

Điệu nhảy này bắt nguồn từ một bài hát nổi tiếng của nhóm nhạc nữ nước ngoài, động tác đơn giản, dễ học, khi thực hiện cần thay đổi biểu cảm theo âm nhạc. Phối hợp với lời bài hát “Đã quá, rốt cuộc là anh có thích em không thế”, “Lần này chắc chắn anh sẽ phải thừa nhận thôi”, “Anh nhất định sẽ bị em mê hoặc”, dùng cử chỉ để làm nũng, vừa dễ thương vừa thu hút.

Động tác cuối cùng của điệu nhảy là nháy mắt, wink một cái với ống kính, sau đó dùng tay làm thành hình cây súng, đây được coi là linh hồn của cả điệu nhảy, được gọi là “Cú ngắm trí mạng”.

Cố Nhiễm nhìn màn ending “Cú ngắm trí mạng” của mình, gật đầu hài lòng.

……

Đêm đó, trong khu làng đô thị, bên ngoài nhà nghỉ 100 tệ một đêm.

Nhiều người đi qua không khỏi ngoái đầu lại nhìn, bởi hôm nay có vài chiếc siêu xe không hợp cảnh đỗ ở đây, dẫn đầu là chiếc Maybach, theo sau là Mercedes-Benz.

Ông chủ nhà nghỉ run lẩy bẩy lấy chìa khóa mở cửa, nhìn người đàn ông trẻ tuổi mà khí chất phi phàm trước mặt và mấy trợ lý, vệ sĩ vest đen phía sau, trong lòng thầm gào thét mình mở nhà nghỉ thôi, có tạo nghiệp gì không cơ chứ.

“Đây, phòng này đấy.” Ông chủ đẩy cánh cửa phòng kẽo kẹt ra.

Quý Thời Dục đi vào, chưa gì đã ngửi thấy mùi ẩm mốc đã bám nhiều năm.

Ông chủ lăn tăn không biết có nên vào theo không thì có người duỗi tay ngăn trước người ông, ý bảo ông chờ ở ngoài là được.

Từ Huy để chủ nhà nghỉ chờ ở ngoài rồi cũng đi vào.

Cậu quan sát toàn bộ căn phòng, lại nhìn Quý Thời Dục.

Không gì miêu tả sắc nét hơn căn phòng chật hẹp, lạnh lẽo, đổ nát đã lâu chưa được tu sửa này bằng vẻ mặt âm trầm của anh bấy giờ.

Nhìn theo tầm mắt của Quý Thời Dục còn thấy một con gián đang bò trên góc tường.

Anh hít một hơi, giọng điệu còn khiến người ta phát rung hơn cả không khí trong gian phòng: “Cô ấy ở cái chỗ như thế này?”

Từ Huy cũng thấy con gián đang bò kia, rối rắm trong lòng, cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”

Điều tra tin tức thì Cố Nhiễm vẫn ở đây, ông chủ cũng nói mấy hôm trước có một cô gái rất xinh đẹp đến thuê phòng, ông còn giảm cho 20% với tặng một bình xịt côn trùng.

Quý Thời Dục nhớ tới mấy cái thẻ bị khóa, chưa từng cảm thấy muốn chửi bậy như bây giờ.

Cố Nhiễm ở bên cạnh anh lâu như vậy mà không học được cách chuyển tiền từ tài khoản của anh sang của cô, làm nũng đòi anh mở tài khoản thanh toán thân mật nhưng chưa bao giờ làm nũng đòi tài sản đứng tên cô.

Cô mua váy đồng phục anh thích, nhưng lại mãi không thấy xuất hiện.

Quý Thời Dục lại nhớ đến hình ảnh Cố Nhiễm khóc lóc chạy đi hôm ấy.

Anh nhắm mắt, nhíu mày, cuối cùng cũng phải thừa nhận mình hơi hối hận.

Hối hận vì những câu nói tàn nhẫn mình đã nói với cô, hối hận lúc cô chạy đi anh đã không giơ tay níu lại, hối hận vì đã khóa thẻ của cô.

Thế nên cô sợ, mua quần áo để lấy lòng anh, rồi lại không dám bước một bước nữa để xuất hiện trước mặt anh.

Trán Từ Huy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Có thể leo lên đến vị trí trợ lý trưởng như ngày hôm nay, cậu tự nhận mình rất khôn khéo, nhưng trừ việc khóa thẻ ra, thì cậu cảm thấy mình còn phạm phải một sai lầm cấp thấp nữa. Nếu cậu chịu khó tốn nơ ron thần kinh nghiền ngẫm, suy tư một chút về thái độ của Quý Thời Dục đối với chim hoàng yến kia trong mấy năm nay, thì có khi cậu sẽ tự bỏ tiền ra, phục vụ cho chim hoàng yến ăn no ngủ kĩ trong thời gian hai người giận dỗi.

May mà hình như Quý Thời Dục không trách cậu, anh mở mắt ra, hỏi: “Bây giờ đang ở đâu, tìm được chưa?”

Từ Huy cắn chặt răng: “Chưa ạ, nhưng sẽ nhanh thôi ạ.”

Quý Thời Dục: “Tốt nhất là nhanh lên.”

Từ Huy: “Vâng.”

……

Maybach cuối cùng cũng rời khỏi chốn thôn xóm đầy bụi đất.

Quý Thời Dục ngồi ở ghế sau, trong đầu vẫn là hình ảnh căn phòng nơi nhà nghỉ dường như chật chội đến mức không có chỗ đặt chân, không nói nên lời, lồng ngực như bị đè nén.

Anh muốn làm gì đó, vì thế lấy điện thoại, lại mở hình ảnh bộ đồng phục JK ra.

Có một bài đánh giá hot mới được cập nhật trong mục đánh giá của khách hàng.

Người gửi đánh giá giấu tên, viết bình luận rất dài, kèm theo một tấm ảnh.

Quý Thời Dục trượt tay, ấn nhầm mở tấm ảnh ấy ra.

Người trong ảnh chụp với gương, dùng điện thoại che mặt.

Tầm mắt anh bỗng dừng lại trên tấm ảnh ấy, dù không thấy mặt nhưng cánh tay, eo, và cả chân đều cho anh cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến mức anh chỉ liếc mắt nhìn qua cũng cảm thấy đây là Cố Nhiễm, xem lại vẫn thấy giống Cố Nhiễm.

Quý Thời Dục chớp chớp mắt, nghĩ mình điên rồi hay sao. Anh tắt hình ảnh đi, thấy người dùng giấu tên này lại vừa đăng thêm một đánh giá nữa.

“Fans mình ai cũng bảo đẹp hết ấy, các chị em cứ yên tâm mà mua, mặc vào sẽ thành bé con xinh nhất quả đất luôn!”

Quý Thời Dục nhíu mày, cảm thấy mình sắp điên rồi, ai mà cũng liên tưởng đến Cố Nhiễm, thoát khỏi app mua sắm.

……

Chung cư mới thuê, Cố Nhiễm vừa mới kết thúc live stream.

Hôm nay cô live stream, số người xem lại tăng lên một mức cao mới, lúc nhảy thì sóng comment cũng bùng nổ, thể nên lại vui sướng đi viết thêm một cái đánh giá nữa.

Cô cảm thấy mình bây giờ rất ổn, vui vẻ làm streamer nhỏ, cầm mấy chục nghìn lương cứng, còn có fans chân thành tặng cho cô những món quà nhỏ, thực hiện mục tiêu không có Quý Thời Dục không chết đói, tự lực cánh sinh, một mình cũng tự chăm sóc được mình một cách đúng nghĩa.

Hơn nữa cô chỉ live stream ở Cat Paw, Quý Thời Dục với mấy chị em cây khế không xem live stream nên cũng sẽ không biết bây giờ cô đang làm gì để làm phiền.

Cố Nhiễm càng nghĩ càng vui, lúc đi tắm còn nhìn mình trong gương, làm lại ending “Cú ngắm trí mạng” một lần.

Piu!

Cố Nhiễm nhìn mình trong gương bật cưới, yên tâm ngủ một giấc thật ngon.

Mà lúc này, live stream náo nhiệt tưng bừng trên của “Cat Paw đệ nhất mỹ nữ” kết thúc, một video ngắn được chuyển tiếp sôi nổi đến các ứng dụng khác, tiêu đề cũng không khác nhau là mấy:

“Nữ streamer dạo trước bị cả Cat Paw anti, đậu má biết rù quến người ta thật chứ.”
Bình Luận (0)
Comment