U Linh Boss

Chương 23

(Thượng)

Bơi lội là môn thể thao người người yêu thích

* Du vịnh: Bơi lội

Thần đặt ra quy định, có người sau khi chết phải xuống địa ngục, cho nên từ nhân giới xuống địa ngục có một đường thông hành.

Nhưng thần cũng quy định, công dân của địa ngục không thể tùy tiện đến nhân giới. Cho nên con đường kia chỉ là đường một chiều.

Baal muốn đưa Vương Tiểu Minh về nhân giới có hai lựa chọn.

Một – con thuyền Noah.

Hai – con thuyền Noah —— đến Huyết tộc giới.

Chức năng của con thuyền Noah khỏi phải giải thích nhiều làm gì, hằng năm nó chỉ có thể ghé đến nhân giới một lần, hơn nữa thời gian cũng có hạn. Trên thực tế thì, đây cũng không phải là con đường duy nhất trở về nhân giới.

Vì Cain ban đầu là nhân loại, cho dù bị biến thành Huyết tộc, hắn vẫn còn rất nhiều người thân là nhân loại. Để tiện cho hắn và người thân qua lại, và cũng để tất cả tình cảm của hắn dành cho nhân loại không bị thoái hóa sạch không còn một mảnh, thần đặc biệt chế tạo một đường hầm không gian làm con đường nối liền nhân giới và Huyết tộc giới.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao ở nhân giới thường xuất hiện những truyền thuyết về quỷ hút máu.

Bởi vì Huyết tộc thực sự có thể tự do qua lại hai giới vậy nên không ít huyết tộc đã chọn định cư ở nhân giới.

Baal lựa chọn con đường thứ hai.

Vương Tiểu Minh nhìn Baal cứ thế nghênh ngang bước ra khỏi hộp đêm, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta không cần từ biệt Mammon tiên sinh sao?” Cậu vẫn còn nhớ rõ sắc mặt trắng bệch trước khi rời đi của Mammon.

“Trừ phi hắn bị bệnh nan y, như vậy ta sẽ rất vui vẻ nói lời từ biệt với hắn.”

Vương Tiểu Minh giật mình nói: “Đọa thiên sứ cũng sẽ mắc bệnh nan y ư?” Cậu còn tưởng rằng đọa thiên sứ trường sinh bất lão, không bệnh tật gì chứ.

“Không.” Baal không vui bĩu môi, “Cho nên ta không bao giờ từ biệt hắn.”

“Đáp án của ngươi làm ta đau lòng quá.” Mammon bay từ trong hộp đêm ra, thản nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, “Ta còn đặc biệt tới tiễn các ngươi.”

Baal cười lạnh nói: “Tiện thể hối thúc công nợ hả?”

“Mặc dù quá khứ trước đây của ngươi vô cùng ‘huy hoàng’, nhưng mọi giấy tờ có liên quan vẫn chưa bị hủy bỏ, cho nên ngươi ở trong hồ sơ của ta, độ tín nhiệm thuộc hạng A+, ta thực yên tâm.”

Baal liếc hắn, “Mục đích?” Tóm lại, mấy chuyện tiễn bạn lừa bịp tên này dù mặt dày nói ra nhưng hắn chẳng có hứng nghe chút nào.

“Ta chỉ tới xác nhận thời điểm tiến hành giao dịch với Titan tộc mà thôi.” Mammon mỉm cười nói, “Chuẩn bị hàng hóa cũng cần nhiều thời gian lắm a.”

Baal cười nhạo, “Này còn không phải đòi nợ sao?”

“Ta thích gọi nó là thông báo hơn. Thực ra ta có ý tốt muốn gợi ý chút xíu cho ngươi. Nếu đi từ con thuyền Noah về nhân giới còn phải chờ nửa năm, thời gian đó đủ để các ngươi đến Titan tộc ngắm cảnh du lịch, tiện cho…” Mammon cười gian nói, “Tuần trăng mật.”

Baal tạt nước lạnh, “Ta đã quyết định đi theo đường Huyết tộc giới rồi.”

“Đêm hội máu tươi ba trăm năm mới có một lần sắp bắt đầu ở Huyết tộc giới. Ta cho rằng, bây giờ không phải là thời điểm tốt để mượn đường đâu.”

Vương Tiểu Minh tò mò hỏi: “Đêm hội máu tươi là cái gì?”

“Các gia tộc lớn sẽ chọn ra bốn gia tộc có tiềm lực nhất của Huyết tộc tham gia thử thách, người chiến thắng sẽ được đưa đến Ngưng Vọng cung ở núi Huyết Dạ và được bậc tam đại cùng gia phả tặng cho huyết lễ.” Mammon nói, “Đây là cách mà Huyết tộc đổi cấp.”

Vương Tiểu Minh giật mình nói: “Giống như đánh quái thăng cấp quá ha?”

Mammon cười khẽ, quay lại nói với Baal: “Đây là lời đề nghị chân thành từ tận đáy lòng của ta đó.”

Baal nói: “Những lời ngươi nói trước đó mới là thật.”

“Thỉnh thoảng ta cũng hay dùng biện pháp nói quá.” Tay phải Mammon chậm rãi vút vạt áo, “Tin ta đi. Là đối tượng hợp tác làm ăn, ta tạm thời sẽ không làm những chuyện bất lợi với ngươi đâu. Cho dù, ngươi đã mời ta một ly rượu gián.” Khi hắn nhắc đến chuyện này, ngữ khí ôn hòa, thái độ chân thành, nhìn không ra nửa phần bất mãn —— điểm duy nhất khác biệt chính là ngón tay hắn miết chặt vạt áo.

Baal phun ra từng chữ rõ ràng, “Không cần.”

Mammon cũng không mấy ngạc nhiên về đáp án của hắn. Hắn ta vươn tay ra, “Nếu đã vậy, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Baal ngạo mạn liếc mắt nhìn hắn, ôm lấy Vương Tiểu Minh bay thẳng vào màn đêm đen như mực.

Vương Tiểu Minh cúi đầu nhìn thân ảnh Mammon nhỏ dần đến khi hoàn toàn biến mất, lại nhìn thành phố xa hoa rực rỡ với ngàn ngọn đuốc dần trở thành một mảng sáng chớp nháy, cẩn trọng ngẩng đầu nói: “Ta cảm thấy anh ta muốn tốt cho chúng ta.”

Baal bay chậm lại, “Hừ. Hắn chỉ muốn ta nhanh chóng hoàn thành giao ước.”

“Vậy anh ta đã gạt ngươi sao?” Vương Tiểu Minh giật mình thốt lên. Không hổ đại ma vương của địa ngục a, ngay cả nói dối cũng làm như thật vậy.

Baal nói: “Hắn nói thật.”

“Vậy tại sao…”

“Bởi vì, cho dù ta có tin cũng không muốn nói hắn biết.” Tưởng tượng ra nụ cười tràn ngập đắc ý của Mammon hắn chỉ muốn đánh bẹp hắn ta. Địa ngục nhiều ma vương như vậy, ngoài Lucifer ra, kẻ hắn nhìn ngứa mắt thứ nhì chính là Mammon. Tất cả là tại nụ cười của hắn ta, cứ làm cho hắn thấy ngứa ngáy, nhồn nhột như thể bị người ta soi mói từ trên xuống dưới để định giá.

Vương Tiểu Minh chớp mắt,” Những lời này hình như chỉ có học sinh tiểu học mới nói thôi.”

“Vương Tiểu Minh.” Giọng Baal lạnh lẽo gọi tên cậu vang lên ngay bên tai.

Vương Tiểu Minh lúc này mới để ý là, khoảng cách lúc này giữa hai người không quá ba phân. Nếu không phải do gió tạt quá mạnh, cậu dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Baal vương vất trên mặt.

“Hả?” Không hiểu sao lại có chút khẩn trương.

“Ta bất kể lúc nào cũng có thể thả tay ra đó.” Baal hạ giọng cảnh cáo.

“Nhưng mà lúc nãy ngươi vô cùng vất vả mới cứu được ta.”



Baal câm lặng.

Khoảng ba phút sau, Vương Tiểu Minh nghĩ, không lẽ một đường cậu và hắn cứ im lặng mãi thế này, cậu đột nhiên lên tiếng. Tuy rằng những lời này lọt vào tai Vương Tiểu Minh có chút miệng cọp gan thỏ.

“Ta thật sự, thật sự sẽ thả tay.”

Vương Tiểu Minh lo lắng, cảm thấy nên nghe lời hắn một chút, vì thế gật đầu nói: “Ta tin ngươi mà.”

“…”

Tốc độ bay đột nhiên nhanh hơn. Cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cậu càng xiết chặt. Nhưng điều khiến cho Vương Tiểu Minh cảm thấy nghi hoặc chính là, cậu nhận ra Baal hình như vẫn còn tức giận.

Con thuyền Noah dạo gần đây làm ăn không được tốt. Chấn động của cửu giới thành ra ảnh hưởng đến việc làm ăn qua lại giữa các giới, đương nhiên những trạm dừng chân cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Bất quá sau khi Isfel đưa Thạch Phi Hiệp đến thăm kho vàng của riêng hắn xong, Thạch Phi Hiệp bắt đầu thấy việc làm ăn có ra sao cũng không cần phiền não nữa. Theo cách y nói thì, chuyện làm ăn của con thuyền Noah căn bản là ‘nghề tay trái’ thôi, có hứng thì làm, không hứng thì thông báo ông chủ có tin vui, đóng cửa  một năm.

Reyton ngạc nhiên hỏi, ông chủ có tin vui là vui đến cỡ nào.

Thạch Phi Hiệp trả lời là vui mừng khôn siết không ngừng vui mừng khôn siết.

Đơn giản mà nói, nếu hôm nay y vô cùng cao hứng, như vậy sẽ không mở cửa. Nếu hôm nay y vô cùng mất hứng, đương nhiên, cũng sẽ không mở cửa. Cho nên tổng kết lại là, chỉ khi tâm tình y bình thản, chỉ khi y không mừng không giận, con thuyền Noah lúc ấy mới được dùng để tiếp khách.

Reyton lại hỏi, chừng nào thì ngươi tâm tình bình thản, không mừng không giận?

“Bao giờ được tắm nắng.” Lúc trả lời đôi mắt của Thạch Phi Hiệp hướng ra phía bầu trời tối om, vẻ mặt khá là hoài niệm.

“…” Reyton không biết có nên lo trước mà chạy đi bu bám Ải nhân vương không, có gì ngài ấy sẽ tìm cho hắn một công việc cố định ở Ải nhân giới, nhìn tới nhìn lui, hình như con thuyền Noah sắp đóng cửa đến nơi rồi.

Bởi vậy khi Baal và Vương Tiểu Minh đến con thuyền Noah, phản ứng đầu tiên của Reyton là —— đóng cửa.

Khoảng khắc gần tiến vào con thuyền Noah, Vương Tiểu Minh cảm thấy một lực cản rất mạnh, giống như có thứ gì đó đẩy cậu ngược về phía sau.

Baal nháy mắt dựng lên một kết giới bảo vệ.

Áp lực trên người Vương Tiểu Minh thả lỏng, cậu thở hắt ra, “Nơi này chính là con thuyền Noah ư?”

Baal hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nhìn thấy con thuyền Noah có hình dạng như thế nào?”

“Một tòa nhà cao thiệt cao trên một con thuyền vuông vức.” Vương Tiểu Minh trả lời xong, nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không thấy sao?”

“Con thuyền Noah không có hình dạng nhất định. Mỗi người tưởng tượng không giống nhau dẫn tới hình dáng mô tả con thuyền sẽ không giống nhau.” Người trả lời chính là Reyton. Mới nãy hắn ta phải xuất ra công phu chớp mắt, rõ ràng đã nhìn thấy người tới là ai, nhân lúc bọn họ dựng kết giới và đáp xuống, nhanh chóng moi ra một bó hồng từ trong con thuyền Noah để tiếp đón.

“Baal đại nhân vĩ đại, ngài giá lâm là vinh hạnh tột bậc cho con thuyền Noah.” Hắn ta dâng bó hoa đỏ thắm lên.

Ánh mắt Baal nheo lại, bó hoa hồng nháy mắt trở thành cơn mưa hoa.

“…” Reyton nghĩ, chắc đây là nghi tức tiếp nhận ha?

Vương Tiểu Minh tò mò nhìn Reyton. Lần trước bởi vì có quá nhiều người, Thạch Phi Hiệp lại rất dễ coi, làm cậu không chú ý đến người lùn nhìn mặt thì rất trải đời nhưng thân thể lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy.

Reyton nhìn tay cậu chậm rãi hướng về má phải của hắn, lại nhìn thấy mặt Baal càng lúc càng đen, lập tức lùi về phía sau hai bước, cúi đầu nói: “Hai vị xin mời qua bên này.”

Vương Tiểu Minh lúc này mới phát hiện ra hành vi của mình, xấu hổ cười nói: “Thực xin lỗi. Tôi chỉ cảm thấy cậu thật sự rất đáng yêu, cho nên nhịn không được…”



Kỳ thật ngươi không cần giải thích đâu.

Reyton cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn muốn giết người của Baal đang ập lên đầu hắn, trong lòng lệ rơi thành sông.

Baal đột nhiên hỏi: “Isfel đâu?”

Reyton nhìn đồng hồ, “Lúc này, ngài ấy thường đang bơi lội.”

Baal nói: “Chẳng phải hắn ta đã không còn lạnh lùng nữa sao?” Bơi lội là nhiệm vụ của thần giao cho vì muốn hắn cảm nhận sự dịu dàng.

Reyton có thâm ý khác nói: “Thì bởi không còn lạnh lùng nữa, cho nên gần đây thời gian bơi lội mới ngày càng nhiều đó.” (Bạn Rey lại bị truyền nhiễm thói bát quái của bạn Hiệp rồi :”>)

Vương Tiểu Minh phụ họa: “Kỳ thật bơi lội là môn thể thao được rất nhiều người yêu thích á.”

Baal tựa hồ đã lĩnh ngộ được ý nghĩa chính xác của bơi lội, cười xấu xa nói với Vương Tiểu Minh: “Ngươi cũng rất thích bơi lội hả?”

“Không thích.” Vương Tiểu Minh trả lời vô cùng kiên quyết.

Baal câm nín. Vừa rồi ai mới bảo bơi lội là môn thể thao nhiều người yêu thích chứ?

Vương Tiểu Minh cười gượng nói: “Thì ta chỉ là muốn tham gia chủ đề với các ngươi thôi.”

Baal lại hỏi: “Bình thường hắn bơi trong bao lâu?”

Reyton nói: “Căn cứ vào sức ăn trưa nay của Thạch Phi Hiệp, hẳn là phải sau một lúc nữa.”

Vương Tiểu Minh hoang mang hỏi: “Vì sao thời gian bơi lội của Isfel lại liên quan tới sức ăn của Thạch Phi Hiệp?”

Baal, Reyton: “…”

“Bởi vì họ đang thi bơi chứ sao.” Gin đột nhiên đứng trên lầu hai lên tiếng. Mái tóc vàng hoa hòe hoa sói lấp lánh dưới ánh đèn, trông vô cùng đẹp mắt.

Vương Tiểu Minh tốt bụng nhắc nhở: “Khóa quần của anh chưa kéo hết kìa, áo sơmi còn lòi ra nữa.”



Gin xoay người, nhanh chóng chỉnh tề quần áo, kéo khóa thật kĩ, coi như ổn thỏa cả rồi mới quay lại, “Thật xin lỗi, vừa mới bơi lội xong cho nên…” Hắn nhướn mày ý bảo nửa câu sau không nói cũng hiểu.

Vương Tiểu Minh khen nức nở: “Không hổ là con thuyền Noah, có nhiều bể bơi như vậy.”

Reyton lầm bầm: “Con thuyền Noah chỉ có một bể bơi thôi.”



Sắc mặt của Vương Tiểu Minh từ hoang mang đến kinh ngạc rồi thì hoàn toàn giật mình.

Reyton có chút cảm khái. Rốt cục đã hiểu rồi.

“Nếu vậy cái bể bơi đó cũng rộng quá ha, nhiều người cùng bơi luôn!” Vương Tiểu Minh lại khen lấy khen để.

Baal, Gin, Reyton: “…”



(trung)



Bơi lội là môn thể thao người người yêu thích

Nếu cả quản lý tiền sảnh và tổng giám đốc đều đang bận rộn khảo sát bể bơi, như vậy việc sắp xếp phòng cho khách đành phải phiền đến quản lý công trình vậy.

Gin lại xoay người tiếp tục bước về phía nhà hàng trên tầng hai.

Reyton thấy biểu tình của Vương Tiểu Minh tỏ vẻ tò mò, giải thích: “Hắn đi xuống nhà hàng tìm cái gì đó bỏ bụng.”

“Nhưng mà bây giờ đã tới bữa ăn đâu.” Vương Tiểu Minh cúi xuống nhìn đồng hồ. Bởi vì thi thể được giữ gìn đầy đủ cho nên ngay cả tiền lẻ trong túi quần cậu cũng chưa mất lấy một xu.

Reyton dùng một câu mờ mịt ám chỉ: “Bây giờ mới là nghỉ ngơi giữa hiệp thôi, tranh thủ bổ sung thể lực, chuẩn bị cho hiệp đấu tiếp theo.”

“Không ngờ môn thể thao này lại được mọi người ở con thuyền Noah yêu thích đến vậy nha.” Vương Tiểu Minh khâm phục, “Quả thực thích đến mất ăn mất ngủ.”

Reyton đột nhiên quay lại, thật cẩn thận liếc nhìn Baal một cái. Mặc dù bây giờ hắn đã thay đổi hình dạng, trước mắt không phải là khuôn mặt già nua của Manes, bất quá ánh mắt ngạo mạn đến không thể ngạo mạn hơn kia chẳng thay đổi chút nào, làm hắn ta mỗi lần đối diện không khỏi nhớ tới trận đại chiến kinh tâm động phách lúc trước ở Nguyên Thù giới.

“Nhìn cái gì?” Baal khó chịu hỏi.

Reyton hết hồn giật nảy mình, sau đó sợ hãi quay đầu đi.

Vương Tiểu Minh vừa lo lắng lại vừa buồn cười, “Cậu không sao chứ?”

“Không sao không sao.” Reyton đau thương mà nghĩ: Trong lúc bơi lội, Isfel nhất định chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện cứu hắn. Cái tên vô tình vô nghĩa Gin vớ được Hughes rồi lại càng chẳng trông mong gì được. Nhìn quanh nhìn quất, trước mắt tạm thời chỉ có thể dựa vào Vương Tiểu Minh thôi.

Vương Tiểu Minh thấy Reyton mắt tròn xoe nhìn cậu, mấy cọng tóc trước trán rũ rũ xuống mắt, mỗi khi chớp mắt, tóc sẽ lay lay, đáng yêu vô cùng.

Cậu nhịn không được vươn tay.

Reyton vèo một cái nhảy ra xa, cúi đầu, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Mời qua bên này.” Dẹp đi. Chẳng ai đáng để nương tựa cả, tự thân vận động vẫn tốt hơn!

… Bộ dạng đáng yêu cũng không phải lỗi của hắn!

Vương Tiểu Minh tiếc hùi hụi thu tay về, im lặng đi theo sau hắn ta.

Baal đi sau cậu đột nhiên nâng tay lên sờ mặt mình.

Mặt người lùn so với mặt hắn thật sự sờ đã hơn sao?

Hắn nhíu mày. Nghĩ lại mới nhớ, vô luận là trước khi hắn khôi phục thân thể hay là sau khi hồi phục thân thể rồi, Vương Tiểu Minh đều không có khao khát muốn sờ mặt hắn như thế a.



Reyton đi đằng trước bỗng dưng cảm thấy có ánh mắt ai đó chăm chăm phía sau càng lúc càng nóng rực.

Vì để đảm bảo an toàn tính mạng cho bản thân, Reyton cố ý sắp xếp phòng của hai người cách xa tầng hắn ở, có điều, hơi gần với tầng của Antonio và Victor. Bất quá hắn nghĩ với thể lực của Antonio và Victor, chắc không sao đâu ha.

“Mời vào.” Reyton mở cửa ra, còn giúp bọn họ bật đèn, sau đó đứng trước bồn tắm thật ân cần hỏi thăm, “Cần điều chỉnh nước nóng trước không?”

Vương Tiểu Minh cảm thấy ngượng ngùng, “Không cần, cám ơn. Tôi sẽ tự làm sau.”

“Vậy thì…” Reyton nhìn cậu, lại nhìn sang Baal, rồi quay về nhìn cậu thấp giọng hỏi, “Các ngài có cần thêm một gian phòng nữa không?”

Đột nhiên thân thể Vương Tiểu Minh cứng đờ. Cậu bây giờ mới ý thức được, hai người họ đều đã trở lại tình trạng bình thường cả rồi, nói cách khác, mọi trở ngại giữa hai người đều không còn vấn đề nữa.

Tự dưng nghe thấy một câu như vậy làm hai tay cậu co quắp vướng víu không biết để đâu, hai chân không ngừng cọ cọ, ánh mắt lại vụng trộm liếc sang phía Baal.

Baal hờ hững ném ra một câu, “Không cần.”

Reyton phóng cho hắn ánh mắt đã hiểu, rất thức thời bước ra ngoài hành lang, lại còn giúp họ đóng cửa.

Phòng nhất thời chỉ còn lại hai người.

Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu, “Ngươi, có muốn tắm rửa một chút không?”

Baal đột nhiên cúi đầu, tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta lại càng muốn bơi lội hơn.”

“Bơi lội?” Vương Tiểu Minh ngơ ngác quay lại nhìn hắn. Vì sao mọi người đến con thuyền Noah rồi đều nghĩ đến bơi lội a?

Baal nói: “Ngươi muốn ‘bơi’ trên giường? Hay là ‘bơi’ trong bồn tắm đây?”

Trong đầu Vương Tiểu Minh nổ oành một tiếng, ngơ ngác trong đôi mắt nhất thời hóa thành kinh ngạc và ngượng ngùng, “Ngươi nói bọn họ bơi lội ý là..”

Baal một tay cởi trang phục của mình, áo sơmi trắng ôm sát cơ thể hắn, hiện lên một đường cong rắn rỏi, “Ta nghĩ lần này chắc sẽ không ngoài ý muốn nữa đâu ha.”

Vương Tiểu Minh khẩn trương tiết ra rất nhiều nướt bọt, yết hầu nuốt ừng ực, đơ nửa ngày mới vọt vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa lại.

Baal nhíu mày, đang định đạp cửa, chợt nghe giọng cậu lí nhí vang lên: “Ta tắm cái đã!”



Tắm rửa trước khi bơi… Ừm, là thói quen tốt.

Baal một cước đá văng tây trang trên mặt đất đi, bước về phía phòng ngủ.

Vương Tiểu Minh mở vòi nước ra còn mình thì ngồi ngẩn ngơ bên thành bồn tắm.

Từ nhỏ đến lớn, cậu không ít lần mộng xuân, cũng đại khái biết được chuyện gì sắp xảy ra, cái lần hiến thân hồi trước phải hạ quyết tâm rất nhiều. Nhưng dù vậy, giờ phút này, cậu vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, hơn nữa không vì kinh nghiệm từng trải khi trước mà giảm đi sợ hãi.

Cậu ôm mặt, trong đầu không khỏi hiện lên đường cong cơ thể của Baal lúc hắn cởi tây trang.

Khi Baal còn ở trạng thái linh thể, cậu từng ôm hắn sờ qua hắn, nhưng những cảm giác nhận được chỉ là chất liệu của tây trang, nghĩ đến lần này trực tiếp được chạm vào thân thể của Baal, máu nóng vội vã xộc thẳng lên đầu náo loạn. (Em nó cũng YY gớm @@!)

“Nước tràn rồi kia.” Một thanh âm vang lên sau lưng cậu nhắc nhở.

Vương Tiểu Minh giật mình, vội vàng tắt nước đi, chuẩn bị cởi quần áo để tắm, nhưng tay vừa mới chạm đến cúc áo, cậu liền nhận ra có gì đó không thích hợp, mau chóng quay lại.

Baal ung dung đứng đó nhìn cậu.

“Ngươi, sao ngươi lại ở trong này?” Cậu lắp bắp hỏi.

“Thích thì vào thôi.”

“Nhưng ta đang tắm mà.” Vương Tiểu Minh hai tay che trước ngực, tim đập như sấm.

“Ta biết.” Baal ôm ngực.

Vương Tiểu Minh không biết nói gì nữa.

“Cùng tắm có vẻ tiết kiệm thời gian hơn.” Baal vươn tay ra, chậm rãi búng cái tách.

Vương Tiểu Minh thấy trên người chợt lạnh, quần áo rồi quần nhỏ hết thảy đều đang nằm trong tay Baal, bản thân nhanh chóng trần như nhộng.

“A!” Cậu muốn với lấy khăn tắm che đi phần dưới, nhưng Baal nhanh tay hơn, từ lúc tiếng hét chói tai của cậu bật ra đã vươn tay ép cậu vào trong ngực, cười tà nói, “Ta cho ngươi thời gian thích ứng.”

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, ánh mắt bị một màn sương mong manh bao trùm.

“Một giây đồng hồ, tích tắc… hết giờ!” Baal ném hết quần áo trong tay đi, trực tiếp quăng cậu vào bồn tắm.

Bồn tắm ở con thuyền Noah rất lớn, có thể nói là nơi đào tạo gian tình tốt nhất nha.

Cho dù hai người nằm song song cũng không sợ chật.

Vương Tiểu Minh rơi cái bõm xuống, chân và mông vừa mới đáp xuống bồn tắm, liền nhận ra Baal cũng đã toàn thân xích lõa bước vào. Vật tượng trưng nam tính kia cũng như cá tính của hắn, tục tằng và ngạo mạn.

Baal cười xấu xa dần tiến lại thân thể càng lúc càng giật lùi về sau của cậu, “Ta nhớ rất rõ, một hôm nào đó, có một ai đó rất là chủ động dâng hiến tình yêu a.”

Vương Tiểu Minh chôn một nửa mặt xuống nước đột nhiên ngẩng dậy, dùng thanh âm cực nhỏ kháng nghị: “Nhưng mà lúc đó có làm được gì đâu.”

“…” Ánh mắt Baal trầm xuống, nụ cười đột nhiên lạnh lẽo, “Được lắm. Ta sẽ coi những lời này là ngươi đang khiêu khích ta.”

Vương Tiểu Minh bị cơn lạnh ùa đến tê cứng, khẩn trương nói: “Ta không phải ý này.”

“Không sao. Dưới tình huống như vậy, vô luận ngươi muốn nói gì đều chỉ có một ý nghĩa.” Baal chậm rãi kéo tay cậu, nhẹ nhàng ấn lên môi, “Chính là mời.”



Vương Tiểu Minh nhìn thân hình hắn từ từ bao trùm lên, khẩn trương duỗi thẳng băng ngón chân.

Môi Baal càng lúc càng gần, cậu theo bản năng điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại.

Nhưng sau đó, sức nặng trên người bỗng dưng biến mất.

Baal mặc áo ngủ đứng bên ngoài bồn tắm.

Vương Tiểu Minh mờ mịt nhìn hắn, lập tức trong mắt khó nén mất mát, ngón tay cứng ngắc cọ cọ lên thành bồn, lúng ta lúng túng không nói nên lời.

Baal cột đai áo lại, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Ngươi ở đây chờ chút, ta đi xử lý chướng ngại vật.”

“Chướng ngại vật?” Vương Tiểu Minh ngạc nhiên.

Lỗ tai đang dán lên ống nghe Domino, Thạch Phi Hiệp nghe hắn nhắc đến mình đã biết việc lớn không thành, xoay người muốn trốn cũng không kịp —— cửa phòng mở ra, Baal dựa ngay cửa, ánh mắt lạnh như băng.

Thạch Phi Hiệp đứng thẳng lưng, nở nụ cười tươi rói của một quản lý tiền sảnh khách sạn năm sao, nói: “Baal tiên sinh cao quý, không biết ngài có hài lòng với tiện nghi và sự phục vụ của tửu *** chúng tôi hay không?”

Baal hừ lạnh, “Kiếm được một cái cớ hay đấy nhỉ?”

Thạch Phi Hiệp trấn định nói: “Đâu có. Kỳ thật tôi tới để hỏi, không biết ngài định trả tiền phòng thế nào? Chỗ chúng tôi ngoài kim tệ ra không nhận bất cứ hình thức thanh toán nào khác.”

“Đem giấy tờ gửi cho Lucifer là được rồi.”

“Cái đó và ăn cơm bá vương có gì khác nhau chứ?” Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng lẩm bẩm xong lại cười đáp, “Lỡ như ngài ấy không nhận thì sao?”

“Đánh tới khi nào hắn nhận nợ mới thôi.” Baal thoải mái nói.

Thạch Phi Hiệp câm lặng. Còn tưởng sau khi hắn đến nhân giới một chuyến ít nhiều cũng sẽ lây chút thật thà trung tín của nhân loại chứ, không ngờ đã không tiến bộ thì chớ lại còn rơi xuống vực sâu ngàn dặm, ngày càng vô sỉ. Cái vụ đánh đến khi Lucifer nhận nợ như vậy chẳng có căn cứ và cái gì có thể chứng minh được vậy mà hắn cứ tuôn ra mặt không đổi sắc mới ghê.

Y quyết định thay đổi phương hướng, “Vương Tiểu Minh đâu nhỉ? Đã lâu tôi không gặp cậu ấy, thật sự rất nhớ a. Hiếm khi cậu ấy có dịp đến con thuyền Noah, tôi nhất định sẽ tận tình phục vụ.”

“Ngủ rồi.” Baal vừa mới nói xong, Vương Tiểu Minh đã mặc lại quần áo cũ ló đầu ra khỏi cửa.

“Ồ tỉnh dậy rồi kìa.” Thạch Phi Hiệp đắc ý nhướn mày, hướng Vương Tiểu Minh chào hỏi, “Đã lâu không thấy, vẫn khỏe chứ hả?”

Vương Tiểu Minh lắc lắc tóc, có hơi giật mình bước ra, “Tôi khỏe lắm, anh thì sao?”

“Rất tốt. Hơn nữa nhìn thấy cậu, quả thực thấy khỏe vô cùng.” Thạch Phi Hiệp cười híp mắt, “Tôi có nhiều chuyện muốn tâm sự với cậu, dù sao cũng đã đến giờ cơm, không bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?”

Vương Tiểu Minh quay đầu nhìn Baal.

Baal đang dùng ánh mắt trừng lại cậu, ý như muốn nói, nếu ngươi dám gật đầu, ta liền nghỉ chơi với ngươi! (=w= chồk nó dỗi rồi đếy)

“Cậu biết đấy, ở con thuyền Noah ngoài tôi ra không còn ‘người’ thứ hai. Tôi ở đây thật sự rất tịch mịch, rất cần ai đó để trút bầu tâm sự.” Thạch Phi Hiệp thở dài, “Tâm trạng tôi lúc này chẳng khác nào Ngưu Lang không nhìn thấy Chức Nữ, Đường Minh Hoàng không được gặp Dương quý phi, có khi còn thảm hơn a.”

Mặc dù ánh mắt của Baal ngày càng khắc nghiệt hơn, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn không thể chống đỡ nổi ánh mắt u oán của Thạch Phi Hiệp, gật gật đầu.

“Oh yes!” Thạch Phi Hiệp thốt ra xong, liền cảm thấy mình có hơi quá khoa trương, vội vàng nghiêm mặt nói, “Mời sang bên này.”

Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Baal.

Baal ném cho Thạch Phi Hiệp một ánh mắt tàn bạo cảnh báo, áo ngủ trên người thoáng chốc biến thành áo sơmi tây trang lúc đầu, sau đó để mặc Vương Tiểu Minh lôi kéo tay hắn, bước đến nhà hàng tầng hai.



(hạ)



Bơi lội là môn thể thao người người yêu thích

Đi vào nhà hàng, đối diện cửa lớn là một bức tường cửa sổ bằng thủy tinh. Phong cảnh bên ngoài tối đen như mực, không hề thay đổi.

Thạch Phi Hiệp đi đến cái bàn kê cạnh cửa sổ, ân cần kéo ghế giúp Vương Tiểu Minh, cười nói: “Vì để chào mừng cậu đến con thuyền Noah, chúng tôi còn đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc hoành tráng, từ rau cải đến củ cải, từ hải sản đến con cua, cái gì cần có đều có.”

Đúng lúc đó Reyton và Victor bước vào cửa.

Reyton nghe vậy hiếu kỳ hỏi: “Cải củ không phải là rau cải, con cua chẳng phải cũng là hải sản sao.”

“…” Thạch Phi Hiệp sắc mặt không đổi nói, “Loại chuyện này chúng ta biết, nhưng ngươi có thể cam đoan Baal cũng biết sao?”

Baal tuy rằng một câu đều chưa nói, nhưng dựa theo số nếp nhăn trên trán cũng đủ đếm được chỉ số tâm tình của hắn.

Vương Tiểu Minh mau chóng hòa giải: “Ưm, không biết bàn tiệc lớn có những gì ha?”



Thạch Phi Hiệp mỉm cười đi vào phòng bếp.

Reyton ở ngoài giải thích: “Kỳ thật y đi vô hỏi hôm nay ăn gì đó.”

Victor hoang mang nói: “Bàn tiệc lớn là sao? Tại sao ta chưa từng nếm qua nhỉ?” Hắn trong lòng hơi có chút bất bình. Nghĩ lại lúc hắn tới con thuyền Noah, đừng nói là bàn tiệc lớn, ngay cả người nghênh đón còn chả có. Mọi người nhìn hắn không phải coi như vô hình thì chính là lạnh lùng đạm bạc, làm sao giống hiện tại —— đương nhiên, khi đó Thạch Phi Hiệp nghe nói đã về nhân giới, cũng không có ở con thuyền Noah —— tổng cảm thấy nếu con thuyền Noah thiếu vắng y, nhiệt huyết quả nhiên giảm đi rất nhiều.

Reyton không biết thế giới nội tâm của hắn giờ phút này tuôn trào mọi suy diễn phong phú, tiếp tục giải thích: “Bởi vì mỗi ngày chúng ta đều có bàn tiệc lớn.”

Thạch Phi Hiệp từ trong phòng bếp đi ra, “Reyton.”

Lưng Reyton lập tức cứng đờ.

“Ta có chút bất mãn với những lời ngươi vừa nói nha.” Thạch Phi Hiệp cười tủm tỉm.

Chân Reyton tự động lướt về phía Vương Tiểu Minh. Giác quan thứ sáu nói cho hắn, cái người thoạt nhìn còn yếu hơn cả Thạch Phi Hiệp này, là sinh vật duy nhất ở đây có thể cứu hắn.”Ta chỉ nói thật thôi mà, chẳng phải ngày nào chúng ta cũng có bàn tiệc lớn hay sao.”

Thạch Phi Hiệp giật mình, “Nguyên lai là ngươi nói câu này à.”

Reyton ngạc nhiên, “Ngươi không nghe thấy hả?”

Thạch Phi Hiệp không hề xấu hổ gật đầu.

“Nhưng mà mới nãy rõ ràng ngươi…”

Thạch Phi Hiệp nói tiếp: “Ta gạt ngươi đó.”



Tâm hồn trong sáng của Reyton đã bị tổn thương, quả thật đã bị tổn thương.

Vương Tiểu Minh nhân cơ hội vuốt đầu hắn ta, “Kỳ thật mới nãy tôi cũng không nghĩ là anh ta gạt cậu.”

“…” Thạch Phi Hiệp chớp mắt nhìn nói, “Vì sao tôi cảm thấy dường như cậu đã rất thân thiết với Reyton rồi nhỉ.”

Baal ngược lại tán thành, “So với người lùn, ngươi càng khiến cho người khác nhìn phát ghét.”

Reyton nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể coi câu này là lời khen không?”

Thạch Phi Hiệp cười vô cùng khoái trá, “Ta rất thích lời khen này nha.”

Victor vừa mới thoát khỏi thế giới nội tâm phong phú của riêng mình xong, liền phát hiện đề tài mọi người đang nói không thích hợp với hắn, “Các ngươi nói gì thế, ta chả hiểu gì sất?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Bởi vì ngươi thuộc Titan tộc.”



Victor vừa hàn gắn vết thương trong lòng xong thì đã bị nện một cú thật đau.

Đây là kỳ thị, là kì thị chủng tộc nha!

‘Bữa tiệc lớn’ của Antonio rốt cục đã dọn ra.

Vương Tiểu Minh nhìn mà hoa cả mắt.

Sắc mặt của Baal cuối cùng đã dịu đi hai ba phần, lại nói thêm, hắn cũng đã rất lâu rồi chưa ăn một bữa ra trò.

Thạch Phi Hiệp nhìn bộ dạng Vương Tiểu Minh và Baal cắm đầu vào ăn, tròng mắt quay tròn liên tục, không biết đang nghĩ cái gì.

Trải qua vài năm sống cùng y, sự hiểu hiết của Reyton đối với y khá là thâm sâu rồi, bởi vậy hắn ghé sát vào tai y xì xầm: “Ngươi định đối phó Baal như thế nào?”

Ánh mắt Baal đột nhiên liếc về phía hắn ta.

Thạch Phi Hiệp cười gượng mấy tiếng, trong lòng thầm mắng: Đồ ngu, chuyện này trong lòng thầm hiểu là được rồi, sao tự nhiên trước mặt hắn lại nói toẹt ra thế?

“Tiểu Minh a.” Y nhanh chóng kéo ghế nhích lại gần Vương Tiểu Minh thêm vài centimet.

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, khóe miệng còn dính một hạt cơm.

Thạch Phi Hiệp cố nén xúc động muốn gảy hạt cơm trên mép cậu xuống, mỉm cười nói: “Ăn ngon không?”

“Ừm.” Vương Tiểu Minh gật gật đầu, “Đây là lần đầu tiên trong đời đó, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ăn một bữa ngon như vầy.”



Cuộc sống trước đây của cậu đến tột cùng là như thế nào a.

Đám người Thạch Phi Hiệp và Reyton trong mắt đều ngập tràn tình thương mà đầy cảm thông.

Ánh mắt Baal cũng rất thâm trầm.

“Lát nữa ăn xong, tôi sẽ dẫn cậu đi xung quanh đây tham quan ha.” Thạch Phi Hiệp dừng một chút, lại hạ giọng, dùng giọng điệu vô cùng bi thương nói, “Tôi thực sự có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với cậu đó.” Y tuyệt đối sẽ không để Baal đơn giản như thế mà làm thịt Vương Tiểu Minh đâu. Nhớ năm đó chỉ vì Baal, khiến cho y xém nữa nói lời vĩnh biệt với tình yêu, trong tim y liền ngập tràn dục vọng muốn phá đám.

Vương Tiểu Minh nghĩ là y thật sự nhớ nhà da diết, cảm động theo: “Cứ ở mãi chỗ này đúng là rất khó chịu.” Cậu là người tỉnh lẻ, lên thành phố lớn để học, cũng hiểu là rất khó thích ứng. May mắn khi ấy còn có Thường Hải Đào…

Thường Hải Đào…

Cậu đột nhiên cảm thấy cái tên này bỗng dưng trở nên xa lạ quá. Khi đó cậu chưa bao giờ nghĩ mình lại có duyên gặp được đọa thiên sứ, trải qua rất nhiều chuyện quái dị không thể lý giải được.



Reyton và Victor im lặng trước màn trình diễn của Thạch Phi Hiệp. Y có khó chịu không? Y căn bản là đang như cá gặp nước, vui vẻ gạt đi mọi nguy hiểm!

Thạch Phi Hiệp thấy Vương Tiểu Minh đồng ý, lập tức đả xà tùy côn thượng, “Cho nên bây giờ tôi rất cần một người có thể an ủi tôi, làm bạn tôi, là người có thể lắng nghe mọi tâm sự của tôi.”

Baal rốt cục buông dao nĩa xuống, lạnh lùng theo dõi y, “Nói xong chưa?”

Bởi vì là nhân loại, cho nên hắn lười ra tay với y, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ để y lộng hành vô pháp vô thiên trước mặt hắn, tiếp tục làm bộ làm tịch nữa. Bộ y tưởng cái trò hề gạt người của y rất ghê gớm sao? Cái trò vặt y biểu diễn nãy giờ, chỉ sợ ngoài Vương Tiểu Minh ra cũng chả có nổi người thứ hai cổ vũ! Chết tiệt, Vương Tiểu Minh không nên ở lại cái nơi độc nhất vô nhị này thêm một giây nào nữa!

Đối mặt với khuôn mặt lạnh băng của Baal, nụ cười của Thạch Phi Hiệp càng rõ ràng, “Isfel đang đợi ngươi ở tầng thứ ba mươi. Nếu ngươi sợ có thể không đi.”



Khích tướng kiểu này có trực tiếp quá không?

Reyton nuốt một ngụm nước miếng.

Kỳ thật trong lòng Thạch Phi Hiệp cũng không chắc chắn lắm. Y chỉ có thể lẩm bẩm cầu nguyện, mong là Isfel lúc nào cũng theo sau y. Bất quá trước kia mỗi lần y gặp nguy hiểm, Isfel đều xuất hiện rất đúng lúc, lần này chắc là không ngoại lệ chứ?

Y hoảng hồn nhìn Baal chậm rãi đứng dậy, sau đó ngoắc ngoắc Vương Tiểu Minh, “Đi theo ta.”

Vương Tiểu Minh chần chừ nhìn Thạch Phi Hiệp nói: “Nhưng mà…”

Thạch Phi Hiệp chạy qua, vươn tay định ôm lấy vai cậu… Ngay tại lúc này, chỉ trong chớp mắt, Baal ra tay, cả người Thạch Phi Hiệp nhanh chóng bị ném ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị mất hút trong màn đêm.

Bất quá đồng thời ra tay còn có một vị đọa thiên sứ nữa.

Thạch Phi Hiệp vừa mới xuất hiện giữa không trung, một đôi tay mạnh mẽ liền ôm lấy thắt lưng của y thật chặt.

Một tia chớp lóe lên.

Cửa sổ bị chấn động, vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, phóng vào phía trong.

Baal nhanh tay lẹ mắt kéo Vương Tiểu Minh vào ngực bảo vệ, lập kết giới, đẩy hết những mảnh vỡ ra ngoài.

Isfel ôm Thạch Phi Hiệp chậm rãi bay vào từ cửa sổ đã vỡ nát.

Hai vị đọa thiên sứ cùng làm địa ngục đau đầu nhức óc rốt cục đã đường đường chính chính chạm mặt nhau tại đây.

Reyton và Victor nhân cơ hội vọt về phía cửa chính —— bọn họ cho dù có bị thương cũng chẳng ai đau chẳng ai thương chẳng ai chú ý đến, cho nên chỉ có thể tự mình bảo trọng.

“Isfel.” Trong mắt Baal dâng trào ý chí chiến đấu.

So với sự kích động của hắn, Isfel lại vô cùng bình tĩnh, “Chuyện tương tự như vậy, ta không muốn nhìn thấy thêm lần thứ hai đâu.”

Baal cười lạnh nói: “Ai bảo ngươi cứ mặc kệ cái thứ kia tự tung tự tác.”



Ta không phải đồ vật linh tinh nha!

Thạch Phi Hiệp nghiến răng nghiến lợi dùng ánh mắt kháng nghị.

Isfel nói: “Nơi này là con thuyền Noah.”

“Hừ.”

“Kẻ ăn nhờ ở đậu lấy đâu ra tư cách để ngạo mạn hả.” Isfel lạnh nhạt ném ra những lời này, ôm Thạch Phi Hiệp bay ra ngoài.

Vương Tiểu Minh nghe nói thế thần tình đỏ bừng, “Ở đây bọn họ có xài nhân dân tệ không? Kỳ thật ta còn hơn bốn ngàn tệ gởi trong ngân hàng, Ngân Quán cũng sắp phát lương rồi, nếu không đủ ta có thể nghĩ thêm cách khác.” Từ nhỏ đến lớn, Vương Tiểu Minh chưa từng chiếm tiện nghi của ai bao giờ cho nên nhất thời cảm thấy trong lòng tràn ngập áy náy.

Baal bất mãn nói: “PSP của ta thì sao?”

“Cái đó?” Vương Tiểu Minh xém nữa là quên mất cục nợ này.

“Đưa tiền cho bọn chúng không bằng ném xuống sông cho cá còn hơn.”

Vương Tiểu Minh nói: “Cá không ăn nhân dân tệ đâu.”

“Vậy để tụi nó đi tìm hoa cũng được.” Cái đó gọi là bão noãn tư *** dục. Baal cơm rượu no nê xong bắt đầu chộn rộn.

Vương Tiểu Minh lại không hề ý thức được nói: “Vừa rồi Thạch Phi Hiệp bảo có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với ta, không biết định nói gì nhỉ?”

Baal sắc mặt tối sầm, “Về sau ngươi không được ở riêng nói chuyện với y nữa!”

“Vì sao chứ?” Vương Tiểu Minh nghi hoặc.

Baal nhớ lại chuyện lúc ở Nguyên Thù giới, Thạch Phi Hiệp cứ từng bước từng bước gạt người này nọ, trong lòng ôm một cục khó chịu, “Bởi vì y không phải thứ tốt.”

“…”

Thông qua bảo thạch theo dõi được cuộc đối thoại này, Thạch Phi Hiệp nhịn không được kháng nghị: “Ta đã nói ta không phải đồ vật này nọ rồi, tại sao hắn cứ thích đem ta ra so sánh với mấy thứ đó chứ?!” Y nổi giận, hơn nữa quyết định sẽ vĩnh viễn không đội trời chung với Baal nữa!

Isfel ngồi bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp xuống tay vịn.

Tiết tấu kiểu này khiến Thạch Phi Hiệp cảm thấy vô cùng vô cùng không ổn, “Hơ, nếu ngươi mệt rồi, có thể đi ngủ trước.”

“Ngủ?” Thanh âm trầm thấp của Isfel lặp lại.

Thạch Phi Hiệp mẫn cảm nhảy dựng lên, “Đương nhiên, ta tuyệt đối tuyệt đối không muốn ngủ.”

“Không muốn ngủ?” Trong mắt Isfel lóe lên một tia kỳ lạ.

Thạch Phi Hiệp muốn khóc không ra nước mắt, “Không, kỳ thật ta rất mệt mỏi.” Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, tuy rằng y trường sinh bất lão, nhưng chỉ là trong trường hợp bình thường mà thôi. Metatron cho tới giờ vẫn chưa nói y biết, nếu vận động quá độ có mệt đến chết hay không! Hơn nữa chuyện của Baal và Vương Tiểu Minh, một kẻ tám chuyện lành nghề như y sao có thể dễ dàng buông tha, thật không cam lòng quá nha!

Sự bất mãn của y hoàn toàn biểu hiện lên trên mặt.

Isfel bỗng nhiên thong thả nhả chữ: “Ngưu Lang và Chức Nữ?”

“Gì cơ?” Thạch Phi Hiệp mạc danh kỳ diệu nhìn hắn.

Bất quá khi Isfel nói ra câu thứ hai câu y đã hoàn toàn hiểu được.

“Đường Minh Hoàng và Dương quý phi?”

“Chậc… Cái này chỉ là ví dụ thôi mà.” Thạch Phi Hiệp đầu hàng trước ánh mắt khiếp người của Isfel, “Tuy rằng, nó nghe qua có hơi bất hợp lý.”

“Vậy làm đến khi nào hợp lý mới thôi.” Isfel đứng dậy, áp Thạch Phi Hiệp xuống, “Dù sao, ta cũng không muốn ngủ.”

“…”

Thạch Phi Hiệp nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên thực khao khát nhìn thấy ánh mặt trời.



Bao giờ y mới có thể làm những việc mà ban ngày nên làm a?!
Bình Luận (0)
Comment