U Linh Boss

Chương 30

(Thượng)

Giao dịch mà mỗi người đều đạt được mục đích

Vương Tiểu Minh mồ hôi lạnh ứa ra.

Dù rằng Singh vẫn chưa đoán ra thân phận thật sự của Baal, nhưng hắn đã nắm được mục đích của bọn họ đến bảy tám phần. Nghĩ đến viễn cảnh Singh có thể sẽ vạch trần lớp ngụy trang của Baal, cậu liền đứng ngồi không yên, ngay cả dư vị thơm ngon của miếng bít tết trong miệng cũng trở nên đắng chát.

Singh thấy ánh mắt cậu hoang mang, mỉm cười trấn an: “Khi trước ta đã nói rồi, ta mời hai người đến đây làm khách thì tuyệt đối không phải là kẻ thù của cả hai, thậm chí còn có thể trở thành bằng hữu thân thiết.”

Vương Tiểu Minh nói: “Ngài rốt cục muốn làm gì?”

“Rất đơn giản, hợp tác.” Hắn tươi cười, đi về phía cửa trước.

Bất quá hắn chưa kịp bước tới cửa, cửa tựa như diều giấy bay ra, nặng nề đập vào bức tranh treo trên bức tường đối diện.

Singh tao nhã dừng bước, mỉm cười vươn tay nói: “Hoan nghênh quang lâm.”

Một thân ảnh chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, sát ý nồng đậm trong mắt không hề kiêng nể.

Pripley thật cẩn thận theo sát sau hắn. Mặc dù trên đường đi đến đây y đã phải dùng đến sinh mệnh của Cain đại nhân để thề thốt, nhưng sát khí trên người Baal cứ qua mỗi giây lại tích tụ ngày một nhiều thêm.

“Baa… Chỉ mong ngươi tới!” Vương Tiểu Minh nhanh chóng kéo ghế đứng dậy, đang định đi qua thì bị Wudlens lơ đãng nhấc chân cản đường.

Không khí ban đầu còn đang thư thái bỗng chốc đông cứng.

Singh chậm rãi thu hồi tay, cười nói: “Sao ngươi có thể ngăn cản đôi tình nhân gặp mặt chứ?”

Wudlens hờ hững thả chân xuống.

Cùng lúc, thân ảnh của Baal như sấm chớp xẹt qua phòng khách.

Pripley cảm thấy trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.

Wudlens đứng dựa vào cửa sổ, nếu nhìn kỹ, khóe môi nhếch lên còn vương tơ máu. Đồng tử trong mắt hắn cũng như khóe môi dần tím lại. Đây là dấu hiệu báo trước hắn sắp tấn công.

Còn Vương Tiểu Minh lại đang được Baal ôm chặt cứng trong ngực.

Singh đột nhiên cười nói: “Wud, không ngờ ngươi cư nhiên thất thủ trước một vãn bối.”

Wudlens không nói, miệng càng mím chặt hơn.

Singh nói: “Vì sao tất cả lại đứng hết thế này, ta nghĩ, cùng ngồi xuống sẽ tạo ra bầu không khí ấm áp hơn đấy. Đứng miết thế khiến ta cảm thấy áp lực lắm.” Hắn khoan thai trở về vị trí ban đầu, đối với không khí giương cung bạt kiếm trước mắt làm như không thấy, vẫn cười tủm tỉm như trước, “Wud, ngươi còn chưa ăn hết bít tết mà.”

Wudlens yên lặng nhìn hắn giây lát, màu đỏ tím trong mắt dần tan, nhưng hắn không quay về vị trí ngồi lúc đầu mà ngồi bên cạnh Singh.

Vương Tiểu Minh thấy Baal còn lạnh lùng đứng đó, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của hắn nói: “Chúng ta cũng ngồi xuống chứ?”

Cậu không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng đã khiến cho lửa giận của Baal ngùn ngụt phun trào, “Là ai cho phép ngươi không được sự đồng ý của ta đã tự tiện rời đi?”

Vương Tiểu Minh cúi đầu túm chặt góc áo, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Baal cảm thấy hắn cần lên giáo huấn y nhiều hơn, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho y, nhưng khi nói ra ngoài miệng, ngữ khí và thanh thế giữ nguyên, chỉ có ngôn từ là thay đổi, “Có bị thương không?”

Vương Tiểu Minh lắc đầu, sau đó chỉ vào bít tết nói: “Còn được ăn bít tết và uống vang đỏ nữa đó.”



Hắn không ở đây, y cư nhiên ngồi ung dung ăn bít tết uống vang đỏ sao?

Cơn tức có chút hạ nhiệt lại sôi ùng ục thêm lần nữa, hắn hung tợn quát: “Ta vừa rồi mới nói thế nào?”

“A? Có bị thương không?” Vẻ mặt Vương Tiểu Minh ngơ ngác.

“Câu trước đó kia!”

Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ nói: “Thực xin lỗi.”

“… Không phải cái câu ngươi nói, là câu mà ta nói cơ.” Cơn giận của Baal rũ xuống lại thăng lên.

Vương Tiểu Minh lúng túng nói: “Ta nói, thực xin lỗi, trước đó thì ta không nhớ.”

Baal: “…”

“Chi bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Singh hoà giải.

Đang nói, Louis quản gia lại long trọng bày tiệc. Bất quá vì muốn biểu đạt sự bất mãn của y khi nửa đêm khuya khoắt bị quấy rầy, y mặc áo ngủ bước ra, một bộ kẻ sọc trắng vàng xanh, trước ngực và sau lưng còn in hình hai con mèo Kitty đáng yêu.

Y mặt không đổi sắc đặt mâm bít tết và ly rượu mới xuống trước mặt Baal và Pripley, sau đó không nói lời nào trừng mắt nhìn Singh.

Singh mỉm cười nói: “Ta cam đoan, đây là những vị khách cuối cùng của hôm nay.”

Louis nói với hắn: “Ta ngủ nửa giấc bị đánh thức sẽ mất ngủ.”

Singh cười làm lành.

“Mất ngủ chỉ có thể uống thuốc ngủ.”

Singh tiếp tục cười làm lành.

“Uống thuốc ngủ xong dễ bị mộng du.”

Singh cười không nổi.

Nụ cười chuyên nghiệp lại xuất hiện trên mặt Louis, “Cho nên, nếu lát nữa Singh đại nhân nhìn thấy một Huyết tộc chỉ vì mông du mà phá nhà, ngàn vạn lần xin đừng đánh thức y.”

Singh nhìn y đi xa, chậm rãi nâng ly vang đỏ lên, quay lại nói với Vương Tiểu Minh: “Yên tâm, căn phòng này rất chắc chắn, cho dù có phá đến ba mươi năm người vẫn ở được.”

Pripley thấp giọng lẩm bẩm: “Cuối cùng ta đã biết tại sao Singh đại nhân ngày nào cũng đi kiếm nhà mới để chuyển đi.”

“…” Singh vội ho một tiếng, ánh mắt chuyển sang Baal, kẻ đang ‘tao nhã’ gặm bít tết, “Edward tiên sinh, thỉnh cho phép ta ta xưng hô với ngươi như vậy.” Là một Huyết tộc tam đại lại xưng hô trịnh trọng với một Huyết tộc đời thứ sáu như thế quả là vinh hạnh cho đối phương, nhưng nghĩ đến cú đấm mà Wudlens – cũng là một Huyết tộc tam đại trưởng lão phải hứng chịu, chút vinh hạnh đó chẳng đáng nhắc tới.

Baal buông dao nĩa xuống, nâng mắt nhìn hắn.

Singh nói: “Ta vừa rồi đã giải thích với vị bằng hữu nhân loại này về lý do mời các người đến đây, nói ngắn gọn, ta nghĩ ta có thể giúp các người đạt thành tâm nguyện. Nếu ngươi thật sự muốn biến anh bạn nhỏ đến từ nhân loại này trở thành Huyết tộc.”

Bởi vì hắn cắt bỏ phần đầu và trực tiếp đưa ra kết luận, cho nên biểu tình của Baal có vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Ta nghĩ ngươi rất rõ ràng, máu của Cain đại nhân là do mười ba trưởng lão chúng ta bảo quản.” Singh đan mười ngón tay lại, thong thả nói, “Có được sự hỗ trợ của chúng ta, mọi chuyện của ngươi hết thảy sẽ trở nên thuận lợi. Đời cha chú của ngươi hẳn đã nói qua về đêm hội máu tươi nhỉ.”

Pripley nói: “Ta cũng nói qua.” Ánh mắt y nhìn Baal, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt, bởi vì y nhận ra, dường như Singh đang muốn mượn sức Baal đạt thành một giao dịch nào đó. Nhưng y biết rõ bộ mặt thật của Baal. Y biết rõ vị khách ngồi kia, một nam tử bộ dạng dường như chẳng ai bì nổi kia kỳ thật là một đọa thiên sứ, hơn nữa còn là một đọa thiên sứ siêu cấp.

Nên vạch trần hay tiếp tục giấu diếm đây? Y rơi vào bế tắc.

“Tốt lắm, ta nghĩ như vậy sẽ làm cho cuộc nói chuyện của chúng ta càng thêm thuận lợi.” Singh nói, “Điều đầu tiên ta muốn nói là, đêm hội máu tươi đã chính thức bắt đầu, suất tham dự cũng đã được quyết định, nếu các ngươi muốn trổ hết tài năng, như vậy cần phải dựa vào sự liên minh của ba gia tộc lớn là Ravon, Giovanni và McCorvey.” Sợ bọn họ không hiểu, hắn lại bổ sung, “Chỉ có như thể mới có thể loại bỏ người mà Toraedor đề cử.”

Baal cười lạnh.

“Đương nhiên, đây là một giao dịch. Cho nên chúng ta sở sĩ cố gắng giúp đỡ các ngươi như vậy không phải hoàn toàn miễn phí. Chúng ta hy vọng Vương Tiểu Minh sau khi trở thành Huyết tộc nhị đại rồi, có thể thành lập gia tộc mới, liên minh cùng chúng ta, trở thành một đảng phái hoàn toàn mới.” Ánh mắt Singh trước giờ vẫn tràn ngập ý cười, bây giờ ngay trong đồng tử lại lóe lên dã tâm.

Vương Tiểu Minh kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Singh nói: “Ravon và Giovanni trước giờ là gia tộc trung lập, bởi vì lý tưởng của Ma đảng và Mật đảng không hợp với lý tưởng của chúng ta. Nhưng nếu muốn lập ra một đảng phái khác sẽ khiến cho Ma đảng và Mật đảng liên thủ đả kích, hơn nữa hiện tại tộc trưởng đứng đầu Huyết tộc lại là Leslie của Mật đảng.”

Baal nói: “McCorvey cũng là Mật đảng.”

“Cũng chỉ là kẻ điên bị Mật đảng bài xích mà thôi.” Nụ cười của Singh mang theo chút thèm khát, “Chúng ta hướng tới tự do, phát triển. Các ngươi đã từng ở nhân giới, hẳn là biết đến sự tiến bộ của nhân loại. Nếu đem ra so sánh thì Huyết tộc giới rõ ràng lâu đời hơn nhân giới, nhưng vẫn trì trệ không tiến bộ. Chúng ta cần một động lực để xúc tác sự tiến hóa đó.”

Baal khinh thường nói: “Đây là giao dịch mà ngươi nói đến sao?”

Singh không chấp nhất thái độ của hắn, “Tin ta đi. Các ngươi chỉ cần đồng ý giao dịch này, nó cũng chẳng gây tổn thất gì cho các ngươi. Có được thân phận nhị đại, đề nghị tạo ra một gia tộc của riêng mình, ta nghĩ đây là ước mơ tha thiết của mọi Huyết tộc. Nếu không phải bởi ta đã là Huyết tộc tam đại, ta sẽ không vứt bỏ một cơ hội tốt như vậy.”

Baal trầm ngâm nói: “Có thể tiến vào Huyết Dạ sơn không?”

Singh cười nói: “Đương nhiên. Máu của Cain đại nhân đều được cất giữ ở Huyết Dạ sơn, đó là nơi cử hành nghi thức.”

Trong lúc Baal đang mín môi tính toán, Pripley cảm thấy ruột gan phèo phổi bị ngọn lửa khẩn trương thiêu đốt, tình bằng hữu và lợi ích gia tộc đứng trên hai đầu cân lắc lư không ngừng, cuối cùng y làm ra quyết định. “Ta cảm thấy giao dịch này có điểm không tốt.”

“Nga?” Singh cũng không khó chịu khi y tự dưng xen vào, chỉ mỉm cười hỏi han, “Vì sao?”

“Bởi vì,” Pripley trầm giọng nói, “Hắn đã đắc tội với gia tộc Toreador, gây thù chuốc oán sâu đậm, gia tộc Toreador tuyệt đối không bỏ qua. Nếu chỉ vì chút ích lợi mơ hồ của gia tộc mà đối địch với một gia tộc cường đại lâu đời, e là không sáng suốt.”

Y không muốn bán đứng tình bạn, nhưng đồng thời cũng không muốn phản bội gia tộc, cho nên biện pháp tốt nhất chính là ngăn cản hết thảy.

Baal nhìn hắn, ánh mắt có chút sở ngộ.

Singh cười nói: “Nghe qua, giao dịch này có vẻ bất hợp lý.”

Pripley vừa thấy hắn lên tiếng, liều mạng gật đầu.

“Bất quá, lợi nhuận cực cao tất nhiên ẩn chứa rủi ro vô cùng lớn.” Singh nói, “Gia tộc Toreador có cường đại cỡ nào, cũng không phải đối thủ của ba gia tộc lớn liên thủ. Điểm ấy ngươi không cần lo lắng.”

Pripley biến sắc: “Nhưng mà…”

Singh nâng tay, vẫy vẫy y, “Lại đây.”

Pripley chậm rãi đứng dậy, vừa nhích về phía hắn hai bước đã hiểu ra hắn muốn làm gì, lập tức liều lĩnh quát lớn: “Kỳ thật hắn không phải…”

Nhưng y chậm mất rồi.

Y trơ mắt nhìn cơ thể mình teo nhỏ lại, sau đó đập cánh giãy giụa trong tay Singh.

Singh cười tủm tỉm nhéo nhéo cánh y, “Ngươi hãy làm một con dơi quan sát viên đi, đứng một bên theo dõi cuộc mua bán này là được rồi.”

Khóe miệng Baal cong lên, đột nhiên mở miệng nói: “Thành giao.”

“Đúng rồi. Tòa biệt thự này là lễ vật ta tặng ngươi, hy vọng ngươi sẽ vui vẻ nhận nó.” Singh đứng dậy, vươn tay.

Baal ngay cả khóe mắt cũng chẳng buồn liếc, “Nếu tặng cho ta, vậy sẽ do ta làm chủ chứ?”

“Đương nhiên.” Singh giữ vững phong độ thu hồi tay.

“Các ngươi có thể lăn được rồi.” Baal thuận tay kéo Vương Tiểu Minh, vội vã chạy lên lầu. (Khẩn cấp cứu hỏa =w=)



(trung)



Giao dịch mà mỗi người đều đạt được mục đích

Mặc dù đêm qua bị đuổi đi một cách thô lỗ, Singh và Wudlens giữa trưa vẫn đến biệt thự.

Vết thương nơi khóe miệng của Wudlens đã lành lại, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.

Singh ngẩng đầu nhìn tòa nhà so với trước khi rời đi đã bay mất một nửa phòng ốc, mỉm cười nói: “Xem ra những vị khách này đối với việc trang trí lại nhà cửa vô cùng tích cực a.”

Wudlens nói: “Ngươi có chắc đây không phải là thành tích do quản gia của ngươi gây ra?”

Singh đến gần quan sát, nhìn một vài ‘bộ phận’ còn sót lại của căn phòng, vuốt cằm nói: “Phía bên phải rất giống phong cách của Louis. Ngươi biết không, mỗi lần y mộng du đều chui xuống bếp lấy dao băm thịt chém vào chân tường đến khi nào nó sụp xuống. Cho nên phòng ở tầng trên hầu như còn nguyên.”

Wudlens cái gì cũng chưa nói, chỉ quay đầu nhìn sang đống phế tích còn sót lại ở một góc khác, gần như đã bị phá hủy hoàn toàn.

“Ta nhớ ở chỗ đó là phòng của ta, ” Singh dừng một chút, lại nói tiếp, “Chỗ đó ta còn nhớ rõ lắm, từng có một cánh cửa sổ hình vòng cung, ta rất thích đứng ở đó nhìn ra bầu trời… Chỉ là quá khứ mà thôi.”

Wudlens mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta đến đây sẽ tìm thấy thây khô của nhân loại, hay là nhìn thấy một vãn bối mới chào đời nhỉ?”

Singh cười nói: “Có lẽ là hai thân thể còn đang xích lõa.”

Wudlens kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Singh cười, thở dài: “Tuổi trẻ mới cuồng nhiệt làm sao.”

Cánh cửa bởi vì tối qua bị tàn phá mà bung ra, treo lắt lẻo trên khung cửa.

Wudlens giơ tay giật bung nó xuống bỏ sang bên cạnh, cùng với Singh từ từ bước vào phòng khách.

Bị liên lụy do căn phòng sụp đổ, hai bên tường treo mấy thứ linh tinh nứt thành hai khe hở lớn, gió thổi vào ù ù. Ngọn nến sáng lên, bám đầy tro bụi, một đống hỗn độn, so với đêm qua đúng là hai khung cảnh trái ngược.

“Dựa theo tình hình lúc bị tàn phá và tàn tích còn lại cho thấy, căn biệt thự này thiết kế chịu lực thật sự không tệ ha.” Singh tán thưởng, “Ít ra chỉ có hai bên đông tây là bị phá hủy.”

Wudlens nói: “Ngươi còn định đứng đây tự hào đến bao giờ?”

Singh cười khẽ, quay đầu hướng ra phía cầu thang nói: “Edward tiên sinh, thực mạo muội, sáng sớm đã đến quấy rầy.” Thanh âm của hắn không quá lớn, tựa hồ chắc chắn đối phương nhất định nghe thấy.

Hắn đi đến cạnh sofa, lấy tay phủi đi lớp bụi bên trên, quay đầu nhìn Wudlens nói: “Không ngồi à?”

Wudlens nói: “Ta chấp nhận đứng.”

Singh cười nói: “Ta nghĩ một người thích đi ngao du như ngươi sẽ nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh như này chứ.”

“Thói quen thích ngao du không có nghĩa là sẽ nhanh chóng hạ thấp tiêu chuẩn sinh hoạt xuống.”

Singh nhún vai, quay đầu nhìn lên lầu, “Ngươi có nghĩ là chúng ta nên đi lên trên không?”

Wudlens triệu hồi ra một con dơi.

“Nhắc đến dơi, ta đang có một con rất được đây.” Hắn huýt gió một tiếng, sau một lát, một con dơi đập cánh bay vào. Hắn vươn tay để con dơi đậu lên tay mình, cười nói: “Pripley và Edward quan hệ không tồi, ta nghĩ nên để y đi lên, hẳn là độ an toàn cao hơn nhiều.”

Cánh của Pripley đập phành phạch, theo biên độ đập cánh của y mà nói, không giống như là đang phụ họa.

“Đi thôi.” Singh dùng tay kia búng vào con dơi đang đậu trên cánh tay.

Mặc dù trong đầu Pripley tràn ngập phản đối, lại vẫn không thể không bay lên trên. Y đã từng chứng kiến Baal nổi cơn, trong lòng y chỉ ôm một tia hy vọng mong manh, rằng tâm trạng hôm nay của Baal xin đừng quá tệ.

—— như y mong muốn.

Hôm nay tâm trạng âm u không phải Baal mà là Vương Tiểu Minh.

Để mặc cho ai kia tra tấn suốt một buổi tối, ngay cả khi phòng đã bị phá hủy vẫn không được yên, tâm trạng làm sao mà tốt cho được.

Baal lại hoàn toàn tương phản, tất cả oán khí và lo lắng của ngày hôm qua trong một buổi tối đều tan thành mây khói.

Thậm chí khi thấy Pripley bay vào, hắn cũng chỉ vươn tay chụp lấy nó đang bay lơ lửng, sau đó một cước đá văng ra khỏi phòng thôi.

“Cái gì vậy?” Vương Tiểu Minh đang nằm trên giường mơ mơ màng màng, con mắt mở ra một cái khe nhỏ xíu. Không phải cậu không muốn mở lớn hơn, mà cậu thật sự quá mệt mỏi, đến nỗi khí lực để nâng một ngón tay lên cũng chẳng có. Nguyên bản ngỡ là khi phòng ngủ sụp xuống cậu sẽ có cơ hội kết thúc, ai biết Baal vô sỉ đến mức bế cậu ra phòng khách để tiếp tục lăn lộn.

Hiện tại ngẫm lại, một căn nhà chỉ nên có một gian phòng là tốt nhất.

“Không có gì. Ruồi bọ thôi.” Baal cười tủm tỉm trả lời.

Pripley giãy dụa đang tính bay vào lần nữa, nghe thấy vậy thiếu chút nữa rơi cái bạch xuống sàn. Ruồi bọ, hắn dám gọi y là ruồi bọ! Có lẽ ở trong phòng này y không có quyền lên tiếng, nhưng y dù sao cũng là một Huyết tộc đời thứ năm, Methusalem, ở Huyết tộc giới này, địa vị của y cũng rất cao đó nha.

Nhìn Pripley chưa từ bỏ ý định bay lại đây, Baal trực tiếp nháy mắt chuyển y đến bên cửa sổ.

Vì thế Pripley – kẻ đang nhắm mắt bay về phía trước lại cứ thế mà lao ra ngoài cửa sổ.

“A. Trời mau sáng quá.” Vương Tiểu Minh nhìn cửa sổ.

Kỳ thật không tính là sáng, ngoài trời vẫn âm u nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật bốn xung quanh.

“Không phải mau sáng mà đã sáng rồi.” Baal nói, “Đây là sắc trời sáng nhất ở Huyết tộc giới.”

“Sắc trời sáng nhất?” Vương Tiểu Minh mở mắt lớn hơn một chút, đột nhiên hỏi, “Vậy bây giờ mấy giờ rồi?”

“Hơn mười hai giờ rồi.”

“A.” Khuỷu tay của Vương Tiểu Minh mượn chút lực, muốn đứng dậy, nhưng chỉ nâng được mỗi cái cằm.

Lý giải từ góc độ của Baal thì, đó là cố ý phơi bày cái cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, rõ ràng đây là một lời mời hàm súc hấp dẫn vô cùng.

“Đúng là có hơi sớm.” Baal cười tủm tỉm bắt đầu cúi người xuống.

Vương Tiểu Minh còn đang bận nhúc nhích để rời giường nhìn thấy thân hình đang chuẩn bị đè xuống người cậu, hoảng sợ mở to hai mắt, “Không…”

“Không tệ. Ta biết mà.” Baal hôn thật sâu ngăn cản miệng cậu khép mở.

“…” Không, không phải, không phải mà!

Vương Tiểu Minh trước khi hoàn toàn rơi vào ý loạn tình mê, dùng ánh mắt nước mắt lưng tròng nghẹn ngào khiếu nại.

Baal một bên phiên giang đảo hải trong miệng cậu, một bên tiếp nhận khiếu nại của cậu, sau một lúc lâu mới dời môi ra một tí, “Nguyên lai là không đủ. Không thành vấn đề.”

“Không…” Miệng của Vương Tiểu Minh khôi phục tự do còn chưa đến một giây đồng hồ, lại rơi vào tay giặc.

Louis tỉnh ngủ xong đã quét tước dọn dẹp phòng khách thật sạch sẽ.

Singh và Wudlens ngồi trên sofa, nhàn nhã nhấp nháp sườn cừu và vang đỏ pha máu. Bất đồng so với hôm qua chính là, sườn cừu hôm nay chỉ nướng chín tái.

“Ta nghĩ, chúng ta có thể sẽ phải lưu lại ăn bữa tối.” Singh ngẩng đầu đưa mắt nhìn trần nhà.

Có lẽ là tòa biệt thự này đã có tuổi, hoặc có thể là vì hai bên tường trống hoác, gió thổi vô ào ào, hoặc cũng có thể là do tình hình chiến đấu trên lầu thật sự quá mức kịch liệt, tóm lại, khi bọn họ dùng cơm, ngoại trừ vị giác đang thưởng thức ra còn được hưởng thụ thính giác nữa.

Pripley từ trong khe hở thật lớn phía bên phải bay vào, đậu lên tay vịn sofa mà Singh đang ngồi.

Wudlens đem miếng sườn cừu cuối cùng nuốt xuống bụng nói: “Cho dù sinh mệnh vô hạn, ta cũng không muốn lãng phí thời gian.” Hắn đứng dậy, tay không tự chủ được sờ lên khóe miệng, “Chuyện tiếp theo, ngươi có thể tự mình hoàn thành.”

Singh cười nói: “Việc này ta vốn có thể tự mình hoàn thành. Chỉ vì lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cho nên ta rất muốn cùng ngươi kéo dài bữa cơm.”

Wudlens hạ mắt nhìn hắn, “Khi ngươi nói dối, ánh mắt sẽ trở nên đặc biệt chân thành.”

“Khi ta nói thật cũng thế.” Singh bổ sung.

Wudlens nói: “Vậy nên ta thà tin rằng những lời ngươi nói là dối trá còn hơn.”

“Vậy thì thật đáng tiếc.” Singh cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười tủm tỉm nhìn Wudlens hóa thành một con dơi, vỗ cánh xẹt qua khung tường đã không còn cánh cửa, bay ra ngoài.

“Louis.” Hắn quơ quơ ly rượu.

Louis đang bê cái mâm và ly rượu thản nhiên đi đến trước sofa, đặt từng thứ xuống, sau đó cầm lấy dao nĩa cắt xoèn xoẹt.

Singh thở dài nói: “Ta mời ngươi cùng ăn với ta chứ không phải muốn thưởng thức tướng ăn của ngươi.”

Louis ngẩng đầu nói: “Đây là điều duy nhất ta nguyện ý làm cùng ngài.”

“Không an ủi ta vài câu ư?”

Louis lại lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Là một Huyết tộc trường kỳ bị mất ngủ do thời gian làm việc quá ngẫu hứng, xin hãy cho phép ta giữ lại quyền lợi bảo trì im lặng và vui mừng nhìn người khác gặp họa.”

Xế chiều, bốn giờ bốn mươi bốn phút, sắc trời bắt đầu tối dần, phòng khách tan hoang càng lúc càng lạnh hơn.

Baal rốt cục bế Vương Tiểu Minh từ trên lầu đi xuống.

Singh ngẩng đầu khỏi tờ báo, mỉm cười nói với hắn: “Thật cao hứng là ngươi có thể nhớ ra mình đang có khách.”

“Ngươi còn chưa đi hả?” Baal nhíu mày.

Singh tự giễu cười nói: “Xem ra ta cao hứng quá sớm rồi.”

Louis bưng mâm ra. Trên đó là một rổ bánh mì nhỏ và hai ly sữa nóng.

Singh nói: “Ta đột nhiên có chút không chịu nổi ngươi.”

Louis mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên nói: “Này thật sự là tin xấu.”

Singh mỉm cười: “Xin cho phép ta tự giới thiệu lại, ta là trưởng lão của gia tộc Giovanni.”

Louis đặt rổ bánh và ly sữa lên bàn, thu hồi mâm nói: “Đây là tin xấu thứ hai mà ta nghe được.”

Singh tươi cười không đổi nhìn y khiêm nhường lễ độ gật đầu, sau đó biến mất vào trong bếp.

Baal nhẹ nhàng đặt Vương Tiểu Minh xuống ghế sofa.

Vương Tiểu Minh vẫn không nhúc nhích, thật sự thì bây giờ ngay cả sức lực để đỏ mặt cậu cũng chẳng có.

“Ngươi còn chưa lăn sao?” Baal không vui nhìn về phía Singh.

Singh thản nhiên xoa bóp tay nói: “Xem ra sự đãng trí của ta đã chứng minh được địa cầu là hình tròn.”

“Có việc gì?” Baal vừa hỏi vừa xé nhỏ bánh đút vào miệng Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh u oán trừng hắn.

Singh đang định lên tiếng, chợt nghe Baal cười nhẹ uy hiếp Vương Tiểu Minh, “Hay là ngươi thích ta cắn nhỏ rồi mớm cho ngươi?”

… Singh biết điều ngậm miệng lại.

Vương Tiểu Minh tưởng tượng đến cảnh đó, thức thời mở miệng ra.

Baal vừa lòng gật gật đầu, “Phải cố ăn cho nhiều mới có sức.”

… Có sức?

Oán khí của Vương Tiểu Minh lại có xu thế tràn ra xung quanh.

Baal sợ cậu nghẹn, bưng ly sữa chậm rãi kê sát bên miệng cho cậu uống.

Singh đợi Vương Tiểu Minh ăn xong, thấy Baal bắt đầu thong thả ăn vội nói: “Chỉ có ba ngày thôi, quả thắng lợi đã sắp được phân phát xong. Hôm nay ta vốn định dẫn các ngươi đi tham quan.”

“Qủa thắng lợi?” Hiểu biết của Baal đối với đêm hội máu tươi vỏn vẹn chỉ giới hạn trong hai chữ kết quả.

“Đúng vậy. Trận đầu tiên là thi đấu thể thao, mỗi ngày vào lúc tám giờ, mười hai giờ và mười sáu giờ sẽ thả ra một quả thắng lợi, chỉ có dành được nó mới đạt tư cách để bước vào vòng tiếp theo.” Singh nhìn thấy biểu tình nghi hoặc trên mặt hắn như thể đang muốn nói: sao hắn không trực tiếp đem quả thắng lợi đến đây, liền giải thích, “Cho dù có chúng ta hỗ trợ, nguyên tắc của trận đấu vẫn không thể thay đổi. Bất quá với thực lực của ngươi, này chỉ là chuyện cỏn con.”

Baal nghe vậy nhíu mày, “Bộ không có cách nào chơi một trận phân thắng thua rồi trực tiếp tiến vào Huyết Dạ sơn được sao?”

Singh chớp mắt nhìn hắn sau một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Chờ sau khi chúng ta thành lập được đảng phái của riêng mình, có thể ban hành cải cách như thế.”



(hạ)



Giao dịch mà mỗi người đều đạt được mục đích

Giữ sức vì ngày mai còn phải dành cho bằng được quả thắng lợi, Vương Tiểu Minh cuối cùng đã có được nguyên một đêm quý giá để nghỉ ngơi.

Singh cũng thực vinh hạnh được phá lệ ở lại biệt thự, và rồi ngày hôm sau đúng mười một giờ lên đường, cùng bọn họ ngồi xe ngựa chạy đến khu vực thi thể thao – phần thi đầu tiên. Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, Vương Tiểu Minh rốt cục đã khôi phục lại quyền điều khiển thân thể, ít ra lúc thức dậy, ăn cơm và leo lên xe ngựa cậu đều tự mình làm được.

Khu vực thi thể thao đầu tiên nằm ở phía đông của U Ám thành, hình quả trứng, có thể chứa được một vạn Huyết tộc, bất quá số ghế đáp ứng được chỉ có hai mươi phần trăm thôi. Đối với Huyết tộc mà nói, phải chui vào một không gian chật hẹp như vậy với bọn Huyết tộc của gia tộc khác , đương nhiên là một chuyện khó mà chấp nhận nổi.

Vương Tiểu Minh thấy Singh đưa cho Baal một cái ống nghiệm nhỏ, “Ngươi nhỏ vào đây vài giọt máu để làm hàng mẫu.”

Vương Tiểu Minh lập tức khẩn trương.

Huyết tộc rất mẫn cảm với máu, máu của Baal nhất định sẽ làm bọn họ phát hiện ra thân phận thật của hắn. Nhưng giả bộ không làm cũng đâu có dễ, dù sao Singh đang ở ngay bên cạnh.

Baal bình tĩnh cầm lấy ống nghiệm, sau đó xoay người.

Rất nhiều Huyết tộc không thích để người khác nhìn thấy vết thương của mình, chuyện này Singh có thể lý giải tương đối, cho nên hắn lại ngoài tưởng tượng của Vương Tiểu Minh mà quay mặt đi.

Động tác của Baal rất mau lẹ, từ đầu đến cuối không vượt quá hai giây, dưới đáy ống nghiệm lập tức có ba giọt máu.

Vương Tiểu Minh nhớ tới sở trường mà Baal khoái nhất —— chuyển dịch không gian, trong lòng thở phào.

Singh đưa ống nghiệm cho người quản lý, sau đó cầm lấy một tấm thẻ nhỏ đi vào.

Chưa đến giờ mà giữa sân thi đấu đã có mấy tốp Huyết tộc đứng tụm năm tụm ba.

Singh giải thích: “Hầu hết Huyết tộc đều đến xem thử vận khí. Ngươi biết đấy, đâu phải trận nào cũng sẽ gặp trúng một đối thủ lợi hại hơn mình được.”

Mấy gã Huyết tộc vốn đang cảm thấy may mắn là lần này không gặp được đối thủ cường đại, ai ngờ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy trưởng lão của Giovanni tự mình giá lâm, trong lòng lập tức xụi xuống. Dù sao thời gian còn lại càng lúc càng ít, chẳng ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Tựa như những Huyết tộc ngày hôm qua đã bỏ lỡ cơ hội đâu có ngờ rằng hôm nay lại nhìn thấy một nhân vật cấp cao như trưởng lão trực tiếp ra ngựa a.

“Qủa thắng lợi là một quả cầu kim loại với gai nhọn bọc xung quanh, nó xoay tròn rất nhanh, ngươi phải di chuyển cực nhanh tương đương với tốc độ của nó mới có thể lấy được.” Singh cười tủm tỉm nhìn hắn, “Đương nhiên, cái này với ngươi mà nói chẳng thành vấn đề, đúng không nào?”

Baal nhíu mày, dắt theo Vương Tiểu Minh tiến vào khu vực trung tâm của sân thi đấu.

Singh nói: “Ngươi tốt nhất nên để cậu ta lại chỗ này. Huyết tộc chưa bao giờ là chủng tộc sống vinh quang dưới ánh mặt trời cả.”

Đôi mày của Baal lại nhăn thành một hàng.

Vương Tiểu Minh mỉm cười thả tay hắn ra, nói: “Yên tâm, ta sẽ cố gắng tự bảo vệ bản thân mà.”



Ai cũng biết những lời này chỉ để an ủi mà thôi. Trên địa bàn của Huyết tộc, nhân loại ngoài việc cam tâm biến thành thức ăn ra chẳng có một ai có thể bảo vệ lấy mình.

Baal trừng mắt nói với Singh: “Nếu y có mất một cọng tóc…”

“Ngươi sẽ tìm ta tính sổ.” Singh cười cười nói tiếp.

Baal lạnh lùng nói: “Ta sẽ hủy diệt toàn bộ Huyết tộc giới.” (Được lắm anh *giơ ngón cái* có chí khí!)

Singh kinh ngạc nhìn hắn. Hiếm có Huyết tộc nào lấy Huyết tộc giới ra uy hiếp, này chẳng khác nào là tự sát.

Baal vuốt vuốt mái tóc của Vương Tiểu Minh, xoay người bước về hướng trung tâm của sân thi đấu.

Ban đầu mấy gã Huyết tộc nhìn hắn cứ như thể vừa ra quân đã đối mặt với kẻ mạnh, sau khi ngửi thấy mùi máu trên người hắn thuộc đời thứ sáu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn vài gã khác thì sắc mặt lại trở nên rất khó xem.

Dựa theo biểu tình của bọn họ, Baal có thể đoán được cái đám Huyết tộc thở phào nhẹ nhõm thuộc cấp trên đời thứ sáu. Mà cái đám sắc mặt đen xì kia nhất định là bằng hoặc dưới đời thứ sáu rồi, hơn nữa có khả năng là một nhóm đang thương lượng chiến lược, còn sự xuất hiện của mình hiển nhiên đã phá vỡ tính toán của bọn chúng.

Phía đông của sân thi đấu đột nhiên hiện lên một cái đồng hồ thật lớn, dựng sừng sững nơi đó, kim phút bắt đầu quay.

Baal nghe thấy trên mặt đất có chút chấn động nhỏ, một khối đất màu đỏ sụp xuống, lộ ra một cái tay rất lớn đang nhô lên.

Mấy gã Huyết tộc khác sắc mặt nghiêm trọng hẳn, nhưng không phải nhìn cái hố trên mặt đất mà là nhìn sang đối thủ.

Baal ôm ngực, vẻ mặt nhàn nhã.

Vô luận là lấy đồ từ dưới đất lên, hay là giật từ tay khẻ khác, với hắn mà nói đều dễ như húp cháo. Chỉ cần hắn biết được có vật như thế tồn tại.

Chỉ nghe vù một tiếng, một đường sáng màu vàng xẹt qua, một quả cầu bay vọt lên trời, sau đó từ từ rớt xuống rồi xoay tròn giữa không trung, ngay tại giữa bọn họ.

Những gã Huyết tộc khác đều không dám ra tay.

Tiếp theo, cho dù kẻ nào ra tay trước đều sẽ trở thành đối tượng bị tấn công của những gã khác. Nếu bớt đi một hai đối thủ đồng nghĩa với việc bọn họ nắm chắc thêm một phần thắng lợi.

Baal có chút không kiên nhẫn, hắn trực tiếp hóa thành ảo ảnh di chuyển cực nhanh, sau đó khống chế chặt chẽ quả thắng lợi trong không gian của mình.

Những gã Huyết tộc khác quả nhiên ra tay.

Chung quanh, mỗi góc độ đều có ít nhất một gã tấn công hắn.

Nhưng động tác của chúng theo cách nhìn của Baal thì, quả thực y chang rùa bò.

Hắn dùng thuật ngưng đọng cố định quả thắng lợi, sau đó chụp lấy nó, thản nhiên lách người ra khỏi đám đông công kích.

Singh nhìn Baal đang đi về phía mình, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, nhưng lại rất nhanh mỉm cười nói: “Làm rất tốt. Ta chưa từng nghĩ cư nhiên lại có một Huyết tộc làm việc nhanh – gọn – nhẹ như vậy.”

Baal nói: “Ngươi nên phát huy trí tưởng tượng thêm đi.” Hắn dùng ngón tay cầm lấy gai nhọn trên mặt quả thắng lợi, trên bề mặt có quá nhiều gai nhọn khiến nó giống như một con nhím bằng kim loại do con người tạo ra.

Singh nói: “Bây giờ ngươi chỉ cần ấn một trong những cái gai đó xuống, sau đó những cái gai nhọn của nó sẽ tự động rút vào trong.”

Baal nửa tin nửa ngờ làm theo, quả nhiên nghe soạt một tiếng, quả thắng lợi trở thành một quả cầu bạc trụi lủi.

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì nữa đây?” Vương Tiểu Minh tò mò cầm lấy quá cầu.

“Nếu đã đạt được một suất tham dự, đương nhiên sẽ được tham gia trận đấu chính thức rồi.” Thanh âm của Singh đột nhiên trở nên trầm thấp, “Bất quá trận đấu chính thức sẽ càng thêm gian nan, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Ba người một lần nữa leo lên xe ngựa, chạy về phía nam của thành.

Singh nói: “Đêm hội máu tươi có tất cả ba vòng, hai vòng đầu đều được tổ chức ở U Ám thành. Đến vòng thứ ba, sẽ được đích thân trưởng lão của mười ba gia tộc trực tiếp kiểm tra.” Hắn nhìn Baal mỉm cười nói, “Đương nhiên, chỉ cần ngươi tới cửa thứ ba rồi sẽ hoàn toàn không cần lo lắng. Hiện tại chân chính phải lo chính là cửa thứ hai.”

Vương Tiểu Minh nghe hắn nói rất thận trọng, không nhịn được hỏi: “Rất khó sao?”

“Bởi vì đó là vòng đấu loại trực tiếp. Từ lúc bắt đầu tới nay, đã có không dưới một trăm Huyết tộc tham gia, nhưng hiện tại chỉ còn lại trên dưới mười người.”

“A, chúng ta đây chiếm tiện nghi rồi.” Vương Tiểu Minh cao hứng nói.

Singh lắc đầu : “Không, như vậy mới là nguy hiểm nhất. Bởi vì số người có thể tiến vào vòng thứ ba cũng chỉ có mười người.”

Vương Tiểu Minh còn đang thắc mắc, Baal đã hiểu ra. “Bọn họ sẽ liên thủ sao?”

“Còn lại mười Huyết tộc, có ba kẻ thuộc Ma đảng, hai kẻ thuộc bên trung lập, và năm gã Mật đảng. Để chống lại Mật đảng, những kẻ trung lập và Ma đảng tạm thời liên minh. Nói cách khác, trước khi ngươi tiến vào, bọn họ đang ở trong thời kỳ hòa bình hiếm có.”

Vương Tiểu Minh nói: “Nhưng McCorvey là Mật đảng, hẳn là sẽ được Mật đảng giúp đỡ chứ?”

Singh nói: “McCorvey là một gia tộc đặt biệt ở trong Mật đảng.” Hắn đang tìm từ để nói giảm nói tránh, “Ở nhiều sự kiện, những người thuộc dòng họ McCorvey này có khuynh hướng thích độc lập làm việc hơn.”

Baal nói: “Ngươi có thể nói trắng ra là bị điên.”

Singh cười nói: “Ta chỉ lo nếu ta nói thế, ngươi sẽ đá ta văng khỏi cửa sổ.”

“Ai nói.” Baal dừng một chút nói tiếp, “Ngươi bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng.”

Singh bật cười nói: “Ngươi thật sự rất thẳng thắn. Ở Huyết tộc, e là chỉ có mỗi gia tộc McCorvey mới tạo ra được một nhân tài như ngươi.”

Baal nhìn hắn, đôi mắt chậm rãi thâm trầm, trong đầu tựa hồ đang cân nhắc cái gì đó.

Singh nhìn về phía Vương Tiểu Minh nói: “Đến lúc đó, cậu hãy theo ta trở về.”

Vương Tiểu Minh trong lòng căng thẳng. Cậu ở Huyết tộc giới chằng khác nào cừu non ở giữa một bầy sói, chung quanh đều là nguy hiểm. Người duy nhất cậu có thể tin tưởng mà dựa vào chỉ có mỗi Baal, cũng vì tin tưởng Baal, cậu không cần nói nhiều đã lội theo đến Huyết tộc giới. Nhưng cho dù như thế cậu cũng không muốn mình trờ thành sợi dây trói buộc Baal. Có lẽ cậu nên ở lại với Singh giống như mới nãy, cậu đã từng chết một lần, cũng đã từng thấy Baal trong trạng thái linh thể, cậu biết rõ nỗi thống khổ khi mất đi thân thể, cho nên cậu càng không thể để Baal vì cậu mà gặp nguy hiểm. (em lo xa wá =w= họa chăng chỉ có Luc đại nhân và Mic đại nhân liên thủ mới có thể đập bẹp anh nhà)

“Ừm.” Cậu gật đầu.

Lông mao trên người Baal nhất thời nổ tung. “Không được ta đồng ý , ai cho phép ngươi rời khỏi tầm mắt của ta chứ.”

Singh nói: “Cậu ta là nhân loại, ngươi mang cậu ta theo chỉ tổ vướng tay vướng chân thôi.” Hắn nói thực hàm súc.

Vương Tiểu Minh cũng nói: “Ta không muốn làm lỡ việc của ngươi.” Nghe thấy Singh giới thiệu sơ sơ, cậu đã thấy việc này nguy hiểm rất cao, nếu cứ bám lấy hắn, Baal cho dù có thể miễn cưỡng ứng phó, cũng sẽ bị lộ thân phận do bất đắc dĩ. Đến lúc đó e là bị bao vây không phải chỉ có mười Huyết tộc.

Baal ngạo nghễ nói: “Ngươi nghĩ ta là cái loại… Huyết tộc mà ngươi muốn cản trở, ta liền bị ngươi cản trở chắc?”

Vương Tiểu Minh quay lại nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, “Vậy ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện.”

“Ta đáp ứng ngươi.” Baal cũng chẳng buồn hỏi là chuyện gì.

Vương Tiểu Minh ngạc nhiên nói: “Ngươi không hỏi là chuyện gì sao?”

“Mặc kệ là chuyện gì.” Baal thản nhiên nói.

Vương Tiểu Minh nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi, chậm rãi kéo lên.

Baal đột nhiên trừng mắt nhìn Singh: “Ngươi muốn tự cút hay muốn bị đá văng đi?”

Singh cười khổ : “Ngươi mới nãy còn bảo ta có giá trị lợi dụng mà.”

Baal nói: “Bởi thế chúng ta mới có ý định hợp tác.”

Singh không chớp mắt nhìn hắn, sau khi xác định những lời này của hắn là thái độ hoàn toàn nghiêm túc, bất đắc dĩ thở dài, mở cửa xe, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Baal thuận tay đóng cửa, một phen ôm chầm lấy Vương Tiểu Minh, cười xấu xa nói: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”



“Tới rồi.”

Môi Baal vừa mới đụng tới Vương Tiểu Minh, liền cảm thấy xe ngựa dừng lại, thanh âm của Singh từ bên ngoài vọng vào.

Baal tức giận gặm Vương Tiểu Minh một miếng.

Huyết tộc giới thật sự là cái nơi khiến người khác ghét cay ghét đắng.

Khác với cửa thứ nhất, chỗ này là trung tâm trò chơi.

Đương nhiên đẳng cấp của trung tâm trò chơi ở Huyết tộc giới vẫn cách xa so với nhân giới. Tỷ như mấy gian phòng bên trong, nhìn theo bố cục thì, càng giống nhà ma của nhân loại hơn.

Vương Tiểu Minh đứng trước cửa, từng cọng tóc dựng thẳng lên, giống như đang múa balê vở hồ thiên nga.

Singh nói: “Mật đảng có hai gã đến từ gia tộc Ventrue, bọn họ là một cặp anh em song sinh, hai gã đến từ Nosfera, một đến từ Toreador, ta nghĩ có lẽ là các ngươi biết gã.”

Baal nói: “Daniel?”

“Không, là Anak.”

Vương Tiểu Minh cảm thấy đau đầu.

“May mắn chính là, hai người đến từ gia tộc trung lập có một người đến từ Giovanni, một người đến từ Ravon. Ta nghĩ các ngươi đã rõ ai đáng tin rồi chứ. Ngoài ra ba kẻ đến từ Ma đảng, một kẻ Lasombra, hai gã Jimmis.” Singh nhìn Baal không kiên nhẫn muốn lập tức đi vào vội nói, “Trước khi tiến vào, xin cho phép ta nhắc một câu cuối, Jimmis có thể tùy ý biến hóa dung mạo.”

Vương Tiểu Minh há hốc mồm, “Biến hóa dung mạo?” Cậu cảm thấy bóng ma ám ảnh trên phim truyền hình đã trở lại. Từng có một bộ phim võ hiệp, nội dung nói về một gã sát nhân giết mẹ của vị quan nào đó, sau lại dịch dung thành bà ta ở lại phủ tác oai tác quái, gây nên bao sóng gió mà chẳng ai nhận ra. Bộ phim đó cậu không coi được kết thúc, bởi vì quá sợ hãi. Mấy ngày sau đó cậu thậm chí không dám nói chuyện với ba mẹ và anh hai, bởi lẽ cậu không biết đằng sau mấy khuôn mặt đó có phải đang cất giấu một bộ mặt khác hay không.

Baal thấy cậu sắc mặt trắng bệch, nhíu mày hỏi: “Ngươi lại nghĩ vẩn vơ gì đó?”

“Chúng ta hay cứ ra một ám hiệu trước đi.” Cậu túm chặt tay áo của hắn.

“Ám hiệu gì?”

Vương Tiểu Minh nói: “Vạn nhất chúng ta bị tách ra rồi muốn gặp lại, chúng ta có thể dùng ám hiệu để nhận nhau.”

“Ví dụ coi?”

“Thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu.” Vương Tiểu Minh thốt lên.

Baal: “…”

“Không được sao?” Vương Tiểu Minh cười gượng nói, “Hay là chúng ta đặt một câu đơn giản hơn.”

“…”

“Như là: em trai của Hạng Văn Huân là ai?”

Baal nhướn mày: “Ngươi thật nhớ thương Hạng Văn Huân nhỉ?”

Vương Tiểu Minh 囧: “Ta không phải ý này.”

Baal yên lặng nhìn cậu trong chốc lát, “Ta sẽ không nhận nhầm ngươi đâu.”

Singh đứng bên cạnh nói: “Kỹ năng này của Jimmis chỉ có thể dùng để đối phó với chủng tộc ngoài Huyết tộc. Bởi vì so với khuôn mặt, Huyết tộc thích dùng khướu giác để nhận ra thân phận đối phương hơn.”

Vương Tiểu Minh lại càng lo lắng, “Ta sợ mũi ta không đủ minh mẫn.”

Singh nói: “Ta cũng không cho rằng cậu tham dự vào trận đấu này là chuyện sáng suốt. Trận đấu một khi đã bắt đầu, cho dù ta là trưởng lão cũng không thể can thiệp vào những gì diễn biến trong trận đấu, những gì phát sinh trong trận đấu đều do bọn hắn chịu trách nhiệm. Nói cách khác, đến lúc đó cho dù cậu có muốn rời khỏi, chỉ e là không dễ đâu.” Hắn nhìn về phía Baal, “Ta vẫn nghĩ vậy đấy.”

Baal nói: “Kệ ngươi.”

Vương Tiểu Minh nhỏ giọng nói: “Singh trưởng lão chỉ muốn tốt cho chúng ta.”



Thật không?

Baal liếc mắt nhìn ánh mắt chân thành của Singh, trong lòng cười lạnh.

“Như vậy, các ngươi mau vào thôi. Chúc các ngươi thành công. Ta sẽ chờ ở Huyết Dạ sơn để chúc mừng các ngươi.” Singh mỉm cười nói.

Baal kéo Vương Tiểu Minh đi vào trong.

Vương Tiểu Minh quay lại vẫy vẫy tay với Singh, “Cám ơn ngài, Singh trưởng lão!”

Pripley từ bên ngoài bay tới, đậu trên vai Singh.

Vương Tiểu Minh cảm thấy trong đầu ấm áp dào dạt, tuy rằng những nguy hiểm rình rập bên trong làm cậu thấy sợ hãi, nhưng ít nhất khoảnh khắc hiện tại, cậu cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì có mấy người bạn Huyết tộc tận tâm hết sức giúp đỡ bọn họ. Điều duy nhất cậu cảm thấy áy náy chính là, bọn họ không thể tiết lộ thân phận thật sự của Baal. Lừa gạt những ngừoi bạn tốt như vậy, trong lòng cậu tự dưng thấy bất an.

“Baal.” Vương Tiểu Minh nhỏ giọng nói, “Ta nghĩ trước mắt nên thực hiện nguyện vọng của Singh trưởng lão.”

“Ngươi muốn thành lập gia tộc à?” Baal cảm thấy cái này chẳng vấn đề gì. Lại nói, Thấu Minh nhân cũng coi như một tộc do hắn lập ra, bởi vì hắn đã chọn ra những kẻ sống lâu trong số tổ tiên bình thường của họ và ban cho họ năng lực trong suốt đặc biệt. Tuy là hắn chẳng thấy đây là một chuyện đáng khen ngợi cho lắm.

“Không. Ta chỉ là muốn thực hiện nguyện vọng của bọn họ thôi.” Vương Tiểu Minh đơn giản là xuất hiện cái suy nghĩ này trong đầu, cụ thể nên làm như thế nào hoàn toàn không biết. Cậu suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái gì rõ ràng, đành nói, “Bất quá phải chờ chúng ta trở về từ Huyết Dạ sơn đã rồi nói sau.”

Cửa vào của trung tâm trò chơi gần ngay trước mắt.

Đây là một cánh cửa lớn đỏ thẫm, trên cửa một đống con dơi bay nhảy xung quanh, lớn có nhỏ có, con nào con nấy rất năng động.

Chính giữa cửa lớn có một ô lõm hình tròn, kích thước vừa với quả thắng lợi.

Baal thả quả thắng lợi vào.

Chỉ thấy quả thắng lợi giống như bị nuốt xuống, chậm rãi lọt vào, sau đó cạch một cái, trực tiếp rơi vào trong cánh cửa. Tiếp theo là âm thanh lăn lộn va chạm. Qủa thắng lợi như thể chạy vòng mê cung, lăn một vòng lớn trong cánh cửa rồi mới dừng lại ở dưới.

Toàn bộ hành trình ước chừng hai phút, cửa kẽo kẹt một tiếng, rốt cục mới chậm rãi nâng lên.

Baal và Vương Tiểu Minh còn chưa kịp nhìn rõ cảnh sắc sau cánh cửa, đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm trực tiếp vọt ra.
Bình Luận (0)
Comment