U Linh Boss

Chương 34

(Thượng)

Đây là một con hổ chỉ biết kêu “Meo meo”

Tiếng sói tru như bão táp ào ạt không ngừng, từng đợt từng đợt đánh úp lại.

Tiếng hổ gầm mặc dù to khỏe, nhưng dẫu sao một bàn tay chẳng vỗ ra tiếng, nó nhanh chóng rơi xuống hạ phong.

Vương Tiểu Minh và Baal hoang mang nhìn một hồi.

Vương Tiểu Minh nhỏ giọng nói: “Chúng nó lúc này… đang hát đối dân ca sao?”

Baal mờ mịt hỏi lại: “Cái gì gọi là hát đối dân ca?”

“Thì giống như bây giờ nè, ngươi hát một câu, ta đối một câu.”

Không biết có phải do ảo giác hay không. Baal cảm thấy mới nãy đuôi con hổ đột nhiên duỗi ra một chút.

Đúng lúc này.

Bầy sói bỗng dưng từ bốn phía ào ào xông tới như gió bão, trong giống một tấm bạt đen thật lớn che khuất cả bầu trời.

Baal thuận tay dựng kết giới lên, bất động thanh sắc quan sát màn diễn trước mắt.

Tốc độ của bầy sói rất nhanh.

Nếu không phải bọn chúng con trước ngã xuống con sau ào lên, số lượng nhiều không kể xiết, hai mắt của Vương Tiểu Minh tuyệt đối không dám chứng kiến cảnh này.

Thân thể cậu nháy mắt đã cứng ngắt, hai tay giữ chặt lấy gấu áo của Baal, tiếng hét đáng lý phải bật ra từ trong cổ họng lúc này vì quá sợ hãi mà tắt nghẹn.

Con hổ to xác chưa gì đã bị bầy sói bao phủ kín mít.

“Cứu nó đi…” Vương Tiểu Minh kéo kéo áo Baal.

Baal từ trước đến giờ rất ghét xen vô những chuyện vớ vẩn như thế này. Rừng tất sẽ có luật của rừng, cá lớn nuốt cá bé là lẽ đương nhiên. Nếu không thể tự bảo vệ được mình chứng tỏ chúng nó quá vô dụng. Cho dù có cứu được lần này, lần sau chắc chắn cũng chả sống nổi. Thế nên mắc gì phải phí sức làm chuyện không đâu?

Nhưng câu tiếp theo của Vương Tiểu Minh lại nhanh chóng thay đổi suy nghĩ trong đầu hắn.

“Bất quá ngươi cũng đừng nên gắng sức.” Tuy là có chút ích kỷ, nhưng trong lòng Vương Tiểu Minh luôn đặt Baal lên vị trí cao nhất. Cho nên hy sinh Baal để cứu một con hổ là chuyện cậu không bao giờ dám nghĩ tới.

Cùng là một câu rơi vào trong tai Baal đã không còn mang ý nghĩa ban đầu.

Hắn, đường đường là Baal (a.k.a Boss đại nhân), cư nhiên đi cứu một con hổ chỉ biết kêu meo meo lại là chuyện cần gắng sức sao?!

Hắn vươn tay, năm ngón siết lại.

Con hổ nháy mắt đã bị chuyển vào trong kết giới.

Bất quá nhìn sơ sơ thì nó cũng không đến nỗi thê thảm như trong tưởng tượng của bọn họ. Ngoài một số vết cào xé trên người ra, tinh thần của nó vô cùng phấn khích, hoàn toàn không giống như bộ dạng bị ‘đánh hội đồng’ chẳng còn tí sức lực phản kháng.

Con hổ đùng một phát thoát khỏi vòng vây, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa là nhào vào người Vương Tiểu Minh. Bất quá sau khi nó định hình lại tình cảnh trước mắt, lông mao dựng đứng trên người lập tức xẹp xuống liền, ngay cả hai chân trước cũng gập xuống, giống như đang quỳ lạy thần phục trước mặt Vương Tiểu Minh.



Baal nhịn không được hỏi: “Ngươi quen nó hả?”

Vương Tiểu Minh cảm thấy tình huống như vậy mà nói là không quen thì có hơi kiêu ngạo, cho nên cậu gật gật đầu nói: “Vừa mới quen đó.”

Baal: “…”

Bên ngoài kết giới, bầy sói dùng cặp mắt xanh biếc ghê người trừng mắt nhìn bọn họ.

Bởi vì kết giới trong suốt, cho nên Vương Tiểu Minh có thể cảm nhận rõ ràng khí thế bức bách của bọn nó truyền đến.

Áo của Baal bị siết lấy càng lúc càng chặt hơn, hắn bất đắc dĩ đành búng tay một cái.

Bầy sói hoàn toàn biến mất.

Tâm trạng của Michelle lúc này rất tệ.

Từ khi cô ả quyết định đối phó với Baal và Vương Tiểu Minh, cô cứ luôn lần theo dấu vết của bọn họ. Nhưng vị trí của hai người họ ở trong khu rừng này bỗng dưng hoàn toàn bốc hơi.

Edward lo lắng chăm sóc cho Vương Tiểu Minh như vậy, hắn tuyệt đối không đời nào dẫn y vào khu vực trung tâm đâu. Dù sao trong đó đầy rẫy ma thú ẩn nấp, mà mỗi loại chỉ cần một con thôi cũng dư sức dồn Vương Tiểu Minh vào chỗ chết rồi.

Nhưng khu vực phía ngoài cô đã lượn đi lượn lại mấy vòng. Ngay cả địa bàn của Mật đảng, cô còn nhờ cả Cane Corso và Rosatt của gia tộc Jimmis ra tay, cải trang thành Mật đảng trà trộn điều tra, ai ngờ cũng chỉ là phí công vô ích.

“Chẳng lẽ bọn họ thật sự đi vào khu vực trung tâm sao?” Cô lẩm bẩm khẽ rủa. Nghĩ lại thì, đúng là chỉ còn sâu trong khu vực thứ hai và khu trung tâm là chưa tìm qua.

“Chúng ta vào trung tâm đi!” Cô ả nhìn sang Cane Corso và Rosatt đang nằm nghỉ dưới gốc cây đề nghị.

Rosatt khép hờ con mắt từ chối, “Không đi đâu.”

Cane Corso trực tiếp khép mắt lại bổ sung, “Tụi này mệt lắm.”

Bọn họ mới cuốc bộ có mấy tiếng, đã làm được cái khỉ gì mà than mệt chứ? Hơn nữa họ đâu phải là nhân loại!

Michelle cảm thấy vô cùng bất mãn với thái độ nhàn nhã của họ, nhưng nghĩ đến quan hệ hợp tác giữa đôi bên, cô ả đành cố nén khó chịu an ủi: “Ta đảm bảo đây là lần cuối cùng trong ngày đó.”

“Nga, lần cuối cùng trong ngày.” Rosatt tự dưng nhấn mạnh giọng điệu nhái lại lời của cô, “Sao cô không nói trắng ra lần cuối cùng trong ngày này sẽ kéo dài đến tận sáng mai luôn đi? Sau đó cô lại giở giọng an ủi tụi này, đó ngày mai tới rồi, chúng ta tiếp tục cố gắng thôi! “

Lồng ngực Michelle phập phồng kịch liệt, bàn tay đặt hai bên sườn siết chặt lại, trong bụng không ngừng suy xét nếu muốn đá văng hai tên lười biếng chúa này ra khỏi đội thì bản thân sẽ nắm chắc bao nhiêu phần thắng.

Đột nhiên, Cane Corso và Rosatt đồng thời bật dậy.

Michelle đang định hỏi làm sao vậy, bốn phía đột nhiên hiện ra vô số cặp mắt xanh biếc.



Ma sói?

Không cần nghĩ ngợi nhiều, Cane Corso, Rosatt, Michelle, còn có cả Andy từ đầu tới cuối chưa từng lên tiếng đều lập tức biến thành dơi bay lên.

Nhưng cho dù có làm vậy cũng không ngăn nổi dục vọng tấn công mãnh liệt của bầy sói.

Từng con sói cứ như phát cuồng liên tục nhảy lên nhảy xuống không ngừng.

Michelle liều mạng thoát khỏi hàng loạt móng vuốt lao đến, bay lên một cành cây, sau khi chắc chắn chúng không thể nhảy cao tới đây mới thở hắt một hơi rồi biến lại thành hình người, “Ở chỗ này sao có thể xuất hiện ma sói được chứ?”

“Ta không biết làm thế quái nào chỗ này lại có sói, ta chỉ biết ta vô cùng vô cùng căm ghét lũ sói đó!” Rosatt và Cane Corso đang ở cách cô không xa cũng đã biến lại thành người.

Căn nguyên khúc mắc giữa Lang Nhân và Huyết  tộc từ xa xưa đến nay… Bọn họ ghét sói như vậy không hẳn là không có lý do.

“Andy?” Michelle đột nhiên dáo dác nhìn ra xung quanh tìm kiếm.

Rất lâu sau, một con dơi trên người mang chi chít thương tích ủ rũ bay loạng choạng đến chỗ nhánh cây cô đang ngồi, biến lại về hình người.

“Ngươi không sao chứ?” Michelle nắm lấy tay hắn.

Ánh mắt Andy hơi lóe lên, khẽ lắc đầu.

“Thật sự là một màn cảm động a.” Cane Corso vừa ngáp vừa nói.

Rosatt sửa lại: “Chúng ta không phải nhân loại.”

“Đúng thế. Cho nên ta đâu có bị cảm động lây.”

Michelle không thể nhịn được nữa khẽ quát: “Các ngươi câm miệng cho ta!”

“Nga, ngực bự tức rồi kìa.” Tinh thần của Cane Corso thoáng chốc phấn chấn hẳn, “Ngươi đoán coi chốc nửa cô ả có tức đến nỗi thoát y luôn không?”

Rosatt nhíu mày hỏi: “Bao giờ ngươi mới bỏ được cái tật hạ lưu này thế?”

“Ta từ trước tới giờ đều cho rằng đây là phong lưu.”

Michelle cắn chặt hàm răng. Andy bị thương, bây giờ tuyệt đối không phải là cơ hội trả đũa. Cô không ngừng thuyết phục chính mình.

“Thoạt nhìn tình trạng của các ngươi bây giờ không ổn lắm nhỉ.” Một nam tử đầu đội mũ hiệp sĩ, ăn mặc nho nhã xuất hiện trên một cái cây cách bọn họ không xa lắm.

“Allen!” Michelle khẩn trương đứng dậy.

Ngay cả vẻ mặt của Cane Corso và Rosatt lúc này cũng không còn bình tĩnh như trước.

“Vì lo cho tố chất của toàn thể Huyết tộc, ta nghĩ chúng ta nên kiểm tra một chút được chứ.” Allen mỉm cười.

Phía sau Cane Corso và Rosatt đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng lưng gù.

Bọn họ nhanh chóng quay đầu lại liền bắt gặp hai gương mặt vô cùng xấu xí, khiến cho họ lập tức mặt nhăn mày nhó. Hiển nhiên khuôn mặt như thế không phù hợp với thẩm mỹ của Huyết tộc chút nào. “Nosfera…” Do bị nguyền rủa, những Huyết tộc gia nhập vào gia tộc Nosfera đều phải mang khuôn mặt xấu xí như thế.

Bên người Michelle lại xuất hiện thêm một Huyết tộc cũng ăn mặc nho nhã giống như người kia.

“Gia tộc Nosfera, gia tộc Ventrue…” Michelle bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, “Mật đảng lọt vào đây không phải có đến năm người sao? Anak của gia tộc Toreador đâu? Đừng nói là các ngươi cho rằng lấy bốn chọi bốn là đủ rồi chứ?” Kỳ thật điều cô lo sợ chính là Anak nấp ở chỗ tối, chờ họ lộ sơ hở lập tức ra tay.

Allen liếc mắt một cái đã nhìn thấu băn khoăn của cô ả, “Ta nghĩ chúng ta không nhất thiết phải dùng thủ đoạn đánh lén như vậy. Bởi vì chúng ta còn có người khác giúp đỡ…”



Chẳng lẽ là Edward?

Trong đầu Michelle lập tức vẽ ra sẵn một lý do động lòng người để chuẩn bị chuồn êm, nhưng sau khi cô ả quay đầu lại, cơ hội chuồn êm và biểu tình mặt đều đã bị đóng băng lại rồi.

“Shar?”

Cane Corso và Rosatt hô to.

Shar mỉm cười nói: “Nếu bây giờ ta mời các ngươi gia nhập vào phe ta, các ngươi hẳn là không cự tuyệt đúng không?”

Cane Corso và Rosatt liếc nhau, không chút do dự đáp: “Đương nhiên.” Bọn họ sở dĩ đi theo Michelle chạy tới chạy lui là bởi vì Shar đột nhiên biến mất, lúc này hắn đã xuất hiện trở lại, bọn họ đương nhiên chẳng cần phải đi theo Michelle trong vô vọng nữa.

Michelle khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cười gượng nói: “Có lẽ, chúng ta nên đổi một phương thức khác để giải quyết vấn đề.”

“Được thôi.” Allen rất dễ chấp thuận gật đầu nói, “Chúng ta lúc này cần có hai suất.”

Michelle: “…”

Tình huống trước mắt đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, ai mới là hai kẻ dư thừa.

Baal giải trừ kết giới.

Vương Tiểu Minh ngồi xổm xuống đất, tò mò nhìn con hổ.

Con hổ cũng mở to hai mắt nhìn cậu, sau đó lén lút nhích dần về phía cậu.

Vương Tiểu Minh lập tức lùi ra sau.

Con hổ liền nằm sụp xuống bất động, hai mắt tội nghiệp nhìn cậu chằm chằm.

“Ngươi… sẽ không ăn ta chứ?” Vương Tiểu Minh cẩn thận hỏi nó.

Con hổ chớp chớp mắt.

“Ngươi hiểu được ta nói gì sao?” Cậu nhớ ma thú trong tiểu thuyết có sẵn nhân tính, hơn nữa chỉ cần nuôi vài năm là biết nói, có khi còn biến thành người nữa.

Nhưng mà con vật trước mặt này hình như phẩm chất không được tốt cho lắm, thế nên nó vẫn như trước giương đôi mắt tội nghiệp lên nhìn cậu.

Vương Tiểu Minh quay đầu hỏi Baal: “Ngươi nói xem bây giờ nó đang muốn làm gì?”

Baal đáp liền: “Ăn thịt.”

Vương Tiểu Minh như sao xẹt nhảy ra núp sau lưng hắn.

Con hổ do mặt mũi bị lông phủ kín không nhìn ra biểu tình gì, nhưng nhìn vào hai mắt sáng quắc to tròn của nó mà phân tích, rõ ràng nó đã bị tổn thương vì Vương Tiểu Minh trốn tránh nó.

Cảm giác áy náy lập tức bao phủ trái tim Vương Tiểu Minh. Cậu từ sau lưng Baal thò đầu ra, “Ngươi muốn nhờ chúng ta giúp đỡ hay là muốn cảm ơn chúng ta? Nếu cần giúp đỡ hãy chớp mắt một cái, nếu là cảm ơn chúng ta thì… kêu một tiếng đi.”

Con hổ “Meo” một tiếng.



Vương Tiểu Minh rối như mớ bòng bong.



(trung)



Đây là một con hổ chỉ biết kêu “Meo meo”

Con hổ im lặng nhìn biểu tình đã hóa thành 囧 của Vương Tiểu Minh, nó lắc lắc cái đuôi, đột nhiên đứng dậy, xoay người đi vào sâu trong rừng.

“Nó thất vọng với chỉ số thông minh của ta sao?” Vương Tiểu Minh có chút không cam lòng.



Baal thở dài, “Thất vọng không phải nó mà là ta.”

“A?” Vương Tiểu Minh đang tính hỏi tại sao thì cả người đã bị Baal ôm lấy bay vào trong rừng.

Con hổ cứ chạy được khoảng năm sáu mét liền quay lại nhìn một cái, xem bọn họ có đuổi kịp hay không.

Vương Tiểu Minh nhìn bóng dáng hiếu động của nó, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm xúc của bậc làm cha mẹ.

“Sao thế?” Baal cúi đầu nhìn Vương Tiểu Minh đang bóp vặn mặt mình đủ kiểu.



Chuyện này có đánh chết cậu cũng chẳng dám nói đâu.

Vương Tiểu Minh cười gượng: “Ta chỉ muốn kiểm tra độ đàn hồi của da mặt thôi.”

Baal nhịn không được vươn tay khẽ búng lên mặt cậu một cái.

Vương Tiểu Minh: “…”

Baal dùng giọng điệu của chuyên gia đánh giá nó: “Co giãn quá kém đi.”

Vương Tiểu Minh: “…”

Cây cối bốn phía ngày càng thưa thớt, phía trước mặt thỉnh thoáng lấp lánh ánh nước.

Con hổ đột nhiên nhảy về trước, chui vào bụi cỏ rậm rạp rồi chả thấy đâu.

Vương Tiểu Minh bước chậm lại.

“Lại làm sao nữa?” Baal hỏi.

“Đằng trước chắc là có cái hố to lắm ha?” Nếu không sao nó lại biến mất nhanh như vậy.

Baal nói: “Nếu có hố to chắc chắn nó sẽ rống rất thảm.”

“Biết đâu nó ngã xuống ngất luôn thì sao.” Vương Tiểu Minh cẩn thận dò dẫm bước từng bước về trước, ước chừng đi được khoảng hai ba mét, liền nhìn thấy con hổ đang ngả người vào bụi cỏ rậm rạp, không ngừng liếm liếm móng vuốt của nó.



Vương Tiểu Minh ngơ ngác hỏi: “Vì sao nó đang đi nửa chừng lại dừng lại liếm móng vuốt nhỉ?”

Baal nói: “Bởi vì nó không biết ăn cỏ.”

Vương Tiểu Minh: “…”

Con hổ liếm móng vuốt xong lại đứng lên, hùng dũng uốn người khí phách hiên ngang tiếp tục đi về phía trước.

Ánh nước dần dần lộ rõ diện mạo của nó, hóa ra là một cái hồ rộng thênh thang, bờ bên kia rất xa, nhìn qua chỉ thấy một đường kẻ màu đen. Giữa hồ nhô lên một ụ đất cao —— có lẽ nên gọi là đảo nhỏ. Trên đảo có một cái cây.

Nhìn theo góc độ của Vương Tiểu Minh mà nói, cái cây này rất là không bình thường. Bởi vì chẳng hiểu sao nó lại giống y đúc cây đào ở nhân giới! Ở Huyết tộc giới, bởi vì cậu đã được nhìn thấy đủ loại cây, từ những cây toàn thân xanh lá xanh lam cho đến những cây biến sắc đẹp như chạm trổ từ ngọc, thế nên khi cậu thấy một cái cây bình thường, hoa nở tựa hoa đào thì trái lại cậu còn thấy nó bất thường hơn.

Con hổ đứng ngay mép hồ vung vẩy cái đuôi thẳng tưng, hai con mắt to tròn trong veo thỉnh thoảng nhìn về phía cái cây, thỉnh thoảng lại quay đầu trông mong nhìn sang Vương Tiểu Minh.



Vương Tiểu Minh hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Con hổ tiếp tục ngoe nguẩy cái đuôi.

“Nhưng mà ngươi to quá.” Vương Tiểu Minh thật lo lắng, một khi con hổ trèo lên đó thì ụ đất ấy sẽ biến thành tàu ngầm mất.

Con hổ chưa chịu từ bỏ ý định liền lượn quanh Vương Tiểu Minh một vòng, sau đó nhìn sang cái cây kêu “meo meo”.

Vương Tiểu Minh quay đầu nhìn Baal.

Baal ôm ngực nói: “Theo ta biết thì loài hổ có thể bơi được.”

Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt, “Ngươi đang nói về con hổ ở nhân giới hay là con hổ ở đây?”

Trong đầu Baal liền trồi lên một vấn đề —— con hổ còn phải chia theo từng giới sao?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Vương Tiểu Minh, hắn lựa chọn phương pháp cực kỳ đơn giản để chứng minh —— trực tiếp giơ cước đá bay con hổ vào trong hồ.

Vương Tiểu Minh giật mình, suýt nữa hét toáng thì lại thấy con hổ trồi lên, tà tà bơi lóp ngóp về hướng đảo nhỏ.



“Nó quả nhiên là một con hổ.” Vương Tiểu Minh kết luận xong lại vò đầu hỏi, “Chúng ta bây giờ nên làm gì đây?”

Baal ôm lấy cậu, mở rộng cánh, vèo một cái bay lên cao.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cậu được bay, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn cứ khẩn trương, ngón chân đều căng cứng, hai tay ôm chặt lấy Baal.

Tốc độ của Baal nhanh hơn nhiều so với con hổ.

Chờ con hổ hùng hục bơi tới nơi, Baal đã lượn xung quanh đảo nhỏ được vài vòng.

“Ta, ta không chịu nổi nữa…” Vương Tiểu Minh bị hắn xoay đến choáng váng đầu óc.

Baal bấy giờ vẫn còn hăng máu nhưng cũng đành dừng lại.

Chỉ thấy con hổ chậm rãi ngoi lên trên đảo nhỏ, bốn chân co quắp nằm dưới tán cây, cẩn thận vẩy lông cho khô, sau đó đột nhiên nhào lên trên!

Móng vuốt khó khăn mới với được tới hai phần bảy thân cây, cách cành cây còn một khoảng xa —— theo chiều cao mà nói, cây đào này có thể sánh ngang với tùng bách.

Vương Tiểu Minh thấy ánh mắt nó không cam lòng nhìn lên trên, cậu thử quay lại quan sát.

Chỉ thấy giữa những đóa hoa đào có những quả màu trắng chỉ nhỏ bằng long nhãn treo lủng lẳng trên cây, số lượng không nhiều lắm, có khoảng mười quả.

“Ngươi muốn cái này hả?” Vương Tiểu Minh kêu Baal bay xuống thấp một chút, sau đó thuận tay hái lấy một quả màu trắng.

Hai mắt con hổ lập tức tỏa sáng, giống như hai bóng đèn pin chớp nháy, long lanh tròn xoe nhìn cậu.

Vương Tiểu Minh để trước mũi ngửi thử, “Ngươi có chắc là cái này ăn được không đấy?”

Con hổ thấy cậu chậm chạp không chịu thả xuống, nhịn không được “meo” một tiếng.

“Thôi được rồi.” Vương Tiểu Minh thả xuống cho nó.

Con hổ mở miệng thật to chụp được.

Vương Tiểu Minh thấy nó nhai còn chẳng buồn nhai đã nuốt cái ực, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Ăn như vậy thì có vị gì chứ.

Hai mắt của con hổ lại tiếp tục thèm khát nhìn cái cây.

“Còn muốn nữa sao?” Vương Tiểu Minh lại duỗi tay với lấy.

Đại khái là sợ tốc độ của cậu quá chậm, con hổ há miệng ra, lại thúc giục thêm tiếng nữa. Nhưng tiếng hối thúc lần này đã khiến Vương Tiểu Minh sợ tới mức run tay, chỉ chụp được đóa hoa. Bởi vì con hổ vừa mới kêu chính là ——

“Gâu!”

“Baal, hồi nãy ngươi có nghe thấy không?” Vương Tiểu Minh nuốt nước miếng hỏi.

So với vẻ mặt kinh hoàng của cậu, Baal bình tĩnh hơn nhiều. “Có.”

“Rốt cục nó là con gì vậy?” Chẳng lẽ trong thế giới động vật cũng có khả năng nhái giọng sao, phải chăng nó có thể bắt chước được các loại thanh âm?

Baal đáp: “Nguyên hình của nó đúng là con hổ.”

“Nhưng nó biết kêu meo meo a…” Vương Tiểu Minh dừng một chút, lại nói, “Còn có thể sủa như chó nữa.” Này có được tính là đa tài đa nghệ không?

Ánh mắt Baal đảo qua mấy quả trên cây, “Có lẽ là do loại quả này.”

Con hổ đứng dưới lại “gâu gâu” hai tiếng.

Vương Tiểu Minh thắc mắc: “Ý của ngươi là, do nó ăn phải loại quả này cho nên mới có thể phát ra tiếng kêu của các loài vật khác?”

“Ừ.” Baal đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Ngươi thử thả cho nó một quả nữa xem.”



Vương Tiểu Minh lo lắng: “Lỡ như có tác dụng phụ thì sao?” Cậu nhìn đôi mắt toàn tâm toàn ý tin tưởng của con hổ, không nỡ ra tay.

Baal ung dung nói: “Dẫu sao nó cũng muốn ăn mà.”

“Nhưng mà…”

“Có lẽ thân thể nó cần bổ sung dinh dưỡng từ cái này.” Khi lòng hiếu kì của một người đạt tới trình độ nào đó, chỉ số thông minh và tài miệng lưỡi nháy mắt có thể tăng lên theo cấp số nhân. Baal hiện tại chính là như thế.

Vương Tiểu Minh nhìn ánh mắt mong ngóng của con hổ, đành phải hái thêm một quả thả xuống.

Lần này con hổ ăn kĩ hơn, hai mép nhai nhồm nhoàm.

Vương Tiểu Minh khẩn trương chờ nó mở miệng, nhưng con hổ dường như đã ăn uống no đủ, trực tiếp nằm bẹp xuống liếm liếm móng vuốt.

“…” Móng vuốt rốt cục có gì ngon mà liếm?!

Trong đầu Baal và Vương Tiểu Minh đồng thời hiện lên vấn đề này.

Baal một tay ôm Vương Tiểu Minh, một tay hái thêm quả nữa, sau đó trực tiếp ném cái bụp xuống đầu con hổ.

Quả đó rơi xuống đầu nó nảy lên một tí, sau đó thẳng bánh lăn vào trong hồ.

Con hổ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

Baal nhếch mi khiêu khích nó.

Con hổ lại lập tức ngoe nguẩy cái đuôi.



Là chúa tể rừng xanh mà nó chả có tí cốt khí nào!

Biểu hiện của Baal tỏ ra tương đối khinh bỉ.

Đại khái cảm nhận được sự khinh bỉ, con hổ lại lười nhác đứng dậy, sau đó nhìn cái cây “meo” một tiếng thúc giục.

Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở ra, “Đại khái nó dùng ba thứ tiếng để biểu đạt tâm trạng bất đồng chăng.”

Trong mắt Baal còn mang theo vài phần do dự.

Con hổ thấy Baal và Vương Tiểu Minh cứ nhìn nó chẳng nói lời nào, nhịn không được lại mở miệng kêu: “Gào!”

Vương Tiểu Minh, Baal: “…”

Baal nheo mắt lại, “Ta đang đặt giả thiết những chuyện từng xảy ra… Trước đây từng có một kẻ (rỗi hơi) nào đó cho con hổ ăn quả này, khiến cho nó có thể kêu “meo meo”. Về sau, con hổ ăn quen miệng, rất muốn được ăn thêm, cho nên mới cố ý lấy lòng chúng ta, mục đích cũng chỉ để kiếm một bữa no.”

Vương Tiểu Minh vắt óc nghĩ một hồi: “Ta cảm thấy thật hợp lý.”

“Ta hiện tại rất muốn biết…” Baal cau mày, “Gã Huyết tộc kia rốt cục thông qua hay là không thông qua đây?”

“Không thông qua!” Gin thuận tay điều chế một ly rượu vàng đặc quánh đặt xuống trước mặt Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp chán ghét nhíu mày, “Khẩu vị của ngươi thật sự ngày càng xa rời phạm vi lý giải của người bình thường.”

“Một nghệ nhân vĩ đại bao giờ khởi đầu cũng phải chịu sự nhạo báng và châm chọc của người đời, nhưng thời gian sẽ chứng minh được, họ mới là những kẻ sẽ cười vào phút cuối.”

Thạch Phi Hiệp lưỡng lự nếm thử một ngụm, sau đó trực tiếp nhổ ra giấy ăn, suýt xoa: “Ta đã hiểu tại sao bọn họ sẽ cười vào phút cuối.”

“Tại sao?”

“Bởi vì những kẻ đã nhạo báng và châm chọc họ đều bị đầu độc chết hết trơn.” Lực sát thương của hương vị này so với thạch tín thật sự còn ghê gớm hơn vạn phần.

Gin lập tức chụp lấy cái ly hút vô một ngụm, sau đó mặt không đổi sắc phun ra toàn bộ, “Ta mới nãy nói đến đâu rồi?”

“Một nghệ nhân vĩ đại?” Thạch Phi Hiệp đẩy đẩy ly rượu về phía hắn.

Gin lập tức hủy thi diệt tích, sau đó coi như không có chuyện gì kể tiếp: “Nga, ta mới nãy đã nói đến đoạn đêm hội máu tươi.”

“Ngươi tham gia nhưng không được thông qua.”

Gin tức giận: “Ngươi có thể tin nổi không? Cuối cùng trong rừng Ảo Diệt còn lại tổng cộng là mười một mạng, nhưng ta… một Huyết tộc tam đại vô cùng vĩ đại cư nhiên trở thành kẻ duy nhất bị đào thải!”

“Có lẽ là do cấp bậc của ngươi cao quá rồi?” Thạch Phi Hiệp hiếm khi được dịp an ủi, “Cho nên không phù hợp điều kiện thăng cấp.”

“Nhưng mà Singh và Leslie đều được thông qua!” Đây mới là điểm khiến hắn không khỏi bất bình tức giận. Cùng là trưởng lão Huyết tộc, ba kẻ đi vào lại chỉ có hai người được thông qua… Quả thực khiến cho thể diện của hắn bị ném sạch xuống thác máu địa ngục!

Bởi vì sự kiện đó mà hắn phải chạy tới nhân giới những một năm để tránh ồn ào. Nhưng sự thật chứng minh, trí nhớ của Huyết tộc so với trong suy nghĩ của hắn khá hơn nhiều, một năm sau lúc hắn trở về vẫn bị đám bạn nhiệt tình ‘Chú ý’ như trước!

Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Gin điên tiết không có chỗ trút hận. Mà bực mình nhất là mãi cho tới bây giờ hắn vẫn không biết rốt cục vấn đề do đâu mà ra.

“Để được khu rừng chấp nhận, ta thậm chí còn phải chạy tới cho hổ ăn.” Hắn kể lể vô cùng ủy khuất.

“Vì sao phải cho hổ ăn?” Thạch Phi Hiệp nghe xong mạc danh kỳ diệu.

“Nó không phải là chúa tể rừng xanh sao?” Hắn nhớ rõ có câu  —— cầm tặc tiên cầm vương mà?

“…” Thạch Phi Hiệp nghĩ nghĩ nói, “Có lẽ ngươi cho nó ăn nhầm cái gì rồi.”

Gin nhíu mày: “Đời nào? Ta thấy nó ăn vui vẻ lắm.”

Thạch Phi Hiệp hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

“Nó một ngụm nuốt sạch.” Gin còn ngửa mặt khoa tay múa chân làm chút minh họa.



“Ta chỉ khi nào uống thuốc mới một ngụm nuốt sạch thôi.” Thạch Phi Hiệp chậm rãi nói.



(hạ)



Đây là một con hổ chỉ biết kêu “Meo meo”

Baal ôm ngực nhìn con hổ vui vẻ bơi qua bơi lại trong hồ, “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy có điểm không đúng.”

“Cái gì không đúng?” Cậu thấy hợp lý lắm mà. Tuy rằng lúc đầu con hổ kêu “meo meo” làm cậu cảm thấy có chút 囧, nhưng sau khi nghe một hồi cậu lại nghĩ không đến nỗi nào. Nhân loại chẳng phải cũng học ngôn ngữ nước khác đó thôi. Có lẽ đây là do động vật bắt đầu tiến hóa nhỉ?

Vương Tiểu Minh càng nhìn con hổ càng thấy thích. Cậu nghĩ chốc nữa con hổ lên bờ rồi, có lẽ cậu sẽ vượt qua sợ hãi, chạy lại vuốt ve nó thử xem.

Baal đột nhiên buông tay xuống.

Vương Tiểu Minh khó hiểu nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn.

“Chúng ta đi tìm mấy gã Huyết tộc kia thôi.”

“Chi vậy?” Vương Tiểu Minh ngẩn người. Bọn họ hình như đã thỏa thuận, Allen lo chuyện đào thải, còn hai người họ cố gắng để khu rừng chấp nhận là được mà?

Baal hỏi: “Ngươi nghĩ là mình sẽ được khu rừng chấp nhận hả?”

“Có thể lắm chứ.” Ánh mắt Vương Tiểu Minh quét ra bốn phía, chỉ vào con hổ quả quyết, “Nó là chúa tể rừng xanh a!”

Baal nhíu mày: “Bộ cứ thế là khu rừng sẽ chấp nhận sao?”

“Biết đâu đấy.” Vương Tiểu Minh cũng không chắc lắm.

Baal nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy chẳng có gì đảm bảo, “Ta ghét làm những chuyện không xác định lắm.”

“Vậy chứ ngươi muốn làm thế nào?”

“Biến nó thành chuyện chắc chắn đi.” Khóe miệng Baal nhếch lên một tia cười lạnh.

Không phải khoe, nhưng ở trong rừng rậm có được một tấm bản đồ thật sự tiện lợi nhiều lắm. Nhất là khi nó chỉ sẵn địa điểm của con mồi.

“Chúng ta đầu tiên tìm ai?” Vương Tiểu Minh nhỏ giọng hỏi. Theo như ý Baal, có lẽ hắn đang định tự mình loại bỏ hai người đi? Cho nên lúc này, bọn họ mà tìm thấy ai thì kẻ đó cầm chắc trở thành người phải biến mất. Ở chung với hắn lâu ngày như vậy, cậu chẳng chút nghi ngờ về thực lực của Baal.

Baal nhìn ký hiệu đánh dấu lãnh địa nghỉ ngơi của bọn họ trên bản đồ, “Singh.”

Vương Tiểu Minh mặt 囧 nói: “Ông ta đâu có đến đây.”

“Nhưng nơi này có thành viên của gia tộc hắn.”

Vương Tiểu Minh cố gắng nghĩ một hồi, mới nhớ ra người tham gia của gia tộc họ là Michelle. Cậu không khỏi giật mình: “Ngươi định đuổi cô ta ra khỏi trò này sao?” Nhân loại luôn ích kỷ, cứ hay dựa vào cấp bậc thân sơ để chia ra. Michelle cũng thế mà Singh cũng thế, ở trong lòng cậu tệ nhất thì vẫn thuộc vào cấp bậc bằng hữu. Cho nên nếu nhất định phải ra tay, cậu muốn loại bỏ những người không quen cơ.

“Không phải.” Đáp án của Baal làm cậu thoáng yên tâm.

Chuyện giải quyết Michelle và Andy cũng không kéo dài lâu.

Nhất là khi ngay cả Anak bị lạc đường mò tới nơi, cục diện trở thành tám đánh hai. Michelle và Andy căn bản là tự mình thu dọn đồ đạc này nọ, ôm của chạy lấy người, lúc này có phản kháng đi chăng nữa cũng chỉ là dư thừa.

Nhưng mà tám người chơi còn lại khiến cho không khí càng thêm kì quái.

Mật đảng năm, Ma đảng ba, gia tộc trung lập bị loại hoàn toàn.

Cán cân rõ ràng lệch sang một bên.

Cane Corso nhìn ánh mắt ngày một quỷ dị của Mật đảng, trong lòng âm thầm đề phòng, cước bộ không ngừng lùi về hướng Shar và Rosatt đang đứng.

Rosatt cười lạnh: “Trên đời này có hai kẻ tuyệt đối không thể tin tưởng, một là Lang Nhân, kẻ còn lại là Mật đảng.”

Cane Corso nói: “Ta cảm thấy nếu so với Mật đảng, Lang Nhân xem ra còn thuần khiết hơn.”

Allen mỉm cười: “Ta chưa từng hứa hẹn cái gì.”

Rosatt và Cane Corso sửng sốt, quay đầu nhìn Shar.

Shar gật đầu: “Đúng vậy. Để Michelle và Andy bị loại hoàn toàn là chủ ý của ta.”

Rosatt và Cane Corso không thể tin nổi nhìn y.

Nên biết Michelle và Andy mới nãy khi chưa bị loại vẫn là chiến hữu của phe y. Nếu không phải bọn họ bị đá đi, cán cân bây giờ đã cân bằng chứ không phải nghiêng về phía Mật đảng như thế. Bọn họ thật sự không nhận ra Shar bình thường khôn khéo là vậy, sao có thể phút chốc hóa đần độn a.

Shar nhìn đám người Mật đảng trên mặt không thể kiềm chế đắc ý, lạnh nhạt nói: “Thế giới này luôn tồn tại những chuyện ngoài ý muốn. Có rất nhiều chuyện, không phải do ngươi muốn thế nào nó sẽ là thế ấy.”

Allen cười nói: “Ta hoàn toàn đồng ý với những lời này.”

Shar nói: “Ngươi cho rằng, ngươi là xứng đáng làm đối thủ của ta sao?”

Allen thẳng thắn chối: “Không xứng.” Hắn dừng một chút, “Nhưng mà ngươi không thể chống nổi ta và Anak liên thủ. Hơn nữa nhân số của chúng ta còn nhiều hơn hai người.”

“Đúng là thế thật.” Shar thở dài, “Bởi vậy, lần sau ta sẽ lôi kéo thêm nhiều đồng bọn vô chơi cùng các ngươi.”

“Lần sau?” Anak lạnh lùng nói, “Có lẽ ngươi thì có, nhưng đối thủ của ngươi nhất định không phải bọn ta.”

“Nói trước bước không qua đâu.” Nụ cười của Shar có thâm ý khác.

Allen nhíu mày. Hắn rất hiểu con người Shar, y không phải loại người cung đã lên dây sẽ buông tay. Y từ trước tới nay đều hành động rõ ràng dứt khoát, thua là thua, thắng là thắng. Y nói như vậy nhất định là có nguyên nhân gì đấy. Thế nhưng rốt cục… là nguyên nhân gì đây?

Anak nói: “Thời gian sắp đến rồi.”

Shar bỗng nhiên cười nói: “Đã đến rồi.”

“Nhân loại?” Allen quay đầu.

Ngay tại khoảnh khắc ấy ——

Tất cả giác quan trên người họ đều ngừng lại, thân thể bị một lực rất mạnh kéo đi, cảnh vật trước mắt bắt đầu dần dần vặn vẹo.

“Năng lực?”

Bọn họ kinh hãi khó hiểu.

Thời gian còn chưa tới, số lượng vừa đủ, rừng Ảo Diệt không có cớ gì lại đẩy bọn họ ra ngoài!

Shar thả lỏng suy nghĩ mà hưởng thụ lạc thú ngắm nhìn cảnh vật trước mặt thay đổi.

Đám người Allen còn đang cố gắng muốn thoát ra, nhưng chênh lệch sức mạnh khiến bọn họ vùng vẫy trong vô vọng.



Vương Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn đám Huyết tộc chỉ mới đây thôi còn đang đứng trước mặt, lúc này họ đã hoàn toàn biến mất.

“Ngươi… không phải ngươi đã nói sẽ tha cho Michelle và Andy sao?” Bởi vì toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, cậu căn bản không thấy rõ rốt cục họ có trong đó không nữa.

Baal nói: “Ngươi chỉ hỏi là, có phải ta đang tính đá cô ả ra khỏi trận đấu hay không.”

“Đúng vậy, và ngươi trả lời không phải.” Vương Tiểu Minh liều mạng gật đầu.

“Bởi vì ta đích thật không định đá mình cô ả mà là đá văng tất cả bọn họ.” Baal ra vẻ hợp tình hợp lý.

Vương Tiểu Minh: “…”

Baal duỗi thẳng lưng. “Chúng ta kiếm chỗ nào đó ngồi xuống ăn chút gì đi.”

Không nói không sao, vừa nói xong Vương Tiểu Minh đã thấy bụng sôi sùng sục.

Baal hài lòng nhìn xung quanh, từ trong không gian lôi ra hộp cơm hoành tráng, “Cuối cùng chẳng phải lo lắng nửa chừng tự dưng nhảy ra một kẻ không đâu nữa.”

Vừa dứt lời, một luồng sáng màu vàng đột nhiên phá tan sắc trời u ám, buông xuống trước mặt bọn họ.

Trong luồng sáng chói mắt ấy, có một cánh cửa màu trắng như ẩn như hiện.

Baal: “…” Nếu đằng sau cánh cửa này có kẻ nào đó ló mặt ra, bất kể là ai, hắn thề sẽ tung một chưởng chết tươi!

Vương Tiểu Minh phấn khích: “Này nghĩa là chúng ta đã được thông qua rồi?”

Baal bĩu môi. Thông qua có gì ngạc nhiên lắm đâu? Hắn qua không nổi mới là chuyện ngạc nhiên!

“Baal?” Vương Tiểu Minh thấy hắn nửa ngày bất động, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Baal chậm rãi hít vào một hơi, sau đó hung hăng quát: “Khi nhìn thấy Cain, nhớ nhắc ta tặng hai đấm lên mặt hắn đó!” Trò chơi chết bầm, quy tắc chết toi, lại thêm cả cánh cửa chết tiệt này nữa!

Cửa chậm rãi mở ra.

Theo góc nhìn của Vương Tiểu Minh, có thể nhìn thấy vách tường trắng tinh cùng bức họa tinh tế.

“Chúng ta đi thôi?” Cậu kéo tay Baal.

Baal ngược lại cầm lấy tay cậu.

“Meo.” Phía sau vang lên tiếng kêu lưu luyến không rời.

Vương Tiểu Minh bỗng nhiên quay đầu lại.

Con hổ đang đứng cách họ ba bước, mở to đôi mắt ủy khuất nhìn cậu.

“Ngươi thuộc về rừng xanh.” Vương Tiểu Minh rốt cục nhịn không được bước đến trước mặt nó, ngồi xổm xuống nói, “Ngươi nên ở lại đây.” Cậu vươn tay, chậm rãi tiếp cận trán nó.

“Gào!”

Con hổ đột nhiên ngẩng đầu gầm to.

Vương Tiểu Minh té bật ngửa, nhìn thấy Baal đứng sau không chút thương tình cười ha hả, xấu hổ phủi đít đứng dậy thúc giục: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Con hổ bước theo sau cậu mấy bước, mãi đến chỗ luồng sáng mới dừng lại.

Vương Tiểu Minh trước khi cầm lấy nắm cửa, nhịn không được quay lại nói: “Ta rất muốn nghe tiếng kêu chân chính của loài hổ một lần nữa.”

Con hổ thấy cậu quay đầu lại, hý hửng vẫy vẫy đuôi.



Quả nhiên là nghe không hiểu mà.

Vương Tiểu Minh bất đắc dĩ nhún vai, xoay người đi vào trong.

Cửa đằng sau chầm chậm đóng lại, ngay tại phút cuối ——

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên —— mang theo khí thế của chúa tể rừng xanh, độc nhất vô nhị!
Bình Luận (0)
Comment