U Linh Tửu Điếm

Chương 110

Mới từ tầng thứ tư ra, Thạch Phi Hiệp không kịp thích ứng độ u ám của tầng năm.

Đột nhiên, hai luồng sáng đỏ và xanh từ giữa thành thị âm u bay lên, bắn thẳng vào không trung.

“Pháo hoa?” Thạch Phi Hiệp dùng tay che mắt.

Isfel dừng lại giữa không trung, “Đó là Abaddon và Asmodeus.”

Abaddon hắn biết, là một trong Bảy Đại Ma Vương Địa Ngục, có thể so với hắn chắc cũng là Ma Vương. Thế nên hắn hỏi tiếp: “Tội gì?”

“Dâm dục.”

Thạch Phi Hiệp hạ giọng hỏi: “Dâm tới mức nào?”

Isfel nói: “Xóc lọ.”

“…” Thạch Phi Hiệp không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ, Thiên Đường là nơi xóc lọ cũng không được phép? Tuy rằng hiện giờ hắn cũng là một trong những thành phần bất tử rồi, nhưng ai mà chả có sự nhỡ nhàng? Nếu hắn chẳng may chết sớm, hắn vẫn mong sẽ xuống Địa Ngục. Đương nhiên, dù là đến Thiên Đường cũng không sao, cái chuyện chai lọ hắn khá là am hiểu.

Ánh sáng bao phủ trước tay Thạch Phi Hiệp dần nhạt đi, hạ bàn tay xuống, thì vừa lúc nhìn thấy hai người xòe đôi cánh đen bay tới.

“Phải chuyển sang trạng thái chiến đấu sao?” Hắn bắt đầu lo lắng.

Isfel nói: “Không cần.”

Abaddon cười tủm tỉm lại gần: “Isfel, đúng là đã bỏ cái chốn quái quỷ đó tới Địa Ngục rồi! Lúc nãy Mammon nói ta còn không tin.”

Asmodeus ở sau lưng hắn, gương mặt tuấn tú có chút ngại ngùng.



Hắn đúng là mắc tội dâm dục hả?

Thạch Phi Hiệp không nhịn được nghi ngờ. Không phải đây là một án oan vạn năm của Thiên Đường đó chứ?

Isfel nói: “Các ngươi thực chiến?”

Mắt Abaddon giật giật, nói vội: “Không phải, lúc náy đánh lôi đài quá mệt, nên đi hóng gió.” Sợ Isfel không tin, hắn còn run rung áo, “A, mát quá đi.”

Thạch Phi Hiệp chợt nhớ tới một tài khoản trò chơi trong sách có tên là Gió thổi JJ mát quá đê, không khỏi đề nghị: “Cởi quần càng mát mẻ.”

Abaddon nói với Isfel: “Trước kia hắn cùng lắm là đáng khinh, giờ thật phóng khoáng.”

Thạch Phi Hiệp không để ý tới hắn. Hắn đang hứng thú thưởng thức vẻ ngượng ngùng chỉ muốn chui xuống lỗ của Asmodeus.

Abaddon nhíu mày: “Ngươi không tính vừa hưởng tuần trăng mật, vừa đi ngoại tình đó chứ?”

Thạch Phi Hiệp: “…”

Isfel nói: “Chúng ta thực chiến?”

Abaddon trợn mắt há mồm, sau đó lắc đầu: “Chúng ta là bạn bè bao năm như vậy, lại vì một con người… người thật biết làm người ta giận sôi gan!”

Thạch Phi Hiệp nói: “Làm con người duy nhất có quyền lên tiếng ở đây, ta không hề cảm thấy hắn làm ta nổi giận. Ngược lại, thật ra là… khụ khụ!”

Abaddon nói: “Ngươi có cảm thấy gan mình càng lúc càng lớn không?”

Đây chính là điển hình của cáo mượn oai hùm. “Ta biết.” Thạch Phi Hiệp tỏ rõ ta khốn nạn thế đấy làm gì được nhau.

Abaddon nhìn sang Isfel: “Ta thu lại lời nói lúc trước, hắn vẫn rất đáng khinh.”

Trên đường tới đấu trường, Abaddon giới thiệu sơ qua về tầng thứ năm.

Nổi danh nhất tầng năm là đấu trường. Ở đây, các loại đấu trường không ít hơn năm ngàn. Nổi tiếng nhất trong đó là “Tuyệt Sát” do Abaddon mở.

Đấu trường tất nhiên là dành cho những người thính đánh đánh giết giết. Bên trong có hai loại hình thức, một là dùng máy móc ghi lại các trị số của người chơi, sau đó chuyển thành một thân thể ảo, người chơi dùng thân thể ảo này chiến đấu với người chơi khác.

Điểm tốt của cách này, là dù trên đài bị chém mất bao miếng thịt, đi xuống rồi họ lại ngon lành như thường. Phương pháp rất văn minh.

Một loại khác chính là thực chiến như Isfel nói. Có điều các loại chủng tộc ở Địa Ngục quá đông, để tránh tạo thành chiến tranh liên tộc, những người tham gia thực chiến bắt buộc phải ký một bản cam kết tử vong trước khi vào đấu. Nếu chẳng may chết trận, người nhà bạn bè họ không được dùng bất cứ thủ đoạn nào để trả thù người thắng, nếu phạm quy, bá chủ đấu trường là Abaddon sẽ đứng ra “nói chuyện phải trái.”

“Thế nào?” Abaddon đắc ý nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thạch Phi Hiệp.

“Ngươi chơi nhập vai rồi hả?” Đây rõ ràng là phương thức của game nhập vai mà.

Abaddon nói: “Hừ. Cái đó có gì hay, Boggi còn không chơi.”

Trong lúc nói chuyện, họ đã tới trước một tòa nhà cao tầng vuông vắn.

Thạch Phi Hiệp cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Ầy, đại bản doanh của ngươi nhìn rất… ổn trọng.” Không phải Tuyệt Sát là đấu trường lớn nhất tầng thứ năm sao? Sao nhìn ngoài khó coi thế?

Abaddon ngơ ngác: “Là sao?”

Asmodeus mở miệng: “Hắn đang nói, nhìn bề ngoài nơi này không lớn.” Giọng hắn rất nhẹ, cứ như gió mùa hè, gợi cho người ta ảo giác như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Abaddon cười ha hả: “Bởi vì rất nhiều người thích đánh thực chiến bên ngoài. Để họ không đập nát đấu trường của ta, ta đành đem đấu trường xây ngầm toàn bộ.”

Quả nhiên, tòa nhà đấu trường thi đấu này chỉ có một quầy phục vụ và đăng ký. Ở giữa có một cầu thang lớn nối thẳng xuống dưới.

“Không có thang máy à?” Thạch Phi Hiệp vừa đi vừa hỏi.

Abaddon nói: “Có, nhưng không ai dùng.”

“Vì sao?” Hắn muốn dùng này. Thạch Phi Hiệp ấn thắt lưng.

Abaddon nói: “Vì đôi khi trận đấu quá kịch liệt, thang máy sẽ bị làm hỏng.”

“…” Phải kịch liệt thế nào mới có thể làm hỏng cả thang máy? Thạch Phi Hiệp hết lời bình luận.

Không biết là xuống đến tầng mấy, chỉ biết là khi họ tới một tầng nào đó, thì từ bên trong vang ra một trận hoan hô tung trời. Vô số giọng nói đồng thanh gào thét: “Abaddon, Asmodeus…”

Abaddon mỉm cười vẫy tay.

Thạch Phi Hiệp nhìn cả rừng đầu người đen kịt, líu cả lưỡi: “Kêu thẳng tên lãnh đạo như thế không sao hả?”

Isfel đáp: “Mỗi người mỗi khác.”

“… Bọn họ là phái thân dân đây mà.”

Abaddon đưa bọn họ đi về phía đám đông, mọi người tự động tách sang hai bên.

Ở chính giữa họ có một khối vuông vức, trông giống lôi đài, nhưng to hơn, cao hơn, có khí thế hơn nhiều.

Khác với khán đài của đài thi ăn chỗ Beelzebub, những người xem đều đứng, còn là từ dưới nhìn lên trên đài.

Abaddon từ bên cạnh cùng Asmodeus bay lên đài, tiếng hoan hô càng vang dội.

Thạch Phi Hiệp và Isfel tùy tiện tìm một chỗ thuận mắt chờ xem.

Thạch Phi Hiệp thấy bọn họ bước vào một quả cầu xám cao tầm hai ba mét, sau khi bước ra, Abaddon mặc giáp đen và Asmodeus mặc giáp bạc ánh xanh lên sân khấu.

Tiếng hoan hô bốn phía càng vang dội.

Thạch Phi Hiệp có hét lên với Isfel vẫn bị âm thanh chung quanh nhấn chìm, đang tính chịu thua, thì chợt nhận thấy xung quanh im ắng hẳn.

Isfel cúi đầu nhìn hắn, “Ngươi nói gì?”

“Ta đang nói… A,” im lặng đột ngột như thế khiến hắn hơi bất ngờ, “Ta đang nói liệu có phải tại Asmodeus mặc áo giáp không trong sáng nên bị quy cho cái tội không trong sáng đó không?”(1)  Hắn vẫn luôn bối rối vì vấn đề đó, không thể nào liên hệ nổi người kia với hai chữ dâm dục. Nếu đem so sánh, thì Mammon còn hợp với cái tội đó đó hơn.

Isfel nói: “Đúng là hắn mắc tội dâm dục, vì hắn yêu một cô gái loài người tên là Sarah.”

Thạch Phi Hiệp hóng được chuyện, mặt ngay lập tức sáng chói, rất hợp tác làm khán giả chân thành.

“Hắn yêu nàng, nhưng lại không dám thổ lộ. Đến khi Sarah kết hôn, hắn lại giết chết chồng nàng ngay trong đêm tân hôn, cho đến khi không ai dám cưới nàng nữa.”

“Đó không phải là ghen tỵ sao?”

“Ghen tỵ của hắn là vì dục vọng của hắn với Sarah.”

“Thật ra, muốn ăn thì cứ nhào tới thôi mà.” Nhìn mặt Asmodeus tuy là có kém Isfel, nhưng cũng có thể coi là đạt tiêu chuẩn, không khéo Sarah gặp là sét đánh liền. Hai người từ đó về sau sống chết không rời, nguyện làm uyên ương chẳng làm tiên. “Nếu sợ ăn luôn thanh đạm quá, có thể rưới lên Sarah ít nước sốt mà.”

“Đổ lên ngươi thêm chút nước sốt?” Isfel có điều nghĩ ngợi.

Thạch Phi Hiệp giục: “Thế sau này thì sao?”

“Sau này chuyện bị Thần Biết, Thần phái Raphael bắt hắn về Thiên Đường thụ án.”

Thạch Phi Hiệp than thầm kết cục của mối tình kia, “Cuối cùng thì sa đọa. Thế Sarah thì sao?”

“Được Thần an bài, kết hôn với người khác.”



“Đúng là bi kịch.” Hắn thương hại nhìn Asmodeus đang đánh nhau sống chết với Abaddon, “Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay hắn chỉ có xóc lọ mà sống?”

Isfel im lặng hồi lâu, nói: “Câu đó là nói đùa.”

“…” Thạch Phi Hiệp đột nhiên nói, “Quan hệ của hắn và Abaddon khá tốt?”

“Vì họ có điểm chung.”

“Thất tình?” Đúng rồi, hình như chưa từng thấy ai nhắc tới mẹ Boggi cả? Chẳng lẽ hồng nhan bạc mệnh? Nói là thế, chắc họ có thể cùng múa côn thuần thục lắm.

“Không. Có cùng kẻ địch.”

Thạch Phi Hiệp bật thốt: “Raphael?”

Isfel gật đầu.

Thạch Phi Hiệp cảm khái: “Thiên Đường và Địa Ngục đúng là chặt không đắt, quá lằng nhằng.”

Bọn họ vừa mới hết chuyện, thì trên đài cũng kết trận.

Abaddon đột nhiên xuất hiện trên đầu Asmoseus, dùng thân thề đè ép hắn.

Isfel triệt bỏ kết giới.

Tiếng huýt sáo, tiếng la ó, tiếng vỗ tay ập tới như sóng thần.

Thạch Phi Hiệp giật mình. Hai người trên đài đã biến mất, một lát sau, Abaddon và Asmodeus bước ra từ trong khối tròn xám.

“Abaddon, Abaddon, Abaddon…”

Khán giả phát cuồng hết cả rồi.

Abaddon đắc ý vẫy tay quay quanh khán đài, Asmodeus không nói lời nào đứng bên cạnh, yên lặng nhìn. Dù là thua, hắn cũng chẳng có vẻ uể oải mệt nỏi nào, có lẽ tất cả đều là thói quen.

Abaddon đột nhiên quay người lại, ôm cổ hắn lôi ra giữa khán đài.

Mặt Asmodeus đỏ ửng lên, nhưng vẫn rất tự nhiên phối hợp.

Vì thế trong cơn sóng chiều “Abaddon” vẫn vang lên tiếng “Asmodeus” mỏng manh.



Không chừng là vì Abaddon dễ đọc hơn, nên mới có nhiều người hô hơn?

Thạch Phi Hiệp nhìn trái lại nhìn phải, quay trước rồi quay sau, mới thấy giữa biển người hò hét, bản thân và Isfel không ăn rơ chút nào. Y như là cả tòa thành đều mặc áo giáo vàng, chỉ riêng họ là không ngựa giáp ấy.

Hắn có nên hùa theo không, chí ít thì nhập gia tùy tục chứ?

Nghe thế, Thạch Phi Hiệp do dự giơ tay lên, định bắt chước họ, đúng lúc ấy Abaddon lại ra hiệu cho mọi người im lặng.

Vì thế tay mọi người đều thả xuống, chỉ còn mỗi hắn giơ lên như thằng đần.



Thạch Phi Hiệp trước vô số ánh mắt rất bình thản duỗi eo.

(1) Thạch Phi Hiệp chơi chữ. Giáp Asmodeus mặc màu bạc ánh xanh, là ngân lục, mà ngân lục thì phát âm gần giống dâm dục.
Bình Luận (0)
Comment