U Minh Trinh Thám

Chương 132

- Ngày hôm qua tôi tăng ca, sau khi làm việc xong liền gọi cho quản lý tới để khóa cửa, sau đó thì tôi liền trở về.

- Lúc cậu rời đi là mấy giờ?

- Đã là rạng sáng rồi, tôi nhớ lúc tôi rời đi đã là hơn mười hai giờ rồi.

Tống Tân nghĩ nghĩ.

- Đại khái là khoảng mười hai rưỡi.

- Thời gian cậu gặp người bị hại, có thấy hắn có biểu hiện gì khác thường không?

- Không có, rất bình thường.

Tống Tân lắc lắc đầu.

- Nhưng mà hắn uống hơi nhiều, đi đứng có chút không vững, chỉ là hắn vẫn tỉnh táo, vẫn nói chuyện với tôi được.

- Nói cái gì?

- Không có gì, chỉ là chuyện trò bình thường mà thôi.

Sau đó tôi liền rời đi.

- Còn có cái gì đặc biệt không?

- Chắc là không.

Tống Tân nghĩ nghĩ, trả lời.

- Được, cảm ơn sự hợp tác của cậu.

Nữ cảnh sát đứng lên, bắt tay Tống Tân.

- Nếu có gì muốn nói thì cậu cứ liên hệ với chúng tôi, dù sao trong hồ sơ thì cậu cũng là người cuối cùng gặp người bị hại.

- Được.

Sự kiện chuyện ma quái trong thang máy đã trải qua gần một tuần, nhưng thật ra cũng không có chuyện tình gì kỳ quái tiếp tục xảy ra nữa cho nên cái tin đồn chuyện ma quái kia cũng dần dần biến mất ở trong não của mọi người. Dù sao thì con người cũng là động vật dễ quên, mỗi ngày một người đều có rất nhiều chuyện tình mới mẻ phát sinh. Những chuyện đã qua thì mọi người sẽ chậm rãi quên đi, tựa như nó cho tới bây giờ đều chưa từng phát sinh vậy.

Bệnh của quản lý cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Nghe nói là cho tới bây giờ vẫn là bộ dạng si ngốc, mỗi ngày đều khóc khóc cười cười. Bác sĩ nói là do hắn bị kinh sợ quá mức, muốn khôi phục e là phải mất một thời gian rất dài. Hiện tại hắn đang tiến hành trị liệu dài hạn ở bệnh viện tâm thần.

Công ty phái một người quản lý khác đến. Mặc dù đối với Tống Tân vẫn rất lãnh đạm, nhưng dù sao so với quản lý trước kia thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất cũng không có phát sinh chuyện tình lấy việc công để làm việc riêng, sau đó mang Tống Tân ra để chùi đít.

Hơn nữa quản lý mới đến này so với trước kia thì trẻ tuổi hơn nhiều, vóc người cũng không tồi. Ở trong công ty cũng rất được lòng mọi người, cho nên mọi người ở trong công ty đều đã quên mất vị quản lý nghe nói là bị nữ quỷ hù dọa cho phát điên đang phải điều trị trong bệnh viện.

Chuyện này chỉ sợ là chỉ có Tống Tân còn để ở trong lòng. Bất kể là nói thế nào, đêm hôm đó hắn là người cuối cùng nhìn thấy tên quản lý kia, thời gian ngày hôm sau liền truyền đến tin tức quản lý bị dọa đến mức phát điên. Tống Tân cảm giác dường như mình có chút trách nhiệm, lúc ấy nếu mình ở lại khóa cửa và rời đi cùng hắn thì việc này có lẽ cũng sẽ không xảy ra. Hơn nữa trong lòng Tống Tân còn có cảm giác, chuyện này có chút kỳ quái. Từ cái tin tức nho nhỏ về nữ quỷ mặc sườn xám màu đỏ dọa cho vị quản lý kia phát điên mà Tô Nham đã nói, Tống Tân cảm giác dường như việc này có chút liên hệ đối với giấc mộng của mình mấy đêm trước kia. Khi đó mấy ngày liên tiếp hắn đều mơ thấy nữ nhân mặc bộ sườn xám đỏ thẫm kia. Mà nghe nói là quản lý lại bị một nữ quỷ mặc sườn xám dọa cho phát điên. Trên đời này chẳng lẽ thật sự có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng mà việc này Tống Tân cũng không nói cho ai biết. Nói đùa sao, chuyện này nói ra như thế nào được? Nói là quản lý bị nữ quỷ mình mơ thấy mỗi tối dọa cho phát điên à? Nếu thực sự nói như vậy, không bị người ta nói mình điên mới là lạ.

Nhưng mà nói tiếp, gần đây vận khí của Tống Tân thật là quá kém. Thường xuyên không thể bắt kịp thang máy, hơn nữa còn là nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng mà chính mình còn cách vài bước nên không thể đuổi đến nơi. Đi xe thì sẽ bị trễ xe, hiện tại mỗi sáng hắn đều phải dậy sớm nửa giờ, cho dù là như vậy thì trong tuần này hắn vẫn đến muộn hai ngày. Mua sổ xố thì một đồng cũng không trúng. Lúc tắm rửa thì bị hết nước, đi đường sẽ dẫm phải cứt chó, lúc đi mua đồ thì lại không mang ví, khi đi về nhà thì phát hiện ra túi của mình bị rách một cái lỗ, chìa khóa cũng không thấy đâu. Tóm lại là có rất nhiều chuyện không may xảy ra, dường như là gần đây Tống Tân bị quỷ ám vậy.

Thảm nhất là một lần, Tống Tân đang đi vệ sinh, sau khi đi xong vừa định kéo quần lên, kết quả là chiếc điện thoại ở trong túi quần rơi ra, vừa đúng lúc rơi ngay vào trong bồn cầu. May mà mua chiếc điện thoại này thuộc loại tam phòng, vừa không thấm nước, vừa chống va đập lại còn chống bụi nữa. Bị rơi xuống nước thì vẫn có thế dùng được. Tống Tân không dám dội bồn cầu, hắn sợ điện thoại của mình cũng sẽ bị cuốn trôi xuống cống. Ngẫm lại thì chỉ cần lấy ra rửa sạch đi là được. Vì thế hắn cố nhịn ghê tởm, thò tay vào trong bồn cầu để lấy cái điện thoại ra. Nhưng mà cũng không biết là vì sao, khi Tống Tân cho tay vào trong bồn cầu thì luôn thiếu một chút mới có thể với tới cái điện thoại. Đợi cho đến khi hắn dùng sức thật lớn mới có thể nắm được cái điện thoại trong tay. Nhưng mà đột nhiên lại phát hiện, tay của mình bị mắc kẹt vào trong bồn cầu, không thể lấy được. Hiện tại dù cho hắn không cầm điện thoại cũng không thể rút được tay ra. Cái này cũng chưa tính, Tống Tân lớn tiếng kêu cứu ở trong nhà vệ sinh, nhưng mà hô cả nửa ngày, cũng không có ai tiến vào giúp đỡ. Lúc này Tống Tân mới nhớ đã tới giờ ăn cơm trưa, chỉ sợ người của công ty đều đã đi ăn cơm, chỉ còn một mình hắn bị nhốt trong nhà vệ sinh.

Không có cách nào, Tống Tân chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi chờ, đợi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng nói của đồng nghiệp sau đó mới lớn tiếng cầu cứu. Đồng nghiệp của hắn sau khi đi vào, chứng kiến bộ dạng của hắn cũng không nhịn được mà cười lên ha hả. Đồng nghiệp của hắn dùng tất cả các biện pháp, cũng không làm thế nào để kéo được tay Tống Tân từ trong bồn cầu ra. Đành phải gọi điện thoải báo cảnh sát. Đáng thương cho Tống Tân, bàn tay bị kẹt ở trong bồn cầu hơn hai giờ. Sau đó mới được nhân viên phòng cháy chữa cháy tháo cái bồn cầu cứu hắn ra.

Điện thoại đại khái là bị ngâm nước quá lâu nên không thể dùng. Tay của Tống Tân cũng vì mắc kẹt trong thời gian quá dài nên bị sưng, hơn nữa cái bồn cầu bị gỡ ra kia thì Tống Tân cũng phải tự bỏ tiền túi ra mà đền. Tống Tân thật có cảm giác khóc không ra nước mắt.

- Chẳng lẽ năm nay phạm phải Thái Tuế?

Tống Tân ngồi ở chỗ của mình, nhìn cái tay được băng bó thật dày mà ngẩn người.

- Linh linh linh.

Tiếng chuông từ chiếc điện thoại mới mua vang lên, Tống Tân nhìn lại, là một người bạn thân gọi đến.

- Đã hết giờ làm chưa? Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi? Gọi cả Trần Viêm đi cùng.

Thanh âm của Nghiêm Trọng từ đầu dây bên kia truyền đến.

- Hôm nay nàng không ở nhà, nói là phải đi học thêm.

Tống Tân nhìn bàn tay của mình.

- Tôi cũng có chút không thoải mái, không muốn đi.

- Xin cậu, cô ấy không ở nhà thì hai người chúng ta có thể uống đã đời chứ sao.

Nghiêm Trọng nói.

- Hơn nữa đã lâu lắm rồi chúng ta không uống với nhau, cứ quyết định như vậy đi, tan ca tôi sẽ đến công ty đón cậu.

- Được rồi.

Tống Tân thở dài đồng ý. Những xui xẻo gần đây mình gặp phải, cũng cần phải tìm người để chia sẻ một chút.

Nghiêm Trọng là một người bạn không tệ của Tống Tân khi còn đại học. Nhưng mà Nghiêm Trọng không giống như Tống Tân, hắn cũng có thể coi như một kẻ có tiền. Cha mở công ty cũng có thể coi như một đại gia. Năm đó ở trong trường học, Nghiêm Trọng và Tống Tân đều thích Trần Viêm. Lại nói tiếp vô luận là diện mạo hay là điều kiện gia đình thì Nghiêm Trọng đều tốt hơn Tống Tân rất nhiều. Nhưng mà cuối cùng Trần Viêm vẫn sa vào vòng tay của Tống Tân. Chuyện này khiến cho Nghiêm Trọng có chút canh cánh trong lòng. Một lần hắn uống quá nhiều đã hỏi Trần Viêm là vì sao, Trần Viêm trả lời là vì ở bên cạnh hắn không có cảm giác an toàn. Cái đáp án này khiến cho hắn có chút không thể chấp nhận được. Nhưng bất kể nói thế nào thì ba người cũng là bạn bè rất tốt, lại ở cùng trong một thành phố, thường xuyên ra ngoài tụ tập, tâm sự, ăn uống.

Nghiêm Trọng cũng đã từng nghĩ đến việc giúp đỡ Tống Tân về kình tế, nhưng mà bị Tống Tân cự tuyệt. Đối với Tống Tân mà nói dù cho cuộc sống có gian nan như thế nào thì hắn cũng không muốn dùng tiền của người khác. Cho nên dù là đi ra ngoài ăn cơm, Tống Tân cũng kiên trì nhất định phải chia đôi tiền để trả.

Sau khi tan sở, Tống Tân mặc quần áo vào, đi xuống lầu, vừa đi ra khỏi cửa lớn công ty liền nhìn thấy Nghiêm Trọng đeo kính râm đứng ở nơi đó vẫy tay gọi hắn. Phía sau đó là cỗ xe Golf GTL mà cha của hắn đã tặng hắn hôm sinh nhật.

Quả thật là người so với người có sự khác biệt rất lớn. Nghiêm Trọng mỗi ngày đều ngồi trên chiếc xe hơi hơn bốn mươi vạn đi lang thang xung quanh, còn Tống Tân thì đi là vất vả cả ngày mà vẫn phải vay ngân hàng. Đúng là vận mệnh của con người đã được xếp đặt sẵn rồi.

- A! Tống Tân, bạn cũ lâu rồi mới gặp?

Tô Nham đi ra ngoài cùng với Tống Tân, thấy Nghiêm Trọng đứng ở sau chiếc xe kia, ánh mắt cũng sáng lên.

- Bộ dáng không tệ lắm.

- Tôi thấy là cô khen chiếc xe kia không tệ.

Tống Tân liếc mắt nhìn Tô Nham một cái.

- Đừng nhìn, người này là Hoa Hoa Công Tử, người có tư sắc như cô không đáng cho hắn để mắt đến.

- Nói…Nói cái gì đó.

Sắc mặt của Tô Nham thoáng đỏ lên một chút, tiếp theo lại khôi phục bình thường.

- Tôi chỉ muốn hỏi, làm sao cậu lại có nhiều ý tưởng bất lương như vậy.

Tống Tân bĩu môi, không có nói tiếp, hướng đến chỗ Nghiêm Trọng đi tới.

- Không tệ, đồng nghiệp của cậu à? Sao lại không giới thiệu.

Nghiêm Trong và Tống Tân nói chuyện, còn hướng về chỗ Tô Nham đang đứng nguyên tại chỗ.

- Dẹp đi, người ta là con gái nhà lành, nếu cậu tính toán tìm một người bạn gái để kết hôn thì tôi có thể giới thiệu, nếu mà cậu muốn tìm người để chơi đùa thì sớm bỏ qua cái ý niệm này đi.

Tống Tân vỗ vai Nghiêm Trọng, lên xe.

Nghiêm Trong nghe nói như thế, thè lưỡi.

- Coi như thôi, tôi vẫn còn chưa chơi đủ, kết hôn à, đợi cho tôi bốn mươi tuổi rồi nói sau.

Hai người tới quán rượu quen. Điều kiện ở nơi này không tính là tốt, nhưng mà đồ ăn cũng không tệ lắm. Nguyên nhân chủ yếu là giá cả của nơi này cũng không đắt. Lấy năng lực kinh tế của Tống Tân bây giờ, tuyệt đối không thể gánh chịu nổi những chỗ sang trọng. Nghiêm Trọng cũng không muốn làm khó Tống Tân, cho nên dù là hắn mời khách cũng là đi tới nơi này, để cho Tống Tân không cảm thấy xấu hổ.

- A, thoải mái.

Nghiêm Trọng cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

- Tay cậu làm sao vậy?

- Một lời thật khó nói hết.

Tống Tân buồn bực cũng uống cạn chén rượu trong tay.

- Gần đây tôi gặp phải nhiều chuyện không may mắn.

Tống Tân đem những sự tình không may mắn của mình đã phát sinh gần đây nói cho Nghiêm Trọng nghe. Khi hắn nói đến sự việc mắc kẹt cánh tay, Nghiêm Trọng không nhịn được mà gục mặt xuống bàn cười đến năm phút đồng hồ cũng chưa đứng lên được.

- Ha ha ha ha ha ha ha.

- Cậu, cậu thật đúng là xui xẻo.

Nghiêm Trọng ôm bụng cười.

- Gần đây tôi cũng không biết bị làm sao, liên tục gặp chuyện không may.

Tống Tân cau mày, rất bất mãn đối với thái độ vui sướng khi người khác gặp họa của Nghiêm Trọng.

- Lại nói tiếp, một người không may mắn cũng không thể xui xẻo đến mức như vậy được?

Nghiêm Trọng nhìn bốn phía, hơi cúi người xuống thấp giọng nói.

- Có phải là cậu đã dính phải cái gì đó không sạch sẽ hay không?

- Cái gì mà không sạch sẽ?

- Chính là, chính là, cậu cũng biết.

Nghiêm Trọng ghé vòa bên tai Tống Tân nói nhỏ.

- Quỷ!

- Đừng nói linh tinh, làm gì có quỷ.

Tống Tân cau mày.

- Nhưng mà gần đây có vài chuyện thật sự có chút quỷ dị.

Giấc mộng khác thường, nữ nhân kỳ quái trong mộng, quản lý bị dọa điên, chuyện không may xảy ra liên tiếp. Tống Tân cảm thấy dường như mấy chuyện này đều bất thường, nhưng mà bất thường ở chỗ nào thì hắn cũng không nói lên được.

- Quên đi, không nói nữa, gần đây Trần Viêm thế nào?

Nghiêm Trọng cầm lấy cái chai rót thêm rượu rồi cụng ly với Tống Tân một cái.

- Luôn tăng ca, ba ngày nay tôi không gặp nàng rồi.

Nói đến chuyện này Tống Tân có chút buồn bực.

- Cũng không biết bệnh viện của bọn họ như thế nào mà bề bộn công việc như vậy.

Nghiêm Trọng thở dài.

- Không có biện pháp, năm đó nàng chọn cậu, nếu mà chọn tôi thì đã không vất vả như vậy.

- Nói như đánh rắm vậy.

Tống Tân cũng không để trong lòng câu nói của Nghiêm Trọng, tất cả mọi người đều là bạn tốt, đó cũng chỉ là nói đùa mà thôi, cũng sẽ không để ý.

- Cậu ăn chơi như vậy, nếu mà năm đó chọn cậu, chỉ sợ hiện tại không biết là đang khóc ở đâu.

- Ha ha, đời người ngắn ngủi có vài chục năm, cần tận hưởng cái lạc thú trước mắt đã.

Nghiêm Trọng cười ha ha, uống sạch chén rượu trong tay.

Lúc này cái điện thoại đặt ở trên bàn của Nghiêm Trọng chợt vang lên. Tống Tân nhìn thấy biểu hiện trên màn hình, là một cái tin nhắn.

Nghiêm Trọng cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn, biểu hiện có chút mất tự nhiên, hắn nhanh chóng xóa cái tin nhắn ấy đi.

- Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của cậu không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?

Tống Tân hỏi.

- Không có việc gì, không có việc gì. Tôi quên mất cái hẹn buổi tối với Vu Sơn.

Nghiêm Trong cười ha ha, lại rót một chén rượu nữa.

- Uống xong tôi phải đi, cậu tự về nhà đi, tôi cũng không tiễn.

- Ừ, được.

Tống Tân cầm chén rượu lên, cụng một cái với Nghiêm Trọng. Hắn cảm thấy người bạn này có một số việc không muốn nói, nhưng mà xuất phát từ lòng tôn trọng đối với bạn, hắn cũng không có nói tiếp.

Minh Diệu ngồi ở trong phòng làm việc, vô cùng buồn chán nhìn tờ báo. Không có vụ án đại biểu cho không có thu nhập, nhớ tới chi phiếu sắp trống rỗng, Minh Diệu hơi có chút suốt ruột. Sự kiện lần trước nói là ủy thác chẳng bằng nói là giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment