U Minh Trinh Thám

Chương 146

- Ah, không có gì.

Tống Tân cười cười.

- Nhìn thấy ngươi không có việc gì, ta cũng ước chúng ta được cao nhân tương trợ vượt qua chuyện lần này.

Tống Tân dùng tay giội nước lên người, nhìn như lơ đãng hỏi:

- Đúng rồi, cao nhân ngươi quen biết, hắn rất lợi hại sao?

- Bạn ta giới thiệu, là thám tử tư.

Nghiêm Trọng trả lời.

- Nói đến lợi hại hay không ta không biết, ta chưa thấy hắn ra tay. Ngươi biết đấy, đêm qua ta vốn hẹn cao nhân tới nhà để bắt quỷ, xem có thể dẹp yên chuyện này hay không. Kết quả nữ quỷ không có tới, nhưng buổi sáng nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói Trần Viêm gặp chuyện không may...

Nói tới Trần Viêm, cảm xúc của Nghiêm Trọng có chút sa sút.

- Nếu sớm biết như vậy, có lẽ ngày hôm qua ta đã gọi điện cho Trần Viêm, bảo nàng tới ở chỗ của ta, như vậy nàng cũng không...

- Không nên tự trách, loại chuyện này ai cũng không nghĩ ra.

Tống Tân phất phất tay, chen ngang lời của Nghiêm Trọng. Ánh mắt của Tống Tân không giống như Nghiêm Trọng, đối với việc Trần Viêm chết, Tống Tân không có buồn bã bi thương như Nghiêm Trọng.

- Lát nữa ta sẽ điện thoại cho cao nhân, đêm nay nói không chừng có thể báo thù cho Trần Viêm.

Nghiêm Trọng nói lời này còn nghiến răng nghiến lợi.

- Nhất định phải giết chết nữ quỷ kia, ah không đúng, đánh cho tan thành mây khói.

Nghiêm Trọng ngẫm lại, nữ quỷ đã chết, tự đương nhiên không thể chết lần nữa, cho nên thay đổi lời nói.

- Ân, tốt, ta cũng muốn đi gặp cao nhân kia đấy.

Tống Tân từ trong bồn tắm đứng dậy.

- Đi thôi, sớm chuẩn bị một chút.

Thời điểm hai người đi ra khỏi bồn tấm, một gã nam nhân đầu trọc toàn thân đầy hình xăm đi tới, Tống Tân đụng nhẹ vào người của người ta, tên nam nhân kia, vừa nhìn đã biết không phải là người đứng đắn gì.

- Đi đường không mang theo mắt à!

Tên nam nhân đầy hình xăm mắng một câu, nhìn Tống Tân nhả một cục nước bọt, mặc dù không nhổ lên người của Tống Tân, nhưng cũng cách không xa.

Nghiêm Trọng không muốn gây chuyện, nam nhân này vừa nhìn đã biết không phải là người lương thiện. Hắn kéo Tống Tân đi mau, muốn cho việc này qua đi, nhưng không ngờ Nghiêm Trọng kéo một cái, Tống Tân vẫn đứng nguyên không nhúc nhích.

Nghiêm Trọng quay đầu lại, nhìn thấy Tống Tân yếu ớt không chút sợ hãi, dùng ánh mắt hung dữ âm lãnh nhìn đại hán kia. Ánh mắt ấy, làm cho toàn thân của tên nam nhân đầy hình xăm rùng mình một cái.

- Sau này nói chuyện cẩn thận một chút.

Tống Tân híp mắt, nhìn tên nam nhân đầy hình xăm kia, thấy tên nam nhân này bị dọa sững sờ một chút, quên cả phản ứng.

Nghiêm Trọng cũng không muốn Tống Tân náo loạn gì với loại người kia, chuyện của nữ quỷ đã đủ phiền rồi, hắn cũng không muốn quỷ còn chưa tới, đã đánh nhau một trận với tên nam nhân này. Hắn dùng sức kéo Tống Tân, lúc này Tống Tân mới đi theo Nghiêm Trọng ra ngoài.

Thẳng tới khi hai người đi ra ngoài, tên nam nhân đầy hình xăm mới phản ứng lại một chút, nhớ tới ánh mắt của Tống Tân, tên nam nhân này dù gì cũng là lưu manh, nhưng vào lúc này cũng bị sợ hãi.

Nghiêm Trọng và Tống Tân hai người lấy quần áo trong tủ đồ ra, bắt đầu mặc vào. Nghiêm Trọng có chút hiếu kỳ, nửa tháng không thấy đâu, nhưng khí thế cả người của Tống Tân đã biến đổi. Việc này nếu là trước kia, đoán chừng Tống Tân sẽ nhún nhường, tối thiểu hắn ngẫu nhiên nhìn thấy người yếu nhược hơn mình sẽ nói vào một hai câu, bởi vì Tống Tân là loại người không gây chuyện, muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ thành không, nhưng không ngờ vị thế của hai người đã đảo loạn.

Nghiêm Trọng đã quy kết tất cả do bị nữ quỷ dọa trong thời gian dài, rèn luyện ra đảm lượng và khí thế.

Mặc quần áo xong, Nghiêm Trọng dùng điện thoại của Tống Tân gọi cho Minh Diệu. Trong điện thoại Minh Diệu đang buồn ngủ mông lung. Cho nên Nghiêm Trọng nói tối nay sẽ hành động, Minh Diệu chỉ nói đêm nay có việc, ngày mai nói sau, sau đó dập máy.

- Như thế nào?

Nhìn thấy vẻ mặt ngốc trệ của Nghiêm Trọng cầm điện thoại, Tống Tân hỏi.

- Cao nhân kia bảo... Buổi tối hôm nay không tới.

Nghiêm Trọng vẻ mặt cười khổ.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Không có việc gì, đêm nay hai người chúng ta ở cùng một chỗ, đã có ngọc Phật tại thân, chắc chắn sẽ không có việc.

Tống Tân vỗ vỗ bả vai của Nghiêm Trọng.

- Nhiều ngày như vậy vẫn sống qua, một đêm nay có là gì.

Ngẫm lại Tống Tân nói cũng có đạo lý, Nghiêm Trọng gật gật đầu. Hai người đi ra khỏi trung tâm tắm rửa. Không biết có phải buổi sáng hôm nay không ăn cơm hay không, Nghiêm Trọng cảm thấy quần có chút lỏng. Nghiêm Trọng dọc theo đường đi, Tống Tân vẫn luôn cười nói, cười rất vui vẻ. Hình như hắn không đem chuyện tối nay để trong lòng, giống như tối nay tới không phải là quỷ đòi mạng, mà là một tiểu cô nương xinh đẹp đưa tới cửa.

Nhìn thấy mặt trời chậm rãi hạ xuống, ánh trăng dần dần mọc lên, trái tim của Nghiêm Trọng cũng bắt đầu trở nên lo sợ bất an. Khó mà có được một buổi tối an ổn không bị nữa quỷ kia gây rồi. Nhưng Trần Viêm cũng đang ở đó vào cái buổi tối bị nữa quỷ giết chết. Mà hôm nay, sợ là nữ quỷ kia lại muốn đến đây. Mặc dù có miếng ngọc Phật Tống Tân đưa cho, còn cả cái dây lưng phòng thân của mình. Nhưng Nghiêm Trọng vừa nghĩ tới nữ quỷ có gương mặt tái nhợt kia giương nanh múa vuốt ở trước mặt mình thì cũng có chút sợ hãi. Hơn nữa những biện pháp hắn chuẩn bị đối phó lại nữa quỷ kia thì nghe Tống Tân nói là chỉ trong thời gian nháy mắt liền bị đánh nát. Nữ quỷ kia là tới giết người, không phải đến du lịch.

Tuy rằng Nghiêm Trọng không biết rõ, lúc ấy bọn hắn cũng không phải là quá mức thất đức, còn chưa tới nông nỗi đoạn hương khói người ta, hoặc là đào mồ móc mả. Cho dù có chút mạo phạm nhưng mà tội không đáng chết. Nhưng rất rõ ràng là nữ quỷ kia cũng không có nghĩ như vậy, Trần Viêm không phải là đã chết rồi sao?

- Không bằng trước tiên cậu cứ ngồi nghỉ một lát đi.

Tống Tân ngồi ở trên ghế salon xem TV, tựa hồ không hề để nữ quỷ sẽ xuất hiện lúc trời tối kia trong lòng.

- Hai người chúng ta luân phiên nhau ngủ và gác đêm. Thời gian dài không nghỉ ngơi, thân thể không chịu nổi đâu.

Nghiêm Trọng gật gật đầu, đi vào trong phòng ngủ. Trong lòng Nghiêm Trọng cũng có chút tâm tư. Nữ quỷ kia bình thường là đều từ nửa đêm tới gần sáng mới xuất hiện. Nghiêm Trọng cũng không muốn vừa mới đặt lưng nằm xuống giường thì lại bị một nữ quỷ có sắc mặt tái nhợt lôi dậy. Tới nửa đêm cho dù nữa quỷ kia không xuất hiện, chỉ sợ Nghiêm Trọng cũng ngủ không được, trong lòng luôn luôn cảm thấy sợ hãi. Như vậy còn không bằng bây giờ thừa dịp ngủ trước một lát, sau nó nửa đêm tỉnh lại thay ca cho Tống Tân. Tuy rằng nữ quỷ kia rất khủng bố, nhưng mà so với loại đồ vật mà mình không thể nhìn thấy lại càng đáng sợ hơn.

Nghiêm Trọng nằm ở trên giường, rất nhanh liền thiếp đi. Thân thể và tinh thần vốn cũng đã rất mệt mỏi, sau đó lại tắm rửa một lần với Tống Tân, cả người đã được thả lỏng hết mức. Vừa mới đang cực kỳ khẩn trương rồi đột nhiên thả lỏng ra, kết quả là tâm trí bị một cỗ mệt mỏi ập tới. Không tới thời gian năm phút đồng gồ, Nghiêm Trọng đã chìm vào giấc ngủ.

- Tiểu tử này, lại có thể ngủ rất nhanh.

Nghe thấy tiếng ngáy của Nghiêm Trọng từ phòng bên vang lên, Tống Tân cười cười, vặn nhỏ âm lượng của TV xuống một chút, nằm ở trên ghế salon xem TV.

Trong TV đang chiếu cảnh Ninh Thái Thần khóc lóc muốn Tiểu Thiến đi cùng với hắn. Nghĩ đến đây, Tống Tân cười lắc lắc đầu. Nói chơi sao, tuy rằng tính chất công việc của Tiểu Thiến khó khăn, nhưng mà dầu gì thì cũng là một công việc rất có tiền đồ.

Ninh Thái Thần ngươi, nói tiền thì không có tiền, nói tài thì cũng chẳng có tài. Chỉ là một thư sinh nghèo, đi theo ngươi có lợi ích gì. Nhiều lắm chỉ là đổi từ phục vụ quần chúng sang phục vụ một mình ngươi. Kỳ thật là mỗi lúc trời tối, con mẹ nó làm những chuyện lặt vặt, nhưng mà ngược lại cũng không có tiền thu, dù thế nào cũng đều lỗ vào tiền mua bán.

Nhưng mà Ninh Thái Thần cũng không phải là thứ gì tốt. Hắn lại có thể nhờ một lão lưu manh là Yến Xích Hà giúp đỡ, trực tiếp đánh chết cấp trên của Tiểu Thiến, đã cắt đứt đường rút lui của Tiểu Thiến. Tên Yến Xích Hà này có vẻ mặt dữ tợn, cằm đầy râu quai nón, vừa nhìn đã biết là thuộc loại tù tội đi ra ngoài xã hội không tìm được công việc.

Dựa vào hãm hại để lừa gạt thu phí bảo hộ. Không thể không nói Ninh Thái Thần này quả thực là quá độc ác. Ngươi muốn người ta rời khỏi công ty người ta đang làm để về làm thư ký tư nhân cho mình, người ta không đồng ý, ngươi liền đâm sau lưng lãnh đạo công ty của người ta.

Sự thật của xã hội chính là như vậy. Tống Tân khinh thường hừ một tiếng, xã hội bây giờ, làm người tốt vĩnh viễn không có kết cục tốt.

Nghiêm Trọng không biết đã ngủ được bao lâu, đột nhiên cả người cảm thấy lạnh toát liền tỉnh dậy. Đúng vậy, chính là cái loại cảm giác rét lạnh từ tận trong xương tủy này. Nghiêm Trọng biết, nữ quỷ kia đã đến đây, hắn giật mình một cái nhảy dựng lên ở trên giường, tay trái nắm lấy cái tượng Phật ngọc mà Tống Tân đưa cho ở trên cổ. Tay phải rút cái dây lưng ra.

Nghiêm Trọng nhìn xung quanh một lần, cũng không có thấy thân ảnh của nữ nhân kia. Hắn thầm mắng một câu, Tống Tân này cũng không có đánh thức chính mình dậy.

Chẳng lẽ là hắn không cảm giác thấy nữ quỷ kia sắp xuất hiện sao?

- Tống Tân, Tống Tân!

Nghiêm Trọng cảnh giác chậm rãi từ trên giường đi xuống dưới, hướng tới chỗ phòng khách kia đi đến.

- Mau đến đấy, nữ quỷ kia đã tới, cẩn thận một chút.

Nghiêm Trọng đi từ từ vào phòng khách, nhưng lại không có phát hiện bóng dáng Tống Tân. Tống Tân có thể đi đâu được chứ.

Cánh cửa WC bị đẩy ra mạnh mẽ, thanh âm kia dọa cho Nghiêm Trọng nhảy dựng lên.

Hắn quay đầu nhìn lại, Tống Tân đang ngồi ở trên bồn cầu vận khí. Mà vẻ mặt kia của Tống Tân càng khiến cho Nghiêm Trọng dở khóc dở cười.

- Không cần sợ, ừ…

Tống Tân vừa dùng sức lực vừa nói chuyện với Nghiêm Trọng.

- Cùng lắm thì nó cũng chỉ hù dọa chúng ta một chút thôi, không dám lại gần chúng ta.

- Cậu cũng quá…

Nghiêm Trọng suy nghĩ một hồi, cũng thật không thể tìm ra từ thích hợp để hình dung.

- Vậy thì tốt rồi.

Tống Tân rút ra mấy tờ giấy vệ sinh, lau sạch một chút rồi ấn nút xả nước, kéo quần đi ra.

- Nếu nó mà không dám tới gần chúng ta, coi như là chúng ta xem phim kinh dị 3D thôi, cũng không có gì lớn cả.

Lời còn chưa dứt, trong phòng liền truyền ra thanh âm lạnh lẽo của nữ nhân:

- Hai người các ngươi đều phải chết.

Thanh âm kia tựa như là truyền lại từ một chỗ rất xa, lại giống như là ngay bên tai.

Một trận quang mang màu xanh hiện ra, một thân ảnh nữ nhân dần dần hiển lộ đi ra. Vẫn là bộ sườn xám màu đỏ thẫm, càng làm nổi bật thêm cái gương mặt quỷ tái nhợt kia.

- Ngươi…Ngươi…Ngươi không được lại đây…Ta…Ta…Ta sẽ không khách khí đâu.

Lời nói của Nghiêm Trọng kia cũng không hề nghe ra được một chút lực uy hiếp.

- Còn tới sao? Trên đường tới đây ngươi cũng không có làm gì được ta.

Tống Tân thật ra lại trấn định mười phần. Hắn thò tay vào trong cổ áo, lấy cái tượng phật bằng ngọc ra, quơ quơ ở trước mặt nữ quỷ này.

- Có cái này, ngươi cũng chỉ có thể làm diễn viên điện ảnh cho chúng ta mà thôi.

- Vậy sao?

Nữ quỷ kia cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia khiến cho Nghiêm Trọng rùng mình một cái.

- Dù sao thì dựa theo trật tự thì ngươi cũng là người cuối cùng, trước tiên ta cứ xuống tay với hắn đã.

Nữ quỷ kia vươn tay, chỉ chỉ vào Nghiêm Trọng.

- Khi ta giết chết nữ nhân kia ngươi không ở nhà, nhưng mà hôm nay thật may là ngươi cũng ở đây. Xem người bạn của ngươi bị ta giết chết, cảm giác chắc chắn là không tồi.

- Đừng tới đây, đừng có tới đây.

Nghiêm Trọng nhảy từng bước một về phía sau, thanh âm vẫn còn có chút run rẩy, hắn cũng cầm cái tượng phật bằng ngọc Tống Tân đưa cho quơ quơ trước mặt nữ quỷ kia.

- Ta có hai thứ đồ bảo hiểm. Bây giờ ngươi … Ngươi … Ngươi đi ngay còn có một còn đường sống, nếu không ta mời cao nhân đến đây, ngươi có trốn cũng không thoát.

- Cao nhân? Ha ha ha ha ha ha.

Nghe thấy lời nói của Nghiêm Trọng, nữ quỷ kia cao giọng nở nụ cười, khiến cho những thứ đồ thủy tinh ở trong phòng cũng bị rung động cả lên.

- Tốt lắm, ngươi gọi hắn tới đây, bản thân ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc còn có người nào có thể ngăn cản ta.

- Cái này…Cái này…

Minh Diệu đã gọi điện thoại, nói đêm hôm nay không tới, Nghiêm Trọng nói như vậy cũng chính là muốn dọa nạt nữ quỷ kia một chút, không nghĩ tới là nữ quỷ cũng không thèm để ý đến chuyện này.

- Trên đường bị kẹt xe…Có thể là một lát nữa mới tới được.

Lời này vừa nói ra, Nghiêm Trọng cũng muốn vả vào miệng mình một cái. Giờ đã là hơn một giờ, làm gì có chỗ nào có xe mà bị kẹt chứ.

- Ta cho ngươi biết, ngươi giết chết Trần Viêm, dù cho ngươi không giết chúng ta, chúng ta cũng muốn giết ngươi.

Tống Tân híp mắt, nhìn chằm chằm vào nữ quỷ kia.

- Chúng ta sẽ báo thù cho Trần Viêm.

- Cái này…Đêm nay chúng ta không có viện trợ ở bên ngoài, cậu cũng không cần phải chọc giận nó chứ.

Nghiêm Trọng nhìn Tống Tân, nở nụ cười khổ.

- Còn nữa đừng có kéo tôi vào trong đó được không, có thể để tôi đi ra ngoài được không.

- Chẳng lẽ cậu không muốn báo thù cho Trần Viêm sao?

Tống Tân nghiêng đầu, nhìn Nghiêm Trọng.

- Muốn thì cũng muốn, nhưng mà tôi cũng muốn giữ cái mạng nhỏ của mình trước.

Biểu tình của Nghiêm Trọng nhìn qua có vẻ cần khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu.

- Các ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ cần cầm hai khối ngọc này thì ta sẽ không làm gì được các ngươi sao?

Dường như nữ quỷ thực sự đã bị Tống Tân chọc giận. Trong nháy mắt nàng liền biến mất tại chỗ, tựa như chưa từng tồn tại qua vậy.

- Mang theo tượng phật ngọc kia ta không dám tới gần, thế nhưng cái dây để đeo tượng phật ta lại không sợ.

Thanh âm của nữ quỷ từ phía sau hai người truyền đến.

Vừa nghe thấy thanh âm này, Nghiêm Trọng cũng cảm giác thấy không tốt lắm. Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện ra nữ quỷ kia đang đứng ở sau lưng hắn và Tống Tân, cách không đến mấy cen-ti-mét.

Bình Luận (0)
Comment