U Minh Trinh Thám

Chương 159

- Đây rốt cuộc là vật gì?

Diệp Tiểu Manh không để ý tới những hình ảnh khủng bố của mình trong gương, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vật chất kỳ quái trên mặt đất.

Có chút giống nhựa, có tính dính, còn có một mùi vị gay mũi, càng đi về phía trước, cảm giác dính dính này càng nhiều, có khi không cẩn thận, chân sẽ bị dính lại. Diệp Tiểu Manh dùng tay vịn vách tường, con mắt nhìn dưới mặt đất, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước. Đột nhiên tay không còn vịn thứ gì, nàng phát hiện mình đã đi tới lối ra của mê cung.

Đây là một địa phương rất rộng rãi, hẳn là đại sảnh, bốn phía bị tấm gương phủ kín, trên mặt đất có phủ đầy những thứ dính dính như nhựa đường kia, một cái gương cố định trong đại sảnh, mà Minh Diệu, ngơ ngác đứng trước gương và thất thần, căn bản không có chú ý tới Diệp Tiểu Manh đã đến.

- Minh Diệu!

Diệp Tiểu Manh bước nhanh đi qua, nhưng không nghĩ tới bước chân không vững, bởi vì bị thứ trên mặt đất dính chân, loạng choạng. Nhưng cũng may, Diệp Tiểu Manh kịp thời bắt lấy cánh tay của Minh Diệu, không đến mức ngã sấp xuống thứ dưới mặt đất.

- Minh Diệu đáng chết, ngươi đang làm gì thế?

Diệp Tiểu Manh rất bất mãn với Minh Diệu, đánh hắn một cái, nói:

- Còn giả bộ làm cột điện à?

Minh Diệu không nói gì. Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, hai con mắt của Minh Diệu đang ngơ ngác nhìn tấm gương, khóe miệng có nụ cười vui vẻ như có như không.

Diệp Tiểu Manh nhìn qua theo ánh mắt của Minh Diệu, đó là cái gương đồng bóng loáng, phản chiếu hình ảnh hai người bọn họ. Không biết tại sao, Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút mê muội, hình như mặt tấm gương có một lực hút, làm cho nàng không nỡ dịch chuyển ảnh mắt qua chỗ khác.

Diệp Tiểu Manh cảm thấy hoa mắt, một cổ ánh sáng mạnh làm cho mắt của nàng không mở ra được.

- Ân? Đây là đâu?

Sau khi mở to mắt ra, đã thấy nơi này không phải là đại sảnh buồn nôn kia nữa. Nơi này là một đình viện, hòn non bộ và ao nước, chim hót hoa nở. Diệp Tiểu Manh cảm giác mình đang từ địa ngục bay lên thiên đường.

Minh Diệu không biết chạy đi đâu. Diệp Tiểu Manh nhìn bốn phía, không có nhìn thấy thân ảnh của Minh Diệu. Nơi này rốt cuộc là nơi đâu? Minh Diệu lại đi đâu đây? Diệp Tiểu Manh mở to miệng, muốn lớn tiếng hô Minh Diệu, kết quả lại chỉ phát ra âm thanh "A a".

Đây là nơi nào? Diệp Tiểu Manh cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một đôi móng vuốt màu trắng. Cái này... Chẳng lẽ là ta sao?

Diệp Tiểu Manh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước mà sững sờ. Nàng lắc đầu qua lại, phất phất tay, rốt cục xác định, nhìn vào trong nước thấy một thân ảnh màu trắng đáng yêu, tiểu cẩu này, chẳng lẽ là mình?

Ân, được rồi, nghe nói gần đây thịnh hành kiểu xuyên việt, nhưng xuyên việt biến thành chó là cái dạng gì. Đều nói điện giật, nhảy núi, tông xe, tự sát, rớt xuống bồn cầu cũng có thể xuyên việt, nhưng không ngờ soi gương cũng xuyên việt nha. Bất quá cũng không giống bình thường, biến thành thú. Loại phương pháp xuyên việt này làm Diệp Tiểu Manh không chịu nổi.

- Tiểu Tuyết, tới đây.

Một âm thanh nam nhân từ đằng xa truyền đến, âm thanh này có chút quen thuộc, Diệp Tiểu Manh cảm thấy âm thanh này hẳn đang gọi mình.

Quay đầu nhìn lại, một thiếu niên đứng cách đó không xa ngoắc Diệp Tiểu Manh, ân...

Phải nói đang ngoắc con chó nhỏ mà Diệp Tiểu Manh biến thành a.

Tóc ngắn chỉnh tề, ánh mắt sáng ngời, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tươi cười, làm cho Diệp Tiểu Manh nhìn mà cảm thấy chướng mắt. Thiếu niên này lớn lên nhìn rất quen mắt a, hình như đã gặp ở nơi nào đó rồi, Diệp Tiểu Manh cẩn thận đánh giá thiếu niên này, nhưng mặt mày, cảm thấy giống như quái thực thử.

- Tiểu Tuyết, tới đây!

Thiếu niên vỗ tay.

- Đi ăn cơm!

Diệp Tiểu Manh từ từ "Đi" về phía thiếu niên, nàng muốn tới gần một chút, để thấy rõ hơn một chút. Từ lúc sinh ra đã đi bằng hai chân. Hiện tại Diệp Tiểu Manh đi bằng bốn chân, cho nên lúc đi có chút không tự nhiên.

- Sao vậy?

Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu niên cau mày đi tới, ngồi xổm trước mặt Diệp Tiểu Manh, nhẹ nhàng sờ sờ lên đầu nàng.

- Không phải là lén đi ra ngoài bị thương chứ.

Không có sai, loại hương vị này, đây là hương vị đặc biệt trên người Minh Diệu. Loại này hương vị này Diệp Tiểu Manh tuyệt đối không ngửi sai, thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối chính là Minh Diệu.

Nhưng Minh Diệu hiện tại, trên mặt còn mang theo nét trẻ trung. Nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, bên khóe miệng có chút lông tơ màu đen, không phải là gương mặt đầy râu như trước kia, cũng không mang theo cái kính ngu đần như trước. Không biết tại sao, Diệp Tiểu Manh cảm giác tay của Minh Diệu xoa đầu rất thoải mái, nàng rất muốn nằm xuống cho Minh Diệu kiểm tra thật tốt.

Tại sao lại có suy nghĩ này? Diệp Tiểu Manh muốn đánh mình một cái, hiện tại trên mặt của nàng đang phát sốt, bởi vì, nếu nàng nằm xuống cho Minh Diệu kiểm tra... Loại ý nghĩ này... Quá tà ác.

Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút uể oải. Xem ra còn không phải xuyên việt bình thường, nhưng nhìn Minh Diệu giống như trọng sinh, vậy tại sao ta lại biến thành con chó chứ. Dùng cách nói của Minh Diệu, từ một thiếu nữ biến thành một con chó đúng là bi ai. Tuy Diệp Tiểu Manh không biết rõ ý tứ của lời này.

Diệp Tiểu Manh muốn nói gì đó, nhưng lời ra khỏi miệng, lại biến thành tiếng kêu "Ô ô", nghe giống như tiếng sủng vật làm nũng.

- Đói sao?

Minh Diệu ôm Diệp Tiểu Manh trong ngực.

- Đi ăn cơm đi, lát chỉ sợ tên tiểu mập mạp kia sẽ không cho ngươi ăn đấy.

Hương vị trên người của Minh Diệu rất dễ chịu, trong ngực cũng rất thoải mái. Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút không tệ, tối thiểu có thể đứng ở trong ngực của Minh Diệu.

- Tần Diệu, ta tới rồi, oa ha ha ha ha ha.

Hiện tại có một tiểu mập mạp không kém Minh Diệu chạy vào trong sân.

- Đến đây, hôm nay ta sẽ xuất ra giúp đỡ ẩn giấu, nhất định có thể thắng ngươi.

- Bằng ngươi?

Minh Diệu cười hắc hắc.

- Mười năm nay có lần nào ngươi thắng qua chưa, làm gì có tự tin như thế.

Tần Diệu? Diệp Tiểu Manh nghe được mập mạp kia gọi Minh Diệu là Tần Diệu, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ hắn và nàng xuyên việt qua địa phương khác sao? Minh Diệu quên hết trí nhớ vốn có? Diệp Tiểu Manh rất muốn hỏi tinh tường chuyện gì xảy ra, nhưng rất đáng tiếc, nàng không nói chuyện được.

- Vù vù, tiểu Tuyết.

Tiểu mập mạp đi tới, vươn tay sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh trong ngực của Minh Diệu.

Diệp Tiểu Manh rất bất mãn kêu hai tiếng, loạng choạng tránh khỏi tay của tiểu mập mạp.

- Ồ? Tiểu Tuyết hôm nay sao vậy? Vì cái gì giống như không biết ta.

Tiểu mập mạp cảm giác có chút kỳ quái.

- Không biết, có lẽ thân thể không quá thoải mái a.

Minh Diệu cau mày nhìn Diệp Tiểu Manh trong ngực.

- Vừa rồi tư thế đi đường có chút là lạ.

- Trước không quản nhiều như thế..., đến đây, đánh với ta một hồi rồi nói sau.

Tiểu mập mạp vén tay áo lên.

- Ta muốn báo mối thù ngươi khi dễ ta suốt mười năm nay.

- Bỏ đi, dù sao đuổi ngươi đi cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Minh Diệu buông Diệp Tiểu Manh ra.

- Đã nói, Lê mập mạp, lần này ngươi mà thua, ngươi cũng không thể lại chơi xấu, phải trả Hoài Tố lại cho ta.

- Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta lần này, ta cam đoan.

Lê mập mạp cầm một ít bình nhỏ ra.

- Chuẩn bị cho tốt nhé, bắt đầu rồi.

- Mười năm trước ngươi đã nói như vậy, nhưng đến bây giờ cũng không có trả Hoài Tố lại.

Minh Diệu nhỏ giọng lầm bầm một câu.

- Nhanh lên đi, ta còn cho tiểu Tuyết ăn đấy.

- Tốt, đến đây.

Lê mập mạp ném cái bình về phía Minh Diệu.

Minh Diệu đã bị giật mình, đây là bình dưỡng quỷ, Lê mập mạp trực tiếp ném tới đây là có ý gì? Hắn không rõ Lê mập mạp làm thế có ý gì, nhưng so với dùng tay đón đỡ, Minh Diệu cảm thấy tránh né là tốt hơn, ai biết mập mạp chết bầm này lại đùa nghịch trò bịp bợm gì.

Minh Diệu chỉ nhoáng một cái, nhẹ nhõm tránh thoát cái bình Lê mập mạp ném tới, cái bình ném lên mái ngòi vỡ nát, "'Rầm Ào Ào'" một tiếng, vỡ.

- Này, ngươi làm gì thế?

Minh Diệu kỳ quái nhìn Lê mập mạp.

- Ngươi không triệu hoán quỷ ra, trực tiếp ném bình tới đây làm gì?

- Hừ hừ, ngươi sẽ nhanh chóng biết rõ thôi.

Lê mập mạp xiết tay lại, đứng ở đó rất đắc ý.

Không biết trong hồ lô mập mạp này bán thuốc gì, nhưng Minh Diệu cảm thấy chiếu theo quy củ cũ, trực tiếp đánh trả mập mạp này là được, hắn hít sâu một hơi, sau đó lao về phía Lê mập mạp.

Nhìn thấy Minh Diệu xông lại, trên mặt Lê mập mạp không có chút thần sắc bối rối nào, chỉ ôm tay đứng ở nơi đó.

- Có gian trá.

Minh Diệu cảm giác phía sau có gió lạnh thổi qua, hắn dừng lại tránh sang một phía, tránh thoát đánh lén từ sau lưng.

Diệp Tiểu Manh thấy rất rõ ràng, mấy cái bình vỡ trên mặt đất, vỡ thì vỡ rồi, nhưng khi Minh Diệu chuẩn bị công kích, một nữ tử mặc cung trang cổ đại xuất hiện trong không khí. Nữ nhân kia lớn lên rất đẹp, mặc dù ra tay nhanh nhưng không lăng lệ ác liệt, xem ra không muốn làm Minh Diệu bị thương.

- Không tệ a, lần này có thứ đáng xem rồi.

Minh Diệu huýt sáo.

- Xem ra, tối thiểu là nữ quỷ hơn ngàn năm a, chậc chậc, thân thể có chút ngưng tụ thành thực chất, xem ra ngươi đã đem những thứ cha của ngươi ẩn giấu lén mang ra rồi a.

- Hừ hừ, hiện giờ đã biết sợ?

Lê mập mạp cười rất đắc ý.

- Nhận thua đi, miễn cho ngươi bị thương.

- Không có nhanh như vậy.

Minh Diệu cười cười.

- Tuy rất lợi hại, nhưng chỉ sợ muốn làm ta bị thương không đơn giản như vậy.

- Mạnh miệng.

Lê mập mạp hừ một tiếng, sau đó nhìn nữ quỷ, hắt hàm.

- Giúp ta dẹp hắn, trả toàn bộ sỉ nhục trong mười năm nay của ta lại cho hắn.

- Tiểu hài tử đánh nhau, tại sao lại kéo ta vào?

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn nghe được, nữ quỷ thở dài, ra vẻ bận rộn, công về phía Minh Diệu.

- Đánh hắn, đúng, đánh hắn, bên trái một chút, lại thêm chút sức.

Lê mập mạp hô to gọi nhỏ, rất hưng phấn.

- Giúp ta báo thù.

Thế công của nữ quỷ rất sắc bén, ra tay nhanh như thiểm điện, Minh Diệu nhìn thế công lăng lệ ác liệt trước mặt, chỉ có thể không ngừng trốn tránh, cho nên công kích của nữ quỷ không thể làm Minh Diệu bị thương.

Tuy nữ quỷ công kích rất lợi hại, nhưng trên mặt của Minh Diệu vẫn nở nụ cười. Mỗi lần công kích sắp đánh tới mình, Minh Diệu luôn tránh né cách một ly, làm cho người ta rất lo lắng.

Nữ quỷ công kích lâu như vậy, nhìn thì thấy chiếm thượng phong, nhưng nữ quỷ tự mình biết, mỗi lần tình thế bắt buộc công kích, thiếu niên trước mắt này luôn như ẩn như hiện. Nữ quỷ cũng hào hứng, chậm rãi buông tay buông chân, thế công càng nhanh hơn.

- Tần Diệu chết tiệt, có bản lĩnh ngươi đừng có dùng Hư Bộ gia truyền, như vậy quá xấu.

Lê mập mạp nhìn thấy nữ quỷ đánh với Minh Diệu rất lâu, Minh Diệu vẫn không có việc gì, ở một bên hô lớn.

- Ta dứt khoát đứng nguyên tại chỗ cho ngươi đánh là tốt nhất.

Minh Diệu khinh thường bĩu môi, tránh né thế công của nữ quỷ, còn mở miệng nói chuyện, xem ra rất thành thạo.

- Ngươi xuất bản lĩnh ẩn giấu ra đi, ta chưa phát huy toàn lực a.

- Không đánh.

Nữ quỷ dừng công kích, sau đó lè lưỡi với Lê mập mạp.

- Đánh không trúng, lãng phí khí lực của ta.

Minh Diệu sững sờ, hắn chưa từng nhìn thấy nữ quỷ nào có biểu lộ phong phú như vậy, trước khi nhìn thấy quỷ hồn, không phải vẻ mặt đầy oán khí, cũng là bộ mặt như nợ tiền, nữ quỷ xinh đẹp còn hờn dỗi mới thấy lần đầu tiên.

- Tiểu béo, ta trở về nghỉ ngơi đây..., hai người các ngươi từ từ chơi, không nên đánh nhau nha.

Nữ quỷ nháy mắt mấy cái với Minh Diệu, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, biến mất không thấy gì nữa.

- Rốt cuộc ngươi lấy cái gì vậy?

Minh Diệu lau lau mồ hôi trên trán.

- Lợi hại như vậy, nếu tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ ta không chống đỡ nổi.

- Không phải ngươi muốn gặp lại Hoài Tố sao?

Lê mập mạp cầm một mảnh vỡ của cái bình kia lên, lắc lắc trước mặt Minh Diệu.

- Giống như vừa rồi đấy.

- Trách không được, nữ quỷ một hai ngàn năm, ở trong nhà các ngươi tu luyện lâu như vậy, khó trách không giống quỷ.

Minh Diệu nhìn Lê mập mạp cười cười.

- Lần này coi như đánh ngang tay.

- Ngươi luôn xấu.

Lê mập mạp thở phì phì nhìn Minh Diệu.

- Mỗi lần đều dùng loại chiêu số phạm quy này, đánh không thể đánh ngươi, làm gì chứ.

- Cũng được, ta không dùng Hư Bộ, ngươi cũng không cần ngự quỷ, hai chúng ta cứ như vậy mà đánh nhau.

Minh Diệu giơ nắm đấm về phía Lê mập mạp.

- Ta cam đoan ngươi sẽ béo hơn đấy.

- Không cần.

Lê mập mạp hừ một tiếng.

- Khi nào ăn cơm, ta đói.

- Mập mạp, mỗi lần ngươi đều hỏi khi nào ăn cơm, rốt cuộc ngươi đánh nhau hay ăn cơm.

- Ăn cơm, thuận tiện đánh nhau.

Lê mập mạp thu hồi mảnh vỡ của cái bình vào trong túi áo.

- Lão ba bảo ta giảm béo, mỗi lần đều ăn không đủ no, cho nên mới tới nhà của ngươi lừa cơm ăn.

- Trách không được số lần ngươi tới đây nhiều hơn a.

Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu.

Tính toán tựa hồ đã qua vài ngày, Diệp Tiểu Manh cảm giác mấy ngày gần đây có chút hỗn loạn. Thời gian tựa như nhảy lên, bầu trời tối đen, hừng đông, chỉ một cái chớp mắt, Diệp Tiểu Manh cũng có chút hỗn loạn, nàng quy loại tình huống này cho việc xuyên việt vào người con chó.

Hiện tại nàng biết rõ nơi này chính là Tần gia, mà thiếu niên giống Minh Diệu như đúc là Tần Diệu, là con một của gia chủ Tần gia thế hệ này, mà tên tiểu mập mạp này, gọi là Lê Ti, nhưng bọn họ ưa thích gọi là Lê mập mạp.

Diệp Tiểu Manh có chút hồ đồ, tên Lê mập mạp này, có phải là Lê mập mạp mà Minh Diệu hay nhắc tới hay không? Chẳng lẽ bây giờ là trọng sinh chứ không phải xuyên việt?

Cũng không đúng ah, dựa vào cái gì bọn họ đều trọng sinh mà ta lại xuyên việt lên người con chó.

Diệp Tiểu Manh không cam lòng, nhưng cũng khó tránh được. Vấn đề này không phải nàng nói là được, nhưng khá tốt Diệp Tiểu Manh cũng xua đuổi ý nghĩ này, mỗi ngày có ăn, có chơi, còn được Minh Diệu ôm, Diệp Tiểu Manh cũng không so đo cái gì.

Bình Luận (0)
Comment