U Minh Trinh Thám

Chương 220

- Nhất định nàng còn nói với cô là sau khi trở về ngàn vạn lần không được nói cho tôi đúng không?

Minh Diệu liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh.

- A? Làm sao chú biết, tôi còn chưa kịp nói mà.

Diệp Tiểu Manh lắp bắp kinh hãi.

- Dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được.

Minh Diệu bày ra bộ dáng và vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Một đứa trẻ làm sai, tự nhiên là muốn giấu giếm không cho người lớn biết. Chẳng qua nếu làm như vậy chỉ làm cho sự tình càng nghiêm trọng. Cho tới nông nỗi thật sự không thể cứu vạn được, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Đạo lý nông cạn như vậy cũng không hiểu được, thật đúng là một cô nhóc chuyên gây rắc rối mà…

- Đừng nói nhiều lời vô ích như vậy, chú mau nghĩ biệp pháp đi.

Diệp Tiểu Manh bắt lấy bả vai Minh Diệu, không ngừng lắc lắc thân thể hắn.

- Đừng lung lay, tiếp tục nữa thì ta sẽ chết đấy.

Minh Diệu nói.

- Như vậy đi, cô cứ nói với nàng, đêm nay tôi không ở nhà, cô không dám ngủ một mình nên gọi nàng đến ngủ với cô một đêm. Ở nhà của chúng ta hẳn là an toàn, yêu ma quỷ quái thông thường không thể đột phá được kết giới mà ta đã bố trí.

- Ý kiến hay.

Diệp Tiểu Manh nhảy dựng lên, gọi điện thoại cho A Trạch.

- Thật phiền phức, vốn đang muốn an an ổn ổn thanh tịnh mấy ngày nữa.

Minh Diệu thở dài.

- Xem ra trời sinh chính là mạng vất vả mà.

- A Trạch đồng ý rồi, nói là lập tức nàng sẽ tới đây.

Diệp Tiểu Manh quay đầu lại nói.

- Tốt lắm, lúc này ta lại là người phải đi.

Minh Diệu đứng dậy, cầm cái áo bành tô lên.

- Chú đi đâu?

Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.

- Khi nào thì trở về?

- Nàng đến đây, đương nhiên là ta phải đi ra ngoài.

Minh Diệu vừa mặc áo bành tô lên vừa nói.

- Bằng không sau khi nàng đến đây, chứng kiến ta có ở nhà, như vậy thì không phải là cô đã nói dối sao? Khuya hôm nay ta cũng không trở về.

- Vậy khuya hôm nay chú ngủ ở đâu?

Diệp Tiểu Manh hỏi.

- Đến văn phòng ngủ một đêm cũng tốt.

Minh Diệu nói.

- Cô đưa địa chỉ nhà A Trạch cho tôi, tôi sẽ đến nhà nàng xem, có lẽ sẽ tìm thấy được đầu mối gì đó.

Diệp Tiểu Manh lấy một tờ giấy ghi địa chỉ nhà A Trạch ra rồi đưa cho Minh Diệu. Minh Diệu vừa định ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại dừng lại cởi cái áo bành tô xuống.

- Chú làm gì thế?

Diệp Tiểu Manh chứng kiến Minh Diệu cởi áo bành tô ra, ngay cả áo len cũng cởi xuống thì có chút khó hiểu.

- Cô mặc cái này vào đi.

Minh Diệu đưa cái áo lót cho Diệp Tiểu Manh.

- Mặc vào người đi, nó có thể có chút tác dụng bảo vệ.

- Ồ, được.

Diệp Tiểu Manh nhận, cầm lấy cái áo lót Minh Diệu cởi từ trên người ra, ấm áp, còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Minh Diệu. Còn cả cái hương vị đặc thù nữa.

- Tôi đi rồi, nhớ kỹ buổi tối không được ngủ quá muộn, không được ở nhà xem phim kinh dị, không được hai nữ sinh làm chuyện bách hợp gì đó…

Minh Diệu đứng ở cửa nói.

- Biết rồi, lão đầu tử nhiều chuyện.

Diệp Tiểu Manh hướng về phía Minh Diệu làm một cái mặt quỷ.

Đi ở trên đường cái, Minh Diệu nhìn tờ giấy có ghi địa chỉ nhà A Trạch.

- Dường như là có phiền toái.

Minh Diệu thở dài.

- Nếu quả thật chính là vật kia, chỉ sợ cần phí không ít tay chân.

Trở lại văn phòng, gọi Hoài Tố đi cùng, Minh Diệu đi tới bên dưới nhà A Trạch. Vẫn là biện pháp cũ, sau khi xác định trong nhà không có ai, Hoài Tố liền mở cửa, Minh Diệu nhân lúc không có ai chú ý đi nhảy vào bên trong theo đường cửa sổ.

- Có một con quỷ giúp đỡ cạy khóa chui vào bên trong thật đúng là tiện.

Minh Diệu vừa vỗ tro bụi trên tay vừa cảm khái nói.

- Tôi còn cảm giác thấy hai người chúng hợp tác làm ăn trộm so với làm thám tử còn kiếm được nhiều tiền hơn.

- Bớt nói nhảm đi.

Hoài Tố liếc mắt lườn Minh Diệu một cái.

- Mau làm việc đi, nơi này đích xác có một cỗ hương vị kỳ quái hơi mơ hồ. Nếu như thật sự là vật kia, chỉ sợ hiện tại đã trốn vào một nơi kín đáo ở trong phòng.

- Được rồi, được rồi, bắt đầu làm việc.

Minh Điệu di vào trong phòng bếp, lấy từ trong tủ ra một cái bát sứ, hướng đáy bát lên trên. Sau đó để cái bát lật úp vào trong phòng khách, sau đó lại lật cái bát lên, bỏ một cây bút chì dựng thằng vào.

- Cha mẹ của cô bé này buổi tối có trở về không.

Minh Diệu nói.

- Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi là được rồi.

- Rạng sáng lại đến một lần đi.

Hoài Tố nói.

- Khi đó thì có thể xác định là có phải vật kia hay không.

Minh Diệu gật gật đầu, cùng với Hoài Tố rời khỏi nhà A Trạch.

- Thời gian vẫn còn rất sớm, không bằng anh dẫn tôi đến rạp xem phim đi.

Hoài Tố đề nghị.

- A? Không phải mỗi ngày cô đều nằm ở trước máy tính để xem phim sao? Bây giờ vẫn còn muốn đến rạp chiếu phim sao?

Minh Diệu có chút kỳ quái. Từ ngày văn phòng của hắn nối mạng, mỗi ngày Hoài Tố đề nằm ở trước máy tính, một tấc cũng không rời.

- Cái màn hình kia của anh quá nhỏ, một chút hiệu quả rung động cũng đều không có.

Hoài Tố bẫn mãn nói.

- Tôi muốn xem màn hình lớn, muốn xem phim 3D, tôi cần loại có thể tạo hiệu quả rung động mạnh nhất.

- Xin cô.

Minh Diệu lau mồ hôi trên đầu nói.

- Loại phim này, dù cho cô có xuyên qua cũng không thể có một chút hiệu quả rung động…

- Lưu Nhân, có một cô gái tìm cậu, hình như là cô gái có quan hệ đối với nạn nhân bị giết buổi sáng.

Nhận được điện thoại gọi trở về, Lưu Nhân tiến vào cửa cục cảnh sát, liền nge thấy có đồng nghiệp gọi mình.

- Cô gái? Chẳng lẽ là người nhà của cô bé kia sao?

Lưu Nhân cũng có chút kỳ quái.

- Không phải là người nhà của cô bé kia đều ở nơi khác, ngày mai mới có thể tới sao?

- Làm sao tôi biết được.

Đồng nghiệp ghé vào bên tai Lưu Nhân, nhỏ giọng nói.

- Nhưng mà lại nói tiếp, bộ dáng của cô gái kia rất được, nghe nói là còn hơn cả chủ nhiệm khoa ngoại ở bệnh viện.

- Đừng nói lung tung.

Lưu Nhân cắt đứt lời nói của đồng nghiệp.

- Người thân của người ta vừa mới qua đời, lúc này đừng có nói giỡn.

Lưu Nhân tiến vào đội cảnh sát hình sự đã nhiều năm, trời sinh đức tính thẳng thắn, ngay cả hoàng đế cũng dám kéo xuống ngựa. Dựa vào tài năng của mình đã phá được nhiều vụ án khó. Có năng lực tự nhiên địa vị ở đồn cảnh sát lên như diều gặp gió, lãnh đạo cũng ký thác kỳ vọng trên người hắn. Vóc người không tệ, có năng lực, nhưng mà con mẹ nó lại không có bạn gái. Nói thật ra, làm cảnh sát và con mẹ nó kẻ sát nhân cũng không sai biệt lắm. Quả thật chủ yếu cũng đều là biết hôm nay chứ không biết ngày mai. Thậm chí xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn cao hơn cả tội phạm. Dù sao thì tột phạm còn có thể nghỉ ngơi, còn làm cảnh sát thì không thể nghỉ ngơi. Bởi vì như vậy nên đến bây giờ Lưu Nhân cũng không có tìm bạn gái. Theo như lời của hắn thì cuộc sống của mình đều không an ổn, không muốn làm liên lụy đến người khác.

Bình Luận (0)
Comment