U Minh Trinh Thám

Chương 271

- Thối lui vào trong căn phòng kia đi!

Minh Diệu dùng Yêu Lân chém rụng đầu một dân trấn phát điên lại nhìn Diệp Tiểu Manh đứng phía sau hô to.

Cả trấn nhỏ đã hoàn toàn điên cuồng, dân trấn đã mất đi khống chế, điên cuồng công kích hết thảy những sinh vật còn hoạt động mà bọn hắn có thể nhìn qua, cho dù là đồng loại cũng không ngoại lệ. Cả trấn nhỏ nơi nơi đều là cảnh ác đấu, xé rách, cắn nuốt, người nào thắng lợi thường thường còn chưa kịp làm thịt người thất bại đã bị một người khác đánh ngã trên mặt đất, biến thành thực vật.

- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Minh Diệu một cước đá văng một dân trấn đang định công kích a Trạch từ sau lưng, yểm hộ nàng tiến vào trong một phòng nhỏ.

- Điên rồi, toàn bộ thế giới đều điên rồi!

Tuy rằng dân trấn bị lây nhiễm vốn có tính công kích mãnh liệt, nhưng theo Minh Diệu xem ra trước đó dân trấn vẫn còn có năng lực nhận ra đồng loại của chính mình, còn có tính kỷ luật cùng tính giai cấp nhất định. Nhưng chỉ ngay trong nháy mắt, dân trấn giống như đồng loạt phát điên, bắt đầu công kích lên đồng loại của mình.

Dọc theo đường nhỏ ngay bờ sông, đoàn người Minh Diệu đang đi nhanh tới chỗ dừng thuyền mà Thiên Tướng nói có thể rời khỏi trấn. Cả trấn hoàn toàn yên lặng, ngẫu nhiên cũng có vài dân trấn vẻ mặt ngây dại đang tản bộ trên đường, nhưng đều bị Minh Diệu bọn họ tránh né qua.

Thế nhưng cảnh tượng bình tĩnh kia không kéo dài được bao lâu, một đoàn dân trấn điên cuồng lao ra ngoài. Bọn hắn công kích lẫn nhau, cắn nuốt, tiến hóa, chỉ cần là sinh vật có cử động đều không tránh khỏi sự công kích của bọn hắn. Một dân trấn trong lúc đánh nhau bị một đồng bạn khác đánh bay ra ngoài, vừa lúc dừng ngay bên chỗ Vương Tĩnh đang trốn tránh, đã phát hiện ra đoàn người của Minh Diệu đang trốn trong bụi cây, hắn lập tức bỏ lại đối thủ kia, hướng Minh Diệu bọn họ đánh tới.

Minh Diệu đánh lùi mấy dân trấn công kích hắn, cũng lui vào bên trong căn phòng. Mà trong nháy mắt Minh Diệu tiến vào phòng, Lưu Nhân liền dùng một cây gậy thật lớn ngăn ngay sau cửa.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển vừa vỗ ngực:

- Như thế nào những người kia đều phát điên như vậy?

- Nhất định đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết, mới biến thành như vậy!

Minh Diệu cau mày nói, hắn càng cảm thấy đau đầu dữ dội, tay hắn không ngừng run rẩy lên. Sử dụng Yêu Lân cần tiêu hao rất nhiều linh lực, hiện tại hắn cơ hồ không cầm được kiếm trong tay.

- Chẳng qua loại biến hóa này nhìn qua có chút kỳ quái!

- Mặc kệ nhiều như vậy, rời khỏi nơi này trước vẫn quan trọng hơn.

A Trạch cắn môi nói, uy lực của vài loại phương thức công kích của nàng cũng không lớn lắm, đối phó những dân trấn có thân thể khá kiên cường dẻo dai thật sự cố hết sức.

- Tôi cũng không muốn biến thành thực vật của mấy tên điên kia…

- Rầm!

Lời của a Trạch còn chưa dứt, cửa sổ thủy tinh sau lưng nàng đã bị đánh nát. Có bàn tay từ ngoài cửa sổ vươn vào trong, bắt được quần áo của nàng, lực lượng thật lớn khiến nàng không thể giãy dụa, muốn đem nàng túm ra khỏi cửa sổ.

Minh Diệu tay mắt lanh lẹ vọt tới, tay nâng kiếm chém xuống, mấy cánh tay đồng loạt bị chém đứt, mà a Trạch bị lực lượng quán tính lảo đảo vài bước về phía trước, mấy cánh tay bị chém đứt vẫn gắt gao nắm chặt quần áo của nàng, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo khoác trắng.

- Từ cửa sau đi ra ngoài, ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người điên kia tấn công vào!

Minh Diệu một cước đá văng cửa sau, huy Yêu Lân dẫn đầu xông ra ngoài.

- A Trạch bảo vệ tốt Tiểu Manh, đi theo phía sau tôi!

Bình Luận (0)
Comment