U Minh Trinh Thám

Chương 277

Chuột Mickey hoạt hình thật lớn, vòng gỗ quay, trong sân chơi thật lớn chỉ có một mình Diệp Tiểu Manh. Nơi này chính là công viên DisneyLand mà nàng luôn luôn muốn được đi, chẳng qua khi nhìn thấy được tất cả những chuyện này, Diệp Tiểu Manh lại cảm thấy được không chút chân thật.

- Đây không phải điều mà ngươi luôn luôn muốn có sao?

Hồ ly trắng chậm rãi đi tới.

- Có thể được chơi đùa thật tận tình, không có bất kỳ người nào quấy nhiễu, cũng không cần xếp hàng, thẳng đến khi nào ngươi chơi tới chán thì thôi!

- Nơi này đích thật là tốt lắm!

Diệp Tiểu Manh nhìn vòng quay lớn cao chọc trời, thở dài một tiếng:

- Đáng tiếc còn thiếu khuyết một thứ!

- Ân? Ngươi còn có thứ gì muốn được nữa sao?

Hồ ly trắng mê mang nhìn Diệp Tiểu Manh.

- Không hiểu, nơi này là địa phương trong giấc mộng của ngươi, không thiếu thứ gì đi!

- Nơi này thiếu một người!

Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:

- Cảnh sắc dù xinh đẹp nhất cũng cần phải có người mình thích cùng chia nhau thưởng thức. Nơi này không có Minh Diệu!

- Xem ra ngươi vẫn không thể bỏ xuống được!

Ngữ khí của hồ ly trắng có chút thất vọng:

- Ngươi muốn trở lại bên cạnh người đàn ông kia sao? Ngươi suy nghĩ cẩn thận, nơi này chính là địa phương ngươi luôn mơ mộng a!

- Nhưng nếu như ta không quay về, Minh Diệu nhất định sẽ rất sốt ruột.

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:

- Hắn bình thường rất thích lải nhải, hơn nữa lại lười, mỗi lần đều bắt ta làm việc nhà, cả vớ lẫn quần lót cũng lại không chịu thay đổi sạch sẽ, nhưng ta vẫn cứ thích ở chung một chỗ với hắn. Chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, cho dù là công viên bên đường cũng chính là công viên DisneyLand!

- Vậy sao…

Hồ ly trắng xoay người chậm rãi đi xa, dần dần biến mất bên trong bụi cây.

- Theo cánh cửa kia đi ra ngoài, ngươi có thể đi trở về rồi. Ngươi phải nhớ kỹ, dù có trở về hết thảy cũng sẽ không giống với lúc trước, lần sau ngươi sẽ không có được điều kiện ưu đãi như vậy để có thể lựa chọn.

Trước mặt Diệp Tiểu Manh đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, một cánh cửa trống rỗng xuất hiện trước mặt Diệp Tiểu Manh.

- Xem ra thật sự là đang nằm mơ!

Diệp Tiểu Manh bị làm hồ đồ, hồ ly có thể nói chuyện, rừng cây đột nhiên biến thành công viên DisneyLand, còn có cánh cửa đột nhiên trống rỗng xuất hiện, như thế nào toàn là những thứ vượt qua sự thật ngoài đời đây!

Nhưng dựa theo lời nói của con hồ ly kia, từ nơi này đi ra ngoài giấc mộng liền có thể tỉnh lại. Diệp Tiểu Manh nhìn chung quanh một lần, mặc dù có chút lưu luyến đối với công viên trước mặt, nhưng nàng vẫn cất bước đi vào trong cửa.

Nguyên bản Diệp Tiểu Manh đang ngây người đứng sững nơi đó lại đột nhiên ngửa đầu thét dài, hai tay bưng kín đầu tựa hồ rất thống khổ. Móng vuốt sắc bén trên tay chậm rãi rút về trong ngón tay, lông tơ màu bạc trên người cũng bắt đầu chậm rãi biến mất.

- Tốt lắm, xem ra đã có tác dụng!

Chứng kiến Diệp Tiểu Manh chậm rãi khôi phục nguyên trạng, Minh Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm.

- Ý thức của Tiểu Manh sẽ được khôi phục rất nhanh.

- Không tệ lắm, làm cho thân thể cường hãn của hồ yêu biến trở về hình người, như vậy ta sẽ càng nắm chắc một phát súng bắn rụng nàng!

Khóe miệng Phạm Đồng hơi nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cò súng:

- Ta sẽ không lãng phí cơ hội lần này!

- Ân? Vừa rồi tôi thật sự là nằm mơ a!

Khôi phục lại hình người, Diệp Tiểu Manh mê mang mở mắt ra nhìn chung quanh.

- Tiểu Manh, cô đã tỉnh? Cảm giác thế nào?

Minh Diệu vội vàng chạy tới xem xét trạng huống yêu huyết bên trong cơ thể Diệp Tiểu Manh. Hoàn hảo, đã được an định lại, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.

- A, Minh Diệu, tôi nói cho anh nghe, vừa rồi tôi mới thấy một giấc mơ thật kỳ quái…

Diệp Tiểu Manh đột nhiên phát hiện quần áo của mình đã bị nứt vỡ, trở nên rách rưới, nửa thân trên chỉ có kiện bối tâm mà Minh Diệu đưa cho nàng vẫn còn hoàn hảo không bị hao tổn gì.

- Oa, đã xảy ra chuyện gì, quần áo của tôi sao biến thành như vậy, toàn bộ rách hết sao…

- Khoan hãy nói chuyện này, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!

Minh Diệu lôi kéo tay Diệp Tiểu Manh, hướng con thuyền ở bờ sông đi tới.

Trước ngực Diệp Tiểu Manh đột nhiên vẩy ra máu tươi văng lên mặt Minh Diệu, sau đó lại vang lên một tiếng súng. Một viên đạn bắn trúng ngực Diệp Tiểu Manh, thân thể của nàng mềm nhũn ngã vào lòng hắn.

- Tiểu Manh!

Minh Diệu ôm lấy thân thể mềm nhũn của Diệp Tiểu Manh, không biết phải làm sao. Viên đạn không biết từ phương hướng nào bay tới bắn xuyên qua bối tâm da Hỏa Thử, trúng vào ngực Diệp Tiểu Manh. Máu từ miệng vết thương chảy ra dính đầy tay Minh Diệu.

- Cẩn thận, có tay súng bắn tỉa, mau nhanh tìm chỗ tránh!

Xuất phát từ tính mẫn cảm trong chứa nghiệp, Lưu Nhân phân biệt ra được người nổ súng nhất định từ chỗ rất xa dùng súng ngắm bắn trúng Diệp Tiểu Manh. Bởi vì sao khi Diệp Tiểu Manh bị trúng đạn mới nghe được tiếng súng. Tuy rằng không rõ ràng rốt cục người nổ súng kia đang núp ở chỗ nào, nhưng có thể xác nhận một việc, đích thật là có một kẻ nguy hiểm đang trốn trong chỗ tối dùng súng ngắm nhắm ngay nhóm người bọn họ. Lưu Nhân dùng sức lôi kéo Minh Diệu hướng một căn phòng gần nhất chạy tới.

- Tiểu Manh, cô thế nào rồi?

A Trạch nhìn thấy một mảnh máu tươi nhuộm đỏ thẫm trước ngực Diệp Tiểu Manh, cũng vô cùng khẩn trương.

- Vương Tĩnh, cô không phải là bác sĩ sao? Nhanh nhìn xem thương thế của Tiểu Manh đi!

Vương Tĩnh khom người xuống cẩn thận xem xét miệng vết thương của Diệp Tiểu Manh. Viên đạn bắn trúng ngay ngực trái của nàng, nhưng may mắn không bắn trúng trái tim. Lúc trước Minh Diệu luôn kiên trì muốn Diệp Tiểu Manh luôn luôn mặc chiếc áo bối tâm đã nổi lên tác dụng có tính quyết định, bối tâm do da Hỏa Thử chế thành tuy rằng không phải áo chống đạn, nhưng cũng có tác dụng phòng hộ nhất định, viên đạn bắn trúng lồng ngực Diệp Tiểu Manh bị trở ngại một chút, thay đổi đường đạn, thoáng lệch qua một điểm, cũng không bắn trúng trái tim Diệp Tiểu Manh.

- Hẳn là không bắn trúng tim, nhưng hiện tại cần phải làm phẫu thuật gấp để lấy viên đạn ra!

Vương Tĩnh nói:

- Nhưng hiện tại chúng ta đang ở bên trong thị trấn này, không có địa phương nào có thể dùng phẫu thuật. Muốn phẫu thuật phải đưa vào trong thành phố, nhưng hiện tại loại tình huống này…

- Bên ngoài còn có tay súng bắn tỉa đang rình rập, đi ra ngoài chỉ sợ sẽ lập tức bị bắn chết!

Lưu Nhân nói:

- Kẻ nổ súng rốt cục lại là ai, vì sao phải nổ súng bắn Tiểu Manh a?

- Dù có thể đi ra ngoài, chỉ sợ cũng không kịp.

Vương Tĩnh cau mày nói:

- Viên đạn còn nằm trong cơ thể của nàng, nếu không nghĩ biện pháp cầm máu, chỉ sợ nàng không chống đỡ nổi khi đến bệnh viện, dù sao nơi này thật sự rất hẻo lánh, dù có đến bệnh viện cũng cần hao tốn thời gian mấy giờ!

- Dùng linh lực giúp Tiểu Manh cầm máu!

Minh Diệu đưa tay đặt lên vết thương của Diệp Tiểu Manh, trong lòng bàn tay phát ra bạch sắc quang mang thật ảm đạm.

- Linh lực của tôi không còn nhiều lắm, a Trạch, cô giúp tôi!

- Được!

A Trạch cũng không dài dòng, trực tiếp cầm cổ tay kia của Minh Diệu đem linh lực của mình truyền cho hắn.

Dưới sự trợ giúp của a Trạch, quang mang trong lòng bàn tay Minh Diệu sáng lên, miệng vết thương của Diệp Tiểu Manh cũng không còn tiếp tục chảy máu.

Bình Luận (0)
Comment