U Minh Trinh Thám

Chương 329

- Như vậy thứ này thì sao?

Minh Diệu đưa đồ án mà mình vẽ bên dưới nệm giường trong phòng May đẩy tới trước mặt nàng.

- Thứ này cô lại giải thích như thế nào?

- Thứ này? Đây là cái gì?

Nhìn hình ảnh đồ án, May có chút kỳ quái:

- Nhìn thật sự quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra!

- Tôi nhắc nhở cho cô một chút đi!

Ada nói:

- Thứ này phát hiện bên dưới nệm giường của cô, vẽ ở mặt bên dưới gầm giường!

- Nga, tôi nhớ ra rồi.

Nghe Ada nói như thế, May đột nhiên tỉnh ngộ:

- Đây là một ma pháp trận, chỉ dùng để xúc tiến chất lượng của giấc ngủ. Tôi có tật xấu suy nhược thần kinh, buổi tối khi ngủ rất dễ dàng bị thức giấc nửa đêm. Cho nên một người bạn của tôi mới tìm tới một ma pháp trận như vậy vẽ bên dưới nệm giường của tôi. Nhưng từ đó về sau tật xấu suy nhược thần kính của tôi đích xác đã khá hơn nhiều!

- Bạn bè? Là người bạn nào?

Ada liếc mắt nhìn Minh Diệu, nhìn qua bộ dáng của May không giống như đang nói dối, hai người bọn họ hiện tại đã cảm thấy có chút hồ đồ.

- Là nữ phó tên Lana trong trang viện.

May nói:

- Ma pháp trận này là do nàng giúp tôi vẽ dưới tấm nệm, như thế nào, có vấn đề gì sao?

- Lana, như thế nào lại là nàng?

Ada cau chặt đôi mày, nàng ngẩng đầu nhìn Minh Diệu nói:

- Khi anh ở trong bệnh viện, có phát hiện trên người Lana có ấn ký đặc thù gì hay không?

- Không có, nhưng tôi nghĩ y tá phụ trách chăm sóc nàng có thể sẽ có ấn tượng.

Minh Diệu nói:

- Xem ra chúng ta vẫn cần đến bệnh viện xem thử một chút!

- Có lẽ chúng ta luôn đi lầm đường!

Ada gật đầu:

- Chúng ta đều bị vẻ đáng thương của cô gái kia làm sai lầm!

Mặc dù bộ dạng của May không giống như đang nói dối, nhưng là vì bảo hiểm nên Ada vẫn thuyết phục May, để Minh Diệu tránh mặt sau đó Ada kiểm tra toàn thân của May.

- Anh có thể vào rồi!

Nghe được tiếng gọi bên trong phòng, Minh Diệu ném mẩu thuốc lá trong tay đi vào trong phòng. Hắn nhìn Ada, thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu, trên người May cũng không hề phát hiện được ấn ký nữ vu nào lưu lại.

- May, xem ra hai chúng ta đã nghĩ lầm, thật xin lỗi!

Ada đầy vẻ áy náy nhìn May nói:

- Nếu cô có điều gì yêu cầu, cứ việc nói thẳng ra, tôi sẽ tận lực bồi thường cho cô. Nhưng trước khi chuyện này bị lộ ra chân tướng, cô nhất định phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không được nói với người nào, có biết không?

- Bất cứ yêu cầu gì cũng được sao?

Ánh mắt May đột nhiên sáng ngời, hưng phấn nhìn Ada nói:

- Có thể cho phép tôi cùng đi tra xét với hai người hay không? Tôi đối với thần bí học thật sự có nghiên cứu qua, hơn nữa khi tôi còn ở đại học…

Ada cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của nàng:

- Chuyện này không thể nào! Dù sao cô chỉ là một người bình thường, chuyện này thật sự quá mức nguy hiểm, cho nên chúng tôi không thể cho cô tham dự vào!

- Là như vậy sao!

May cúi đầu, trên mặt tràn đầy vẻ mất mát không thể che giấu:

- Nếu là như vậy, đợi sau khi sự kiện này đã xong xuôi, có thể kể lại cho tôi nghe được không? Tôi đối với loại chuyện này thật sự rất có hứng thú. Khi tôi còn ở trong đại học…

- Được rồi, được rồi, tôi cam đoan!

Ada dở khóc dở cười vỗ vỗ vai May, nhẹ nhàng đẩy nàng đi ra cửa:

- Chờ sau khi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói cho cô nghe hết, được chứ? Hiện tại việc mà cô phải làm chính là quay trở về trang viện, tiếp tục làm công việc của cô, hoặc là đi ra ngoài dạo phố cũng được. Bên trang viện tôi sẽ giúp cô giải thích, cô phải nhớ kỹ…

- Tuyệt đối không thể nói ra ngoài, tôi biết!

May trịnh trọng gật đầu, làm động tác như khóa miệng:

- Tuyệt đối sẽ không, đánh chết tôi cũng sẽ không nói với người khác, cho dù là đánh không chết…

- Chúng tôi phải đi tra xét chuyện của nữ vu, cho nên cô có thể rời đi trước!

Minh Diệu bất đắc dĩ nói:

- Chính mình đi chơi, ngoan, đừng ở nơi này tiếp tục lẩm bẩm…

- Minh Diệu tiên sinh!

May trừng mắt nhìn Minh Diệu, thở phì phì nói:

- Anh nói anh không có xem qua nhật ký của tôi, vậy làm sao anh biết tôi có viết thơ bên trong?

- Di? Việc này sao?

Minh Diệu bị câu hỏi đột ngột của May làm sửng sốt.

- Hừ!

May trừng mắt lườm Minh Diệu, thở phì phì rời đi.

- Ha ha, xem ra anh đã bị mỹ nữ mặc nữ bộc trang chán ghét!

Ada che miệng cười trộm, bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa.

- Còn cười, đây cũng không phải vì muốn giúp cô tra án hay sao!

Minh Diệu phụng phịu trừng mắt với nàng, nhưng theo ánh mắt của Ada xem ra, hình dáng của Minh Diệu cũng không hề có chút lực uy hiếp, ngược lại càng thêm đáng yêu.

- Được rồi, hiện tại hiềm nghi với May đã giải trừ, mũi nhọn lại quay về trên người Lana!

Minh Diệu cùng Ada ngồi trên ghế, sửa sang lại toàn bộ manh mối trong tay.

- Tôi có một nghi vấn, nếu đồ án kia thật sự là nàng vẽ ra, hơn nữa trên người nàng tôi cũng phát hiện có linh lực dao động khác hẳn với người thường, như vậy có thể nói Lana cũng chính là nữ vu. Nhưng Lana lại vào bệnh viện trước khi H nổi điên cơ mà?

- Có lẽ trước khi nàng vào bệnh viện cũng đã hạ nguyền rủa cho H!

Ada sờ sờ cằm nói:

- Chẳng qua nguyền rủa của nàng lại xảy ra trước khi nàng bị sẩy thai…

- Nếu nói như vậy động cơ gây án lại không tồn tại!

Minh Diệu lại nói:

- Nàng cũng không biết H muốn phá bỏ đứa bé trong bụng nàng, vậy thì tại sao nàng lại hạ nguyền rủa cho hắn?

- Có lẽ nàng hạ nguyền rủa sớm hơn cho H là vì có dự mưu thì sao?

Ada suy đoán nói:

- Không phải bởi vì chuyện nàng bị mất đi nhi đồng, mà là vì một chuyện khác cũng nói không chừng!

- Vậy thì càng thêm kỳ quái!

Minh Diệu lắc đầu:

- Nếu cô là Lana, cô sẽ cùng với người mà cô hạ nguyền rủa đi ra ngoài thuê phòng, làm tình, thậm chí không tiếc dùng mọi thủ đoạn mang thai con của hắn sao?

- Tất cả những chuyện này chỉ sợ có chính Lana hay biết mà thôi.

Ada nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được chuyện gì rõ ràng:

- Trước tiên chúng ta đến bệnh viện gặp Lana đi, hỏi thăm y tá cùng bác sĩ tiếp nhận nàng nhập viện, nhìn xem có thể từ trong miệng họ hỏi thăm trên người Lana lại có ấn ký gì đặc biệt hay không!

- Đúng là cô gái tên Lana không sai, đã được xác nhận.

Ada vội vàng từ trong phòng bác sĩ đi ra, nhìn Minh Diệu nói:

- Khi nhập viện có một y tá khi thay quần áo cho bệnh nhân đã nói từng thấy một bớt son màu đỏ hình dáng như một con dơi nằm bên dưới ngực trái của nàng!

- Xem ra Lana chính là nữ vu mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm.

Minh Diệu gật đầu:

- Tôi thật sự không hiểu tại sao nàng phải nguyền rủa H đây?

- Chuyện này chỉ sợ có mỗi cô ta mới biết được!

Ada lấy ra di động trong túi:

- Hiện tại tôi gọi điện cho phân bộ ủy viên hội, để cho họ lập tức phái người đến trợ giúp!

- Tôi đi trước đem nàng khống chế lại!

Bình Luận (0)
Comment