U Minh Trinh Thám

Chương 33

- Làm ơn đi, chị để tôi đến một mình có được hay không, chị đừng đi theo tôi!

Minh Diệu vừa đi vừa oán trách.

- Không được, vạn nhất cậu làm rối loạn hiện trường thì làm sao bây giờ, tôi phải giám sát cậu mới được.

Từ Mẫn dẫn đường ngay phía trước cũng không quay đầu lại:

- Nếu như đã xác định không phải tự nhiên tử vong, tôi làm cảnh sát dĩ nhiên phải điều tra chân tướng.

- Chị phải hiểu được, những thứ này không phải thuộc về phạm vi quản lý của các vị đâu.

Minh Diệu đối với tính cách cẩn thận tỉ mỉ của Từ Mẫn thật nhức đầu.

- Tôi hiểu, cho nên tôi không dẫn người đi theo, chỉ tự mình đi với cậu thôi.

Từ Mẫn dừng bước, chăm chú nhìn Minh Diệu:

- Mặc dù tôi rất ghét mấy trò thần thần bí bí của cậu, nhưng thật sự không thể phủ nhận có đôi khi lại rất hữu dụng. Vì phá án, tôi phải đành tiếp nhận một lần!

- Như vậy lần này tôi có được tiền cố vấn hay không đây?

Bây giờ Minh Diệu đã bị tiền ép buộc đến phát điên, vì học phí cho Diệp Tiểu Manh lên đại học, hiện tại Minh Diệu phải buột chặt lưng quần mà sống, chỉ là vì kiếm đủ tiền học phí cho Tiểu Manh. Vốn nghĩ rằng có thể kiếm một khoản tiền lớn trong vụ ủy thác của Trương nữ sĩ, kết quả người ủy thác vừa nghe xong lời kể của Minh Diệu, hung hăng cho hắn một bạt tai liền xoay người rời đi, tiền thuê tự nhiên không cho hắn một xu nào.

- Thật không hổ là người kinh doanh, thật biết cách tiết kiệm tiền cho mình. Dù cho mình thiêu hủy di thể của con gái bà ta đi, đó cũng là vì cứu người nha, nói thế nào cũng phải cho mình tiền cực khổ đi chứ!

- Sao vậy, cậu đang rất thiếu tiền sao? Đi tìm một việc làm ổn định đi thôi.

Từ Mẫn đối với việc Minh Diệu chỉ đi làm những loại công việc không quá đứng đắn vẫn rất có ý kiến.

- Được rồi, tôi không lấy tiền được chưa, ngàn vạn lần đừng tiếp tục thuyết giáo tôi nữa đi!

Minh Diệu liền cắt đứt lời của Từ Mẫn trước khi nàng kịp thao thao bất tuyệt cằn nhằn hắn.

- Đau a…

Minh Diệu lớn tiếng kêu lên.

- Chê tôi dài dòng đúng không, tôi xem cánh của cậu cứng cáp rồi, bây giờ đã có bản lĩnh rồi đúng không? Tốt, có bản lĩnh thì sau này đừng tiếp tục gọi điện nhờ tôi quét mông những rắc rối cho cậu nữa!

Từ Mẫn níu lấy lỗ tai Minh Diệu mắng.

- A…tôi sai lầm rồi, làm ơn buông tay buông tay!

Minh Diệu xoa xoa lỗ tai bị véo đỏ:

- Sau này tôi không dám nữa còn không được sao?

Từ Mẫn nhìn Minh Diệu ủy khuất xoa xoa lỗ tai của mình, rất hài lòng gật đầu tiếp tục đi về phía trước, không biết là hài lòng đối với thái độ thành khẩn xin lỗi của Minh Diệu hay đối với công lực véo lỗ tai của mình không hề giảm bớt.

Những tòa lầu cũ xưa nơi thành tây có rất nhiều, hơn nữa phần lớn đã lâu năm không hề được tu sửa. Thành tây vốn cũng là khu vực tương đối phồn hoa, nhưng đây chỉ là chuyện hai mươi mấy năm về trước. Trải qua thời gian tẩy lễ, nhân khí dần dần biến mất. Tòa lầu cũ phần lớn là do người nước ngoài xây dựng hồi trước giải phóng, vốn có chút ít tình điều, nhưng bởi vì thời gian dài không được sửa chữa, bây giờ ngược lại làm cho người ta có cảm giác cũ nát không sao chịu nổi.

- Đến đây đi, ở chỗ cổng tò vò này.

Từ Mẫn mang theo Minh Diệu đi tới trước tòa lầu cũ vắng vẻ, trên cổng còn viết nhiều chữ lớn màu trắng.

- Thật đúng là cũ nát a!

Minh Diệu nhảy qua vũng nước phía trước tiến vào trong.

Tòa lầu cũ chỉ có hai tầng, thang lầu xây dựng bằng gỗ, bởi vì thời gian dài không có ai sửa chữa, đi lên còn nghe được tiếng vang kẽo kẹt. Minh Diệu thật cẩn thận bước lên, rất sợ hãi mình không cẩn thận bước nhầm lỗ thủng nào đó. Ở nơi này còn có vài kẻ lang thang không biết từ nơi nào đến cư ngụ, nhìn thấy Từ Mẫn mặc cảnh phục vội vàng bỏ trốn vào trong phòng.

- Thật hôi thối…

Từ Mẫn ngửi được mùi vị từ nhà vệ sinh không ngừng nhíu mày:

- Buổi sáng tôi không có tới, chỉ nghe bọn họ nói nơi này rất bẩn, nhưng thật sự không nghĩ ra lại bẩn đến như thế.

Những loại lầu cũ thế này đều sử dụng nhà vệ sinh công cộng, mỗi tầng lầu chỉ có một nhà vệ sinh, lại không có người quản lý, vì thế mùi hôi thối từ thật xa đã có thể ngửi thấy.

- Những người nghèo này có được chỗ ở cũng đã không tệ rồi, chị là nhân viên công vụ nên không hiểu được đâu.

Minh Diệu đứng nói chuyện cũng không thấy đau thắt lưng. Thật ra những nơi có mùi vị càng hôi thối hơn hắn cũng đã thói quen, có đôi khi còn giao thiệp với một chút quỷ hồn hay yêu quái, mùi hôi thối gấp mấy lần thế này hắn gặp vô số.

- Vào đi thôi!

Minh Diệu cúi đầu chui qua dải cảnh tuyến do cảnh sát phong tỏa xung quanh.

Phòng nhỏ mặc dù không lớn, nhưng được thu thập rất sạch sẽ, đồ đạc cũng được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, hai giường đơn chiếm cứ phần lớn không gian trong căn phòng, một lớn một nhỏ.

- Nói cho tôi biết tình huống phát hiện được thi thể.

Minh Diệu vừa quan sát chung quanh vừa nói với Từ Mẫn.

- Người chết là nam giới, tên Vương Đại Trụ, là người ngoại thành, vào thành phố làm việc đã sắp ba năm, từng làm rất nhiều công việc, không có tiền sử bệnh. Con gái tên là Vương Tiểu Lộ, sống với cha, nghe nói mẹ của cô bé đã bỏ đi cùng người khác. Sáng nay một đồng hương của Vương Đại Trụ tới đây gọi hắn cùng đến văn phòng giới thiệu việc làm tìm việc, gọi cửa thật lâu không thấy ai mở nên thử đẩy cửa, phát hiện cửa không đóng thì tiến vào, nhìn thấy Vương Đại Trụ cùng con gái đều nằm yên trên giường. Người đồng hương gọi mấy tiếng nhưng thấy Vương Đại Trụ không có phản ứng, liền đi qua xem, phát hiện bộ dạng vẻ mặt thống khổ sợ hãi của Vương Đại Trụ, lúc đó hắn đã chết, sau đó người kia định gọi con gái hắn, phát hiện thì ra con gái hắn cũng đã chết, liền vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

- Ý của chị muốn nói khi phát hiện con gái hắn cũng đang nằm trên giường, không còn chút dấu vết nào khác, giống như đã chết trong lúc đang ngủ, mà vẻ mặt Vương Đại Trụ lại rất hoảng sợ?

- Đúng, chúng tôi đã kiểm tra, cửa phòng cùng cửa sổ đều không có dấu vết bị mở ra, nhưng theo đồng hương của người chết nói, Vương Đại Trụ tính cách rất cẩn thận, lúc ngủ không thể nào không khóa cửa, chúng tôi liền hoài nghi có chuyện kỳ hoặc. Sau khi kiểm tra xong thi thể hai người thì tôi gọi điện thoại cho cậu.

- Nếu như do người làm thì không thuộc chuyện quản lý của tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm chuyện nào không phải do con người làm!

Minh Diệu từ sau cửa lấy ra một túi xách màu đỏ:

- Tạ Nhiên? Con gái Vương Đại Trụ không phải tên Vương Tiểu Lộ sao? Nhìn qua hình như chưa đủ tuổi đi học a!

Minh Diệu lật lật mấy quyển sách trong túi, là chương trình học tiểu học lớp hai.

- Đúng là không phải của con gái Vương Đại Trụ, bọc sách này hẳn do Vương Đại Trụ nhặt về từ nơi nào đó, về cô bé tên Tạ Nhiên này là ai chúng tôi còn đang điều tra.

Từ Mẫn hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Minh Diệu:

- Đừng có đi tìm những đầu mối mà chúng tôi có thể tìm được đi!

- Ai nha, đừng khẩn trương chứ, tôi cũng chỉ là người, không phải là thần đâu!

Minh Diệu nghĩ thầm:

- Nếu có Tiểu Ngọc ở đây thì tốt rồi, cũng không cần phiền toái như vậy.

Kể từ khi Hoài Tố sử dụng cấm kỵ thuật rời khỏi nhẫn ngọc thời gian quá lâu, cho tới bây giờ nàng vẫn còn ngủ say. Minh Diệu cũng không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ đi quấy rầy Hoài Tố khôi phục linh lực, dù sao linh lực của Hoài Tố phải tích lũy thật nhiều năm mới đạt được, cho nên chỉ là một chút chuyện nhỏ Minh Diệu tình nguyện phiền toái tự mình động thủ cũng không muốn đi làm phiền Hoài Tố.

- Còn có một chuyện rất kỳ quái!

Từ Mẫn đem tình báo mà mình biết nói cho Minh Diệu, nhìn xem hắn có trợ giúp được gì hay không.

- Lúc kiểm tra thi thể, thi thể của Vương Đại Trụ cùng con gái của hắn có chút bất đồng.

- Bất đồng?

- Đúng, khi kiểm tra thi thể con gái hắn phát hiện da thịt rất lỏng lẻo, giống như đã tử vong hơn bảy mươi tiếng đồng hồ, nhưng có người có thể chứng minh tối hôm qua cô bé còn thật khỏe mạnh. Vương Đại Trụ thì khác, sau khi kiểm tra phát hiện da thịt Vương Đại Trụ vô cùng cứng ngắc, giống như bị điện cao thế giật chết tại chỗ. Có mấy người có thể chứng minh tối hôm qua sau mười giờ cả Vương Đại Trụ lẫn con gái vẫn còn sống khỏe mạnh.

- Theo lời khai của những người chứng kiến, thời gian tử vong hẳn phải là từ 11h đêm tới trước 7h sáng, trong khoảng thời gian này tình huống hai thi thể xuất hiện thi cương lại không giống nhau. Điện cao thế…

Minh Diệu lâm vào trầm tư:

- Thi thể của những nạn nhân trong mấy vụ án khác thì thế nào?

- Cũng giống như Vương Đại Trụ cùng con gái hắn. Nhưng bởi vì họ từ bên ngoài tới, mấy nạn nhân cùng hàng xóm lại không quá quen thuộc, bởi vì thi thể có mùi nên có người báo án, chờ khi chúng tôi đến thì họ đã chết được mấy ngày rồi, cho nên thật khó biết được tình huống ngay lúc đó.

Minh Diệu cúi đầu suy nghĩ những chuyện kỳ quái này, cơ hồ cùng thời gian tử vong, nhưng phản ứng thi cương lại bất đồng, Minh Diệu cảm thấy đầu mình có chút đau đớn.

- Trong cục cảnh sát nếu không trả tiền thì lần này tôi không làm đâu, chuyện phức tạp như thế sẽ làm tiêu hao rất nhiều tế bào não của tôi đó.

Minh Diệu giống như đang oán trách Từ Mẫn.

- Ai nha!

Từ Mẫn hung hăng gõ lên đầu Minh Diệu:

- Tiền tiền tiền, còn không nhanh làm việc cho tôi!

- Ngô ngô ngô, đau quá a, trước kia tôi luôn dùng chiêu này để đối phó Tiểu Manh đó thôi!

Minh Diệu ôm đầu ngồi chồm hổm xuống.

- Ân?

Bên cạnh chân giường nhỏ, một sợi lông màu vàng nho nhỏ tinh tế đưa tới sự chú ý của Minh Diệu.

Minh Diệu thật cẩn thận đưa tay cầm sợi lông, đặt trong lòng bàn tay quan sát, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

- Sao vậy, có phát hiện gì sao?

Từ Mẫn nhìn Minh Diệu trịnh trọng cẩn thận như thế, cảm giác rất có hy vọng.

- Ân…chị đoán đúng rồi…đây là đồ vật không thuộc về loài người!

Minh Diệu nghiêm túc gật đầu.

- Vậy…rốt cục là cái gì…

Mặc dù là cảnh sát nhưng dù sao Từ Mẫn vẫn là phụ nữ, phụ nữ đối với mấy thứ như quỷ hồn hay quái vật vẫn còn có chút sợ hãi.

- Vật này…hẳn không phải tóc của loài người…

Minh Diệu vẫn đang quan sát sợi lông màu vàng kia.

- Rốt cục là thứ gì chứ…

Thanh âm Từ Mẫn có chút phát run.

- Hẳn là…sợi hóa học!

Minh Diệu nhìn Từ Mẫn cười cười:

- Là đồ vật do loài người tạo nên…Ai nha!

Từ Mẫn lại gõ lên đầu Minh Diệu:

- Dám làm tôi sợ!

- Vật này xác thực không phải là thứ đến từ loài người!

Minh Diệu cũng không muốn đem chuyện này nói cho Từ Mẫn, ngại làm nàng sợ hãi.

- Có cả quỷ khí cùng yêu khí, đây rốt cục là thứ gì chứ…

Bình Luận (0)
Comment