U Minh Trinh Thám

Chương 338

Minh Diệu đã rời đi, May lại khôi phục thân phận nữ phó của chính mình. Nói thật, đối với nàng mà nói thay vì làm nữ phó chuyên chúc cho Minh Diệu, nàng càng thích công việc dọn dẹp hiện tại của mình dù không có tiền đồ gì, ít nhất phần công việc này không cần phải mạo hiểm tính mạng chạy khắp trang viện tìm người nói chuyện phiếm.

Nàng nhỏ giọng ngâm nga một ca khúc thật vui vẻ, cầm máy hút bụi trong tay, những bước chân vui sướng xuyên toa giữa các căn phòng. Nhưng khi đi ngang qua phòng của H, từ bên trong truyền ra thanh âm la hét phẫn nộ của H làm nàng hoảng sợ nhảy dựng. Tựa hồ H đang ở bên trong phòng xảy ra khắc khẩu gây cãi kịch liệt với người nào đó.

- Thiếu gia, ngài không thể làm như vậy!

May đưa lỗ tai dán lên cửa phòng, nghe được đó là thanh âm của quản gia Burrell.

- Làm quản gia của trang viện, tôi có nghĩa vụ ngăn cản hành vi ngu xuẩn của ngài!

- Hãy nhìn cho rõ thân phận của ông đi!

H phẫn nộ quát:

- Khi nào thì đến phiên ông khoa tay múa chân trong việc của tôi? Tôi, mới là chủ nhân của trang viện này!

- H thiếu gia, tôi làm hết thảy chỉ vì lợi ích của gia tộc!

Burrell vẫn không chút hoang mang nói.

- Hơn nữa trước đó lão gia cũng đã nói thật rõ ràng, lão gia tuyệt đối sẽ không đồng ý!

- Chuyện này không cần ông quan tâm, tôi đã thuyết phục cha mẹ của tôi!

H lại quát:

- Đừng tưởng rằng ông làm quản gia trong gia tộc này thật nhiều năm như vậy nên chuyện gì tôi cũng phải nghe lời ông. Lần trước chuyện Lana sẩy thai tôi còn chưa tìm ông tính sổ đâu!

- Lana sẩy thai là do quản gia Burrell làm sao?

May kinh hãi khi nghe được lời nói của H.

- Tôi cũng là vì vinh dự của gia tộc!

Burrell nói:

- Dù sao từng hành vi cử chỉ của ngài đều đại biểu cho toàn gia tộc, tôi sẽ không để cho ngài cưới một nữ phó thân phận thấp hèn làm vợ, huống chi trên thân nữ phó kia còn chảy dòng máu của người Gypsy!

- Câm miệng của ông lại, cút ra ngoài cho tôi!

H phẫn nộ hô to.

- Thu thập đồ vật của ông đi, lập tức cút ra khỏi trang viện này!

Nghe được tiếng bước chân, May vội vàng trốn sang phòng đối diện, đóng cửa lại, trộm từ lỗ khóa nhìn ra bên ngoài. Nàng nhìn thấy quản gia Burrell đang bước những bước chân thật tao nhã đi ra khỏi phòng H thiếu gia.

- H thiếu gia, ngài không thể cưới tiện nhân dơ bẩn kia làm vợ!

Bộ dáng của quản gia Burrell vẫn thong thả không chút hoang mang, đứng ngay cửa nói:

- Nếu như ngài khăng khăng muốn làm như vậy, tôi sẽ ngăn cản ngài, dùng phương pháp của tôi!

Vầng sáng của ánh mặt trời cuối cùng lóe ngay đường chân trời lại chợt biến mất. Bóng tối lại tiếp tục ngự trị khắp đại địa. H cầm lấy chai thuốc đặt trên đầu giường, đổ ra hai viên thuốc ngủ. Chia tay với Ada cùng Minh Diệu đã được hai ngày, không biết tại sao đêm qua hắn lại bắt đầu nhìn thấy ác mộng trước kia. Hắn đem chuyện này quy tội cho việc tinh thần bị thương còn chưa được phục hồi, cho nên vì không muốn tiếp tục thấy ác mộng mà trước khi đủ ngủ phải uống thuốc an thần.

Thuốc ngủ rất hữu hiệu, tuy H cảm thấy ý nghĩ của mình vẫn còn rất thanh tỉnh nhưng mí mắt làm thế nào cũng không sao mở ra được. Chỉ vài phút thời gian H đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Hiện tại đã là đêm khuya, cả trang viện ngoại trừ ánh đèn hôn ám trên hành lang đã hoàn toàn biến thành tối đen. Nhưng ngay trên hành lang tối đen kia, ngay trong lúc tất cả mọi người lâm vào giấc ngủ say, lại quanh quẩn vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

Trên người khoác trường bào màu đen, toàn bộ thân thể đều che giấu bên trong trường bào chỉ lộ ra một đôi tay. Bàn tay kia nhẹ nhàng mở ra cửa phòng của H, người áo đen đi thẳng vào bên trong.

Bên trong căn phòng tối đen, ánh sáng thật yếu ớt. H đưa lưng về phía cửa nằm nghiêng trên giường, hắn đã uống thuốc ngủ cho nên hiện tại dù có phát sinh động đất chỉ sợ cũng không tỉnh được. Tự nhiên hắn cũng không thể phát giác bên trong phòng ngủ hiện tại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.

- Vốn không cần làm tới một bước này!

Người áo đen lấy ra một quyển sách thật dày bên trong chiếc áo bào rộng màu đen. Trên bìa mặt quyển sách vẽ một ấn ký hình hắc miêu.

- Nhưng vì ngươi quá cố chấp, như vậy ngươi chỉ có chết!

Mở ra trang sách, câu thần chú trúc trắc khó hiểu từ trong miệng người áo đen vang lên. Trong lúc ngủ mơ chân mày H cau lại, thân thể bắt đầu chậm rãi run rẩy, tựa hồ như đang ngủ lại gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

- Đang ngủ, vậy thì im lặng chết đi thôi!

Người áo đen niệm xong câu cuối cùng, khép lại quyển sách thật dày kia, thân thể H cũng ngừng run rẩy.

- Do hiện tại là đầu tháng, cho nên ta chỉ có thể dùng phương pháp thô bạo này đến ngăn cản ngài, nếu như ngài cảm thấy thống khổ, ta thật xin lỗi!

Người áo đen xốc lên áo choàng đầu, lộ ra gương mặt tuy đã già nhưng không mất đi vẻ tao nhã.

- Vinh dự của gia tộc không cho phép bị làm bẩn!

Nhìn thân thể không còn cử động của H nằm trên giường, thần tình hắn nghiêm túc nói:

- Cưới một nữ phó trong người có dòng máu Gypsy dơ bẩn làm nữ chủ nhân của trang viện, chuyện này tuyệt đối không được cho phép!

Hắn vươn tay, dùng ngón tay đặt lên cổ H đang nằm trên giường không nhúc nhích, lại dò thăm động mạch chủ, không thấy mạch đập, hắn thỏa mãn gật gật đầu.

Nhưng không đợi hắn kịp thu hồi bàn tay trở về, thi thể H đã mất đi sinh mạng đang nằm im lìm trên giường đột nhiên lại mấp máy hết sức quỷ dị. Nguyên bản da thịt nhân loại dần dần lại biến thành màu xanh biếc như thực vật. Toàn thân cơ thể biến thành một mảnh dây leo màu xanh biếc, giống như những con độc xà quấn quanh lên tay hắn, gắt gao buộc chặt thân thể hắn không cho hắn nhúc nhích.

- Nguyên lai thực sự là ngươi!

Thanh âm của H đột nhiên từ sau lưng hắn truyền đến. Hắn giãy dụa nhìn ra sau lưng, H nguyên bản đã nằm trên giường mất đi hơi thở không biết từ khi nào đã đứng ngay sau lưng hắn.

- Làm sao có thể…

Trên mặt Burrell lộ ra biểu tình khiếp sợ, há to miệng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ra hai thân ảnh đứng sau lưng H.

- Các ngươi không phải đã đi…

- Chủ ý đánh không tệ lắm đâu, quản gia tiên sinh!

Ngọn lửa từ hộp quẹt bật lên chiếu sáng khuôn mặt Minh Diệu, hắn rít một hơi thuốc lá thật mạnh, cảm giác nicotin tràn ngập trong phổi làm cho hắn có chút mê muội.

- Chỉ là thật sự vô cùng đáng tiếc, ông mới vừa giết chết là mộc khôi lỗi do tôi chế tạo ra mà thôi. A, không đúng, mộc khôi lỗi vốn là vật chết, thật đáng tiếc. Ông không thể giết chết bất cứ người nào, ngoại trừ đứa bé vô tội còn chưa sinh ra đời!

- Dùng vu độc thuật làm cho H chết trong giấc ngủ mơ, sau đó lại tiêu trừ linh lực dao động khi làm phép phát sinh ra. Lại làm cho H nhìn qua giống như đã chết do dùng thuốc ngủ quá liều!

Ada mở đèn trong phòng, nàng nhìn Burrell bị dây leo màu xanh biếc trói chặt như bánh chưng nói:

- Tôi thật sự không thể tin được tất cả những chuyện này đều là do ông làm!

Bình Luận (0)
Comment