U Minh Trinh Thám

Chương 342

- Được rồi, xem ra hôm nay nếu tôi không đáp ứng cô, cô nhất định sẽ không thả tôi đi!

Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài:

- Nói đi, muốn tôi đi làm gì?

- Thay tôi đi tới một chỗ, tìm một món đồ vật, đem nó hủy diệt!

Lilith nói:

- Anh xem, thực sự vô cùng đơn giản, không phải sao?

- Nếu như cô đã nói là ủy thác, như vậy tiền thù lao của tôi đây?

Minh Diệu rút ra điếu thuốc ngậm trên môi. Giao tiếp với loại sinh vật như ác ma, nhất định phải khởi lên toàn bộ tinh thần. Huống chi hiện tại hắn đang ở mặt đúng, là một nữ ác ma, sự tình gì cũng phải tìm hiểu trước cho rõ ràng.

- Việc trả thù lao sao…Với quan hệ giữa hai người chúng ta, có cần sao?

Lilith nghiêng đầu nhìn Minh Diệu.

- Vô nghĩa, tôi với cô lại không quen, chuyện không ưu đãi ai làm chứ.

Minh Diệu nói.

- Cô nghĩ tôi là lôi phong sao? ( lôi phong= lạm người tốt).

- Vậy được rồi!

Lilith suy nghĩ một lát, gật gật đầu.

- Căn cứ theo sự khó khăn của việc ủy thác lần này mà tính toán…sau khi sự tình hoàn thành, tôi có thể đem đồ vật thuộc về anh trả lại cho anh!

- Cô xác định?

Vẻ mặt Minh Diệu thật nghiêm túc nhìn lên Lilith.

- Đương nhiên!

Lilith bất mãn nói:

- Tôi là thương nhân đứng đắn, thật giảng chữ tín!

- Theo phương pháp tính toán của cô, chuyện này nhất định rất nguy hiểm!

Minh Diệu dụi tắt mẩu thuốc lá trong tay.

- Nguy hiểm thì đúng là nguy hiểm, nhưng hồi báo cũng không tệ lắm đâu!

Lilith nói:

- Huống chi chuyện này đối với anh mà nói, có một lý do không thể không làm!

- Lý do không thể không làm?

Minh Diệu sửng sốt:

- Có ý tứ gì?

- Cứu vớt nhân loại a!

Lilith cười nói:

- Là một chuyện thật sự vĩ đại đi. Nếu như anh không đi làm, như vậy nhân loại rất có thể phải nghênh đón ngày tận thế!

- Hao tổn tâm trí!

Minh Diệu thở dài:

- Tôi đối với loại chuyện mang theo mặt nạ hoặc mặc quần áo nịt biến thái còn đem quần lót lộ ra bên ngoài thật sự không quá lành nghề đi!

….

Thanh âm tiếng kèn xe bén nhọn truyền đến quấy nhiễu Triệu Hi còn đang vùi đầu ngủ ngẩng đầu lên nhìn nhìn, một chiếc Nissan màu đen đang dừng trước cửa tiểu khu.

- Đã trễ thế này, còn cho người ta ngủ hay không đây!

Triệu Hi than thở vài câu, hắn nhu nhu đôi mắt còn đang buồn ngủ mông lung, ngáp dài một cái, lại nhìn vào máy ghi hình trước mắt.

Tân Hải hoa viên là một tiểu khu xa hoa thuộc vùng thành thị duyên hải phía đông. Lưng dựa núi lại nằm ven biển, giá cả tự nhiên cũng không tiện nghi. Có tiểu khu xa hoa dĩ nhiên cũng phải có phục vụ vật nghiệp xa hoa tương đồng. Mà Triệu Hi chính là bảo an gác đêm của tiểu khu này, phụ trách ghi chép khách nhân đăng ký ra vào tiểu khu.

Hàng rào chắn ngang cổng lớn tiểu khu được sử dụng bằng thẻ, nếu như là nghiệp chủ bên trong tiểu khu chỉ cần dùng thẻ chà qua máy là hàng rào sẽ tự mình nâng lên. Nhưng nếu như là khách nhân từ bên ngoài đến, phải đăng ký với Triệu Hi, sau đó mới cho đi vào. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng có nghiệp chủ bỏ quên thẻ vào cửa trong nhà.

Triệu Hi nhìn nhìn vào máy ghi hình, chiếc xe này hắn cũng từng gặp qua, là xe của Tôn Kiệt tiên sinh ở tòa lầu số sáu bên trong tiểu khu. Hắn có thể nhìn thấy được Tôn tiên sinh đang ngồi trên ghế lái ngượng ngùng vẫy vẫy tay với hắn. Nhìn qua bộ dáng chắc là đã quên mang theo thẻ vào cửa, vì vậy Triệu Hi lại ấn nút cho hàng rào nâng lên.

- Tiểu Triệu, thật ngại quá, đã trễ thế này còn đánh thức anh!

Hàng rào chậm rãi nâng lên, xe Nissan màu đen lái vào bên trong tiểu khu, ngừng lại ngay cửa trực ban. Cửa kính xe tự động hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam nhân chừng ba mươi tuổi.

- Cảm ơn!

- Không cần khách khí, đây là bổn phận của tôi!

Tuy trên mặt Triệu Hi lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Nam nhân tên Tôn Kiệt này cũng không phải lần đầu tiên quên mang theo thẻ ra vào, hơn nữa mỗi lần đều trở về lúc nửa đêm, Triệu Hi đã bị nam nhân này đánh thức bốn năm lần.

- Đã trễ như vậy anh mới về sao!

- Phải a, không ngờ lại quên mất thời gian!

Tôn Kiệt cười cười:

- Tôi vào đây, về nhà ngủ đi.

Nói dứt lời Tôn Kiệt quay cửa kính xe trở lên, chiếc Nissan màu đen chậm rãi chạy vào bên trong tiểu khu. Từ phí sau nhìn lại, Triệu Hi mơ hồ có thể thấy được có bóng người ở ghế sau xe ngồi dậy, hơn nữa nhìn vào tựa hồ như một nữ nhân.

- Nửa đêm mang theo nữ nhân về nhà, nhất định không có hảo tâm!

Triệu Hi oán thầm vài câu, vừa định quay về phòng trực ban ngủ tiếp một lát, lại phát hiện ngay mặt đất vị trí xe Nissan màu đen vừa dừng lại có dấu vết của một vũng nước. Hơn nữa dọc theo đường xe chạy qua cũng lưu lại dấu vết dính nước lướt qua.

- Đây là cái gì vậy?

Triệu Hi đi tới ngồi xổm người xuống, dùng đèn pin chiếu xuống vũng nước kia.

- Không phải bị chảy xăng đó chứ?

Nếu như xe bị chảy xăng, đó chính là chuyện đại sự, làm bảo an Triệu Hi có trách nhiệm phải nhắc nhở nghiệp chủ. Hắn đưa tay sờ sờ vào vũng nước, dính dính trên ngón tay vuốt vuốt, lại đặt dưới mũi ngửi ngửi, không giống như là xăng, không có mùi xăng mà càng giống như là nước.

- Có lẽ là ở sau xe chứa vật gì bị rỉ nước sái ra ngoài đi!

Nếu không phải xăng, như vậy Triệu Hi cảm thấy vấn đề không có gì lớn, trở lại trong phòng trực ban tiếp tục ngủ gật.

Mở cửa phòng, Tôn Kiệt đem điện thoại di động cùng chìa khóa ném lên bàn. Hôm nay tâm tình của hắn không tệ, không vì điều gì khác, nữ ca sĩ xinh xắn trong quán bar rốt cục đã đáp ứng ngày mai sẽ hẹn hò với hắn. Trả giá cuối cùng đã có hồi báo, hắn cảm thấy trước đó bỏ tiền ra tặng hoa mỗi ngày cùng mỗi tối tới quán bar cổ động cho nàng cũng không bị uổng phí.

Bất quá nói thật lòng, nữ ca sĩ kia thật xinh đẹp, giọng hát lại hay vô cùng. Tôn Kiệt cảm thấy được thanh âm của nữ ca sĩ kia nghe còn hay hơn bất cứ thanh âm của các ca sĩ đang thịnh hành. Hắn thật sự không hiểu rõ vì sao một nữ ca sĩ có giọng hát hay như vậy lại phải đi hát bên trong một quán bar nhỏ như thế.

Chỉ là có một việc làm Tôn Kiệt vô cùng bực dọc, khi hắn đang ngồi trong quán bar, có một nam nhân say mèm đã đem chai bia trong tay làm đổ vào trong quần áo của hắn, khiến vạt áo trước của hắn nhiễm ướt một mảng thật lớn.

- Xem ra phải đi tắm thôi!

Tôn Kiệt nhíu mày, hắn đối với việc tắm rửa luôn có cảm giác chán ghét đặc thù.

Tôn Kiệt thật sự không thích tắm rửa. Hoặc là nói hắn rất sợ nước. Có lẽ do có một lần hắn thiếu chút nữa bị chết đuối dưới sông, làm cho hắn hiện tại dù là lúc rửa mặt cũng không dám đem mặt vùi vào trong nước, tuy rằng chính hắn cũng hiểu thật rõ ràng bất quá chỉ là một bồn rửa mặt mà thôi, căn bản sẽ không đến mức bị chết đuối, nhưng cảm giác không thở được ở trong nước luôn quanh quẩn ám ảnh trong đầu óc của hắn không thể xóa đi.

Ngày mai phải đi ước hẹn với nữ ca sĩ xinh xắn kia, tuy rằng hắn không chút tình nguyện nhưng Tôn Kiệt cũng không nguyện ý mang theo một thân hương vị khó ngửi như vậy đi hẹn hò. Lần đầu tiên hẹn hò, tắm rửa sạch sẽ cũng dễ lưu cho người ta một ấn tượng tốt, hắn mở máy nước nóng bắt đầu điều chỉnh.

Bình Luận (0)
Comment