U Minh Trinh Thám

Chương 362

Từ Mẫn cảm thấy đầu hoa mắt choáng, thân thể mềm nhũn mất đi ý thức. Diệp Tiểu Manh vội vàng bước tới đỡ lấy thân thể yếu đuối của Từ Mẫn.

- A Trạch đáng chết, đây là mẹ của em, có cần dùng thuốc mạnh như vậy hay không.

Tiểu Quất nổi giận đùng đùng đá a Trạch một cước.

- Chủ ý thối! Nếu một lát không trị được cho mẹ em, em sẽ cắn chết chị!

A Trạch cũng không đem uy hiếp của Diệp Tiểu Manh đặt vào trong lòng, nàng cùng Diệp Tiểu Manh đặt Từ Mẫn đã mất đi ý thức nằm xuống mặt đất.

- Tiểu Manh, không có tác dụng phụ gì chứ?

Tiểu Quất có chút lo lắng hỏi.

- Sẽ không đâu!

Diệp Tiểu Manh thật khẳng định lắc đầu:

- Loại phù chú này là chị lấy trong phòng của Minh Diệu. Chị từng thấy anh ấy dùng qua, chắc chắn sẽ không sai!

- Như vậy chúng ta bắt đầu đi!

A Trạch hít sâu một hơi.

- Tôi đã chuẩn bị xong rồi!

Diệp Tiểu Manh gật đầu nói.

- Tốt lắm!

A Trạch gật đầu, cầm tay Từ Mẫn tĩnh tâm lại, cẩn thận cảm giác cỗ linh lực dao động kỳ quái bên trong cơ thể Từ Mẫn. Chị Từ Mẫn chỉ là một người bình thường, cho nên cỗ linh lực dao động kỳ quái kia hẳn thật dễ dàng tìm kiếm được nó.

Diệp Tiểu Manh cầm lấy tay kia của Từ Mẫn. Trái tim nàng yên tĩnh lại, cẩn thận cảm giác cỗ linh lực dao động bên trong cơ thể Từ Mẫn. Từ Mẫn chỉ bất quá là một người thường mà thôi, linh lực dao động trong cơ thể nàng tự nhiên sẽ không mạnh mẽ bao nhiêu. Vì vậy Diệp Tiểu Manh mẫn tuệ nắm bắt được một ít tia không hài hòa bên trong.

- Tôi đã cảm thấy nó, gần vị trí chỗ trái tim!

Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại nói:

- Tựa hồ che giấu cũng không sâu lắm. Hiện tại chúng ta phải làm như thế nào?

- Hai người chúng ta đồng thời chậm rãi đem linh lực chuyển vào trong cơ thể chị Từ Mẫn.

A Trạch nói:

- Lúc ban đầu cũng không cần quá sốt ruột, tận lực duy trì tần suất thấp một chút, để tránh đả thảo kinh xà.

Diệp Tiểu Manh gật đầu, nàng cùng a Trạch liếc nhìn nhau, bắt đầu vận chuyển linh lực vào trong cơ thể Từ Mẫn. Trên người hai thiếu nữ tản ra bạch sắc quang mang thật thản nhiên, mà Tiểu Quất chỉ có thể ngồi yên bên cạnh nhìn hai người Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch, tự mình lại không giúp đỡ được gì, cảm thấy có chút luống cuống.

Linh lực của hai người Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đồng thời chậm rãi tiềm nhập vào trong thân thể Từ Mẫn. Hai nàng vẫn duy trì tần suất ổn định, tận lực bắt chước cỗ linh lực của người bình thường dao động bên trong thân thể Từ Mẫn. Dọc theo kinh mạch trong cơ thể nàng chậm rãi di động tới gần cỗ linh lực quái dị kia.

Từ sau lần trở về từ thị trấn, có thời gian dài ổn định tần suất chuyển vận linh lực cầm máu cho Diệp Tiểu Manh lần đó, a Trạch đối với việc sử dụng linh lực đã có bước lĩnh ngộ cùng tiến bộ nhảy vọt. Nếu trước đó nàng còn chưa làm được tới mức chuyển vận tinh tế cùng ổn định cực độ như bây giờ, nhưng trải qua lần đó loại chuyện này đối với nàng mà nói có thể làm được thật thành thạo.

Mà chuyện này đối với Diệp Tiểu Manh mà nói cũng không phải là việc khó khăn gì. Có lẽ do nguyên nhân thiên phú, mặc dù nàng đối với loại chuyện này cũng chưa từng làm qua bao giờ, nhưng chỉ cần vừa ra tay thì trong đầu thật tự nhiên nhảy ra loại phương pháp chuyển vận linh lực như thế, thật giống như hết thảy những việc làm này thật tự nhiên mà đến, thật giống như loại phương pháp sử dụng linh lực như vậy vốn đã khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng, ở trong đầu nàng, chẳng qua trước đó nàng đã lãng quên mà thôi.

Tia linh lực không hài hòa trong cơ thể Từ Mẫn cũng không phát giác được hai cỗ linh lực xa lạ vốn không phải của chủ nhân thân thể đang tiềm nhập vào, nó vẫn chui tới lui ngay cạnh bên trái tim Từ Mẫn, chẳng khác gì con lươn đang quấy đục hồ nước bình thường.

Vẫn còn kém một chút! Linh lực của Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch chỉ còn cách cỗ linh lực dao động kỳ dị kia thật gần, chỉ cần tâm niệm chợt động là có thể lập tức gắt gao bắt chặt lấy nó.

Trái tim Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhảy mạnh hơn một chút. Không biết tại sao lúc này cỗ dao động trong máu nàng lại đột nhiên phát tác. Nhận lấy ảnh hưởng như vậy, cỗ linh lực dao động mà Diệp Tiểu Manh đưa vào người Từ Mẫn hơi rối loạn một chút, khiến cho cỗ linh lực dao động quái dị kia lập tức chú ý. Tính cảnh giác của nó lại tương đối cao, vừa phát hiện không thích hợp liền chuẩn bị đem chính mình ẩn giấu vào tận sâu trong thân thể của Từ Mẫn.

Nếu như lại bị nó ẩn núp đi, lần sau chỉ sợ sẽ không dễ dàng bắt giữ được nó như thế. A Trạch nhìn thấy cỗ linh lực quái dị kia chuẩn bị chạy trốn, nàng bất chấp tiếp tục che giấu chính mình, mạnh mẽ tăng lớn chuyển vận linh lực, một cỗ linh lực cực lớn từ tay phải Từ Mẫn lập tức tràn vào, nhanh chóng quấn chặt lấy cỗ linh lực dao động kỳ quái kia.

Bởi vì a Trạch đột nhiên phát lực, tay của Từ Mẫn run rẩy lên mạnh mẽ, trong hôn mê nàng chợt phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. A Trạch mạnh mẽ đem linh lực chuyển vào trong cơ thể Từ Mẫn, rất có thể sẽ tạo thành thương tổn nhất định trong thân thể nàng, nhưng bởi vì không muốn để cho cỗ linh lực quái dị kia kịp thời chạy thoát, đây cũng là chuyện không còn cách nào.

- Tiểu Manh, mau tĩnh tâm lại!

A Trạch lớn tiếng hô:

- Lực lượng của một mình tôi chỉ đủ sức cuốn lấy nó, nếu tăng lớn sẽ làm tổn thương kinh mạch của chị Từ Mẫn, muốn bắt nó bức ra ngoài toàn bộ chỉ nhờ vào cô thôi!

Diệp Tiểu Manh lấy lại bình tĩnh, mạnh mẽ ngăn chặn cỗ xao động bên trong huyết quản của chính mình, hết sức chuyên chú dùng linh lực thôi động đẩy tới cỗ linh lực dao động kỳ quái đã bị a Trạch chặt chẽ bao vây lấy, đem nó chậm rãi đẩy dời ra khỏi thân thể của Từ Mẫn.

- Khái khái…

Trong hôn mê Từ Mẫn lớn tiếng ho khan. Nàng cau mày tựa hồ đang thừa nhận cảm giác thống khổ thật lớn. Trong vài tiếng ho khan thống khổ kia, Từ Mẫn phun ra một vũng nước mủ màu đen văng trên sàn nhà. Trong đống chất lỏng màu đen trên sàn nhà có một con sâu màu đen đang vẫy đuôi. Trên người nó mọc chút ít lông ngắn, con sâu kia giãy dụa vô lực trên sàn nhà hai cái, dần dần hóa thành một bãi nước mủ màu xanh biếc!

- A…

Từ Mẫn thốt ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi mở mắt.

- A, mẹ, mẹ tỉnh rồi!

Tiểu Quất chạy tới ôm lấy cánh Từ Mẫn.

- Mẹ cảm giác thế nào?

- Tôi bị làm sao vậy?

Từ Mẫn chậm rãi đứng lên ngồi xuống ghế. Thân thể nàng có chút không khỏe, đặc biệt cả cánh tay phải thật giống như bị đè ép kịch liệt, luôn mơ hồ đau đớn. Nhưng đầu óc nàng lại cảm giác vô cùng thanh tỉnh, giống như toàn bộ thế giới đều trở nên thật rõ ràng. Từ Mẫn có một loại cảm giác thật kỳ quái, thật giống như mình vẫn luôn một mực nằm mơ, ở trong mộng cảnh mơ hồ trải qua suốt cả tuần lễ. Mà bây giờ đã tỉnh giấc lại, làm cho nàng bối rối không biết nên làm sao.

- Chị Từ Mẫn, hiện tại chị cảm giác thế nào?

Diệp Tiểu Manh ân cần hỏi han.

- Hoàn hảo, chỉ là cánh tay có chút đau mà thôi!

Từ Mẫn duỗi duỗi cánh tay nói:

- Nhưng đầu óc lại thật thanh tỉnh. Chị nhớ được hình như chị đã làm qua rất nhiều chuyện, nhưng lại có vẻ như mơ hồ không rõ lắm.

Bình Luận (0)
Comment