U Minh Trinh Thám

Chương 37

Lê Bàn Tử từ trên kệ tủ phía sau lấy xuống một cái hũ nhìn qua vô cùng cũ kỹ. Lúc này Từ Mẫn mới nhìn thấy rõ thì ra bốn phía trong nhà đều chất đầy những kệ tủ, bên trên đặt rất nhiều những cái hũ cũ rách. Trên miệng hũ đậy một nắp gỗ, dùng giấy niêm phong, phía trên nắp có cái lỗ nho nhỏ, dính chút ít vết bẩn màu nâu, nhìn qua có chút giống máu.

- Đây là vật gì?

Từ Mẫn ở sau lưng khều Minh Diệu hỏi:

- Nhìn qua thật kỳ quái.

- Đây là nhà mấy đứa bé của tôi.

Lê Bàn Tử liếc mắt nhìn Từ Mẫn, vừa nhìn mới nhận thức, lúc này Lê Bàn Tử mới phát hiện người phụ nữ đi theo sau lưng Minh Diệu có khuôn mặt không tệ chút nào.

- Đáng tiếc…

Lê Bàn Tử thở dài một hơi:

- Nếu như cô sinh ra sớm hơn hai mươi năm thật tốt…

- Cái gì hai mươi năm?

Lời của Lê Bàn Tử làm Từ Mẫn hoàn toàn không hiểu.

- Đừng để ý tới hắn!

Minh Diệu thật khinh thường búng rơi tàn thuốc:

- Người này có bệnh “luyến đồng phích” (yêu trẻ con kiểu bệnh hoạn), không còn thuốc nào cứu được rồi!

- Cút đi, anh còn có mặt mũi nói tôi sao.

Lê Bàn Tử hung hăng nhổ bãi nước bọt trên mặt đất:

- Tôi nhổ vào, anh là tên “siêu cấp la lỵ khống” (yêu thích những cô bé vị thành niên kiểu biến thái). Tôi chỉ bất quá là cung cấp không gian sinh tồn cho những đứa trẻ này mà thôi.

- Đúng vậy đúng vậy, dùng lời lẽ hoa mỹ đi lừa gạt những quỷ hồn trẻ con bỏ vào bình, giam bọn họ bên trong, muốn dùng họ làm việc thì phóng ra, vừa hống vừa hăm dọa. Dùng xong lại nhốt trở vào, thỏa mãn tâm lý biến thái của mình.

- Thúi lắm, những đứa trẻ ngoan này đều tự nguyện sống ở chỗ này của tôi, không có một ai bị bắt buộc đi theo tôi cả, không tin anh hỏi đi!

Gương mặt Lê Bàn Tử càng ngày càng trướng đỏ.

- Nhốt bên trong bình dùng giấy niêm phong bịt lại, để cho họ giúp anh đi làm việc đánh người. Có bản lĩnh anh thả họ ra đi, chúng ta một đối một!

Minh Diệu thật khinh miệt nhíu mày.

- Anh…anh…anh…Anh còn không phải cũng như vậy, siêu cấp la lỵ khống, không riêng khống la lỵ, ở nhà anh còn nuôi một cô bé. Hừ hừ, anh nuôi cô bé kia cũng đã sắp hai mươi tuổi rồi đi, đến bây giờ vẫn còn bộ dáng của một học sinh trung học đệ nhất cấp, nhất định anh đã hạ xuống trên người cô bé loại phù kỳ quái gì đó, không cho cô bé khỏe mạnh trưởng thành, thỏa mãn tâm lý biến thái của mình!

Lê Bàn Tử không nhường một bước.

- Tôi cảnh cáo anh, không được phỉ báng tôi, nói cũng không thể nói lung tung!

Cổ Minh Diệu cũng trướng đỏ.

- Như thế nào, anh đánh tôi sao, không sợ chết anh cứ tới đánh tôi đi, tới đi tới đi!

Lê Bàn Tử lay động thân thể, thịt béo trên người không ngừng phập phồng giống như sóng biển, chỉ

bất quá loại sóng biển này không tồn tại chút mỹ cảm.

Từ Mẫn ở một bên nghe hai người từ lúc ban đầu chỉ trích nhau cho tới lúc cãi vã suốt nửa giờ, nói tới nói đi hai người chỉ đem chuyện hư hỏng kia lăn qua lộn lại biến đổi từ ngữ quở trách đối phương. Bởi vì lúc trước đã đáp ứng Minh Diệu sẽ không lên tiếng nói nhiều, Từ Mẫn cũng đành phải nhẫn nhịn. Nhưng hai người đàn ông biến thái này tựa hồ càng ngày càng thêm dũng cảm, không hề có chút ý tứ muốn dừng lại. Minh Diệu từ trong túi quần móc ra một đống phù lục hù dọa Lê Bàn Tử, Lê Bàn Tử cũng không chút yếu thế, những chiếc bình trong phòng thùng thùng vang lên không ngừng, nắp gỗ không ngừng va chạm lanh canh, phảng phất như quỷ hồn bên trong đều muốn phá bình bay ra.

- Tất cả im miệng cho tôi…

Từ Mẫn thật sự không còn nhịn nổi, khí vận đan điền dùng hết khí lực toàn thân hét to một tiếng.

Tựa hồ là thanh âm Từ Mẫn thật sự quá lớn, hai người Minh Diệu cùng Lê Bàn Tử đều ngây ngẩn, những chiếc bình trên kệ cũng ngừng lại, trong nhà đột nhiên an tĩnh tới mức rơi cây kim cũng có thể nghe thấy.

Phích nước nóng màu xanh biếc đặt trên mặt đất phát ra một tiếng nổ vang, nước bắn ra ngoài, xem ra là hoảng sợ nổ tung.

Nhìn thấy hai người sững sờ nhìn nàng, trên mặt Từ Mẫn đột nhiên đỏ bừng.

- A…ân!

Từ Mẫn hắng giọng, làm ra vẻ nhưng không hề lúng túng:

- Có thể nói về chính sự trước hay không…

Câu nói phía sau có chút hơi lo lắng ngại ngần.

- A, tôi đã quên!

Bộ dạng như không tim không phổi của Minh Diệu làm Từ Mẫn rất muốn hung hăng đập lên đầu hắn một cái, nhưng có lẽ do có mặt mập mạp tại đây nên Từ Mẫn đành nhẫn nhịn lại.

- Mập mạp, trước tiên nói về chính sự đi đã!

Minh Diệu ngồi xuống, phảng phất như chuyện mới phát sinh vừa rồi hoàn toàn không hề xảy ra.

- Tôi có được ích lợi gì?

Lê Bàn Tử cũng làm ra bộ dạng vô cùng bình tĩnh.

- Anh giúp tôi làm xong chuyện này, tôi để Hoài Tố ở lại chỗ anh một tuần thế nào?

Minh Diệp đưa ra điều kiện mà Lê Bàn Tử không cách nào cự tuyệt.

- Nói phải giữ lời đó!

Nước dãi của Lê bàn tử đã sắp sửa chảy luôn ra ngoài.

- Dĩ nhiên!

Minh Diệu đáp ứng một tiếng, hoàn toàn không có chút ý tứ do dự.

- Dù sao Hoài Tố đang ở thời kỳ ngủ say, dù đặt nhẫn ngọc lại đây thêm một tháng cũng không có vấn đề gì, thuận tiện còn có thể làm cho tên mập mạp này bỏ công sức giúp Hoài Tố khôi phục lại linh lực, một công đôi việc.

Trong lòng Minh Diệu đánh tính toán.

- Anh không có âm mưu gì sao?

Lê Bàn Tử thấy Minh Diệu đáp ứng thống khoái như vậy, trong lòng có chút hoài nghi.

- Anh không muốn thì thôi đi, tôi trở về nói với Hoài Tố anh không thích nàng ở lại chỗ của anh.

Minh Diệu đứng dậy làm bộ như muốn rời đi.

- Nguyện ý nguyện ý, anh ngồi xuống trước!

Lê Bàn Tử vội vàng ngăn cản Minh Diệu.

- Được rồi, trước tiên đem chuyện anh biết nói cho tôi biết đi đã.

Lê bàn tử thật trịnh trọng đem chiếc bình đẩy về phía trước, phía trên dán lên sáu tờ giấy niêm phong. Từ Mẫn nhìn vào những chiếc bình khác, đều chỉ có một tờ giấy niêm phong, mặc dù dán nhiều giấy niêm phong hơn những bình khác, nhưng Từ Mẫn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong bình cơ hồ đang liên tục đẩy lên, giống như muốn nhảy vọt ra ngoài.

- Ba tháng trước, một tiểu quỷ của tôi ở bên ngoài du đãng phát hiện được cái này.

Lê mập mạp đem đầu ngón tay mình cắn vỡ, nhỏ một giọt máu đi vào, chiếc bình dần dần yên tĩnh lại.

- Lúc mang về tới, tôi thật sự kinh hãi, vật này đã có một nửa hồn phách bị biến mất.

- Biến mất? Đây không phải nói nó đã sớm hồn phi phách tán sao?

Minh Diệu hỏi.

- Sẽ không, bởi vì một nửa hồn phách khác đã bị yêu khí chiếm cứ.

- Anh muốn nói hồn phách này đã biến thành quái vật quỷ không quỷ yêu không yêu rồi?

- Có thể nói như vậy!

Lê bàn tử đem chiếc bình nhẹ nhàng đặt lên bàn:

- Mệnh hồn, hòa phách, đức phách, khí phách, nghĩa phách, đều bị yêu khí biến thành phách kết thay thế.

- Thì ra là như vậy…

Minh Diệu như có điều suy nghĩ.

- Có ý gì vậy, các anh nói chuyện tôi nghe không hiểu?

Từ Mẫn nghe được không hiểu ra sao, ở bên cạnh gấp gáp nóng nảy nói.

- Người có ba hồn bảy vía, ba hồn là Thiên Hồn, Mệnh Hồn, Địa Hồn. Bảy phách là hòa phách, nghĩa phách, trí phách, đức phách, lực phách, khí phách, ác phách.

Lê bàn tử ở một bên giải thích:

- Hòa phách làm chủ thăng băng, nghĩa phách làm chủ sinh tử, trí phách chủ trí khôn, đức phách chủ phẩm hạnh, lực phách chủ lực lượng, khí phách chủ chính nghĩa, ác phách chủ tà ác.

- Vẫn không hiểu được…

Từ Mẫn càng lúc càng hồ đồ.

- Anh nói đây là ba tháng trước anh bắt được, vậy anh có từng thả nó ra không?

Minh Diệu tiếp tục hỏi.

- Không có, vẫn nhốt bên trong bình này. Con tiểu quỷ này rất hung, hồn phách chính khí đã không còn, cho nên không chịu tu dưỡng. Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy qua hồn phách hung hãn như vậy, cho nên mỗi ngày tôi đều xem chừng nó, đúng hạn đút chút sinh khí cho nó. Nhưng có thể do nguyên nhân bị yêu khí quấy phá, nó đối với sinh khí của con người rất khát vọng, bình thường những tiểu quỷ khác của tôi một tháng đút ăn một lần là đủ rồi, nhưng nó một ngày đòi hai lần. Anh cũng biết, bí pháp của Lê gia chúng tôi sinh khí trong giọt máu trên ngón tay còn nhiều hơn sinh khí của một người bình thường, tuy vậy nó vẫn không thể thỏa mãn, thường xuyên muốn lao ra khỏi bình.

Lê bàn tử đút ngón tay vào miệng hút hút:

- Tôi xem tin tức nên tôi hoài nghi vụ án mà anh nói cũng có một con quái hồn giống con này làm ra.

- Nói như vậy, không chỉ có một con này của anh, phía ngoài còn có một con khác.

Minh Diệu cau chặt mày:

- Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có loại vật này, làm sao lại xuất hiện thứ nửa quỷ nửa yêu kỳ quái như vậy chứ?

- Không, tôi từng nghe nói qua.

Ánh mắt Lê bàn tử trở nên nghiêm túc:

- Loại quái vật này được gọi là Quỷ Yêu. Khi cha tôi còn khỏe mạnh, ở Vân Nam có một con thụ yêu ngàn năm tới bái phỏng cha tôi, muốn mượn một con quỷ hồn trẻ con được nuôi nấng nhiều năm.

Cha tôi cảm thấy rất kỳ quái, vì thế cố ý lưu nó lại mời ăn cơm. Trong bữa ăn cha tôi cố ý chuốc say nó, moi được từ trong miệng của nó. Thì ra thụ yêu kia không biết từ đâu lấy được một quyển tàn chương, bên trong ghi lại phương pháp chế tạo quái vật Quỷ Yêu này.

Nghe nói loại quái vật này bởi vì bị rút ra Mệnh Hồn, cho nên không ngừng khát vọng muốn hấp thu sinh

khí người khác. Mệnh hồn, hòa phách, đức phách, khí phách, nghĩa phách bị hút ra, biến thành hồn thể dị thường âm hiểm tà ác, vừa mới bắt đầu còn yếu ớt nên phải bám vào một ít đồ vật nào đó. Đợi sau khi hút đủ sinh khí, sẽ có thể tự do hành động, không còn tiếp tục dựa vào đồ vật kia sinh tồn, bởi vì là linh thể, cho nên không bị hạn chế bởi chướng ngại, lại có yêu khí, có thể sử dụng yêu pháp, là lựa chọn để dùng làm sát thủ tốt nhất.

- Anh muốn nói loại quái vật này là có người cố ý tạo ra sao?

Minh Diệu cảm thấy chuyện này không đơn giản.

- Tự nhiên rồi, nếu không làm sao có thể tự nhiên xuất hiện loại quái vật này chứ.

Lê bàn tử gật đầu:

- Hơn nữa người có thể làm ra loại quái vật này thật sự không đơn giản, bởi vì loại bí pháp này đối với người chế tác có yêu cầu tương đối hà khắc, chẳng những phải có pháp lực cao cường, còn phải biết chế trụ Quỷ Yêu không cho nó cắn trả chủ nhân, đối với chọn lựa hồn thể cũng tương đối nghiêm khắc, không phải là người nào cũng có thể làm được.

- Vừa rồi anh nói con thụ yêu kia về sau lại thế nào?

Minh Diệu tiếp tục hỏi.

- Chết rồi! Cha tôi không muốn thấy nó giết hại vô tội nên không cho nó mượn tiểu quỷ của nhà tôi nuôi dưỡng, nó đành bỏ đi. Sau khi nó rời đi được ngày thứ hai, tôi ở thành đông phát hiện được thi thể của nó, không biết do người nào làm, phách kết bị đánh nát, hạ thủ rất độc ác.

- Vậy tàn chương kia đâu rồi?

Minh Diệu hỏi tiếp.

- Không biết, hẳn đã bị người giết nó cầm đi rồi!

Lê bàn tử run run thịt béo trên người, Từ Mẫn cảm giác hắn vốn đang muốn nhún vai.

- Chúng ta đi thôi.

Minh Diệu đứng dậy.

- Đi đâu chứ?

Từ Mẫn nghe một hồi cũng không hiểu hai người đang nói gì.

- Đi tìm quái vật kia, trước khi càng có thêm nhiều người phải chết.

Minh Diệu lôi kéo Từ Mẫn đi ra khỏi phòng nhỏ.

- Hãy nhớ anh đã đáp ứng cho Hoài Tố tới đây ở vài ngày đó!

Thanh âm Lê bàn tử từ phía sau truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment