U Minh Trinh Thám

Chương 438

Nghe được câu nói của Minh Diệu, Dịch Tiên Sinh tựa hồ cũng khó hiểu. Hắn nghĩ ngợi một lát mới nói:

- Theo đạo lý mà nói không thể phát sinh việc này. Xuất hiện loại tình huống như vậy theo ta suy đoán có thể do Yêu Lân muốn hấp thu linh lực của ngươi để bù lại huyết khí còn chưa đủ. Dù sao loại phương pháp này xem như là đường tà đạo, sẽ xuất hiện tình huống ngoài dự liệu cũng có thể thông qua!

- Rút ra linh lực cũng không sao cả.

Minh Diệu nói:

- Tuy rằng uy lực trở nên mạnh mẽ nhưng như thế này đã xem như Yêu Lân chân chính thức tỉnh rồi sao?

- Còn chưa!

Dịch Tiên Sinh lắc đầu:

- Tuy rằng đã hoàn thành xong nghi thức thức tỉnh nhưng còn cần thêm một khoảng thời gian. Dù sao muốn đem một người đang ngủ đánh thức hắn dậy cũng cần một khoảng thời gian mới có thể thanh tỉnh lại suy nghĩ. Hiện tại Yêu Lân đại khái có thể khôi phục được bảy thành lực lượng, muốn thức tỉnh hoàn toàn ta phỏng chừng còn cần chờ thêm một năm nữa. Ở trong đoạn thời gian này Yêu Lân sẽ càng ngày càng mạnh thẳng cho đến khi hoàn toàn tỉnh giấc!

- Vậy bây giờ còn không phải chưa thể sử dụng được?

Minh Diệu có chút ủ rũ nói:

- Chỉ là uy lực trở nên có chút mạnh mẽ hơn mà thôi!

- Ngươi thỏa mãn đi! Phải biết rằng hiện tại ngươi đang có được một thanh linh kiếm có kiếm hồn, đám linh năng giả khác nằm mơ còn cười tỉnh, huống chi một thanh linh kiếm có kiếm hồn hoàn toàn thức tỉnh. Chẳng qua muốn cho ngươi chờ lâu thêm một lát, ngươi còn nhiều oán hận tới như vậy sao!

- Nhưng mà thời gian không đợi người đây!

Minh Diệu thở dài nói:

- Tôi cũng không thể đối mặt mà nói với đám người điên ở đây, các người cứ chờ tôi một năm sau chạy tới lấy Hắc Chi Đoạn Chương đi?

- Tuy rằng chỉ có bảy thành lực lượng nhưng theo ta nghĩ như vậy cũng đã đủ rồi.

Dịch Tiên Sinh ngẫm nghĩ nói:

- Nói đến cùng hắn cũng chỉ là một nhân loại có được năng lực quỷ dị. Bảy thành lực lượng của Yêu Lân đã đủ tiêu diệt bất cứ yêu ma quỷ quái nào huống chi là nhân loại!

- Nói cũng đúng!

Minh Diệu gật đầu:

- Nếu Yêu Lân đã tỉnh vậy còn Cổ Ấn cùng Ích Tà thì sao? Những thanh kiếm này đều truyền từ Tần gia gia, hẳn đều có đủ kiếm hồn, có thể có được năng lực thức tỉnh đi?

- Không được!

Dịch Tiên Sinh tiếc nuối lắc đầu:

- Tuy rằng những thanh kiếm này trước kia đều do gia chủ Tần gia truyền xuống, nhưng hiện tại duy nhất còn có thể hoàn toàn thức tỉnh chỉ có Yêu Lân.

- Vì sao vậy?

Minh Diệu khó hiểu hỏi:

- Cổ Ấn cùng Ích Tà không có kiếm hồn sao?

- Có, hoặc là nói từng có qua.

Dịch Tiên Sinh nói:

- Ta nghe sư phụ ta cũng chính là ông nội của ngươi đề cập qua, mấy thanh kiếm này đều là linh kiếm có kiếm hồn. Nhưng Cổ Ấn kiếm ở hơn bốn mươi mấy năm trước kiếm hồn đã bị thương thần trí. Cho nên hiện tại chủ yếu Cổ Ấn chỉ có thể khôi phục được như vậy, muốn khôi phục trọn vẹn lực lượng năm xưa là không khả năng. Ngươi cũng không thể chỉ trông cậy vào một người bị thương nên đã bị cắt bỏ đại não sẽ giống như người bình thường đi?

- Bốn mươi mấy năm trước?

Minh Diệu lạ lùng hỏi:

- Đó không phải là thời đại của ông nội tôi sao?

- Phải!

Dịch Tiên Sinh gật đầu:

- Ngươi cũng biết khi đó Trung Quốc đang lâm vào thời đại hỗn loạn. Sau khi cách mạng thắng lợi không lâu, đang lúc cần nghỉ ngơi để lấy lại sức, thật không ngờ bởi vì một sự kiện mà làm bạo phát hỗn loạn trong cả nước!

- Ông muốn nói tới thời kỳ cách mạng văn hóa?

Minh Diệu hỏi.

- Đúng vậy!

Dịch Tiên Sinh nói tiếp:

- Ngươi cũng biết gặp phải loạn thế là lúc lòng người lay động. Đủ loại yêu ma quỷ quái đều hùng hổ xông ra quấy nhiễu nhân gian. Lúc ấy ở phương bắc xuất hiện hai Cương Thi Vương ngàn năm, không biết vì sao lại đánh nhau tưng bừng khiến nơi nơi nhật nguyệt đều âm u không còn ánh sáng, thiên tai không ngừng. Nếu bỏ mặc cho họ tiếp tục đánh nhau mãi sẽ gây ra hậu quả khó lường. Vì muốn ngăn cản hai con cương thi ngàn năm kia, sư phụ ta cũng chính là ông nội của ngươi đã liên hợp với mấy đại gia tộc linh lực giả của phương bắc muốn đem hai con cương thi kia phong ấn!

- Ngươi phải biết rõ Cương Thi Vương ngàn năm là yêu quái khó gặp vô cùng, muốn đối phó một con đã vô cùng khó khăn huống chi là có tới hai con. Ông nội của ngươi suy nghĩ ra một biện pháp làm cho người dẫn dụ một con tách ra, mà tập trung lực lượng đối phó một con. Rốt cục sau khi trả một cái giá thảm thống đã đem con Cương Thi Vương kia phong ấn lại, nhưng Cổ Ấn kiếm trong chiến dịch lần đó đã bị thương tổn không cách nào chữa trị. Kiếm hồn đã bị đánh trọng thương quá nặng không thể khôi phục lại.

- Thì ra là thế!

Minh Diệu gật đầu:

- Vậy còn một con Cương Thi Vương khác đâu?

- Sau khi con Cương Thi Vương kia bị phong ấn thì hắn cũng biến mất.

Dịch Tiên Sinh nói:

- Sau đó trải qua thăm dò mới biết được con Cương Thi Vương còn lại luôn luôn dùng thân phận nhân loại sinh hoạt trong nhân gian, dựa vào việc hút máu động vật mà sống cũng không ra hại người. Mà con Cương Thi Vương bị phong ấn tựa hồ có cừu oán với hắn cho nên hắn mới chạy đi ra báo thù!

- Thật không nghĩ ra còn có cương thi không hút máu người a!

Minh Diệu nở nụ cười:

- Tôi còn tưởng rằng chuyện đó chỉ có trong phim ảnh thôi chứ!

- Cũng không phải toàn bộ cương thi đều tự nguyện trở thành quái vật nhảy ra ngoài ngũ hành bất tử bất diệt.

Dịch Tiên Sinh nói:

- Có những con cương thi khi còn là nhân loại, bởi vì sau khi chết bị người vô ý chôn xuống địa phương âm hàn. Cơ duyên xảo hợp mới biến thành cương thi. Cương thi cũng giống như loài quỷ, luôn bảo lưu trí nhớ khi còn sống. Cho nên có khi cương thi đó khi sống trong thân phận nhân loại họ vốn là người thiện lương tốt bụng, sau khi biến thành cương thi cũng không nhất định phải biến thành ác ma hút máu người hay đi ra hại người!

Nói tới đây Dịch Tiên Sinh chợt thở dài:

- Nhưng lại có những kẻ không chịu suy nghĩ thông suốt được điểm này. Cho rằng chỉ cần là yêu ma thì phải thu thập họ. Nguyên bản sau khi nghe được con Cương Thi Vương còn lại sinh tồn như vậy ông nội của ngươi đã quyết định không tiếp tục đuổi giết hắn. Nếu nó sẽ không làm chuyện gì nguy hại nhân gian thì thay vì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng lại có một thế gia trừ ma cũng không chịu bỏ qua tiếp tục đòi đuổi giết con Cương Thi Vương kia. Kết quả lại đi chọc giận con cương thi chỉ muốn an ổn bình yên sống qua ngày nọ, khiến cho cả gia tộc đều bị hắn diệt môn. Sau khi chuyện đó xảy ra con Cương Thi Vương kia cũng đã mai danh ẩn tích!

- Thế gia mà ông nói có phải là Phạm gia hay không?

Trong đầu Minh Diệu đột nhiên nhớ ra một người.

- Chính là Phạm gia!

Dịch Tiên Sinh gật đầu.

- Phải biết rằng con thỏ nóng nảy còn đi cắn người chứ đừng nói chi là Cương Thi Vương. Đáng thương cho trên dưới Phạm gia hơn mười người nội trong một đêm đã toàn bộ bị giết chết, nghe nói lúc ấy chỉ còn một đứa bé bởi vì lúc ấy không có mặt trong nhà nên mới tránh được một kiếp!

__________________

Bình Luận (0)
Comment