U Minh Trinh Thám

Chương 465

- Hình dạng anh hiện tại, thật sự không có vấn đề gì sao?

Anh Đào có chút lo lắng nói:

- Sắc mặt của anh thật không tốt, không bằng xin phép quay về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn…

- Cho dù có đi trở về cũng không ngủ được, chẳng thà tìm chút việc làm để thay đổi chút lực chú ý.

Trần Hạo vươn tay kéo Anh Đào đứng dậy:

- Đi thôi!

Bên trong một gian phòng học trường đại học nghiêng về hướng nam, Trần Hạo gặp được vị xã trưởng xã tin tức mà Anh Đào luôn miệng khen ngợi. Cô gái kia có mái tóc ngắn, bộ dáng cũng không quá xinh đẹp, nhưng lại cho người khác một loại cảm giác thật giỏi giang tháo vát. Chỉ lớn hơn những người khác một tuổi mà thôi, cũng đã ngồi lên vị trí xã trưởng xã tin tức. Điều này đã nói rõ cô gái này nhất định có được khả năng thiên phú cùng nhân khí thật mạnh mẽ ở phương diện này, điểm này có thể nhìn ra từ dáng vóc của nàng. Trần Hạo cảm thấy nàng như sinh ra thích hợp để làm công việc như thế.

- Chào học tỷ, tôi gọi là Trần Hạo, là bạn của Anh Đào.

Gặp mặt học tỷ lớn hơn mình một lớp, thái độ tự nhiên phải đoan chính một chút. Trần Hạo thật khiêm tốn làm giới thiệu với nữ xã trưởng kia.

- Nghe Anh Đào nói cô muốn tìm tôi có việc gì sao?

- A, Trần Hạo phải không, trước hết mời anh ngồi xuống đã!

Xã trưởng nhìn Trần Hạo gật đầu, ý mời hắn ngồi xuống trước.

- Tôi tên là An Thanh, là xã trưởng xã tin tức. Là thế này, tôi nghe nói ngày hôm qua Anh Đào có đưa lên một tài liệu sống về sự kiện linh dị trong vườn trường, là do anh nói cho nàng biết có đúng không?

- Phải!

Trần Hạo gật đầu:

- Khuya hôm trước tôi nhìn thấy một ác mộng vô cùng chân thực. Mà Anh Đào cũng nhắc tới nàng cần tài liệu sống về chuyện linh dị trong vườn trường, cho nên tôi đem ác mộng kia nói qua cho nàng biết!

- Là ác mộng thật chân thực sao?

An Thanh không ngừng lẩm bẩm trong miệng. Một lát sau nàng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Hạo, vẻ mặt thành khẩn hỏi:

- Anh xác định đó chỉ là một giấc mộng thôi sao?

- Ách…cô có ý tứ gì?

Trái tim Trần Hạo mạnh mẽ nhảy dựng, tựa hồ An Thanh tìm mình không chỉ đơn thuần là vì muốn tìm hiểu rõ tình huống từ chỗ của hắn mà thôi, tựa hồ chỉ muốn tìm hắn xác nhận chuyện gì đó.

- Anh có thể xác định việc mà anh chứng kiến bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi sao?

An Thanh vẫn giữ nguyên bộ dáng thật nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

- Tôi…không xác định!

Sau một lúc gian nan đấu tranh tư tưởng, Trần Hạo thật khó khăn nói ra những lời này.

- Quả nhiên đúng như suy nghĩ của tôi, lại thêm một người chứng kiến!

An Thanh dùng sức vỗ bàn đứng bật dậy, tiếng vang thật lớn dọa Trần Hạo nhảy dựng. Hắn thấy được trong ánh mắt An Thanh tựa hồ có thứ gì đó đang thiêu đốt lên, chẳng lẽ đây là tính bát quái trong truyền thuyết hay sao?

- Lại thêm một người chứng kiến? Có ý tứ gì?

Trần Hạo hỏi:

- Chẳng lẽ còn có người cũng nhìn thấy thứ kia giống như tôi…

- Xã trưởng, không phải chứ?

Lời này làm Anh Đào đang đứng bên cạnh Trần Hạo cũng hoảng sợ.

- Ý cô nói thứ mà Trần Hạo gặp phải không phải là giấc mộng, mà là thật sự đã nhìn thấy quỷ hay sao?

- Rất có khả năng này!

Nhìn nhìn chung quanh thấy không có ai, An Thanh hạ giọng nói. Nàng lấy trong cặp tài liệu mang theo ra một tờ giấy, đưa cho Trần Hạo:

- Đây là lời kể lại của vài sinh viên khác, tôi đã ghi chép lại toàn bộ. Có thể xác nhận chính là cộng thêm anh thì đã có tổng cộng ba người nhìn thấy nữ quỷ mặc áo ngủ màu trắng từ những cửa sổ bay vào những phòng ngủ ký túc xá khác nhau!

- Đây cũng không nói rõ được vấn đề gì đi?

Anh Đào nói:

- Bên trong ti vi nữ quỷ không phải đều mặc quần áo màu trắng hay sao? Nói không chừng chỉ do bọn họ gặp phải ác mộng mà thôi, là chuyện trùng hợp đi?

- Tuyệt đối không phải trùng hợp!

An Thanh lắc mạnh đầu, nàng dùng ngón tay chỉ lên vài chỗ trong ba tờ giấy, kích động nói:

- Nếu như chuyện này cũng là chuyện trùng hợp, vậy thật sự là vô cùng khó tin!

Trần Hạo cùng Anh Đào thật cẩn thận đọc những chỗ ghi chép mà An Thanh đã chỉ ra, quả nhiên trên ba phần văn kiện đều có người chứng kiến miêu tả thấy được nữ quỷ, nhưng còn nghe được thanh âm tiếng chuông vang thanh thúy, hoàn toàn giống như những gì Trần Hạo đã trải qua. Bất đồng duy nhất chính là chỉ có Trần Hạo thấy được nữ quỷ kia dựa trên người nhị bàn để hút dương khí, mà những người khác thì thấy nữ quỷ chỉ đi dạo qua phòng ngủ một vòng lưu lại vài tiếng thở dài rồi bay ra ngoài cửa sổ.

Cảm xúc của An Thanh như có kích động, thanh âm nàng chợt run rẩy:

- Tôi vì chờ đợi sự kiện linh dị trong vườn trường này cũng đã ước chừng chờ đợi hơn một năm. Một năm trước khi tôi vừa mới nhập học, sự kiện truyền thuyết bên trong phòng học cũ để cho tôi hiểu được chỉ có những người có tế bào não kích thích mãnh liệt mới có thể vạch trần sự kiện linh dị kia. Đó chính là thứ mà tôi chân chính theo đuổi. Một năm trôi qua rốt cục để cho tôi chờ đợi được đến!

- Chuyện này…học tỷ, cô có thể đừng kích động đến như vậy được hay không!

Trần Hạo cảm giác gương mặt mình như run rẩy, hắn đang lo lắng có nên khuyên bảo Anh Đào rời khỏi xã đoàn này hay không. Dù sao một xã trưởng có ảnh hưởng thật lớn với những thành viên khác trong xã đoàn, Trần Hạo cũng không muốn chứng kiến sau này Anh Đào cũng biến thành bộ dáng như An Thanh.

- Cô không phải định bảo những sinh viên bình thường như chúng tôi đi điều tra truyền thuyết về nữ quỷ gì đi? Tôi nói trước tiên, tôi cùng Anh Đào tuyệt đối sẽ không tham gia!

Anh Đào ở một bên lén kéo tay áo Trần Hạo, muốn ngăn hắn đừng nói tiếp. Nhưng Trần Hạo lại rút tay Anh Đào ra, vẫn dùng ngữ khí thật bình tĩnh nói:

- Để cho tôi nói hết. Cô phải biết rằng chúng tôi bất quá chỉ là những người thường mà thôi, về chuyện bắt quỷ hàng yếu hẳn nên tìm nhân sĩ chuyên nghiệp để làm. Rất nhiều sự thật đều đã chứng minh, nếu người thường quá mức tự cho mình là đúng, như vậy kết quả cuối cùng thường thường đều phải dâng tặng cả tính mạng chính mình, hơn nữa còn làm phiền hà rất nhiều người vô tội. Tôi cũng không muốn làm người vô tội kiểu như thế. Nếu như cần điều tra, cô tự mình đi tốt hơn, ngàn vạn lần đừng lôi kéo cả hai người chúng tôi, tốt nhất cứ cho rằng hai chúng tôi chuyện gì cũng không hề biết là hay nhất!

- A, xã trưởng…

Anh Đào chứng kiến lúc Trần Hạo đang nói chuyện, ánh mắt An Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, vội vàng nói:

- Hắn không phải có ý tứ đó…ý tứ của hắn là muốn nói…

- Tốt lắm anh thanh niên, có đảm lượng, có quyết đoán!

An Thanh vỗ mạnh lên bàn, dọa Trần Hạo cùng Anh Đào nhảy dựng lên, còn tưởng rằng nàng muốn nổi điên đả thương người, hai người đều đã chuẩn bị chạy trốn. Nhưng An Thanh chỉ vỗ bàn, sau đó giơ ngón cái hướng Trần Hạo như khen ngợi, lại như đang trầm ngâm suy nghĩ, như nhớ ra chuyện gì đó, ngẫm nghĩ suy tính không lên tiếng.

__________________

Bình Luận (0)
Comment