U Minh Trinh Thám

Chương 482

- Tiểu Manh, chị đã đến trước cửa trường học của em, nhưng bảo vệ không cho chị đi vào.

Mị nói bên kia điện thoại:

- Có cần chị lẻn vào đưa đồ vật cho em không?

- Không cần, chị chờ em ở cửa là được. Em lập tức ra ngay.

Diệp Tiểu Manh cúp điện thoại nhìn a Trạch nói:

- Nhìn nữa cũng không tìm được gì, chị của tôi đã mang đồ tới cửa trường cho tôi, chúng ta đi ra ngoài đi?

- Cũng được!

A Trạch suy nghĩ, gật đầu:

- Tôi về phòng ngủ lên mạng tra xét một chút. Nhìn xem có tài liệu gì liên quan tới chuyện này hay không.

Hai người chia tay ở ngay cổng tòa lầu cũ, Diệp Tiểu Manh chạy nhanh ra ngoài cửa trường. Nàng nhìn thấy Mị đang cau mặt đứng bên ngoài cửa, Diệp Tiểu Manh vội vàng hướng nàng vẫy vẫy tay.

- Là vật này sao?

Mị cười cầm một chiếc hộp màu đen xuyên qua song sắt đưa cho Diệp Tiểu Manh.

- Sao vậy, xem nó bảo bối đến như thế?

- Hắc hắc, cũng không phải.

Diệp Tiểu Manh tiếp lấy hộp nhỏ màu đen, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực:

- Chỉ là thời gian dài không nhìn thấy nó nên trong lòng có chút không yên thôi!

- Được rồi, vậy thì em cứ ôm nó mà ngủ đi.

Mị khẽ cười nói:

- Gần đây chị phải ra ngoài một chuyến, có thể sẽ không gọi điện thoại được, em không có chuyện gì chứ?

- Không có chuyện gì.

Diệp Tiểu Manh lắc đầu:

- Nhưng không phải chị mới về nhà hai hôm trước sao? Tại sao lại phải đi?

- Ân, có một số việc cần làm.

Mị mơ hồ đáp cho qua:

- Đúng rồi, chuyện nữ quỷ trong trường học của em đã giải quyết thế nào?

- Còn chưa có manh mối gì.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ tới loại linh lực dao động kỳ quái mà nàng cảm giác được trong phòng học cũ, liền vội vàng hỏi:

- Chị, em định hỏi chị, chị tu luyện là loại linh lực thế nào vậy?

- Sao lại tự dưng hỏi vấn đề này?

Mị kỳ quái hỏi:

- Phương pháp tu luyện của chị có chút đặc thù!

- Là thế này…

Diệp Tiểu Manh nói:

- Khi em tra xét về nữ quỷ kia, cảm giác được có một loại linh lực dao động thật kỳ quái, cũng rất giống như trên người của chị, cho nên em định hỏi chị có đầu mối gì hay không thôi!

- Rất giống của chị sao?

Mị hơi sững sờ.

- Không mạnh lắm…

Diệp Tiểu Manh lắc đầu:

- Rất nhạt, còn kém xa trên người của chị đâu…

- Vậy là tốt rồi.

Mị thở phào một hơi nhẹ nhõm nói:

- Như vậy em nên cẩn thận hơn một chút. Bởi vì nếu như em nói em cảm giác được linh lực dao động tương tự như của chị, như vậy thứ kia rất có thể là một con yêu quái.

- Yêu quái?

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nói:

- Như thế nào lại thế? Yêu quái…

- Phương pháp tu luyện của chị thật đặc thù, tương tự như phương pháp của yêu quái bộ tộc.

Mị ấp úng giải thích:

- Dù sao em phải nhớ kỹ, có được loại linh lực dao động này nhất định là yêu quái bộ tộc. Yêu quái bất đồng với quỷ hồn, chúng nó rất giảo hoạt, cho nên em cần phải cẩn thận nhiều hơn một chút.

- Ân, em đã biết.

Diệp Tiểu Manh gật đầu:

- Chị yên tâm đi, loại linh lực dao động kia rất nhỏ yếu, lại có a Trạch đi chung với em, không có việc gì đâu.

- Vậy là tốt rồi.

Mị vươn tay ra, thân mật vuốt vuốt đầu Diệp Tiểu Manh:

- Chính mình phải cẩn thận một chút, đừng quá liều lĩnh hay lỗ mãng. Nếu như không nắm chắc mười phần thì tốt nhất đừng nên mạo hiểm.

- Ân, em biết!

Diệp Tiểu Manh thè lưỡi với Mị:

- Bây giờ chị nói chuyện càng lúc càng giống quái thúc thúc kia thôi!

- Giống sao?

Mị hồi tưởng lại tên thanh niên cà lơ phất phơ nửa năm về trước, không khỏi cười khổ:

- Đúng là thật sự có điểm giống. Đại khái là bởi vì hiện tại rốt cục chị cũng hiểu rõ được loại ý tưởng lúc ấy của hắn đi!

Trầm mặc. Giữa hai chị em đột nhiên xuất hiện cảm giác trầm mặc ngắn ngủi, đều đang tự đắm chìm trong hồi ức của chính mình.

- Tóm lại em phải tự mình cẩn thận một chút.

Mị mở miệng trước, cắt đứt không khí trầm mặc giữa hai người.

- Tuy rằng linh lực dao động kia không mạnh, nhưng em cũng không được khinh thường, biết không?

- Đã biết, dài dòng…

Diệp Tiểu Manh cười nói:

- Chị đi mau lên, chờ sau khi chị trở về nói không chừng trường học đã giải phong, chúng ta về nhà lại nói tiếp đi!

- Ân, cũng được!

Mị gật đầu:

- Chị đi đây!

Nhìn thấy thân ảnh của Mị dần dần biến mất nơi ngã rẽ, Diệp Tiểu Manh mở ra hộp nhỏ màu đen mà Mị giao cho nàng. Bên trong hộp có một chiếc kính đen quê mùa lẳng lặng nằm bên trong. Có lẽ sau khi hắn mất tích, tình cảm ỷ lại được nàng chuyển dời lên trên đồ vật của hắn, vì vậy chỉ cần nhìn thấy được chiếc kính quê mùa này, vô luận nàng có bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn đều sẽ được bình phục lại chỉ trong nháy mắt.

Ở trong một tòa lầu cao thuộc cơ quan chính phù Đồng thành.

Bề ngoài nhìn qua chỉ bất quá là một ngành chính phủ chính thống mà thôi, nhưng trên cửa lớn lại có tấm biển viết “Đại hội nghiên cứu và thảo luận sự nghiệp dân tộc Trung Quốc” lại có vẻ có chút kỳ quái.

- Bộ trưởng!

Thư ký thở hổn hển đẩy ra cánh cửa phòng làm việc của Trần Lam, Trần Lam không khỏi nhíu mày.

- Chuyện gì lại kích động đến như vậy?

Trần Lam dùng ngữ khí thật nghiêm khắc hỏi.

- Bên trong trường đại học X đã phát hiện linh lực dao động của Quỷ Yêu!

Thư ký thở hổn hển nói:

- Rất có thể cũng đã xuất hiện người bị lây nhiễm!

- Đại học X?

Trần Lam sửng sốt:

- Là trường đại học nằm ở ngoại ô đó sao?

- Dạ!

Thư ký gật đầu:

- Bởi vì nhận được tin tức đúng lúc, cho nên đã phong tỏa toàn trường học, phòng ngừa người bị lây nhiễm phát tán!

- Vậy sao? Tốt lắm!

Trần Lam cười lạnh một tiếng, gật đầu:

- Được, tôi đã biết, anh có thể ra ngoài!

- Nhưng mà…bộ trưởng…

Thư ký chợt sửng sốt, sau đó vội vàng nói:

- Chẳng lẽ không phải lập tức cử tổ thanh trừ đến xử lý sao?

- Hiện tại chỗ nào cũng bạo phát lây nhiễm, còn có tổ thanh trừ nào rảnh rỗi sao?

Trần Lam giương mắt nhìn thư ký, hờ hững hỏi.

- Hiện tại nhân công đúng là có chút không đủ.

Thư ký lau mồ hôi trán:

- Nhưng cũng có thể từ tổ khác điều động nhân thủ đến thay thế tổ thanh trừ…

- Không cần thiết!

Trần Lam khoát tay:

- Như vậy sẽ làm suy yếu những lực lượng tổ khác, đối với cả đại cục không có trợ giúp gì. Dù sao trường đại học kia đã được phong tỏa, cho dù mọi người bên trong bị cuốn hút hết cũng không sao cả!

- Nhưng bây giờ nơi đó chỉ bất quá bị lây nhiễm sơ bộ, còn chưa bùng nổ đại quy mô, nếu hiện tại phái người đến xử lý sớm thì…

Thư ký vốn còn định nói thêm, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Trần Lam đảo qua, đem nửa câu còn lại nuốt trở xuống bụng mình.

- Anh đang hoài nghi sự phán đoán của tôi sao?

Ánh mắt Trần Lam băng sương như đao.

- Không, đương nhiên là không phải.

Thư ký không tự chủ được nuốt nước bọt:

- Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước…

Trần Lam nhẹ nhàng phất phất tay, thư ký như được đại xá vội vàng đi ra đóng lại cửa phòng.

- Đại học X sao?

Khóe môi Trần Lam lộ ra tia cười lạnh:

- Tựa hồ là trường học của sủng vật mà tên kia nuôi dưỡng đi. Không biết đụng tới loại tình huống này, ngươi còn có thể tiếp tục chơi trò rùa đen rút đầu trốn tránh sao?

__________________

Bình Luận (0)
Comment