U Minh Trinh Thám

Chương 498

Trần Hạo kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lão tứ mang theo dáng tươi cười tà ác trên gương mặt, mà trên tay phải của hắn đang cầm một con dao trái cây sắc bén!

- Lão tứ, cậu đang nói cái gì?

Gương mặt Trần Hạo kinh ngạc nhìn vẻ mặt lão tứ đang lộ ra vẻ dữ tợn, đồng thời tay hắn chậm rãi mò mẫm ra sau lưng. Chỉ bất quá hắn lại bắt hụt tay, lúc này Trần Hạo mới nhớ tới cây gậy kim loại mình vẫn luôn cầm theo phòng thân cũng đã dùng để ngăn chặn tay cầm cánh cửa sắt trên sân thượng.

- Không cần giả ngốc, ngươi là người thông minh, ta rất rõ ràng!

Lão tứ nhếch miệng cười cười:

- Cho nên không cần tiếp theo theo ta chơi trò đổi đề tài để kéo dài thời gian!

- Ngươi bị lây bệnh từ lúc nào?

Trần Hạo chứng kiến tâm tư của mình đều bị vạch trần, thở dài một hơi:

- Ta căn bản không nhìn thấy ngươi có vết thương nào.

- Rất sớm!

Lão tứ cười nói:

- Tính ra ta cũng được xem như là nguyên lão đi. Kỳ thật nói cho đúng, người trong phòng ngủ chúng ta đều được xem như nguyên lão. Chẳng qua chỉ ngoại trừ ngươi mà thôi. Nếu không phải liên tục mấy buổi tối ngươi đều vắng mặt trong phòng ngủ, cũng không cần phải phiền phức như thế!

- Chẳng lẽ là ngươi...

- Cũng không khác biệt bao nhiêu đâu, nhưng không phải do ta.

Lão tứ nói:

- Ta là bị nhị bàn lây bệnh, hắn thuận tiện cũng lây bệnh cho lão đại!

- Quả thật là do nhị bàn!

Tuy trong lòng đã có loại dự cảm này, nhưng khi chính tai nghe được tin tức kia trong lòng Trần Hạo cũng rét lạnh. Chứng kiến gương mặt ác độc của lão tứ, Trần Hạo có chút áy náy. Lúc ấy không phải hắn không hoài nghi nhị bàn, vô luận là bị nữ quỷ hấp dẫn hay vẫn vô duyên vô cớ rời khỏi phòng ngủ, nhị bàn đều biểu hiện quá bất thường. Mặc dù sau đó nhị bàn cũng tìm ra lý do để giải thích, nhưng những lý do kia nếu đem ra cẩn thận suy nghĩ căn bản là không hợp lý. Trần Hạo có chút hối hận, lúc ấy nếu mình nhắc nhở lão đại cùng lão tứ chú ý nhị bàn một chút, có lẽ hai người bọn họ sẽ không bị thay đổi thành hình dạng này.

Nữ quỷ? Trần Hạo đột nhiên bừng tỉnh. Tất cả chuyện này bắt đầu không phải từ ngày nữ quỷ kia xuất hiện bên trong phòng ngủ của bọn họ hay sao?

Nguồn gốc của hết thảy chuyện này đều nằm trên người nữ quỷ kia!

- Phác thông...

Một thanh âm vang lên, Trần Hạo quay đầu nhìn lại. Ngay khi hắn cùng lão tứ còn đang nói chuyện, bộ dáng của Anh Đào càng ngày càng nghiêm trọng.

Mạch máu nổi lên che kín toàn bộ thân thể của nàng, nguyên bản gương mặt thật thanh tú đã thay đổi, biến thành vô cùng dọa người. Cũng không biết do thân thể không khỏe hay do nguyên nhân nào khác, hai mắt Anh Đào nhắm nghiền, đã ngã trên mặt đất mất đi ý thức.

- Anh Đào, em làm sao vậy, cố gắng chịu đựng một chút...

Trần Hạo vội vàng nhào qua đỡ lấy Anh Đào, lại phát giác thân thể nàng nóng rực thật dọa ngươi. Trần Hạo quay đầu phẫn nộ nhìn lão tứ:

- Anh Đào vì sao lại bị như vậy, nàng cũng không có bị cắn tổn thương đi?

- Đừng khờ dại, ngươi thật sự nghĩ những gì trong thế giới trò chơi đều hữu dụng trong thế giới sự thật sao?

Lão tứ cười lạnh nói:

- Chúng ta không phải vì bị siêu vi trùng khuếch tán mà biến thành thây ma, tuy rằng chúng ta đem nhân loại xem là thực vật, nhưng phương pháp phát triển đồng loại cũng không phải dùng phương thức cắn người ghê tởm như vậy!

- Máu, là máu!

Trần Hạo hồi tưởng lại khi Anh Đào bị tập kích, hắn chợt hiểu ra nói:

- Các người lợi dụng máu làm môi giới để nhân loại bị lây nhiễm. Làm cho bọn họ biến thành đồng loại của các người, giống như là quỷ hút máu!

- Đáp đúng, nhưng không có phần thưởng!

Trên mặt lão tứ vẫn hiện lên dáng tươi cười làm người khác sợ hãi:

- Cho nên kế tiếp hẳn là đến phiên ngươi...

- Chờ một chút, có thể trước tiên trả lời ta mấy vấn đề hay không?

Trần Hạo thối lui ra sau hai bước:

- Các người đã có thể đem người thường biến thành đồng loại của mình, như vậy tại sao còn muốn ăn rụng bọn hắn?

- Phải biết cho dù là nhà máy sản xuất ra hàng hóa cũng có những mặt hàng không đủ tiêu chuẩn.

Lão tứ không thèm để ý chút nào nói:

- Bọn hắn không chịu đựng nổi trọng tố, vì vậy chúng ta phải trực tiếp tiêu hủy mà thôi. Ngươi đã đoán đúng, tỷ lệ sống sót của nữ nhân sau khi bị lây nhiễm đích xác rất thấp, cho nên đại bộ phận nữ tính bị lây nhiễm đều không thể bị chuyển hóa, nên phải biến thành lương thực của chúng ta!

- Như vậy Anh Đào...

Trần Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Anh Đào té trên mặt đất mất đi ý thức, ánh mắt của nàng đang không ngừng run rẩy, tựa hồ trong lúc đang ngủ đã nằm thấy một cơn ác mộng thật đáng sợ.

- Cuối cùng nàng sẽ như thế nào?

- A, chuyện đó ngươi không cần lo lắng!

Lão tứ nói:

- Ra vẻ như nàng đã biến thành một trong những nữ tính thức tỉnh khó được, chắc là sẽ không biến thành lương thực của chúng ta.

Tiếp theo hắn cầm dao trái cây sắc bén đặt bên miệng, dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp:

- Cho nên, ngươi cũng đi cùng nàng đi!

Tuy rằng trong lòng Trần Hạo đã sớm có phòng bị, nhưng lại thật không ngờ động tác của lão tứ có thể nhanh đến như vậy. Hắn còn chưa kịp trốn tránh, đã bị lão tứ lập tức nhào lên đè trên mặt đất. Trước đó trong quá trình bỏ chạy cùng chống đỡ dọc đường đã làm thể lực của hắn cạn kiệt, hơn nữa lực lượng của nhân loại bình thường cũng đã yếu ớt hơn lực lượng của quái vật như lão tứ, vì vậy hiện tại Trần Hạo bị lão tứ đè ép sít sao không cách nào nhúc nhích.

Trên sân thượng tòa lầu thực nghiệm, một nam sinh gầy yếu thấp bé ngồi trên người nam sinh cường tráng cao lớn hơn hắn, chỉ dùng một bàn tay đã nắm chặt tay của Trần Hạo đang không ngừng giãy dụa, mà tay kia cầm dao trái cây sắc bén. Nhưng nam sinh gầy yếu cũng không đâm xuống Trần Hạo nằm bên dưới, mà đang cắt lấy cánh tay của mình.

- Hiện tại uống hết, biến thành đồng loại của chúng ta!

Máu tươi từ miệng vết thương trên cánh tay lão tứ chảy ra, ánh mắt của hắn tản ra quang mang tàn ác:

- Hoặc trở thành lương thực của chúng ta đi!

...

- Tiểu Manh, còn chưa được sao?

A Trạch vừa ngăn cản công kích của Quỷ Yêu, vừa lớn tiếng quát.

- Kiên trì thêm một chút, sắp được rồi...

Diệp Tiểu Manh tuôn đầy mồ hôi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm máy dò xét trong tay.

A Trạch cảm giác được Quỷ Yêu công kích càng lúc càng nhanh, tựa hồ đã có vẻ bối rối. Nàng biết được bọn họ đã cách bản thể của nó càng ngày càng gần.

Công kích của Quỷ Yêu vốn không thể nhìn thấy, A Trạch chỉ có thể nương vào linh cảm để phán đoán phương hướng công kích của nó. Hơn nữa dưới công kích càng lúc càng dày đặc, nàng đã không còn nhanh nhẹn như lúc ban đầu.

Hiện tại nàng chỉ có thể phòng thủ mà không thể phản kích, còn phải bận tâm bảo hộ cho Tiểu Manh không bị thương tổn, nàng cảm giác thật có chút cố hết sức.

- Liều mạng!

Tay trái của A Trạch nắm chặt trong hư không, một đoàn bạch sắc quang mang trong nháy mắt ngưng tụ trong lòng bàn tay, một thanh băng kiếm sắc bén xuất hiện trong tay trái của nàng.

- Một thanh không đủ, vậy dùng hai thanh!

Bình Luận (0)
Comment