U Minh Trinh Thám

Chương 513

- Cô dự định giả vờ tới khi nào?

Minh Diệu cười nói:

- Còn không chịu thức dậy, cánh tay tôi sẽ bị phế bỏ!

Bị Minh Diệu vạch trần, Ada mở to mắt rời khỏi lồng ngực ấm áp kia.

- Quỷ hẹp hòi, để cho tỷ tỷ ôm thêm một chút cũng không được.

Ada nói:

- Cũng đâu có thiếu miếng thịt nào!

- Rõ ràng nhỏ hơn tôi mà cứ đòi làm tỷ tỷ, cô thật đúng là ác thú vị!

Minh Diệu cười nói:

- Tuy rằng tôi sẽ không thiếu một miếng thịt, nhưng chỉ sợ có chút người nào đó nhịn không được muốn lao vào rồi!

Ada vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện cửa phòng Diệp Tiểu Manh mở ra khe hở nho nhỏ, một đôi mắt to đang chớp chớp, phát hiện Ada nhìn qua vội vàng trốn ra sau cửa.

- Đã bị phát hiện mà còn ẩn núp, mau ra đây đi.

Minh Diệu cười nói:

- Chỉ bằng chỉ số thông minh của cái đầu nhỏ của cô, muốn gạt người ít nhất còn phải qua thêm năm trăm năm!

- Hắc hắc...

Diệp Tiểu Manh mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn Minh Diệu thè lưỡi.

- Chào buổi sáng chị Ada!

Mặc dù còn xa một khoảng cách, nhưng Minh Diệu vẫn nhìn ra được đôi mắt Diệp Tiểu Manh có chút tơ máu, tựa hồ tối hôm qua ngủ cũng không ngon giấc. Chẳng lẽ tiểu quỷ này vẫn luôn trốn sau cửa nhìn lén hay sao? Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu.

- Linh linh linh...

Đang ăn điểm tâm, điện thoại đột nhiên vang lên.

- Để tôi nghe!

Diệp Tiểu Manh ném lại đĩa trứng, bước nhanh chạy tới cầm điện thoại.

- Tiểu Manh, Minh Diệu đang ở nhà sao?

Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm của Từ Mẫn, tựa hồ như nàng có chút mệt mỏi.

...

Từ sau khi Địa Tướng mất tích, ông chủ luôn có chút tâm thần không yên, hắn luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp phát sinh. Đây là trực giác thường có của một thượng vị giả độc hữu.

- Ông chủ, trà của ông đây!

Bên ngoài phòng làm việc truyền tới tiếng gõ cửa, nữ thư ký trẻ tuổi cầm một ly trà trong tay bưng đến. Bước chân của nàng nhẹ nhàng mà tao nhã, cho dù là so sánh với người mẫu đỉnh cấp trên thế giới cũng không kém bao nhiêu.

Theo bước chân bước đi, bờ mông của nàng không ngừng uốn éo, hình dáng thật mê người. Mái tóc uốn choàng trên đầu vai, hình dáng tao nhã vô cùng xinh đẹp. Chỉ nhìn vào đôi mắt nhộn nhạo đã thấy bất đồng với nhân loại bình thường. Đồng tử màu đen lại chẳng khác gì một sợi dây nhỏ, bên ngoài lại là màu lam thay thế tròng trắng của đôi mắt. Nàng từ từ đi tới trong bóng tối, đồng tử cũng chậm rãi biến thành hình tròn, lòe lòe tỏa sáng.

- Để nơi đó đi!

Ông chủ cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói. Đối với loại tuyệt sắc đủ làm bất cứ nam nhân nào phải điên cuồng, căn bản chẳng thèm nhìn tới.

- Ngươi có thể đi ra ngoài!

- Dạ, ông chủ!

Trong đôi mắt không giống người thường của nữ thư ký hiện lên ánh sáng phức tạp, buông xuống ly trà trong tay, vẫn giữ nguyên bước chân tao nhã nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng. Tuy rằng dưới chân mang đôi giày cao gót, nhưng lại không hề phát ra chút tiếng vang nào.

Bưng ly trà trên bàn, ông chủ nhẹ nhàng nhấp một hớp. Đối với hắn mà nói quyền lợi cùng tiền tài chẳng qua chỉ là công cụ để đạt tới mục đích mà thôi. Chuyện duy nhất hắn muốn làm hiện tại là làm cho con gái của hắn không còn là một thi thể lạnh băng. Sắc đẹp hắn cũng chưa bao giờ xem vào trong mắt, sở dĩ hắn để cho mỹ nữ kia làm thư ký của mình bao năm nay, đơn giản là vì hắn nhìn trúng bước chân đi đường của con mèo yêu kia êm ái hơn những yêu quái khác.

Trong lòng ông chủ có chút sốt ruột. Trong đoạn thời gian gần đây, Tần Khai luôn cắn chặt hắn không buông, làm cho hắn làm việc luôn bị bó tay bó chân.

Vốn nghĩ rằng sau khi chiếm được Hắc Chi Đoạn Chương sẽ rất nhanh hoàn thành hết thảy chuyện này mà thần không biết quỷ không hay, nhưng thật không ngờ Địa Tướng lại đột nhiên mất tích. Tựa hồ những chuyện phiền phức đều cùng lúc ập tới làm cho hắn luôn cảm thấy có chút bất an.

Không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, trong lòng ông chủ thầm nghĩ. Làm cho người chết sống lại đây là chuyện trái ngược với pháp tắc của tự nhiên.

Loại chuyện này nếu như bị người biết được như vậy hắn sẽ trở thành kẻ thù chung của chính phái. Chuyện mười năm trước Minh Diệu từng làm hắn cũng biết được, dù cũng không thành công, nhưng vì bị những linh năng giả khác bức bách nên Tần Khai cũng phải phế bỏ năng lực của Minh Diệu, đuổi hắn ra khỏi nhà.

Mà nếu hắn làm loại chuyện này bị người khác phát hiện, như vậy vị trí này của hắn chỉ sợ rằng...

Trong lòng ông chủ cả kinh. Có lẽ Tần Khai cũng đã phát hiện được mục đích của hắn cho nên mới cắn chặt hắn không buông. Bất quá hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái, Tần Khai làm sao biết được tin tức này? Là do Diệp Trọng hay sao? Hắn cũng không cách nào xác định. Mười năm trước khi hắn quyết định làm chuyện này, Diệp Trọng đã từ trong hiệp hội lén lút trộm ra tài liệu hữu dụng, bởi vì muốn tránh né nhân viên của hiệp hội đuổi giết còn bị thương không nhẹ. Tất cả chuyện này cũng làm ông chủ tin tưởng con rể hẳn là cũng ủng hộ theo mình. Nếu không mà nói hắn cũng không cần làm tới một bước này. Chẳng qua trong mấy năm gần đây, Diệp Trọng có một vài hành động có chút cổ quái. Tuy rằng cũng chưa có bằng chứng chính xác, nhưng vẫn khiến cho hắn nảy sinh hoài nghi.

Tuy rằng Diệp Trọng từng vì một sự tình trước kia mà đi lại thật gần với Minh Diệu, nhưng theo báo cáo lại không hề có chứng cớ chứng tỏ Diệp Trọng có tiếp xúc với Minh Diệu. Mà cũng không có chứng cớ gì minh xác tỏ rõ Minh Diệu từng cùng Tần Khai, thậm chí là bất cứ người nào của Tần gia gặp mặt nhau. Tuy rằng Minh Diệu đã quay về hiệp hội, nhưng đó chỉ bất quá trong thời gian ngắn ngủi còn chưa đầy một tháng mà thôi, sau đó hắn cũng đã mất tích. Mà nếu chuyện này thật sự là do Diệp Trọng tiết lộ ra ngoài, như vậy năm đó hắn cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy đi tới hiệp hội ăn cắp tài liệu đây? Thiển Tuyết còn là vợ của Diệp Trọng, Diệp Mị cũng là con gái của hắn. Ông chủ cảm thấy được Diệp Trọng tựa hồ cũng không có khả năng làm ra hành động gây rối gì, dù sao đối với những người như bọn hắn mà nói bạn bè đều không đáng dựa dẫm vào, duy nhất có thể tin tưởng cũng chỉ có người thân của chính mình.

Cảm giác tâm thần không yên luôn quấn quýt lấy hắn. Hắn quyết định đi xuống phòng thí nghiệm bí mật dưới đất thăm con gái. Bởi vì Địa Tướng đã mất tích, công tác trong phòng thí nghiệm luôn bị vây trong giai đoạn đình trệ lại. Cả khu vực đều bị đóng kín, cấm đoán bất luận kẻ nào ra vào. Hắn cảm thấy được không thể tiếp tục chờ đợi thêm được nữa, có lẽ sắp xuất hiện một ít biến hóa nào đó mà hắn không thể khống chế. Toàn bộ công tác để phục sinh cho con gái cũng đã hoàn thành xong, số liệu thực nghiệm cũng đã thu thập hoàn chỉnh, hắn cảm thấy được có lẽ hẳn nên tiếp tục tìm người đến trực tiếp nhận lấy công việc của Địa Tướng, đem thực nghiệm phục sinh mau chóng hoàn thành. Chỉ cần có Hắc Chi Đoạn Chương trong tay, hắn chỉ cần tiếp tục tìm được một nhà khoa học có thiên phú lại có kinh nghiệm sẽ có thể thực hiện được công việc này.

Bình Luận (0)
Comment