U Minh Trinh Thám

Chương 59

Còi cảnh sát chói tai vang lên trong sân trường ban đêm, đánh thức không ít sinh viên, có mấy sinh viên muốn chạy ra xem náo nhiệt, nhưng đều bị thầy cô ngăn lại, chỉ đành ở yên trong phòng ngủ không ngừng suy đoán. Từ phương hướng ánh đèn loang loáng báo hiệu, liền có thể đại khái đoán ra nhất định ký túc xá cũ lại xảy ra chuyện. Bởi vì buổi sáng cũng có chuyện như vậy xảy ra, cho nên mọi người cũng không quá mức để ý, chỉ rối rít thảo luận về tin đồn quỷ hồn bên trong ký túc xá cũ.

A Trạch ngồi dậy trên giường, nhìn ánh đèn lóe sáng ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Bởi vì phòng ngủ của các nàng cách ký túc xá cũ khá xa, cho nên hai người khác trong phòng ngủ cũng không nghe được thanh âm tiếng còi cảnh sát, vì thế cũng không bị đánh thức.

- A Trạch, không có chuyện gì đi?

Diệp Tiểu Manh không đè nén được nỗi lo lắng trong lòng nhẹ giọng hỏi một câu.

- Không đâu.

A Trạch cúi người xuống giường bên dưới nhìn Diệp Tiểu Manh an ủi:

- Sáng nay không phải đã nháo qua một lần rồi đó sao, không cần để ý, ngủ đi.

- Tôi không ngủ được!

Diệp Tiểu Manh lắc đầu:

- Tôi rốt cục cảm giác có chuyện gì đó không đúng, nhưng lại nói không ra.

- Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi!

A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh cười cười:

- Bất quá chỉ là ảo giác của cô mà thôi. An tâm ngủ đi, không nên đánh thức họ.

- Ân!

Có lẽ nhìn thấy được nụ cười của a Trạch, trong lòng Diệp Tiểu Manh có chút an ổn lại:

- Tôi không thèm nghĩ nữa là được, cô cũng ngủ đi!

Nói xong nàng liền chui vào trong chăn.

A Trạch nằm trên giường của mình, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà. Hết thảy những chuyện này đúng là không hề bình thường, nếu như nói buổi sáng chỉ là có người giở trò đùa dai mà nói, vậy đêm khuya lại có tình huống gì nữa? Lần này có rất nhiều người trong xã đoàn cùng nhau hoạt động, không thể nào có chuyện có người dở trò đùa giỡn, huống chi nếu chỉ đơn thuần là diễn trò, cần gì phải hai lần gọi cảnh sát tới, phải biết rằng báo án giả là tội nghiêm trọng. A Trạch có chút hối hận hôm nay không cùng theo chạy tới ký túc xá cũ xem là tình huống thế nào, nàng đối với ký túc xá thần bí kia càng lúc càng cảm thấy thật hứng thú.

Diệp Tiểu Manh làm một giấc mộng, mộng mơ thấy nàng đang mặc áo tắm hai mảnh khêu gợi đang bước trên bờ cát vàng rực, trên đầu ánh mặt trời ấm áp sáng rỡ, bên tai truyền đến thanh âm tiếng sóng biển vỗ bờ, xung quanh là những ánh mắt hâm mộ, Diệp Tiểu Manh tràn đầy tự tin ưỡn ngực đi tới, trên bộ ngực đầy đặn lưu lại chút hạt muối dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

Cách đó không xa phía trước một thanh niên đang ngồi trên đá ngầm, không chút tương xứng với cảnh tượng bờ cát đầy nắng vàng, tay phải cầm điếu thuốc cũng không ngậm lên miệng, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn điếu thuốc cháy tàn. Áo khoác ngoài màu xám tro giống như chưa từng được giặt tẩy qua, mái tóc ngắn rối bời cùng gọng kính đen vô cùng quê mùa.

- A…Minh Diệu, mau nhìn đi, rốt cục tôi đã có bộ ngực lớn đó nha…

Diệp Tiểu Manh dùng sức vẫy vẫy tay.

Minh Diệu tựa hồ nghe được tiếng gọi của Diệp Tiểu Manh, chậm rãi xoay đầu lại, Diệp Tiểu Manh vô cùng kiêu hãnh ngẩng đầu chậm rãi đi tới.

- Xảy ra đại sự…xảy ra đại sự…

Thanh âm An Thanh lại không chút đúng lúc lần nữa cắt đứt mộng đẹp của Diệp Tiểu Manh, nàng tức giận quơ lấy một chiếc ghế, chỉ hận không thể lập tức đem An Thanh vật xuống đất hung hăng đánh cho một trận.

- Tối hôm qua trong ký túc xá cũ đã có tai nạn chết người!

Một câu nói của An Thanh giống như tình thiên phích lịch lập tức đánh tới mức trong đầu Diệp Tiểu Manh hoàn toàn trống rỗng.

- Chuyện gì xảy ra, ngồi xuống từ từ nói!

A Trạch cầm lấy chiếc ghế trong tay Diệp Tiểu Manh đặt xuống mặt đất, đẩy An Thanh ngồi xuống bên trên, cũng đóng luôn cửa phòng ngủ.

- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện lớn, các cô biết Thần Hi Thanh Lam xã đoàn không?

An Thanh ngồi xuống thở hổn hển nói.

- Biết!

A Trạch ôm lấy Diệp Tiểu Manh còn đang ngồi ngẩn người trên giường:

- Nói tiếp đi!

- Thần Hi Thanh Lam là xã đoàn ngầm, ngày hôm qua bọn họ tổ chức một lần hoạt động, mấy người cùng đi ký túc xá cũ thám hiểm, kết quả lúc đi ra phát hiện không thấy hai nữ sinh, sau đó người tổ chức liền mang theo mọi người quay về tìm kiếm hai nữ sinh kia, cuối cùng bên trong nhà vệ sinh nữ ở lầu ba, chính là nhà vệ sinh nữ trong chuyện ma quái đó, phát hiện có hai nữ sinh bị treo cổ bên trong, nghe nói hình dáng lúc chết rất kinh khủng, cảnh sát đã bao vây nơi đó, hơn nữa trường học cũng đã bắt đầu phong tỏa tin tức, đây là do tôi nghe được từ chỗ một người bạn, ngày hôm nay hắn tham gia hoạt động của xã đoàn, tận mắt nhìn thấy!

An Thanh giảm thấp tiếng nói, thanh âm có chút trầm thấp, nghe ra có chút quỷ dị:

- Hắn tận mắt nhìn thấy thi thể hai nữ sinh kia, trợn trắng mắt, le lưỡi thật dài, dọa chết người!

- A…đừng nói nữa…

Diệp Tiểu Manh bưng kín lỗ tai kêu to lên.

A Trạch không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Diệp Tiểu Manh, cố gắng giúp nàng an định lại.

- Hô…may mắn tối hôm qua tôi có việc nên không đi, bằng không cũng đã bị mất mạng!

An Thanh vỗ vỗ ngực mình.

- Đừng nên nói lung tung, trường học không phải muốn phong tỏa tin tức sao, cô nói lung tung cẩn thận bị xử phạt nói cô gieo rắc lời đồn tầm bậy đó!

Bạch Huyên vẫn luôn im lặng lúc này cau mày mở miệng:

- Cô luôn thích hỏi thăm những điều bát quái như vậy, hơn nữa mỗi lần đều nói thật khoa trương, không biết trong đó có mấy phần có thể tin đây.

- Lần này là chuyện thực sự trăm phần trăm!

An Thanh nhảy dựng lên bất mãn với câu chất vấn của Bạch Huyên:

- Người người đều có quyền lợi được biết chân tướng!

- Không biết gì có đôi khi lại là một loại hạnh phúc.

A Trạch nhỏ giọng thì thầm một câu, thanh âm không lớn, An Thanh cũng không nghe được.

- Tốt lắm, tới đây nên chấm dứt rồi, không nên đi truyền bá khắp nơi nữa.

Bạch Huyên đứng dậy đi tới trước mặt An Thanh:

- Đây cũng là vì tốt cho cô thôi, cẩn thận vừa vào trường thì lại bị xử phạt lỗi nặng! Còn nữa, theo lời nói vừa rồi của cô thì cô cũng tham gia xã đoàn ngầm đó đi, mau rút ra cho rồi, nhất định phải phủi sạch quan hệ với chuyện này, cẩn thận sẽ chọc tai họa lên người.

- Đúng đúng, tôi phải đi rút tên, quá kinh khủng!

An Thanh vội vàng đứng dậy hướng bên ngoài chạy đi.

- Tiểu Manh, cô không sao chứ?

Bạch Huyên nhìn Diệp Tiểu Manh, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy.

- Không có chuyện gì đâu, một lát nữa sẽ tốt thôi.

A Trạch ở bên cạnh trả lời:

- Lá gan của Tiểu Manh rất nhỏ.

- Cô an ủi cô ấy một chút đi, không có chuyện gì đâu!

Bạch Huyên nói xong thu dọn bàn học, cũng đi ra khỏi phòng ngủ.

A Trạch nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Diệp Tiểu Manh, tay trái cầm tay nàng, truyền chút linh lực đi qua, trợ giúp Diệp Tiểu Manh ổn định lại chút tâm tình.

- A Trạch…hay là chúng ta gọi điện cho Minh Diệu đi…

Cảm nhận được linh lực từ trên người a Trạch truyền đến, thân thể Tiểu Manh cảm thấy một tia ấm áp:

- Minh Diệu tới nhất định sẽ tiêu diệt con quỷ kia.

A Trạch lắc đầu:

- Chính bản thân cô không phải cũng cảm giác được nơi đó không có quỷ hồn sao? Không nên tự mình hù dọa mình, có lẽ bên trong chuyện này còn có nhân tố khác, lại nói Minh Diệu không thể nào cả đời đều ở bên cạnh bảo vệ cho cô, đây là cơ hội cho cô tự rèn luyện chính mình.

- Nhưng mà…

Diệp Tiểu Manh muốn nói gì đó, a Trạch liền che miệng nàng.

- Nghe lời đi, tôi sẽ bảo vệ cho cô, chẳng lẽ cô không tin tôi sao?

A Trạch nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Tiểu Manh.

- Ân…tôi tin tưởng cô…

Cảm xúc của Tiểu Manh dần dần ổn định lại:

- Thật không phải do ác quỷ quấy phá sao?

- Nhất định không phải!

A Trạch ôm bả vai Tiểu Manh:

- Cô nhất định phải tin tưởng cảm giác của mình, cảm giác của cô cho tới bây giờ chưa từng sai lầm qua. Chuyện kế tiếp đã có cảnh sát giải quyết, chúng ta không cần xen lẫn vào bên trong.

- Uhm…

Diệp Tiểu Manh nhắm hai mắt lại, mặc dù nghe lời của a Trạch, nhưng bây giờ Diệp Tiểu Manh vẫn thật hi vọng người đang an ủi nàng chính là Minh Diệu.

Một buổi học trôi qua, Tiểu Manh cũng từ từ quên mất chuyện xảy ra lúc buổi sáng. Có thể quên mất mọi chuyện thật nhanh cũng xem như là một ưu điểm của nàng. Lúc đi qua sân trường, nàng vẫn nhìn thấy tòa ký túc xá cũ kỹ kia, cùng một xe cảnh sát đỗ nơi đó, nhưng mỗi lần đi ngang qua, a Trạch đều tìm chút đề tài dẫn dắt đi sự chú ý của Diệp Tiểu Manh.

Trong phòng ngủ có thể rõ ràng nghe được tiếng hô hấp ngủ say của hai người kia, a Trạch nhẹ nhàng cầm di động bên gối xem một chút, đã hơn một giờ sáng. A Trạch nhẹ nhàng thay quần áo, tung mình xuống giường.

Từ trên giường trên nhảy xuống làm chiếc giường khẽ vang lên tiếng kẽo kẹt, Diệp Tiểu Manh bị đánh thức, thấy a Trạch nhảy xuống cảm thấy thật kỳ quái.

- A Trạch, đã trễ thế này cô đi đâu vậy?

Diệp Tiểu Manh mơ mơ màng màng hỏi một câu.

- Không có chuyện gì, tôi đi nhà vệ sinh thôi, cô ngủ đi.

A Trạch nhỏ giọng đáp một tiếng:

- Rất nhanh sẽ trở lại.

- Có phải bị tiêu chảy không?

- Không có chuyện gì đâu, ngoan, cô ngủ đi.

A Trạch nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Khuya hôm nay ánh trăng rất tốt, ánh trăng màu bạc trải dài trên mặt đất. A Trạch đi một mình trên sân trường không một bóng người, một trận gió thổi qua, nàng cảm giác có chút lạnh lẽo.

Xuyên qua sân vận động chính là tòa ký túc xá cũ mang đầy chuyện ma quái. Bởi vì xảy ra án mạng, khắp bốn phía đều bị vây cảnh giới tuyến. A Trạch cúi đầu chui qua cảnh giới tuyến, đi tới ngay trước cửa ký túc xá.

Cửa lớn ký túc xá đã bị giấy niêm phong che lại, hơn nữa bên dưới còn dùng xích sắt quấn mấy vòng, còn treo một ổ khóa lớn. Xem ra không thể vào bằng cửa chính, a Trạch tìm kiếm khắp bốn phía xem còn con đường nào khác đi vào bên trong hay không.

Xuyên qua con đường nhỏ phủ đầy cỏ dại bên cạnh ký túc xá, a Trạch vòng ra sau lưng tòa nhà. Chung quanh đất trống mọc đầy cỏ dại, xa hơn phía sau là một rừng cây nhỏ, tối đen làm người ta không thể nhìn thấy rõ. A Trạch nhìn cửa sau ký túc xá một chút, cũng bị khóa kín kỹ lưỡng.

- A?

Mượn ánh trăng chiếu xuống, một tia loang loáng liền đưa tới sự chú ý của a Trạch. Đạo tia sáng kia là từ bên cạnh một cửa sổ phía sau ký túc xá truyền đến, a Trạch đi tới nhìn vào bên trong cửa sổ.

Mượn ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy đây là một phòng trực ban, một chiếc giường xếp đặt một bên, phía sau cửa sổ là một cái bàn, bên trên phủ đầy tro bụi, dưới chân bàn còn có một bình trà bằng inox, bình trà phản xạ ra ánh sáng màu xanh dưới ánh trăng.

A Trạch thử lôi kéo cửa sổ, tựa hồ đã bị khóa từ bên trong, xem ra phải tìm con đường khác để tiến vào.

Một đám mây đen che phủ ánh trăng, tầm nhìn trở nên không rõ, a Trạch thật hối hận không mang theo đèn pin đi ra ngoài.

A Trạch vừa định rời đi, đột nhiên cảm giác có chuyện gì không đúng, lại nhìn vào bên trong cửa sổ. Mặc dù mây đen che phủ ánh trăng, nhưng bình trà vẫn phiếm ra ánh sáng, a Trạch mơ hồ có thể thấy được bên trên bình trà khắc đầy những phù hào kỳ quái.

- Phù hào này…tựa hồ mình đã gặp qua ở nơi nào…

A Trạch khoanh tay trong đầu cẩn thận hồi tưởng lại.

Đột nhiên một bàn tay vỗ lên lưng a Trạch, a Trạch sợ hết hồn, vội vàng tránh né về phía trước, băng kiếm trong nháy mắt từ trong tay phải bắn ra ngoài.

- Thật xin lỗi…tôi không phải cố ý…

Thanh âm sợ hãi của Diệp Tiểu Manh từ phía sau truyền đến:

- Tôi không muốn hù dọa cô, chỉ là sợ nên không dám lớn tiếng gọi cô thôi.

- Hô…

A Trạch thở ra một hơi thật sâu, trái tim buông lỏng xuống:

- Sao cô lại tới đây?

- Hô…

- Tôi không yên lòng cho cô…vì thế theo cô đi ra, kết quả phát hiện cô muốn đi vào ký túc xá này một mình!

Diệp Tiểu Manh nhìn chung quanh, có chút sợ hãi.

- Tôi không sao, cô trở về đi thôi, không phải cô rất sợ nơi này sao?

A Trạch ôm lấy Diệp Tiểu Manh, thân thể nàng có chút phát run.

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm mặc dù có chút run rẩy, nhưng ngữ khí thật kiên định:

- Tôi không thể để một mình cô đi mạo hiểm, tôi muốn đi với cô, bởi vì chúng ta là bạn bè.

- Ừ, chúng ta là bạn bè!

A Trạch ôm chặt Diệp Tiểu Manh.

Bình Luận (0)
Comment