U Minh Trinh Thám

Chương 61

Trốn, chỉ có thể chạy trốn không ngừng. A Trạch kéo Diệp Tiểu Manh chạy nhanh trên hành lang tối tăm, chiếc đèn pin cầm tay chính là nguồn sáng duy nhất đã không biết ném đi đâu mất rồi.

- A Trạch…tôi chạy hết nổi rồi…

Diệp Tiểu Manh thở hổn hển:

- Một mình cô chạy đi!

- Không được, là tôi dẫn cô tiến vào, tôi cũng phải dẫn cô đi ra ngoài.

Bây giờ a Trạch thật sự rất hối hận, nàng tràn đầy tự tin tiến vào ký túc xá cũ, kết quả lòng tự tin trong nháy mắt đã bị đánh nát. A Trạch đã thử hết những phương pháp nàng có thể dùng, căn bản không thể gây tổn thương được một sợi lông tơ của con quái vật kia.

- Tê lạp…tê lạp…

Thanh âm ma sát của chiếc rìu cùng sàn nhà vọng lại càng ngày càng gần.

A Trạch đẩy một cửa phòng bên cạnh, lôi kéo Diệp Tiểu Manh chui đi vào.

- Ngô…

Diệp Tiểu Manh vừa định phát ra âm thanh, a Trạch liền bụm chặt miệng của nàng.

- Hư, nhỏ giọng!

A Trạch tận lực đè thấp thanh âm hô hấp, lúc này chỉ có tỉnh táo mới tìm được con đường sống.

- Đông…đông…

Tiếng bước chân nặng nề dần dần tiến tới gần, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch liều mạng ngừng thở, không dám phát ra một tia thanh âm.

Tiếng bước chân ngừng lại ở cửa, vài giây đồng hồ ngắn ngủi đối với hai người mà nói không thua gì qua một thế kỷ.

- Đông…đông…

Tiếng bước chân nặng nề lại vang lên lần nữa, dần dần đi xa, cho đến khi biến mất không còn nghe thấy.

Tiếng bước chân biến mất thật lâu, a Trạch mới buông tay khỏi miệng Diệp Tiểu Manh.

- Hô…nghẹn chết tôi…

Diệp Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, nhưng không khí ẩm mốc làm cho nàng không ngừng ho khan.

- Hư, nhỏ giọng thôi!

A Trạch lại bưng kín miệng Diệp Tiểu Manh:

- Xem ra con quái vật này dựa vào thị giác cùng thính giác để tìm kiếm con mồi.

- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Diệp Tiểu Manh rốt cục ngừng ho khan, nhỏ giọng hỏi.

- Đi ra ngoài trước, theo tin đồn lúc trước mà xem, con quái vật này hẳn không thể rời khỏi ký túc xá, chỉ cần rời khỏi đây thì chúng ta sẽ an toàn.

- Nhưng đây là lầu ba, chúng ta cũng không thể từ lầu ba trực tiếp nhảy xuống dưới đi?

Diệp Tiểu Manh ổn định lại chút tâm tình, bắt đầu tìm kiếm phương pháp làm sao rời đi.

- Phương pháp duy nhất bây giờ chính là hai người chúng ta tận lực không phát ra âm thanh, không nên bị quái vật kia phát hiện, lặng lẽ đi xuống lầu.

A Trạch suy nghĩ một chút nói:

- Chỉ cần xuống được lầu một thì dễ làm rồi.

- Vậy cũng được, bây giờ chúng ta đi ngay.

Diệp Tiểu Manh không muốn ở lại loại địa phương này thêm một phút đồng hồ nào, sớm biết như vậy nên gọi điện thoại cho Minh Diệu để cho hắn tới xử lý tốt hơn.

- Ừ, xem trước tình huống bên ngoài một chút.

A Trạch nhẹ nhàng kéo cửa ra.

Mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, loáng thoáng có thể thấy được cảnh tượng hành lang mờ mờ.

A Trạch vừa kéo cửa ra, đập vào mi mắt đầu tiên chính là vết kéo thật sâu của chiếc rìu trên sàn nhà.

A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh vẫy vẫy tay, Diệp Tiểu Manh đi theo a Trạch khom người nhẹ nhàng đi ra khỏi căn phòng nhỏ.

Hết thảy đều quy về yên lặng, phảng phất một màn đuổi giết kinh tâm động phách vừa rồi chưa từng phát sinh qua, cả ký túc xá cũ vô cùng an tĩnh khiến cho hai người hô hấp rất nhẹ cũng vang lên được rõ ràng, chỉ có vết kéo thật sâu trên sàn nhàn chứng minh vừa rồi có thứ gì đã đuổi giết hai nàng.

Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trên hành lang, muốn đi tới thang lầu nhất định phải đi ngang qua nhà vệ sinh nữ đầy chuyện ma quái kia. Cửa nhà vệ sinh nữ mở ra, Diệp Tiểu Manh cả gan nhìn thoáng qua bên trong, hoàn toàn trống rỗng, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

An toàn đi ngang qua nhà vệ sinh nữ, trái tim hai người rốt cục buông xuống được một chút, ít nhất bây giờ còn an toàn.

- A, đèn pin kìa…

Diệp Tiểu Manh nhìn thấy phía trước có ánh sáng, chính là cây đèn pin vừa rồi trong lúc vội vàng đã bị ném đi, đèn pin vẫn lóe sáng, nằm ngay góc chờ người nhặt lên.

A Trạch cảm giác sau lưng đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm. Diệp Tiểu Manh đi tới nhặt cây đèn pin, như vậy bây giờ nắm lấy tay nàng chính là người nào? A Trạch không dám quay đầu lại nhìn, nỗi sợ hãi từ xương sống lan tràn tới toàn thân, làm thân thể nàng căn bản không hề nghe theo sự điều khiển của đại não.

- A Trạch, cô làm sao vậy?

Diệp Tiểu Manh thấy a Trạch đứng nguyên tại chỗ bất động vô cùng buồn bực, cầm đèn pin chiếu qua, thấy được một hình ảnh làm cho nàng không cách nào quên được.

Hai chân a Trạch đã rời khỏi mặt đất, đang run rẩy lên, trên cổ quấn một sợi dây thô to, sợi dây có chút nhuộm đen, giống như đã dính đầy máu tươi khô khốc. Hai tay a Trạch dùng sức muốn tránh né sợi dây trên cổ, nhưng không làm được chuyện gì, tên kia đứng ngay sau lưng nàng, đang cười, trong dáng tươi cười thật đắc ý.

- Khốn kiếp, buông a Trạch ra!

Bây giờ Diệp Tiểu Manh đã quên mất sợ hãi, an nguy của bạn đã vượt qua cảm giác sợ hãi do tên quái vật mang đến.

Diệp Tiểu Manh cảm giác mái tóc của mình muốn dựng đứng lên, nàng nhảy dựng, dùng thân thể hung hăng vọt thẳng tới chỗ tên quái vật kia.

- Đông…

Diệp Tiểu Manh cảm giác không có bất kỳ lực cản, trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, té lăn trên đất.

Diệp Tiểu Manh cảm giác mình chưa từng vô lực đến như vậy, cô bạn thân gặp phải nguy hiểm ngay trước mắt, nhưng nàng lại không thể giúp đỡ.

Tên kia quay đầu lại, nhìn Diệp Tiểu Manh té trên mặt đất, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Hắn chậm rãi vươn tay, sợi dây thừng không biết từ đâu chui ra bay về phía đầu Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh cảm giác toàn thân mình đều bị áp chế không thể động đậy.

- Lôi!

A Trạch dùng toàn bộ linh lực vừa khôi phục được một chút phát ra một đạo lôi điện, lôi điện tinh tế đánh thẳng vào cánh tay tên quái vật kia, đánh thành một mảnh khói đen.

- Khái khái…

A Trạch chẳng quan tâm đại não vì thiếu dưỡng khí còn đang bị mê muội, lăn tròn tới bên cạnh Diệp Tiểu Manh.

- A Trạch cô làm sao rồi?

Diệp Tiểu Manh cảm giác sự đè nén trên người biến mất rất nhiều, liền đỡ lấy a Trạch.

- Không có chuyện gì, không chết được!

A Trạch thở dốc hổn hển, đề phòng nhìn tên quái vật trước mắt.

Tên quái vật nhìn vào cánh tay bị mất của mình, tựa hồ có chút mê mang, cũng không tiếp tục hướng hai người công kích.

- Quả nhiên, mặc dù đánh hắn không chết, nhưng hắn muốn khôi phục cũng cần một chút thời gian.

A Trạch kéo Diệp Tiểu Manh, hai người chạy nhanh qua người quái vật, xông tới thang lầu.

Tên quái vật kia ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, một mảnh hắc khí chậm rãi phóng mạnh về thân thể của hắn, cánh tay biến mất lại lần nữa theo hắc khí ngưng kết mà thành, nhìn qua căn bản không tổn hao chút gì.

Tên quái vật khôi phục hành động, vẻ mặt có chút tức giận, lại đi tìm kiếm thân ảnh hai người, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đã sớm lao xuống thang lầu.

- Rống…

Liên tục hai lần bị đả thương khiến tên quái vật đối với a Trạch tràn đầy tức giận, hóa thành một mảnh khói đen chui vào sàn nhà.

- Hô…hô…

A Trạch cùng Diệp Tiểu Manh lao nhanh xuống thang lầu, bây giờ đã bị phát hiện, nào cần bận tâm vấn đề phát ra âm thanh, có thể làm chỉ là nên bỏ chạy thật nhanh.

Hai người căn cứ theo trí nhớ, trở lại gian phòng mình đã chui vào, a Trạch kéo mạnh cửa sổ, lại phát hiện làm sao cũng không kéo được, phảng phất như đã bị đóng chặt cứng.

- Đáng chết, tại sao lại như vậy chứ?

A Trạch thuận tay quơ lấy chiếc ghế trên mặt đất hung hăng đập mạnh vào cửa sổ, sau một tiếng trầm đục vang lên, nhưng cánh cửa sổ vẫn không nhúc nhích.

- Có phải do chúng ta đã nhớ lầm rồi hay không?

Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển vừa khẩn trương ngó chừng ngoài cửa.

- Tuyệt đối sẽ không sai!

A Trạch không ngừng dùng chiếc ghế đập mạnh vào cửa sổ:

- Con quái vật này muốn vây khốn chúng ta tại đây!

Một cỗ khói đen từ dưới sàn nhà bốc lên, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, thời gian dần qua tạo thành hình dáng một thân người, Diệp Tiểu Manh hiện tại có thể làm chính là không ngừng lui về phía sau.

- Liều mạng!

A Trạch giơ cao băng ghế, đánh thẳng tới quái vật đang dần dần thành hình, chiếc ghế xuyên qua thân thể quái vật, rơi xuống trên trần nhà.

- Chẳng lẽ hôm nay mình thật sự phải chết ở nơi này sao? Có lẽ ngày mai Minh Diệu sẽ nhìn thấy thi thể của mình giắt trên trần nhà rồi!

Vô tận tuyệt vọng bao vây lấy Diệp Tiểu Manh, khiến cho nàng không còn một chút khí lực để phản kháng.

Tên quái vật cười toét miệng rộng, hai sợi dây bao vây lấy cổ hai người, càng thu càng chặt, Diệp Tiểu Manh cảm giác không cách nào hô hấp, trước mắt trống rỗng.

- Rầm!

Thanh âm tiếng thủy tinh vỡ tan tành vang lên bên tai, một người mặc quần áo màu trắng từ cửa sổ nhảy vào, Diệp Tiểu Manh cố gắng mở mắt, bóng người có chút quen thuộc.

- Phá!

Người đàn ông áo trắng hét lớn một tiếng, hai đấm huy ra, hai đấm lóe lên quang mang kim sắc trong nháy mắt đánh tên quái vật thành cỗ khói đen.

- Khái khái…

Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch quỳ sụp trên mặt đất ho khan không ngừng, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết đúng là không dễ chịu.

- Lưu…Lưu lão sư…

Diệp Tiểu Manh lấy lại hơi thở, nhìn thấy rõ người trước mắt, chính là Lưu Thiên Minh, Diệp Tiểu Manh cảm thấy thật ngoài ý muốn.

- Đã nói rồi, gọi tôi là sư ca, hoặc là Lưu Thiên Minh!

Lưu Thiên Minh dùng tay đẩy gọng kính viền vàng.

- Làm sao anh lại…

Diệp Tiểu Manh cảm giác không biết có phải vừa rồi do đại não của mình thiếu dưỡng khí trong thời gian quá dài hay không, đầu óc làm sao cũng không suy nghĩ được.

- Thật đúng là âm hồn bất tán a…

Lưu Thiên Minh thở dài một hơi, khói đen phía sau ngưng tụ, quái vật kia lại nguyên vẹn xuất hiện ngay trước mắt ba người.

- Phá!

Lưu Thiên Minh lại lần nữa vung quyền, đem tên quái vật đánh tan thành một mảnh khói đen, nhưng qua không được bao lâu khói đen lại tiếp tục ngưng tụ, tựa hồ bất kỳ công kích nào đối với nó cũng không có tác dụng.

- Thật khó giải quyết nha…

Lưu Thiên Minh dùng tay đẩy gọng kính viền vàng:

- Nếu đánh không chết, vậy thì rút lui thôi!

Lưu Thiên Minh mỗi tay nắm lấy a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh nhấc lên, giống như xách theo hai con gà con, nhảy ra ngoài cửa sổ.

- Rống…

Từ bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng rống tức giận của quái vật kia, dưới ánh trăng, tay hắn cầm rìu, tay phải cầm theo sợi dây màu nâu đen, đứng bên trong ký túc xá cũ thét gào không chút cam lòng…

Bình Luận (0)
Comment