U Minh Trinh Thám

Chương 93

Điện thoại di động vang lên, Từ Mẫn cầm lấy áo khoác chuẩn bị xuống lầu, vừa mở cửa, thoáng do dự một chút, lại đi trở vào phòng của mình.

- Tại sao lâu vậy?

Minh Diệu ở dưới lầu chờ thật lâu mới thấy Từ Mẫn đi xuống.

- Có chút việc!

Trong bóng tối hình dáng của Từ Mẫn cũng không thấy rõ, chẳng qua đám qua quýt một câu liền đem chìa khóa xe ném cho Minh Diệu.

- Cậu lái xe đi!

- Rõ ràng người có xe là chị, tại sao còn muốn tôi tới đón chị chứ? Hẳn là chị đi đón tôi mới đúng đi!

Minh Diệu vừa khởi động máy xe vừa oán trách:

- Hại cho tôi phải tốn tiền xe taxi.

- Ít nói nhảm!

Từ Mẫn giơ tay lên, vốn định hung hăng gõ lên đầu Minh Diệu nhưng lại dừng tay giữa không trung.

Minh Diệu vốn đã chuẩn bị ăn đòn, nhắm mắt đợi thật lâu, nhưng không hề có cảm giác gì. Hắn mở ra một mắt, lại nhìn thấy Từ Mẫn đã ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.

- Chị…

Minh Diệu cảm giác tối nay Từ Mẫn có chút kỳ quái. Nếu là khi trước, Từ Mẫn vốn cường thế bạo lực nhất định sẽ hung hăng cho hắn một trận, nhưng hôm nay không biết vì sao lại đổi tính tình.

- Chuyện gì?

Từ Mẫn quay đầu nhìn Minh Diệu, cười cười.

Vẻ mặt Minh Diệu trở nên ngưng trọng:

- Nói cho tôi biết, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

- Chuyện gì xảy ra? Có ý gì?

Từ Mẫn có chút không hiểu lời của Minh Diệu.

- Nhất định phải có chuyện gì kỳ quái xảy ra, nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cho chị!

Minh Diệu cau mày, chăm chú nhìn Từ Mẫn.

- Đâu có gì? Sao vậy?

Từ Mẫn bị Minh Diệu làm cho không hiểu ra sao.

- Đừng nên tiếp tục gạt tôi nữa.

Minh Diệu lại cẩn thận đánh giá Từ Mẫn từ trên xuống dưới một lần.

- Nếu như không có chuyện gì đặc thù, vì sao chị lại ăn mặc thành như vậy, còn trang điểm, hơn nữa đặt ở bình thường, nếu như tôi nói chuyện giống vừa rồi chị nhất định sẽ không chút do dự gõ cho tôi một cái!

Mượn ánh đèn yếu ớt phía trước, Minh Diệu vừa nhìn thấy rõ, tối nay Từ Mẫn mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, chiếc áo dán sát người làm tư thái động lòng người của nàng hoàn toàn biểu lộ không thể nghi ngờ, trên mặt trang điểm thật nhạt, đặc biệt đôi môi kiều diễm làm người ta thật sự nhìn muốn cắn. Một chiếc quần ôm lấy vòng chân đầy đặn, hơn nữa làm Minh Diệu càng thêm giật mình chính là Từ Mẫn chưa bao giờ mang giày cao gót đêm nay lại mang đôi giày cao gót màu đỏ sậm.

- Cậu nhìn ra rồi sao?

Gương mặt Từ Mẫn có chút hồng lên:

- Như thế nào đây? Cũng không tệ lắm phải không?

- Tôi sẽ giúp cho chị, thật sự, bất kể là chuyện gì tôi cũng sẽ giúp cho chị hết!

Minh Diệu vẫn làm ra vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng như trước.

Từ Mẫn hung hăng trợn mắt nhìn Minh Diệu, người này chẳng nhưng không có chút đánh giá với bộ trang phục mình tỉ mỉ lựa chọn, còn ra vẻ bộ dạng này của mình còn không được bình thường, điều này làm Từ Mẫn hận đến nghiến răng.

Từ Mẫn hất tay phải lên, hung hăng gõ lên đầu Minh Diệu:

- Lái xe cho tôi, nhanh lên một chút!

- Ai nha, đau quá!

Minh Diệu vừa xoa đầu vừa lầm bầm:

- Quả nhiên là như vậy mới đúng!

Nghe hắn nói, khiến Từ Mẫn thật muốn đập thêm một cái nữa lên đầu hắn.

Thời gian đã hơn mười giờ đêm, nhưng đường dành riêng cho người đi bộ vẫn ánh đèn sáng rỡ, đối với mọi người ở đây mà nói, mười giờ bất quá chỉ là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.

Dừng xe lại, hai người đi dọc theo con đường dành riêng cho người đi bộ, tìm kiếm quán rượu nhỏ kia. Từ Mẫn khoác cánh tay Minh Diệu, giống như là một chuyện thật đương nhiên, nhưng xúc cảm mềm mại truyền tới từ cánh tay làm nhịp tim Minh Diệu đập loạn nhịp không ngừng.

Đây đúng là một quán rượu thật nhỏ, nhỏ tới mức cơ hồ làm cho người ta quên đi sự hiện hữu của nó. Nơi bóng tối trong góc đường, một ánh đèn neon nho nhỏ lóe ra chớp tắt, có thể nhìn thấy được tên của quán rượu là Lonesome.

- Cái tên này thật thích hợp với quán rượu!

Minh Diệu nhìn lên tấm bảng, có chút cảm thán.

Đẩy ra cánh cửa quán rượu có chút cũ nát, hai người đi tới quầy rượu nhỏ an tĩnh.

Nơi này cũng không lớn, chỉ có bảy tám chỗ ngồi, nhưng ngồi tới mười mấy người. Trước mặt mỗi người đều có chai bia, rất hiển nhiên những người này cũng không phải tới uống rượu.

Trong quán rượu rất an tĩnh, chỉ có tiếng đàn ghi ta cùng tiếng hát khàn khàn quanh quẩn.

Mỗi khách nhân đều không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn người thanh niên đang ngồi trên sân khấu nhỏ chơi đàn ghi ta, cẩn thận lắng nghe.

Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống, người phục vụ đưa lên hai chai bia. Minh Diệu nhìn danh sách một chút, rượu nơi này không nhiều, nhưng lại bán rất đắt.

Từ Mẫn không chú ý tới người phục vụ, lực chú ý của nàng hoàn toàn bị tiếng nhạc hấp dẫn.

Tiếng đàn ghi ta nhẹ nhàng khuấy động, thanh âm như muốn động vào tiếng lòng, làm cho người ta sinh ra một loại cộng minh cùng tiếng đàn ghi ta kia.

Nhìn qua người thanh niên có chút nghèo túng lạc phách ngồi trên sân khấu, đầu tóc rối bời cùng râu ria lởm chởm cũng có dáng vóc tương tự Minh Diệu trước kia. Hắn cũng không hề nhìn xuống sân khấu, tựa hồ bên dưới có người xem hay không hắn cũng không quan tâm, hắn giống như một người đang ngồi trong một góc cô độc, cô độc chơi đàn, cô độc mà hát, tiếng hát có chút khàn khàn lại lộ vẻ tang thương cùng bi thương.

Đây là một bài hát Từ Mẫn chưa từng nghe qua, nhưng không biết tại sao Từ Mẫn luôn có cảm giác ca từ của bài hát này tuyệt đẹp, còn có một loại cảm giác thân thiết, sự quen thuộc tán phát ra từ sâu trong đáy lòng, giống như mối tình đầu xa xưa trở lại, ngọt ngào lại ngây ngô, khóe môi Từ Mẫn không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.

Hát xong một ca khúc, người thanh niên cũng không như những ca sĩ khác đứng dậy đáp tạ người xem. Mà người xem cũng không ai vỗ tay, chỉ ngồi lẳng lặng như đang chờ đợi điều gì đó.

- Kế tiếp là ca khúc mới hôm nay!

Người thanh niên mở miệng, thanh âm không còn khàn khàn như vừa rồi, rất trong suốt.

Người thanh niên vẫn nhìn sàn sân khấu, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó. Qua một hồi lâu, hắn nhìn nhìn đàn ghi ta, khẽ điều chỉnh dây dàn.

- Bài hát này, hiến tặng cho một người bạn đã rời đi nhân thế.

Thanh âm người đàn ông trở nên có chút khổ sở:

- Nếu như còn có kiếp sau, hi vọng chúng ta có thể không cần yêu cầu xa vời những thứ đồ vật vốn không thuộc về chúng ta.

Thanh âm đàn ghi ta lại vang lên, chỉ là một khúc nhạc dạo đã làm lòng Từ Mẫn sợ hãi.

Tiếng ca lại cất lên lần nữa, thanh âm người thanh niên không còn khàn khàn, tựa hồ như một nam sinh vô cùng trẻ tuổi đang ở nơi nào đó thấp giọng lẩm bẩm tự nói chuyện.

Từ Mẫn không nghe được hắn hát lời gì, nhưng Từ Mẫn đột nhiên cảm giác mình tựa hồ đã quay trở về cuộc sống hạnh phúc vui vẻ với người chồng cũ trước kia. Cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau ăn cơm, kết hôn, nhìn con ra đời, hết thảy tựa hồ vô cùng hài hòa, tựa hồ niềm vui vẻ kia vĩnh viễn sẽ không hề biến mất.

Đột nhiên, thanh âm đàn ghi ta biến chuyển, tiếng ca của người thanh niên trở nên có chút bi thương, có chút tức giận, cũng có chút bất đắc dĩ.

Cãi vã kịch liệt, thời gian chiến tranh lạnh thật dài, ly thân, ly hôn, tuyệt vọng. Tất cả những gì đã khiến cho Từ Mẫn từng nghĩ rằng mình đã có thể thản nhiên đối mặt hết thảy lại giống như chiếu phim, lần lượt hiện ra trong đầu óc của nàng. Nàng muốn nắm bắt lại gì đó, lại phát hiện mình chỉ có thể nắm chặt lấy tay của mình.

Tiếng ca dần dần trầm thấp, tựa hồ hết thảy đều quy về bình thản, nắm tay của Từ Mẫn cũng dần dần buông ra, thở dài một hơi.

Không biết từ lúc nào, tiếng ca đã dừng lại, người thanh niên kia đứng dậy đeo đàn ghi ta ra sau lưng, rời khỏi sân khấu. Ánh đèn chiếu lên chiếc ghế không còn bóng người, phảng phất như nơi đó chưa từng có ai tồn tại.

Đợi đến khi Từ Mẫn phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy tràn trên mặt nàng.

Những khách nhân trong quán rượu tựa hồ đã sớm có ăn ý, bưng lên chai bia trước mặt uống cạn một hơi, liền rời đi quầy rượu, quán rượu vốn có chút vắng lạnh hiện tại chỉ còn lại hai người Minh Diệu cùng Từ Mẫn.

- Tôi thật chán ngấy người này!

Minh Diệu uống cạn chai bia trước mặt, lại cầm luôn chai bia của Từ Mẫn uống tiếp.

- Là hắn, chính là hắn, là người đàn ông trong hình, là bạn trai cũ của Bội Gia trước kia.

Từ Mẫn vội vàng nói với Minh Diệu.

- Đã nhìn ra!

Minh Diệu thả chai bia trong tay xuống:

- Mặc dù trở nên lạc phách một chút, nhưng bộ dạng cũng không có bao nhiêu thay đổi.

- Vậy cậu còn ở đây dây dưa làm gì, người cũng đã rời đi, còn không mau đuổi theo!

Từ Mẫn vội vàng chạy theo hướng người thanh niên rời đi.

Hành lang tối đen, cách đó không xa có một cánh cửa, Từ Mẫn đẩy ra mới phát hiện nơi này đi thông hẻm phía sau.

Bên trong căn hẻm tối đen không một bóng người, Từ Mẫn tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được tung tích người đàn ông kia.

- Rời đi rồi sao?

Từ Mẫn thở dài một hơi, nếu vừa rồi không phải nàng còn đắm chìm trong âm nhạc, nhất định có thể ngăn cản được người thanh niên này, Từ Mẫn không khỏi có chút tức giận đối với mình. Nghĩ tới Minh Diệu cũng có mặt lại không ngăn cản người thanh niên kia, Từ Mẫn lại đem lòng tức giận chuyển dời qua trên người Minh Diệu.

Nổi giận đùng đùng quay trở lại quán rượu, Từ Mẫn nhìn thấy Minh Diệu còn đang ngồi cạnh bàn, trước mắt có thêm vài vỏ chai bia rỗng không, tức giận nói không nên lời.

- Còn uống nữa, người đi mất rồi!

Từ Mẫn túm lấy chai bia trong tay Minh Diệu.

- Chớ khẩn trương!

Minh Diệu giật lại chai bia trong tay Từ Mẫn, uống cạn một hơi:

- Tôi đã hỏi người phục vụ, người thanh niên kia là ông chủ quán rượu này, không có đi đâu cả, hắn chỉ quay về phòng làm việc của mình mà thôi, hắn ở ngay bên trong quán rượu.

- Vậy cậu còn ngồi ở đây làm gì?

Từ Mẫn đang tức giận lại bị Minh Diệu nói một tràng, làm nàng vô cùng khó chịu.

- Chờ chị trở lại!

Minh Diệu thả chai bia rỗng xuống:

- Có chị ở đây, lấy thân phận bạn của Dương Bội Gia đi bái phỏng sẽ dễ dàng nhận được tình báo.

Hỏi người phục vụ vị trí của phòng làm việc, hai người đi ra phía sau sân khấu. Trên hành lang tối có một căn phòng nho nhỏ. Bên trong không mở đèn, một mảnh tối đen, vừa rồi khi Từ Mẫn đuổi ra ngoài cũng không phát hiện.

Đẩy cửa ra, trong phòng truyền ra thanh âm một người đàn ông:

- Hai người là ai, tôi đã nói tôi không gặp bất kỳ người hâm mộ…

- Chúng tôi không phải người hâm mộ của anh.

Minh Diệu cười cười:

- Chúng tôi chỉ là hai người bạn, tới đây muốn hoài niệm tình bạn của mười năm về trước.

Bình Luận (0)
Comment