Ung Dung Ném Bút

Chương 12.2

Đến tối thứ 7, Lăng Tị Hiên mang theo Lâm Dung cùng bạn học của cô đi đến một quán lẩu lớn, sau khi ngồi xuống, Lăng Tị Hiên mỉm cười đưa thực đơn cho Lâm Dung cùng bạn học của cô: "Mọi người muốn ăn cái gì thì cứ gọi là được."

Có người mời, đám con gái tự nhiên cũng không chút nào khách khí, huống hồ chủ nhà cũng không phải là người có nhiều tiền, cho nên một đống người quay quanh thực đơn bắt đầu bàn bạc, viết món ăn trên thực đơn ra tính toán lại thay đổi, sửa lại rồi lại viết, hoàn toàn biến Lăng Tị Hiên và Lâm Dung trở thành không khí, $$$dđlqđ$$$$l0nbia hai người không thể làm gì khác hơn là cười bất đắc dĩ. 

Sau khi chọn xong, Lý Tiểu Hoàn đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, bởi vì biết Lăng Tị Hiên, cho nên người phục vụ nhìn một chút sau đó đưa cho Lăng Tị Hiên hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"

Lăng Tị Hiên cầm lấy nhìn qua hai lần: "Thêm hai phần nắm kim châm, như vậy đủ rồi."

Người phục vụ gật đầu, cầm thực đơn rời đi.

"Oa? Sao lại gọi nhiều nấm kim châm như vậy?" Chu Nguyệt buồn bực, vừa rồi các cô đã gọi một phần rồi.

"À..." Lăng Tị Hiên mỉm cười, "Tôi rất thích ăn, cho nên muốn gọi nhiều thêm một chút." Có một một binh lính trong đội là bạn học thời cấp 3 của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên có nghe anh nói, khi ăn lẩu, Lâm Dung chủ yếu chỉ ăn nấm kim châm $$$dđlqđ$$$$l0nbia, không phải vì không thích ăn cái khác, mà vì rất thích ăn nấm kim châm thôi.

Anh vừa nói xong, mọi người cũng không để ý, bắt đầu mồm năm miệng mười (ý là tám, hay nhiều chuyện á) bàn luận về cách trang trí bên trong quán lẩu.

Lâm Dung nhìn anh, thận trọng hỏi: "Anh thật sự thích ăn nấm kim châm sai?" Cô sợ Lăng Tị Hiên giành với mình.(@@, bó tay bà nữ 9)

Thấy dáng vẻ Lâm Dung cẩn thận, có chút chột dạ giống như sợ bị nhìn thấu tâm tư của mình chọc cho Lăng Tị Hiên nhịn không được mà khẽ cười: "Yên tâm đi, Dung Dung, anh không có thích ăn như em."

"Anh đặc biệt gọi cho em sao?" Lâm Dung kinh ngạc: Lăng Tị Hiên là thần sao? Làm sao mà cái gì cũng biết hết vậy? Ít nhất chuyện này mình cũng chưa từng nói ra.

"Đúng vậy, không phải em cực kỳ thích ăn nấm kim châm sao?" Lăng Tị Hiên có chút đắc ý khi nhìn vẻ mặt hoang mang của Lâm Dung nói: "Hiện tại em cũng không ngốc đến mức hỏi anh làm sao biết được chứ?"

Lâm Dung đúng là muốn hỏi, nhưng  mà một chữ "Ngốc" kia ngăn lại nghi vấn của cô, không thể làm gì khác hơn là chu mỏ, cũng không nói gì thêm nữa.

Nhìn cô như vậy, Lăng Tị Hiên càng buồn cười hơn, hỏi: "Bạn học cấp 3 của em có người tham gia quân đội không?"

Lâm Dung bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Này này này, hai người đang nói nhỏ cái gì đấy? $$$dđlqđ$$$$l0nbia Có cái gì nói thầm mà không thể nói với tụi mình chứ?" Đồ ăn đã được bưng lên, vài người vội vàng hướng về phía nồi lẩu, nhưng mà lại phát hiện hai nhân vật chính ngày hôm nay tâm tư vốn dĩ là không ở trên bàn ăn mà đặt trên người đối phương, không khỏi bất mãn cùng đùa cợt mà nhắc nhở.

Nghe nói như vậy, mặt Lâm Dung từ trắng chuyển sang đỏ, giống như lò xo một dạng nhảy lên tránh khỏi chỗ bên cạnh Lăng Tị Hiên, ngồi chung cùng bạn học, ai ngờ mọi người giở trò xấu, chỉ còn lại chỗ ngồi đối diện Lăng Tị Hiên là trống, kiên quyết bắt Lâm Dung ngồi ở đó.

Nhìn Lâm Dung càng ngày càng xấu hổ, Lăng Tị Hiên đành phải mỉm cười: "Vẫn là để cho cô ấy ngồi bên cạnh tôi, nếu không mọi người cũng sẽ không được tự nhiên đi?" Nói xong cười nhìn Chu Nguyệt bên cạnh mình, Chu Nguyệt ngồi ở vị trí này vốn dĩ đang khẩn trương thầm kêu khổ ở trong lòng, nghe được Lăng Tị Hiên nói như vậy, nhanh chóng đứng lên kéo Lâm Dung qua, bản thân thì chạy đi.

Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, nhìn Lăng Tị Hiên nhúng nấm kim châm gắp vào trong chén của mình: "Nào, nhanh nếm thử một chút xem ăn có ngon hay không, để nguội ăn sẽ không ngon đâu."

Sau khi ăn gần xong, Lăng Tị Hiên buồn cười lặng lẽ hỏi cô: "Như thế nào lại trêu chọc nhẹ nhàng như vậy, bình thường bọn họ cũng trêu chọc em như vậy sao?"  Da mặt Lâm Dung thật sự rất mỏng, đừng nói là lấy chuyện này ra trêu chọc cô, trước kia ở trường học, giáo viên nói một câu nặng lời nước mắt của cô sẽ nhanh chóng chảy xuống, làm cho tất cả giáo viên không dám phê bình cô, dung túng cho tính tình của Lâm Dung như vậy, chuyện cô tranh cãi cùng giáo viên cũng làm không ít, nhưng giáo viên đều biết cô ỷ sủng mà kêu, nên cũng không so đo với cô. (@@)

"Hừ, đều tại anh! Nếu không bọn họ làm sao có thể khi dễ em như vậy?" 

"Đúng đúng đúng, là tại anh không đúng..." Lăng Tị Hiên một bên dỗ Lâm Dung một bên nghĩ ở trong lòng, đừng nói là mọi người, nếu là anh thấy em như vậy cũng nhịn không được mà muốn trêu chọc em.

Ăn cơm xong, sau khi lấy bánh ngọt, mọi người đến KTV.

Ăn bánh ngọt trước, tất cả mọi người lấy quà của mình ra: Lý Tiểu Toàn tặng một bộ tuyển tập tản văn mà Lâm Dung vẫn thích, Vưu Ly mua một lọ hoa có hình dáng rất độc đáo rất đẹp, Lâm Tinh là người dân tộc Thái ở Vân Nam, nên tặng cho Lâm Dung một chiếc váy rất đẹp của dân tộc thái, cô nghĩ Lâm Dung chân dài xinh đẹp, mặc váy vào nhất định rất đẹp mắt, Chu Nguyệt là chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt tự làm, bình thường Lâm Dung đối với cô rất tốt, cho nên cô dùng hai tuần lễ tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ, Triệu Hân là một món đồ chơi bằng nhung rất lớn, các cô đều là sinh viên năm nhất nên không có tiền, cho nên quà tặng của mọi người cũng không tính là đáng giá, đều $$$dđlqđ$$$$l0nbia là từ mấy chục đồng hoặc một trăm đồng, nhưng Lâm Dung nhìn thấy nhiều quà tặng như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Lăng Tị Hiên thấy thế cũng không khuyên nhủ, tâm tình Lâm Dung sau khi thi tốt nghiệp vẫn luôn không tốt, hoặc kém như vậy, cô luôn thích khóc vậy mà không khóc, trong lòng nhất định là không dễ chịu, hiện tại có thể chảy nước mắt cũng coi như trút ra một chút, vì thế liền đưa khăn giấy qua, không hề nói gì.

Mọi người đều biết Lâm Dung rất cảm động, không ngừng khuyên cô: "Đừng như vậy mà, Dung Dung, tụi mình không phải nên như vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, tụi mình tặng quà bình thường như vậy cậu liền cảm động đến khóc, một lát khi Lăng Tị Hiên tặng quà cho cậu thì cậu làm sao bây giờ??" Triệu Hân cười nói.

Lúc này mọi người mới nhớ tới hôm nay đến là để xem kịch vui, trong lúc này mọi người đều nhìn Lăng Tị Hiên: "Soái ca, anh chuẩn bị tặng cái gì cho Lâm Dung vậy? Để cho mọi người mở mang tầm mắt đi?"

Lăng Tị Hiên nở nụ cười: "Đương nhiên là có, nhưng tôi sợ Lâm Dung không nhận, cho nên vẫn không dám lấy ra."

Nói xong anh nhìn Lâm Dung.

"Làm sao có thể, Lâm Dung nhất định sẽ nhận, đúng không Lâm Dung? Anh mau lấy ra đi!" Vài người đã chờ không kịp, họ biết Lăng Tị Hiên là người có tiền, anh lại thích Lâm Dung như vậy, quà của anh nhất định là không giống người bình thường, cho nên cực kỳ mong đợi.

"Thật không, Dung Dung?" Lăng Tị Hiên nhìn cô hỏi.

Lâm Dung đành phải gật đầu: "Dạ, em sẽ nhận."

Lúc này Lăng Tị Hiên mới lấy món quà muốn tặng cho Lâm Dung ra, kéo tay Lâm Dung, cẩn thận đeo chiếc lắc vào cho cô.

Lắc tay quả thật rất đẹp, hơn nữa chỉ cần nhìn vỏ hộp đóng gói tinh xảo như vậy cũng biết được giá cả rất đắt, dẫn đến một loạt tiếng thét chói tai ở trong phòng:

"Oa, thật là lãng mạn mà!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tuyệt quá!"

"Lâm Dung thật là hạnh phúc, hâm mộ chết đi được!"

Lâm Dung có chút choáng: "Lăng Tị Hiên, cái này.... là bạch kim sao?"

"Ừ, đúng vậy." Lúc đầu còn muốn nói dối với cô là bạc, bất quá nghĩ lại hộp đựng đồ bạc lại tinh xảo đến như vậy, nói như vậy nhất định Lâm Dung sẽ không tin tưởng, đành phải nói thật.

"Nhưng mà, em không thể nhận món quà quý như vậy." Lâm Dung nói, giá cả một gram bạch kim cũng hơn 500 đồng, một sợ lắc tay nặng như vậy..... Lâm Dung không dám nghĩ tiếp.

"Nhưng vừa rồi em đã đồng ý với anh sẽ nhận lấy món quà của anh mà." Sợ Lâm Dung trả đồ trên tay lại cho mình, Lăng Tị Hiên vội vàng nói.

Lúc này Lâm Dung mới phát hiện mình bị rơi vào tròng.

"Nhưng...."

"Không có nhưng gì hết, quà sinh nhật em đưa cho anh cũng rất quý, anh cũng đâu có trả lại cho em." Lăng Tị Hiên nói, "Nếu em không lấy, anh sẽ mất mặt." Đây là lời nói thật lòng của anh, mặc dù Lâm Dung tặng cho anh món quà mấy trăm đồng, anh là người có tiền cũng không tính là bao, nhưng anh biết, nhưng với một sinh viên không phải đặc biệt có tiền mà nói, lấy ra gần 1000 đồng mua quà sinh nhật cũng không phải là con số nhỏ.

"Vậy được rồi, trước mắt em sẽ nhận lấy."

"Được, lúc này mới nghe lời, ha ha. Chúng ta cắt bánh kem đi!" Nói xong anh đưa dao cho Lâm Dung, bánh kem cũng là của anh đặt, biết được Lâm Dung không thích ăn ngọt, anh cố ý đặt một cái bánh kem ít ngọt, nhưng lại là một cái bánh kem rất lớn, hơn nữa mứt quả bên trong cũng đều là loại Lâm Dung thích ăn.

Ăn xong bánh ngọt, mọi người buộc Lâm Dung hát, nhưng từ nhỏ đến lớn ngũ âm của Lâm Dung không được hoàn chỉnh, thật sự không có thiên phú về âm nhạc, có thể hát đầy đủ một bài hát trừ quốc ca ra thì hầu như không còn bài khác, nhìn cô buồn rầu như vậy, Lăng Tị Hiên mỉm cười an ủi cô: "Không sao, anh hát thay em."

"Mọi người muốn Lâm Dung hát bài gì? Tôi thay cô ấy hát." Lăng Tị Hiên cầm lấy micro đứng lên.

"Không được, không được, uống rượu anh cũng uống thay, ca hát anh cũng ca thay, hai người là quan hệ gì chứ? Dung Dung còn $$$dđlqđ$$$$l0nbia chứ nói anh là bạn trai của cậu ấy!" Một đám người nhao nhao lên không đồng ý. Vừa rồi lúc ăn cơm, bạn cùng phòng của Lâm Dung đều đã uống rượu nhưng Lâm Dung không có uống, từ nhỏ đến lớn cô ngay cả bia cũng chưa chạm qua, Lăng Tị Hiên cũng không muốn để Lâm Dung khó xử, lại càng không muốn để cho cô uống rượu, lại thêm việc tửu lưỡng của mình đối phó với mấy cô gái này cũng không thành vấn đề, vì thế khi Lâm Dung bị ép uống rượu đều đổ vào bụng anh hết.

"Tôi bảo đảm với mọi người, tôi rất nhanh sẽ trở thành bạn trai của cô ấy, được rồi chứ? Đến lúc đó tôi mời mọi người đi ăn cơm." Mặc dù biết Lâm Dung sẽ không đồng ý ngay, nhưng Lăng Tị Hiên vẫn mạo hiểm nói lời này ra ngoài.

"Oa! Thật sự sao? Vậy chúng tôi nhất định sẽ chờ!" Một đám người hét ầm lên.

Lăng Tị Hiên có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn Lâm Dung, cô chính là nổi giận mà nhìn chầm chầm mình, bất quá không tệ cô không có phủ định.

"Mọi người muốn nghe bài gì, chọn đi? Tôi xem thử mình có thể hát hay không."

"Chúng tôi mỗi người chọn một bài được không?" Lý Tiểu Hoàn cố ý làm khó nói.

"Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng mà chờ tôi hát xong rồi thì mọi người có thể vào được ký túc xá không?" Lăng Tị Hiên cười hỏi, hiện tại đã 9 giờ, trường học Lâm Dung là 11 giờ đóng cửa.

"Ồ, cũng đúng..., chúng tôi muốn nghe bài <>!" Bạn học trong ký túc xá của Lâm Dung đến từ nhiều miền, mỗi người một tính cách khác nhau, rất khó tìm được điểm tương đồng, nhưng mà khó có được là mọi người lại cùng thích bài <> này.

"Được, may là tôi biết hát bài này." Nói xong Lăng Tị Hiên bắt đầu hát.

"Mặt biển phương xa bắt đầu đổi mầu tối 

Nét đau thương làm sao dịu lại đây 

Trên mặt tôi lúc nào cũng hằn lên 

Một nếp nhăn điều vô vong khó nói 

Lời chia tay em nói trên đầu môi 

(trái tim không còn nữa) 

Điều khó nói không lời dần chậm lại 

Nước cuộn chảy em nghe có hiểu 

Không phải sóng đâu, là nước mắt biển khơi 

Quay đầu ra đi, chia tay nói không nên lời 

(Em muốn nói mà chẳng nên lời) 

Chim trời và cá biển yêu nhau 

Chỉ là một sự ngoài ý muốn 

Tình yêu của chúng ta 

(tình yêu cho đi) 

Điểm khác nhau luôn luôn tồn tại 

(không quay lại) 

Trải qua bao gió mưa 

(chờ đợi) 

Tích lại thành đau thương 

Quay đầu ra đi, chia tay nói không nên lời 

Biển san hô xanh thẫm 

Bỏ lỡ mất một khoảnh khắc nhạt mầu 

Ngay lúc đầu hai ta 

(em và tôi) 

Đã không đủ chân thật 

(không nên) 

Nhiệt tình đã không còn 

(của em) 

Nụ cười miễn cưỡng không tới nữa 

Tình yêu đã chôn vùi dưới biển san hô 

Bức tượng bằng cát, phá hủy rồi làm sao xây lại 

Vết nứt tình yêu làm sao có thể gắn hàn 

Chỉ là tất cả đã kết thúc quá nhanh 

Em nói rằng em không thể giải thích 

Hi vọng gì ẩn giấu trong vỏ sò 

(đợi hoa để nở) 

Chúng ta đã không còn tâm trạng để đoán nữa 

Mặt quay ra biển 

Tình yêu đã hết rồi, vị mặn của tương lai."

Lăng Tị Hiên hát cũng khá hay, cũng rất nhập tâm, tất cả mọi người im lặng, lẳng lặng nghe từng câu trong bài, giống như đang ngồi chuyên tâm nghe chuyện xưa. Lâm Dung cũng nhịn không được ngây ngẩn cả người: Anh hát tình cảm như vậy, giống như đã từng trải qua vậy, hoặc là như đang hát cho ai nghe, nhưng mà là ai? Cho mình sao? 

Sau khi hát xong, tất cả mọi người nhịn không được vỗ tay, chỉ có Lâm Dung là nhìn Lăng Tị Hiên đến ngẩn người, Lăng Tị Hiên mỉm cười nói với các cô "Cảm ơn." liền đi đến bên cạnh Lâm Dung ngồi xuống.

"Hát một bài nữa đi, soái ca, anh hát thật dễ nghe!" 

"Mọi người hát trước đi, đợi lát nữa tôi hát tiếp." Lăng Tị Hiên nhẹ nhàng hỏi Lâm Dung, "Không có tức giận chứ?"

"Làm sao có thể không tức giận được! Hừ!"

Thấy Lâm Dung không phải thực sự tức giận, Lăng Tị Hiên nở nụ cười: "Anh biết anh nói có phần quá mức, nhưng không nói như vậy, các cô ấy sẽ không bỏ qua cho em, như thế nào, giọng hát của anh có làm mất mặt em không?"

"Đương nhiên không có, rất êm tai, thậm chí em cảm thấy anh đặc biệt hát cho một người nào đó nghe vậy." Lâm Dung nói ra lời trong lòng mình.

Lăng Tị Hiên không nghĩ tới Lâm Dung lại nghĩ như vậy, anh chỉ là cố gắng hát thôi, vội vàng giải thích với Lâm Dung: "Không có hát cho ai nghe, lúc hát thì cố gắng tập trung mà thôi."

"À..." Lâm Dung gật đầu.

Trở lại ký túc xá, Lâm Dung xem di động có hai tin nhắn gửi đến, đều là số lạ, mở ra xem, cô sợ hết hồn, theo thứ tự là tin nhắn của cha mẹ Lăng Tị Hiên gửi đến.

Tin nhắn của mẹ Lăng Tị Hiên là: "Dung Dung, hôm nay là sinh nhật con, chúc con sinh nhật vui vẻ, dì mua cho con mấy bộ quần áo, hi vọng con sẽ thích, dì đã nhờ Tị Hiên mang qua cho con."

Tin nhắn của cha Lăng Tị Hiên lại rất đơn giản: "Chúc Lâm Dung sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ. Chú là Lăng Trung Thiên.

Ban đầu Lâm Dung còn không biết Lăng Trung Thiên là ai, cho đến khi gọi điện thoại hỏi Lăng Tị Hiên thì sợ đến thiếu chút nữa phun nước toàn bộ nước trong miệng lên người của bạn học, còn làm cho người ta trừng mình một cái.
Bình Luận (0)
Comment